Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Chương 99: Hoắc Thành Xuân x Lý Á Lôi (2)
Hồ Lô Tương
20/06/2024
Trong phòng nghỉ của học sinh khoa miễn dịch đại học y A, anh trai shipper đang giúp đỡ bỏ đủ loại nước uống vào trong tủ lạnh.
Đám học sinh đang ăn cơm trưa trong phòng nghỉ đều nhìn chằm chằm vào tủ lạnh đầy đồ uống kia, ngơ ngác nói: “Ông chủ đổi tính rồi hả?”
Dù sao thầy Hầu trưởng khoa của họ luôn nêu cao tinh thần tiết kiệm. Đến mùa hè căn bản còn chẳng mua kem cho bọn họ mà.
Giữa lúc còn ngạc nhiên thì một người đàn ông mặc áo màu trắng gạo đi vào, nở nụ cười nói với anh trai shipper: “Đến rồi à?”
“Thầy Hoắc ạ!”
Hoắc Thành Xuân cười cười gật đầu với đám học sinh trong phòng nghỉ xem như chào hỏi.
Sau khi về nước, cậu đi theo dưới trướng giáo sư Hầu, xem như ông chủ nhỏ. Khác với trưởng khoa Hầu đức cao vọng trọng với nhiều năm trong nghề thì Hoắc Thành Xuân trẻ tuổi, tính tình cũng tốt, lại không có gây áp lực lên học sinh nên quan hệ giữa cậu và học sinh không tệ lắm.
“Đây là đồ uống thầy mua cho chúng em ạ?” Có học sinh hỏi.
“Cũng không hẳn. Là bạn trai thầy mua.” Hoắc Thành Xuân cười cười.
5
Cậu cứ bình tĩnh nói ra như vậy khiến đám học sinh cũng không dám biểu hiện gì. Đợi sau khi cậu đi rồi mới ầm ĩ cả lên.
“Đù má tao mới nghe được gì ấy nhỉ? Bạn trai thầy???”
“Có phải thầy Hoắc nói nhầm không? Ý thầy là bạn gái nhỉ?”
“Mày không nghe nhầm đâu. Chắc chắn là bạn trai!”
“...”
“Đỉnh vãi... Đây là sự tự tin của cậu ấm nhà giàu nhỉ? Tao chưa thấy ai tuỳ hứng hơn thầy Hoắc đâu.” Có học sinh cảm thán.
Hiện tại báo cáo nghiên cứu khoa học ở các trường đại học cứ dồn xuống từng cái từng cái, khiến các giáo viên trẻ tuổi như bị vắt kiệt sức lực. Một bên bị các chỉ tiêu của trường học đè nặng, chỉ có thể quay qua quăng áp lực lên người học sinh. Làm đến mức cả giáo viên và học sinh đều khổ không nói hết.
1
Mà Hoắc Thành Xuân hoàn toàn là một ngoại lệ. Cậu làm học thuật vì hứng thú, cũng không quản lý học sinh gì cả. Học sinh tới hỏi thì cậu sẽ nghiêm túc chỉ dạy, tay cầm tay hướng dẫn thí nghiệm. Nhưng nếu không hỏi thì cậu sẽ mặc kệ luôn, việc có thể tự mình làm cậu cũng sẽ không nhờ vả người khác.
Lúc trước từng có học trò hỏi cậu: “Thầy Hoắc, thầy không lo lắng ạ? Em nghe nói dựa theo quy tắc của đại học y A thì nếu 6 năm sau, thầy không hoàn thành được chỉ tiêu luận văn và xin quỹ tài trợ thì không chỉ bị đuổi mà còn phải đền tiền vi phạm hợp đồng cho trường nữa đấy.”
Nhưng Hoắc Thành Xuân chỉ nhẹ nhàng nói: “Rẻ mà.”
11
Dùng một chiêu giết sạch đám nô lệ tư bản luôn!
Thế nên bây giờ Hoắc Thành Xuân cũng chẳng quan tâm xu hướng tính dục đồng tính có ảnh hưởng gì đến biên chế của cậu không. Cứ thế mà nói ra thôi.
Đám học sinh tranh thủ lúc rảnh rỗi vừa ăn dưa vừa cảm thán. Lúc này Hoắc Thành Xuân đang ở trong phòng thiết bị, vừa làm miễn dịch huỳnh quang*, vừa lấy tai nghe bluetooth ra gọi cho Lý Á Lôi: “Em nhận được đồ uống rồi.”
“Ừ, không biết em thích cái gì nên anh mua hết.” Lý Á Lôi nói.
“Của anh mua thì em thích hết.” Hoắc Thành Xuân cười một tiếng, đánh dấu một chỗ trên màn hình máy tính rồi điều chỉnh tham số lại.
13
Lý Á Lôi dừng một chút, hỏi cậu: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Được.” Hoắc Thành Xuân nhìn thời gian trên góc màn hình máy tính.
“6 giờ rưỡi tới đón em.” Nói xong cậu bổ sung: “Không cần tài xế, anh tự tới đón em.”
Có lẽ tính cách mỗi người đều sẽ thay đổi trước mặt những đối tượng khác nhau. Thân phận đã khác thì cách cư xử cũng sẽ khác.
Thật ra thì Lý Á Lôi ở cùng với Hoắc Thành Xuân trong ký túc xá suốt 8 năm, nhưng anh cũng không ngờ được khi cậu yêu đương sẽ có tính cách như này.
... Có chút bất ngờ nhưng cũng rất mới mẻ.
6 giờ rưỡi, Hoắc Thành Xuân đúng hẹn xuất hiện ở cổng trường đại học y A. Cậu quen cửa quen nẻo mở cửa ghế phụ lái ra ngồi xuống, đưa cho Lý Á Lôi một bó hoa chuông.
“Đây là?”
Hoa chuông màu tím nhạt trông giống như những cái lục lạc nhỏ xinh đẹp. Cánh hoa óng ánh mang đến cảm giác tươi mát: “Tặng cho anh đó. Tổng giám đốc Lý, chẳng lẽ anh đi hẹn hò với người ta mà không mang quà theo à?”
Vừa lúc, Lý Á Lôi không có thói quen này thật.
Hoắc Thành Xuân: “...”
“Không sao.” Cậu cài dây an toàn, cong mắt nở nụ cười với Lý Á Lôi. Đôi mắt hạnh cộng với bọng mắt bên dưới trông có vẻ giảo hoạt.
“Nhưng sau này anh phải nhớ mang theo đấy.”
Tới nhà hàng, Hoắc Thành Xuân xuống xe đứng một bên đợi Lý Á Lôi khoá xe lại. Sau đó cậu tự nhiên nắm tay anh. Mùa đông gió lớn, bãi đỗ xe có hơi lạnh nên Hoắc Thành Xuân lập tức nhét tay Lý Á Lôi vào túi áo mình.
7
Bên trong túi áo lông rất ấm áp, chưa kể còn có một bàn tay ấm áp không kém khiến tim Lý Á Lôi đập có hơi nhanh. Thậm chí anh còn cảm thấy bàn tay đang được cậu nắm đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng bàn tay còn lại thì vẫn lạnh như băng.
Hình như Hoắc Thành Xuân có thể hiểu được suy nghĩ của anh, cậu đổi bên nắm lấy bàn tay còn lộ bên ngoài của anh, nói: “Sao tay anh lạnh quá vậy?”
“Anh...”
Không đợi Lý Á Lôi nói xong, Hoắc Thành Xuân đã trực tiếp kéo tay anh dán lên cổ mình. Bàn tay lạnh lẽo chợt tiếp xúc với làn da ấm áp khiến hàng mi anh run rẩy, theo bản năng muốn rụt tay lại.
1
Mà toàn bộ quá trình sắc mặt của Hoắc Thành Xuân đều rất bình tĩnh, hoặc có lẽ là bị lạnh đến mức không có biểu cảm nào.
“Em không lạnh à?”
“Không lạnh.” Hoắc Thành Xuân cong khoé miệng, hôn lên má anh một cái, nghiêm túc nói: “Ở bên cạnh anh sao lại lạnh được.”
16
Lý Á Lôi líu lưỡi.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rồi...
Hoắc Thành Xuân chính là ông hoàng thả thính!
5
...
Trong tưởng tượng của Lý Á Lôi, anh và Hoắc Thành Xuân sẽ yêu đương kiểu... tháng đầu tiên sẽ trò chuyện, tháng thứ hai sẽ hẹn nhau ăn cơm, tháng thứ ba bắt đầu đi hẹn hò. Đợi tới tháng thứ tư thì có thể cùng nhau xem phim. Yêu nhau tầm nửa năm thì có thể hôn môi rồi. Sau đó yêu thêm 1, 2 năm, quan hệ ổn định thì sẽ lên giường rồi trở thành người yêu cả đời của nhau.
1
Nhưng sự thật là... ngay sau ngày Hoắc Thành Xuân đồng ý hẹn hò thử thì cậu đã rình rang xách 10 cái vali dọn vào nhà anh rồi.
Hơn nữa cậu khống chế việc skinship rất vi diệu. Sẽ không khiến người ta thấy khó chịu nhưng lại vừa đủ khiến người ta hình thành thói quen rồi nghiện nó.
1
Ví dụ như lúc này, Lý Á Lôi ngồi trên giường xem tài liệu công ty gửi tới, nhưng trong đầu toàn là: Hôm nay từ lúc gặp mặt đến giờ Hoắc Thành Xuân chưa hôn anh lần nào.
5
Rõ ràng trước đó cứ gặp nhau là sẽ hôn anh liền mà.
3
“Anh đang nghĩ gì đó?”
1
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Hoắc Thành Xuân vừa tắm xong, mặc đồ ngủ bò lên giường. Hai tay cậu chống trên giường, tư thế này khiến cổ áo hở ra rất nhiều. Nhưng Lý Á Lôi mới chỉ kịp nhìn thoáng qua thì Hoắc Thành Xuân đã xốc chăn lên chui vào, ngăn chặn tầm mắt anh.
Nửa kín nửa hở, nắm bắt thời điểm rất vững.
4
“Không có gì.” Vành tai Lý Á Lôi ửng thu hồi ánh mắt.
Hoắc Thành Xuân cười khẽ một tiếng, nhìn anh hỏi: “Anh đang nghĩ vì sao em không hôn anh đúng không?”
3
Lý Á Lôi không nói gì.
“Bởi vì...” Hoắc Thành Xuân tự hỏi tự đáp: “Hôm nay đến lượt anh chủ động hôn em rồi.”
Cần cổ người đàn ông thon dài, đồ ngủ tơ lụa khiến cậu trong xinh đẹp lại lười biếng. Hai mắt ngậm cười, nhìn Lý Á Lôi chăm chú, tựa như đang đợi con mồi rơi vào bẫy vậy.
Lý Á Lôi và cậu nhìn nhau trong chốc lát, càng nhìn càng thấy khô cổ, càng nhìn càng thấy bầu không khí hình như đang nóng lên.
Cuối cùng Lý Á Lôi quay mặt đi trước khi bản thân làm ra chuyện bốc đồng. Anh cởi nút áo gần cổ quạt quạt vài cái, sau đó lại cầm ly nước trên tủ đầu giường lên uống nửa ly. Ý đồ muốn hạ nhiệt cho chính mình.
Nhưng ngụm nước cuối cùng còn chưa kịp nuốt xuống thì Hoắc Thành Xuân bất chợt hôn anh.
Nước thì lạnh mà người thì nóng..
Sau một lúc lâu, cậu nở nụ cười miết khoé môi anh, nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ lấp lánh ánh nước: “Em cũng khát.”
11
Lý Á Lôi hít sâu một hơi, nhịn không được nói: “Lúc trước em theo đuổi Giang Tự cũng là kiểu này à?”
Hoắc Thành Xuân thong thả lắc đầu: “Nếu là cậu ấy... ngay khi em bảo cậu ấy lái xe đến đón em thì hẳn là cậu ấy sẽ khuyên em đi đọc nhiều sách vào rồi.”
“Cậu ấy không thích em. Nhưng còn anh thì thích em.” Hoắc Thành Xuân khẳng định.
“Anh...”
“Đừng vội phủ nhận.” Hoắc Thành Xuân nhìn anh, bàn tay nghịch nghịch thắt lưng của đồ ngủ, thong thả đe doạ anh.
“Nếu anh không thích em mà còn hôn môi với em... thì em sẽ đăng lên vòng bạn bè tố cáo anh là trai đểu đấy!”
1
Lý Á Lôi cảm thấy chuyện này có hơi vượt quá mong muốn của anh.
Bất kể là tiết tấu yêu đương, hay là tình cảm của chính anh.
Anh đúng là giống như lời Hoắc Thành Xuân nói. Theo lý thuyết “hiểu tận gốc rễ” thì anh không nên cảm nhận được cảm giác rung động mới mẻ của tuổi dậy thì trên người bạn học cũ này.
Cho dù anh có suy nghĩ bi quan rằng người trước mắt đang dùng những chiêu thả thính cũ để lừa gạt anh. Nhưng anh vẫn nhịn không được mà nhảy vào hố lửa đã được chuẩn bị sẵn.
Vì thế, Lý Á Lôi nói với Hoắc Thành Xuân: “Anh thích em.”
...
Thật ra Hoắc Thành Xuân không đoán được Lý Á Lôi nghĩ gì.
Cậu cũng không phải ông hoàng thả thính gì cả.
1
Cậu chỉ đơn giản là biết nên thể hiện nét quyến rũ của bản thân như thế nào, biết làm sao để bắt đầu một mối tình mà thôi.
1
Nhưng cậu luôn không hiểu được cách để duy trì một mối tình.
1
Tất cả những người yêu cũ của cậu lúc chia tay đều nói rằng: “Thành Xuân, anh cảm thấy em thay đổi rồi.”
Ai mới là người thay đổi?
Hoắc Thành Xuân cũng không biết.
Có lẽ là lúc ban đầu gặp được một đối tượng có thể phát triển thành tình yêu, cảm giác mới mẻ luôn có thể khiến người ta thích thú.
Nhưng càng về sau, tính cách chân thật sẽ dần dần lộ ra. Đây là việc chỉ có yêu nhau một khoảng thời gian rồi mới có thể phát hiện.
Bởi vì thời gian đầu yêu nhau, hai người sẽ muốn trò chuyện, muốn bồi đắp tình cảm nên sẽ cố gắng tìm điểm giống nhau nhất trong cuộc sống của hai người.
Nhưng đến cuối cùng hai người mới nhận ra, những điểm giống nhau đó chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ trong thế giới riêng của họ.
Bởi vì bọn họ không muốn tìm hiểu cái phần họ không thích ở Hoắc Thành Xuân, thế nên họ mới nói cậu đã thay đổi.
Vì sao cậu lại đồng ý thử một lần với Lý Á Lôi?
Có lẽ là vì cậu không muốn nghe ai đó nói mình đã thay đổi nữa.
Một người yêu đã quen biết cậu nhiều năm, ngay cả thói hư tật xấu lúc đi học cũng biết rõ. Có lẽ người yêu như vậy sẽ càng phù hợp với cậu hơn nhỉ?
Thật ra Hoắc Thành Xuân rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Cậu có thể cảm nhận rõ đối phương có cảm tình với cậu. Thế nên một là phát triển từ hảo cảm đến thích rồi đến yêu. Hoặc không là không phát triển gì hết, hoàn toàn không có hứng thú.
Bởi vậy Hoắc Thành Xuân cũng không bất ngờ khi Lý Á Lôi sẽ thích cậu thật. Nhưng cậu vẫn hơi ngạc nhiên khi Lý Á Lôi cứ vậy mà nói thẳng ra.
Hoắc Thành Xuân cười cười, cầm điện thoại Lý Á Lôi lên tự sướng một tấm rồi tiện tay đặt thành màn hình khoá.
Sau đó cậu khẽ hôn l.ên ch.óp mũi anh, đưa điện thoại qua nghiêm túc cảnh cáo: “Không được sửa lại biết chưa?”
Tổng giám đốc Lý không sửa thật.
Tuỳ ý để một tấm ảnh người đàn ông mặc đồ ngủ mờ ám chiếm cứ màn hình khoá của anh.
Rất nhiều ngày...
...
Lúc Thẩm Phương Dục gọi cho Lý Á Lôi hỏi mua một chai Mao Đài là lúc cả hai đang xem phim cùng nhau.
Lý Á Lôi bật loa ngoài nên Thẩm Phương Dục nói gì Hoắc Thành Xuân cũng nghe được hết.
Hoắc Thành Xuân không thể hiểu rõ vì sao, nhưng thật ra trong lòng cậu rất hâm mộ. Mặc dù lúc Thẩm Phương Dục tìm cậu mượn du thuyền, cậu cũng chỉ trêu gẹo hắn hai câu nhưng lại thật lòng nghiêm túc chúc phúc hắn và Giang Tự.
Trước kia Hoắc Thành Xuân thật sự thích Giang Tự. Bất kể phân tích từ mặt nào thì Giang Tự đều là một người yêu tuyệt vời.
Nhưng Giang Tự cũng là người mà cậu chắc chắn không thể đảm đương nỗi.
Cậu đã cảm nhận được điều này trong đoạn thời gian mà cậu nghiêm túc theo đuổi Giang Tự. Cho dù đối phương có thể hiện lịch sự đến cỡ nào thì thật ra... Giang Tự chưa bao giờ đặt sự chú ý lên người cậu cả.
Giang Tự luôn rất bình tĩnh đối với những phương thức theo đuổi của cậu, không có dao động cảm xúc gì mấy. Thậm chí Giang Tự còn khuyên cậu nên đi làm việc mình muốn làm, đừng lãng phí thời gian với cậu ấy nữa.
Trước mặt một người như vậy, bất kể bạn có dùng cách gì thì cũng giống như một diễn viên không có khán giả vậy.
Hiện tại Giang Tự và Thẩm Phương Dục ở bên nhau... Tuy rằng cậu có ngạc nhiên và buồn bực, lúc mới biết cũng nhịn không được mà mắng chửi vài câu. Nhưng nghiêm túc suy nghĩ là thì không có gì là không cam lòng cả.
Bởi vì trải qua những ngày đó, Hoắc Thành Xuân không thể không thừa nhận, ít nhất là trong khoa của bọn họ thì Thẩm Phương Dục là người duy nhất có thể hấp dẫn sự chú ý của Giang Tự, cũng là người duy nhất có thể khiến cậu ấy thay đổi cảm xúc.
Nhưng hình như Lý Á Lôi không giống như cậu.
Có một buổi tối, Hoắc Thành Xuân đến công ty tìm Lý Á Lôi. Lễ tân đưa cậu tới phòng nghỉ nói rằng tổng giám đốc Lý đang họp, tâm trạng không tốt lắm nên nói cậu đợi một lát.
Hoắc Thành Xuân hỏi vì sao không tốt.
Vì cậu thường xuyên tới đây, Lý Á Lôi cũng không có giấu diếm mối quan hệ của hai người nên lễ tân cũng không giấu cậu, nói: “Hình như là vì chuyện rượu Mao Đài ạ.”
Hoắc Thành Xuân “À..” một tiếng, cúi đầu mím môi, im lặng lặp đi lặp lại hai chữ “Mao Đài” trong lòng vô số lần.
...
Gần đây Lý Á Lôi chợt phát hiện Hoắc Thành Xuân không quá nhiệt tình với anh.
Điều này khiến cho anh có hơi nóng nảy trong lòng, thường xuyên thất thần khi đang xem giấy tờ giữa chừng. Cứ cách một lúc lại bấm mở màn hình khoá rồi lại bấm tắt, giống như trúng cổ vậy.
Có hôm anh không nhịn được, hỏi trợ lý của mình: “Nếu một người vẫn luôn cực kỳ nhiệt tình với cậu, sau đó đột nhiên lạnh lùng thì vì nguyên nhân gì vậy?”
Trợ lý do dự một lát, châm chước nói: “Có thể là không muốn tiếp tục mối quan hệ nhưng không thích nói thẳng. Hoặc có thể đối phương chính là...”
“Chính là gì?”
Trợ lý không dám nói thẳng với Lý Á Lôi rằng: “Chính là trai đểu.”
Chẳng may không đúng... thì người mất việc chính là cậu ta đấy.
Đường đường là tổng giám đốc một công ty mà lại bị trai đểu lừa tình. Chuyện như vậy sợ cậu ta vừa nói ra đã bị diệt khẩu mất rồi.
Cũng may Lý Á Lôi không hỏi nữa, chỉ suy tư nhìn người đàn ông trên màn hình khoá mà thôi.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ cảm thán trong lòng. Hoá ra tổng giám đốc cũng phải khốn đốn vì tình thôi.
1
...
Điểm thay đổi phát sinh từ một bài đăng trên vòng bạn bè của Giang Tự.
... Đừng kết hôn với bác sĩ, kết hôn với bác sĩ bất hạnh lắm.
Lúc Hoắc Thành Xuân lướt thấy bài đăng này thì nhịn không được cong khoé môi.
Giang Tự sẽ đăng lên vòng bạn bè như vậy, thật sự là khá mới lạ với cậu. Không biết gần đây Thẩm Phương Dục làm gì chọc giận đoá hoa lạnh lùng này nữa.
Nhưng nụ cười chưa kịp lan đến đáy mắt thì Hoắc Thành Xuân đã thấy tên Lý Á Lôi trong danh sách thích bài đăng này.
10 phút trước, Lý Á Lôi nói phải đi họp nên cúp điện thoại của cậu.
Mà bài đăng trên vòng bạn bè của Giang Tự là từ 8 phút trước.
1
Hai chữ “Mao Đài” lần nữa hiện lên trong lòng, Hoắc Thành Xuân im lặng trong chốc lát rồi nhanh tay bình luận một câu: “Bỏ nó rồi đi theo tôi đi!”
Lúc Lý Á Lôi họp xong lấy điện thoại ra xem mới phát hiện thông báo này.
Đầu tiên anh hơi ngơ ngác, sau khi xác nhận vài lần đúng là Hoắc Thành Xuân bình luận thì sắc mặt trở nên tệ đi.
Trước khi họp, có một quản lý ban ngành đến trễ một chút, anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên lướt điện thoại. Vốn dĩ anh cũng không quan tâm vòng bạn bè lắm, nhưng bây giờ không để ý thì không được rồi.
Đầu tiên Lý Á Lôi trả lời một dấu chấm hỏi, sau một lúc vẫn không nhịn được cơn giận nên vội cầm áo khoác lên nói với trợ lý: “Tối nay tôi không tăng ca. Trong nhà có việc gấp nên tôi về trước đây.”
5
Lúc Lý Á Lôi về đến nhà, Hoắc Thành Xuân đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy anh về cậu cũng không thèm nhìn tới một cái.
Lý Á Lôi lập tức đi đến trước mặt cậu, đưa ảnh chụp màn hình bài đăng kia ra hỏi: “Em giải thích cho anh một chút xem.”
“Giải thích cái gì?”
Hoắc Thành Xuân cong khoé môi, căn bản không thèm nhìn điện thoại của anh. Ngược lại cậu đưa điện thoại mình ra, nhẹ nhàng lái đi: “Anh xem này, mô hình của học sinh em. Có phải đẹp lắm không?”
Lý Á Lôi không đáp. Sau khi im lặng một lúc, anh cầm điện thoại Hoắc Thành Xuân ném qua một bên, hỏi: “Đã nhiều năm như vậy mà em vẫn không thể quên được Giang Tự à?”
“Hoắc Thành Xuân, nếu em còn thích cậu ấy thì hai chúng ta chia tay ngay lập tức đi. Anh không rảnh chơi đùa với em.”
Hoắc Thành Xuân cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc là ai không thể quên hả?”
“Em có ý gì?”
Hoắc Thành Xuân hơi nhướng mi, nhìn anh nói: “Ý trên mặt chữ.”
“Em cảm thấy anh không quên được Giang Tự à? Vì sao?” Lý Á Lôi ngẩn ra.
Có vẻ anh cực kỳ không thể hiểu được việc này: “Cho dù em không học luật thì em cũng biết, trước khi kết tội ai đó em phải đưa chứng cứ ra mà đúng không?”
“Thẩm Phương Dục hỏi mua Mao Đài vì sao tâm trạng anh lại không tốt?” Hoắc Thành Xuân lạnh lùng nói.
“Hôm đó anh nói anh phải đi họp rồi cúp điện thoại em, anh thật sự đi họp à?”
Lý Á Lôi bị cậu làm cho nghẹn họng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích tiêu hoá lời Hoắc Thành Xuân nói, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.
Cuối cùng anh ngồi xuống mép giường, chậm rãi giải thích cho cậu nghe: “Tâm trạng anh không tốt không phải vì chuyện Thẩm Phương Dục hỏi mua rượu Mao Đài. Mà là vì gần đây công việc trao đổi với bên đại lý rượu Mao Đài không suôn sẻ nên tâm trạng anh mới không tốt.”
“Không biết là ai nói với em chuyện tâm trạng anh không tốt, nhưng đây là sự thật. Anh mệt mỏi chuyện tiền bạc nên tâm trạng anh mới không tốt.”
“Cúp điện thoại em xong anh cũng đi họp thật. Nhưng bởi vì có người đến trễ nên anh mới lướt điện thoại một lúc trong khi chờ đợi thôi. Nếu em không tin thì cứ gọi cho trợ lý của anh hỏi, anh đã dặn dò cậu ấy chỉ cần là em hỏi thì cứ nói hết mọi chuyện của anh cho em biết.”
Hoắc Thành Xuân nhìn anh, im lặng một lúc lâu.
“Em ghen đúng không?” Lý Á Lôi hỏi xong, bỗng nhẹ nhàng thở phào, cảm thán.
“Điều này có nghĩa là em thích anh hơn cả tưởng tượng của anh nhỉ?”
“Sao mạch não của anh lại kỳ lạ vậy? Vì sao anh không trách em?” Ánh mắt Hoắc Thành Xuân khẽ run rẩy.
Lý Á Lôi hỏi: “Vì sao anh lại trách em? Trách em vì giấu chuyện này trong lòng? Hay là trách em không hỏi một lời đã chiến tranh lạnh với anh lâu như vậy hả?”
Sắc mặt Hoắc Thành Xuân ảm đạm: “Ừm..”
Hoặc có thể trách cậu rằng: “Trước đây em không phải như thế.”
Hoặc trách rằng: “Em thay đổi rồi. Trước kia em không có không hiểu lòng người như vậy. Rõ ràng trước khi yêu nhau em giống như mãi mãi cũng không tức giận vậy.”
Bạn trai cũ của cậu đều nói như vậy.
4
Nhưng Lý Á Lôi lại nói: “Tính cách này của em không phải đã có từ lúc đi học rồi à? Anh cũng không phải mới biết em một hai ngày. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh cũng không mong gì em đi du học vài năm đã sửa được.”
Hoắc Thành Xuân: “...”
2
“Có ai có thể giữ mãi vẻ tươi tắn rộng rãi hoạt bát đáng yêu chứ? Nếu có thì chắc là AI rồi.”
1
“Anh đề nghị thử cùng em không phải vì anh chỉ nhìn vào mặt tốt của em. Mà là em có cả ưu điểm lẫn khuyết điểm.”
3
Lý Á Lôi nói: “Anh hy vọng sau này em có hiểu lầm thì có thể nói thẳng cùng anh. Nhưng nếu em không thích nói thì anh sẽ cố gắng đoán, nhé em?”
15
Hoắc Thành Xuân rũ mắt nhìn cái chăn đang đắp trên đùi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
“Em đừng giả chết nha. Anh chứng minh với em xong rồi, còn em thì sao? Em có thể chứng minh rằng em đã quên cậu ấy rồi không?”
Lý Á Lôi nghiêm túc nói: “Anh có thể chấp nhận những tính xấu của em, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyện trong lòng em có người khác khi đang yêu đương với anh. Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Hoắc Thành Xuân bỗng giương mắt, đôi mắt hạnh không hề có tính công kích long lanh dưới ánh đèn như gãi đúng chỗ ngứa. Con ngươi linh động khiến tim Lý Á Lôi đập lỡ một nhịp.
Nhưng điều anh không nghĩ tới chính là.. Hoắc Thành Xuân đột nhiên xốc chăn lên, một tay tháo dây thắt lưng đồ ngủ ra.
“Em làm gì vậy?!” Giọng Lý Á Lôi có hơi hoảng.
“Tổng giám đốc Lý, hai người đàn ông yêu nhau ở trên giường...” Hai tay Hoắc Thành Xuân đặt lên vai anh.
“Anh nói xem họ làm gì?”
...
7
Sau khi kết thúc, Lý Á Lôi vẫn còn hơi ngơ ngác.
Anh không hiểu được vì sao mọi chuyện lại biến thành như này.
Anh càng không hiểu được vì sao Hoắc Thành Xuân lại dùng cách làm 0 để chứng minh cậu đã quên Giang Tự rồi.
Hoắc Thành Xuân giải thích: “Bởi vì em cảm thấy Giang Tự chính là 0 đó.”
5
Nhưng tổng giám đốc Lý chưa hiểu việc đời lại cảm thấy, mặc dù anh là 1 nhưng toàn bộ quá trình hình như anh chưa được nắm quyền chủ động dù chỉ một lần.
Lý Á Lôi nhịn không được hỏi: “Em là lần đầu thật hả?”
Hỏi xong anh lại thấy nói vậy có chút xúc phạm người ta nên bổ sung thêm: “Anh không có ý gì khác, chỉ cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của anh thôi. Em không muốn trả lời cũng không sao.”
Hoắc Thành Xuân để mặc áo ngủ mở rộng, lộ ra vùng cổ và ngực đầy dấu hôn. Cậu cầm ly cà phê trên tủ đầu giường uống một ngụm, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lý Á Lôi một cái, nhẹ giọng nói: “Em đau lắm.”
1
Vì vẻ mặt cậu thật sự quá bình tĩnh, hơn nữa suốt quá trình cũng không có dáng vẻ gì là đau nên vốn dĩ Lý Á Lôi cũng không tin. Mãi đến khi giúp cậu rửa sạch thì anh mới phát hiện, Hoắc Thành Xuân thật sự rất rất đau.
Hoắc Thành Xuân vừa hít sâu vừa bình luận: “Anh chắc chắn là lần đầu tiên rồi.”
Giường chiếu hơi rối loạn, nhưng Lý Á Lôi ngại gọi dì giúp việc vào dọn dẹp. Sau khi chần chừ một lúc thì anh tự trải ga giường và vỏ chăn mới. Một tay Hoắc Thành Xuân bưng ly cà phê, một tay xoa bóp cái eo, im lặng nhìn anh trải giường chiếu.
Một lát sau, Hoắc Thành Xuân cầm điện thoại lên xoá bình luận bên dưới bài đăng của Giang Tự đi.
Không biết có phải vì phát hiện cậu đã xoá bình luận hay không, mà khi hai người nằm xuống giường một lần nữa, Lý Á Lôi đột nhiên ôm cậu từ sau lưng, nói: “Thành Xuân, em... đừng chia tay anh nhé..”
“Hửm?”
“Chẳng may em muốn chia tay thì cũng được, nhưng anh hy vọng tốt nhất chúng ta sẽ không chia tay.” Lý Á Lôi nói.
Anh có một chấp niệm hơi xấu hổ cũng hơi cổ hủ. Ví dụ như trước khi lên giường thì phải lãnh chứng. Nếu không lãnh chứng được thì ít nhất cũng phải cầu hôn đối phương, đối phương phải nghiêm túc đồng ý thì mới được.
9
Cho nên trước đó khi minh tinh nhỏ kia hỏi anh có làm hay không, anh đều nói phải đợi kết hôn xong mới chạm vào cậu ta. Có lẽ là minh tinh nhỏ đó không muốn chờ, hoặc không muốn kết hôn với anh. Cũng có lẽ cậu ta đoán không chừng anh không “công” được nên mới chia tay với anh.
Nhưng đó là yêu cầu Lý Á Lôi đặt cho chính mình.
Vậy mà khi nãy, Hoắc Thành Xuân cởi áo ngủ rồi ngồi xuống trên người anh, kêu anh một tiếng “Tổng giám đốc Lý” là anh không còn suy nghĩ được gì nữa.
Trước nay Lý Á Lôi chưa bao giờ cảm thấy khả năng khống chế của mình kém như vậy.
Hoá ra... cũng có người mà anh không thể đẩy ra được.
Nhưng anh không dám bắt lấy Hoắc Thành Xuân đi kết hôn cùng anh, nên chỉ có thể ủ rũ nói với cậu rằng: “Đừng chia tay anh.”
Chỉ cần không chia tay thì... sẽ có ngày đi đến bước kết hôn thôi.
“Anh cũng giỏi thật đấy Lý Á Lôi.” Hoắc Thành Xuân hơi buồn ngủ, lười biếng cười một tiếng.
“Anh mới ch*ch em xong mà giờ đã nói chia tay tới chia tay lui. Ngày mai em sẽ đăng lên vòng bạn bè nói anh là trai đểu ngay.”
3
Trai đểu Lý Á Lôi nghe cậu nói vậy thì yên tâm, lập tức ôm người vào trong lòng, ghé sát lại hôn lên cổ cậu một cái.
“Em đăng vô tư đi, thầy Hoắc của anh.”
6
———
*Miễn dịch phản quang: Miễn dịch huỳnh quang (MDHQ) là một kỹ thuật hóa mô cần thiết để phát hiện kháng nguyên và vị trí khu trú của các kháng nguyên đó. Có 3 loại kỹ thuật MDHQ cơ bản dùng trong chuyên ngành da liễu: MDHQ trực tiếp, MDHQ gián tiếp và MDHQ gián tiếp bổ thể.
*Hoa chuông:
*Hoa chuông:
———
Lời tác giả:
Vì độ dài có hạn nên tình tiết chạy hơi nhanh~
Ngoại truyện Lý Á Lôi x Hoắc Thành Xuân xong!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng! ️
———
Đám học sinh đang ăn cơm trưa trong phòng nghỉ đều nhìn chằm chằm vào tủ lạnh đầy đồ uống kia, ngơ ngác nói: “Ông chủ đổi tính rồi hả?”
Dù sao thầy Hầu trưởng khoa của họ luôn nêu cao tinh thần tiết kiệm. Đến mùa hè căn bản còn chẳng mua kem cho bọn họ mà.
Giữa lúc còn ngạc nhiên thì một người đàn ông mặc áo màu trắng gạo đi vào, nở nụ cười nói với anh trai shipper: “Đến rồi à?”
“Thầy Hoắc ạ!”
Hoắc Thành Xuân cười cười gật đầu với đám học sinh trong phòng nghỉ xem như chào hỏi.
Sau khi về nước, cậu đi theo dưới trướng giáo sư Hầu, xem như ông chủ nhỏ. Khác với trưởng khoa Hầu đức cao vọng trọng với nhiều năm trong nghề thì Hoắc Thành Xuân trẻ tuổi, tính tình cũng tốt, lại không có gây áp lực lên học sinh nên quan hệ giữa cậu và học sinh không tệ lắm.
“Đây là đồ uống thầy mua cho chúng em ạ?” Có học sinh hỏi.
“Cũng không hẳn. Là bạn trai thầy mua.” Hoắc Thành Xuân cười cười.
5
Cậu cứ bình tĩnh nói ra như vậy khiến đám học sinh cũng không dám biểu hiện gì. Đợi sau khi cậu đi rồi mới ầm ĩ cả lên.
“Đù má tao mới nghe được gì ấy nhỉ? Bạn trai thầy???”
“Có phải thầy Hoắc nói nhầm không? Ý thầy là bạn gái nhỉ?”
“Mày không nghe nhầm đâu. Chắc chắn là bạn trai!”
“...”
“Đỉnh vãi... Đây là sự tự tin của cậu ấm nhà giàu nhỉ? Tao chưa thấy ai tuỳ hứng hơn thầy Hoắc đâu.” Có học sinh cảm thán.
Hiện tại báo cáo nghiên cứu khoa học ở các trường đại học cứ dồn xuống từng cái từng cái, khiến các giáo viên trẻ tuổi như bị vắt kiệt sức lực. Một bên bị các chỉ tiêu của trường học đè nặng, chỉ có thể quay qua quăng áp lực lên người học sinh. Làm đến mức cả giáo viên và học sinh đều khổ không nói hết.
1
Mà Hoắc Thành Xuân hoàn toàn là một ngoại lệ. Cậu làm học thuật vì hứng thú, cũng không quản lý học sinh gì cả. Học sinh tới hỏi thì cậu sẽ nghiêm túc chỉ dạy, tay cầm tay hướng dẫn thí nghiệm. Nhưng nếu không hỏi thì cậu sẽ mặc kệ luôn, việc có thể tự mình làm cậu cũng sẽ không nhờ vả người khác.
Lúc trước từng có học trò hỏi cậu: “Thầy Hoắc, thầy không lo lắng ạ? Em nghe nói dựa theo quy tắc của đại học y A thì nếu 6 năm sau, thầy không hoàn thành được chỉ tiêu luận văn và xin quỹ tài trợ thì không chỉ bị đuổi mà còn phải đền tiền vi phạm hợp đồng cho trường nữa đấy.”
Nhưng Hoắc Thành Xuân chỉ nhẹ nhàng nói: “Rẻ mà.”
11
Dùng một chiêu giết sạch đám nô lệ tư bản luôn!
Thế nên bây giờ Hoắc Thành Xuân cũng chẳng quan tâm xu hướng tính dục đồng tính có ảnh hưởng gì đến biên chế của cậu không. Cứ thế mà nói ra thôi.
Đám học sinh tranh thủ lúc rảnh rỗi vừa ăn dưa vừa cảm thán. Lúc này Hoắc Thành Xuân đang ở trong phòng thiết bị, vừa làm miễn dịch huỳnh quang*, vừa lấy tai nghe bluetooth ra gọi cho Lý Á Lôi: “Em nhận được đồ uống rồi.”
“Ừ, không biết em thích cái gì nên anh mua hết.” Lý Á Lôi nói.
“Của anh mua thì em thích hết.” Hoắc Thành Xuân cười một tiếng, đánh dấu một chỗ trên màn hình máy tính rồi điều chỉnh tham số lại.
13
Lý Á Lôi dừng một chút, hỏi cậu: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Được.” Hoắc Thành Xuân nhìn thời gian trên góc màn hình máy tính.
“6 giờ rưỡi tới đón em.” Nói xong cậu bổ sung: “Không cần tài xế, anh tự tới đón em.”
Có lẽ tính cách mỗi người đều sẽ thay đổi trước mặt những đối tượng khác nhau. Thân phận đã khác thì cách cư xử cũng sẽ khác.
Thật ra thì Lý Á Lôi ở cùng với Hoắc Thành Xuân trong ký túc xá suốt 8 năm, nhưng anh cũng không ngờ được khi cậu yêu đương sẽ có tính cách như này.
... Có chút bất ngờ nhưng cũng rất mới mẻ.
6 giờ rưỡi, Hoắc Thành Xuân đúng hẹn xuất hiện ở cổng trường đại học y A. Cậu quen cửa quen nẻo mở cửa ghế phụ lái ra ngồi xuống, đưa cho Lý Á Lôi một bó hoa chuông.
“Đây là?”
Hoa chuông màu tím nhạt trông giống như những cái lục lạc nhỏ xinh đẹp. Cánh hoa óng ánh mang đến cảm giác tươi mát: “Tặng cho anh đó. Tổng giám đốc Lý, chẳng lẽ anh đi hẹn hò với người ta mà không mang quà theo à?”
Vừa lúc, Lý Á Lôi không có thói quen này thật.
Hoắc Thành Xuân: “...”
“Không sao.” Cậu cài dây an toàn, cong mắt nở nụ cười với Lý Á Lôi. Đôi mắt hạnh cộng với bọng mắt bên dưới trông có vẻ giảo hoạt.
“Nhưng sau này anh phải nhớ mang theo đấy.”
Tới nhà hàng, Hoắc Thành Xuân xuống xe đứng một bên đợi Lý Á Lôi khoá xe lại. Sau đó cậu tự nhiên nắm tay anh. Mùa đông gió lớn, bãi đỗ xe có hơi lạnh nên Hoắc Thành Xuân lập tức nhét tay Lý Á Lôi vào túi áo mình.
7
Bên trong túi áo lông rất ấm áp, chưa kể còn có một bàn tay ấm áp không kém khiến tim Lý Á Lôi đập có hơi nhanh. Thậm chí anh còn cảm thấy bàn tay đang được cậu nắm đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng bàn tay còn lại thì vẫn lạnh như băng.
Hình như Hoắc Thành Xuân có thể hiểu được suy nghĩ của anh, cậu đổi bên nắm lấy bàn tay còn lộ bên ngoài của anh, nói: “Sao tay anh lạnh quá vậy?”
“Anh...”
Không đợi Lý Á Lôi nói xong, Hoắc Thành Xuân đã trực tiếp kéo tay anh dán lên cổ mình. Bàn tay lạnh lẽo chợt tiếp xúc với làn da ấm áp khiến hàng mi anh run rẩy, theo bản năng muốn rụt tay lại.
1
Mà toàn bộ quá trình sắc mặt của Hoắc Thành Xuân đều rất bình tĩnh, hoặc có lẽ là bị lạnh đến mức không có biểu cảm nào.
“Em không lạnh à?”
“Không lạnh.” Hoắc Thành Xuân cong khoé miệng, hôn lên má anh một cái, nghiêm túc nói: “Ở bên cạnh anh sao lại lạnh được.”
16
Lý Á Lôi líu lưỡi.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rồi...
Hoắc Thành Xuân chính là ông hoàng thả thính!
5
...
Trong tưởng tượng của Lý Á Lôi, anh và Hoắc Thành Xuân sẽ yêu đương kiểu... tháng đầu tiên sẽ trò chuyện, tháng thứ hai sẽ hẹn nhau ăn cơm, tháng thứ ba bắt đầu đi hẹn hò. Đợi tới tháng thứ tư thì có thể cùng nhau xem phim. Yêu nhau tầm nửa năm thì có thể hôn môi rồi. Sau đó yêu thêm 1, 2 năm, quan hệ ổn định thì sẽ lên giường rồi trở thành người yêu cả đời của nhau.
1
Nhưng sự thật là... ngay sau ngày Hoắc Thành Xuân đồng ý hẹn hò thử thì cậu đã rình rang xách 10 cái vali dọn vào nhà anh rồi.
Hơn nữa cậu khống chế việc skinship rất vi diệu. Sẽ không khiến người ta thấy khó chịu nhưng lại vừa đủ khiến người ta hình thành thói quen rồi nghiện nó.
1
Ví dụ như lúc này, Lý Á Lôi ngồi trên giường xem tài liệu công ty gửi tới, nhưng trong đầu toàn là: Hôm nay từ lúc gặp mặt đến giờ Hoắc Thành Xuân chưa hôn anh lần nào.
5
Rõ ràng trước đó cứ gặp nhau là sẽ hôn anh liền mà.
3
“Anh đang nghĩ gì đó?”
1
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Hoắc Thành Xuân vừa tắm xong, mặc đồ ngủ bò lên giường. Hai tay cậu chống trên giường, tư thế này khiến cổ áo hở ra rất nhiều. Nhưng Lý Á Lôi mới chỉ kịp nhìn thoáng qua thì Hoắc Thành Xuân đã xốc chăn lên chui vào, ngăn chặn tầm mắt anh.
Nửa kín nửa hở, nắm bắt thời điểm rất vững.
4
“Không có gì.” Vành tai Lý Á Lôi ửng thu hồi ánh mắt.
Hoắc Thành Xuân cười khẽ một tiếng, nhìn anh hỏi: “Anh đang nghĩ vì sao em không hôn anh đúng không?”
3
Lý Á Lôi không nói gì.
“Bởi vì...” Hoắc Thành Xuân tự hỏi tự đáp: “Hôm nay đến lượt anh chủ động hôn em rồi.”
Cần cổ người đàn ông thon dài, đồ ngủ tơ lụa khiến cậu trong xinh đẹp lại lười biếng. Hai mắt ngậm cười, nhìn Lý Á Lôi chăm chú, tựa như đang đợi con mồi rơi vào bẫy vậy.
Lý Á Lôi và cậu nhìn nhau trong chốc lát, càng nhìn càng thấy khô cổ, càng nhìn càng thấy bầu không khí hình như đang nóng lên.
Cuối cùng Lý Á Lôi quay mặt đi trước khi bản thân làm ra chuyện bốc đồng. Anh cởi nút áo gần cổ quạt quạt vài cái, sau đó lại cầm ly nước trên tủ đầu giường lên uống nửa ly. Ý đồ muốn hạ nhiệt cho chính mình.
Nhưng ngụm nước cuối cùng còn chưa kịp nuốt xuống thì Hoắc Thành Xuân bất chợt hôn anh.
Nước thì lạnh mà người thì nóng..
Sau một lúc lâu, cậu nở nụ cười miết khoé môi anh, nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ lấp lánh ánh nước: “Em cũng khát.”
11
Lý Á Lôi hít sâu một hơi, nhịn không được nói: “Lúc trước em theo đuổi Giang Tự cũng là kiểu này à?”
Hoắc Thành Xuân thong thả lắc đầu: “Nếu là cậu ấy... ngay khi em bảo cậu ấy lái xe đến đón em thì hẳn là cậu ấy sẽ khuyên em đi đọc nhiều sách vào rồi.”
“Cậu ấy không thích em. Nhưng còn anh thì thích em.” Hoắc Thành Xuân khẳng định.
“Anh...”
“Đừng vội phủ nhận.” Hoắc Thành Xuân nhìn anh, bàn tay nghịch nghịch thắt lưng của đồ ngủ, thong thả đe doạ anh.
“Nếu anh không thích em mà còn hôn môi với em... thì em sẽ đăng lên vòng bạn bè tố cáo anh là trai đểu đấy!”
1
Lý Á Lôi cảm thấy chuyện này có hơi vượt quá mong muốn của anh.
Bất kể là tiết tấu yêu đương, hay là tình cảm của chính anh.
Anh đúng là giống như lời Hoắc Thành Xuân nói. Theo lý thuyết “hiểu tận gốc rễ” thì anh không nên cảm nhận được cảm giác rung động mới mẻ của tuổi dậy thì trên người bạn học cũ này.
Cho dù anh có suy nghĩ bi quan rằng người trước mắt đang dùng những chiêu thả thính cũ để lừa gạt anh. Nhưng anh vẫn nhịn không được mà nhảy vào hố lửa đã được chuẩn bị sẵn.
Vì thế, Lý Á Lôi nói với Hoắc Thành Xuân: “Anh thích em.”
...
Thật ra Hoắc Thành Xuân không đoán được Lý Á Lôi nghĩ gì.
Cậu cũng không phải ông hoàng thả thính gì cả.
1
Cậu chỉ đơn giản là biết nên thể hiện nét quyến rũ của bản thân như thế nào, biết làm sao để bắt đầu một mối tình mà thôi.
1
Nhưng cậu luôn không hiểu được cách để duy trì một mối tình.
1
Tất cả những người yêu cũ của cậu lúc chia tay đều nói rằng: “Thành Xuân, anh cảm thấy em thay đổi rồi.”
Ai mới là người thay đổi?
Hoắc Thành Xuân cũng không biết.
Có lẽ là lúc ban đầu gặp được một đối tượng có thể phát triển thành tình yêu, cảm giác mới mẻ luôn có thể khiến người ta thích thú.
Nhưng càng về sau, tính cách chân thật sẽ dần dần lộ ra. Đây là việc chỉ có yêu nhau một khoảng thời gian rồi mới có thể phát hiện.
Bởi vì thời gian đầu yêu nhau, hai người sẽ muốn trò chuyện, muốn bồi đắp tình cảm nên sẽ cố gắng tìm điểm giống nhau nhất trong cuộc sống của hai người.
Nhưng đến cuối cùng hai người mới nhận ra, những điểm giống nhau đó chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ trong thế giới riêng của họ.
Bởi vì bọn họ không muốn tìm hiểu cái phần họ không thích ở Hoắc Thành Xuân, thế nên họ mới nói cậu đã thay đổi.
Vì sao cậu lại đồng ý thử một lần với Lý Á Lôi?
Có lẽ là vì cậu không muốn nghe ai đó nói mình đã thay đổi nữa.
Một người yêu đã quen biết cậu nhiều năm, ngay cả thói hư tật xấu lúc đi học cũng biết rõ. Có lẽ người yêu như vậy sẽ càng phù hợp với cậu hơn nhỉ?
Thật ra Hoắc Thành Xuân rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Cậu có thể cảm nhận rõ đối phương có cảm tình với cậu. Thế nên một là phát triển từ hảo cảm đến thích rồi đến yêu. Hoặc không là không phát triển gì hết, hoàn toàn không có hứng thú.
Bởi vậy Hoắc Thành Xuân cũng không bất ngờ khi Lý Á Lôi sẽ thích cậu thật. Nhưng cậu vẫn hơi ngạc nhiên khi Lý Á Lôi cứ vậy mà nói thẳng ra.
Hoắc Thành Xuân cười cười, cầm điện thoại Lý Á Lôi lên tự sướng một tấm rồi tiện tay đặt thành màn hình khoá.
Sau đó cậu khẽ hôn l.ên ch.óp mũi anh, đưa điện thoại qua nghiêm túc cảnh cáo: “Không được sửa lại biết chưa?”
Tổng giám đốc Lý không sửa thật.
Tuỳ ý để một tấm ảnh người đàn ông mặc đồ ngủ mờ ám chiếm cứ màn hình khoá của anh.
Rất nhiều ngày...
...
Lúc Thẩm Phương Dục gọi cho Lý Á Lôi hỏi mua một chai Mao Đài là lúc cả hai đang xem phim cùng nhau.
Lý Á Lôi bật loa ngoài nên Thẩm Phương Dục nói gì Hoắc Thành Xuân cũng nghe được hết.
Hoắc Thành Xuân không thể hiểu rõ vì sao, nhưng thật ra trong lòng cậu rất hâm mộ. Mặc dù lúc Thẩm Phương Dục tìm cậu mượn du thuyền, cậu cũng chỉ trêu gẹo hắn hai câu nhưng lại thật lòng nghiêm túc chúc phúc hắn và Giang Tự.
Trước kia Hoắc Thành Xuân thật sự thích Giang Tự. Bất kể phân tích từ mặt nào thì Giang Tự đều là một người yêu tuyệt vời.
Nhưng Giang Tự cũng là người mà cậu chắc chắn không thể đảm đương nỗi.
Cậu đã cảm nhận được điều này trong đoạn thời gian mà cậu nghiêm túc theo đuổi Giang Tự. Cho dù đối phương có thể hiện lịch sự đến cỡ nào thì thật ra... Giang Tự chưa bao giờ đặt sự chú ý lên người cậu cả.
Giang Tự luôn rất bình tĩnh đối với những phương thức theo đuổi của cậu, không có dao động cảm xúc gì mấy. Thậm chí Giang Tự còn khuyên cậu nên đi làm việc mình muốn làm, đừng lãng phí thời gian với cậu ấy nữa.
Trước mặt một người như vậy, bất kể bạn có dùng cách gì thì cũng giống như một diễn viên không có khán giả vậy.
Hiện tại Giang Tự và Thẩm Phương Dục ở bên nhau... Tuy rằng cậu có ngạc nhiên và buồn bực, lúc mới biết cũng nhịn không được mà mắng chửi vài câu. Nhưng nghiêm túc suy nghĩ là thì không có gì là không cam lòng cả.
Bởi vì trải qua những ngày đó, Hoắc Thành Xuân không thể không thừa nhận, ít nhất là trong khoa của bọn họ thì Thẩm Phương Dục là người duy nhất có thể hấp dẫn sự chú ý của Giang Tự, cũng là người duy nhất có thể khiến cậu ấy thay đổi cảm xúc.
Nhưng hình như Lý Á Lôi không giống như cậu.
Có một buổi tối, Hoắc Thành Xuân đến công ty tìm Lý Á Lôi. Lễ tân đưa cậu tới phòng nghỉ nói rằng tổng giám đốc Lý đang họp, tâm trạng không tốt lắm nên nói cậu đợi một lát.
Hoắc Thành Xuân hỏi vì sao không tốt.
Vì cậu thường xuyên tới đây, Lý Á Lôi cũng không có giấu diếm mối quan hệ của hai người nên lễ tân cũng không giấu cậu, nói: “Hình như là vì chuyện rượu Mao Đài ạ.”
Hoắc Thành Xuân “À..” một tiếng, cúi đầu mím môi, im lặng lặp đi lặp lại hai chữ “Mao Đài” trong lòng vô số lần.
...
Gần đây Lý Á Lôi chợt phát hiện Hoắc Thành Xuân không quá nhiệt tình với anh.
Điều này khiến cho anh có hơi nóng nảy trong lòng, thường xuyên thất thần khi đang xem giấy tờ giữa chừng. Cứ cách một lúc lại bấm mở màn hình khoá rồi lại bấm tắt, giống như trúng cổ vậy.
Có hôm anh không nhịn được, hỏi trợ lý của mình: “Nếu một người vẫn luôn cực kỳ nhiệt tình với cậu, sau đó đột nhiên lạnh lùng thì vì nguyên nhân gì vậy?”
Trợ lý do dự một lát, châm chước nói: “Có thể là không muốn tiếp tục mối quan hệ nhưng không thích nói thẳng. Hoặc có thể đối phương chính là...”
“Chính là gì?”
Trợ lý không dám nói thẳng với Lý Á Lôi rằng: “Chính là trai đểu.”
Chẳng may không đúng... thì người mất việc chính là cậu ta đấy.
Đường đường là tổng giám đốc một công ty mà lại bị trai đểu lừa tình. Chuyện như vậy sợ cậu ta vừa nói ra đã bị diệt khẩu mất rồi.
Cũng may Lý Á Lôi không hỏi nữa, chỉ suy tư nhìn người đàn ông trên màn hình khoá mà thôi.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ cảm thán trong lòng. Hoá ra tổng giám đốc cũng phải khốn đốn vì tình thôi.
1
...
Điểm thay đổi phát sinh từ một bài đăng trên vòng bạn bè của Giang Tự.
... Đừng kết hôn với bác sĩ, kết hôn với bác sĩ bất hạnh lắm.
Lúc Hoắc Thành Xuân lướt thấy bài đăng này thì nhịn không được cong khoé môi.
Giang Tự sẽ đăng lên vòng bạn bè như vậy, thật sự là khá mới lạ với cậu. Không biết gần đây Thẩm Phương Dục làm gì chọc giận đoá hoa lạnh lùng này nữa.
Nhưng nụ cười chưa kịp lan đến đáy mắt thì Hoắc Thành Xuân đã thấy tên Lý Á Lôi trong danh sách thích bài đăng này.
10 phút trước, Lý Á Lôi nói phải đi họp nên cúp điện thoại của cậu.
Mà bài đăng trên vòng bạn bè của Giang Tự là từ 8 phút trước.
1
Hai chữ “Mao Đài” lần nữa hiện lên trong lòng, Hoắc Thành Xuân im lặng trong chốc lát rồi nhanh tay bình luận một câu: “Bỏ nó rồi đi theo tôi đi!”
Lúc Lý Á Lôi họp xong lấy điện thoại ra xem mới phát hiện thông báo này.
Đầu tiên anh hơi ngơ ngác, sau khi xác nhận vài lần đúng là Hoắc Thành Xuân bình luận thì sắc mặt trở nên tệ đi.
Trước khi họp, có một quản lý ban ngành đến trễ một chút, anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên lướt điện thoại. Vốn dĩ anh cũng không quan tâm vòng bạn bè lắm, nhưng bây giờ không để ý thì không được rồi.
Đầu tiên Lý Á Lôi trả lời một dấu chấm hỏi, sau một lúc vẫn không nhịn được cơn giận nên vội cầm áo khoác lên nói với trợ lý: “Tối nay tôi không tăng ca. Trong nhà có việc gấp nên tôi về trước đây.”
5
Lúc Lý Á Lôi về đến nhà, Hoắc Thành Xuân đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy anh về cậu cũng không thèm nhìn tới một cái.
Lý Á Lôi lập tức đi đến trước mặt cậu, đưa ảnh chụp màn hình bài đăng kia ra hỏi: “Em giải thích cho anh một chút xem.”
“Giải thích cái gì?”
Hoắc Thành Xuân cong khoé môi, căn bản không thèm nhìn điện thoại của anh. Ngược lại cậu đưa điện thoại mình ra, nhẹ nhàng lái đi: “Anh xem này, mô hình của học sinh em. Có phải đẹp lắm không?”
Lý Á Lôi không đáp. Sau khi im lặng một lúc, anh cầm điện thoại Hoắc Thành Xuân ném qua một bên, hỏi: “Đã nhiều năm như vậy mà em vẫn không thể quên được Giang Tự à?”
“Hoắc Thành Xuân, nếu em còn thích cậu ấy thì hai chúng ta chia tay ngay lập tức đi. Anh không rảnh chơi đùa với em.”
Hoắc Thành Xuân cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc là ai không thể quên hả?”
“Em có ý gì?”
Hoắc Thành Xuân hơi nhướng mi, nhìn anh nói: “Ý trên mặt chữ.”
“Em cảm thấy anh không quên được Giang Tự à? Vì sao?” Lý Á Lôi ngẩn ra.
Có vẻ anh cực kỳ không thể hiểu được việc này: “Cho dù em không học luật thì em cũng biết, trước khi kết tội ai đó em phải đưa chứng cứ ra mà đúng không?”
“Thẩm Phương Dục hỏi mua Mao Đài vì sao tâm trạng anh lại không tốt?” Hoắc Thành Xuân lạnh lùng nói.
“Hôm đó anh nói anh phải đi họp rồi cúp điện thoại em, anh thật sự đi họp à?”
Lý Á Lôi bị cậu làm cho nghẹn họng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích tiêu hoá lời Hoắc Thành Xuân nói, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.
Cuối cùng anh ngồi xuống mép giường, chậm rãi giải thích cho cậu nghe: “Tâm trạng anh không tốt không phải vì chuyện Thẩm Phương Dục hỏi mua rượu Mao Đài. Mà là vì gần đây công việc trao đổi với bên đại lý rượu Mao Đài không suôn sẻ nên tâm trạng anh mới không tốt.”
“Không biết là ai nói với em chuyện tâm trạng anh không tốt, nhưng đây là sự thật. Anh mệt mỏi chuyện tiền bạc nên tâm trạng anh mới không tốt.”
“Cúp điện thoại em xong anh cũng đi họp thật. Nhưng bởi vì có người đến trễ nên anh mới lướt điện thoại một lúc trong khi chờ đợi thôi. Nếu em không tin thì cứ gọi cho trợ lý của anh hỏi, anh đã dặn dò cậu ấy chỉ cần là em hỏi thì cứ nói hết mọi chuyện của anh cho em biết.”
Hoắc Thành Xuân nhìn anh, im lặng một lúc lâu.
“Em ghen đúng không?” Lý Á Lôi hỏi xong, bỗng nhẹ nhàng thở phào, cảm thán.
“Điều này có nghĩa là em thích anh hơn cả tưởng tượng của anh nhỉ?”
“Sao mạch não của anh lại kỳ lạ vậy? Vì sao anh không trách em?” Ánh mắt Hoắc Thành Xuân khẽ run rẩy.
Lý Á Lôi hỏi: “Vì sao anh lại trách em? Trách em vì giấu chuyện này trong lòng? Hay là trách em không hỏi một lời đã chiến tranh lạnh với anh lâu như vậy hả?”
Sắc mặt Hoắc Thành Xuân ảm đạm: “Ừm..”
Hoặc có thể trách cậu rằng: “Trước đây em không phải như thế.”
Hoặc trách rằng: “Em thay đổi rồi. Trước kia em không có không hiểu lòng người như vậy. Rõ ràng trước khi yêu nhau em giống như mãi mãi cũng không tức giận vậy.”
Bạn trai cũ của cậu đều nói như vậy.
4
Nhưng Lý Á Lôi lại nói: “Tính cách này của em không phải đã có từ lúc đi học rồi à? Anh cũng không phải mới biết em một hai ngày. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh cũng không mong gì em đi du học vài năm đã sửa được.”
Hoắc Thành Xuân: “...”
2
“Có ai có thể giữ mãi vẻ tươi tắn rộng rãi hoạt bát đáng yêu chứ? Nếu có thì chắc là AI rồi.”
1
“Anh đề nghị thử cùng em không phải vì anh chỉ nhìn vào mặt tốt của em. Mà là em có cả ưu điểm lẫn khuyết điểm.”
3
Lý Á Lôi nói: “Anh hy vọng sau này em có hiểu lầm thì có thể nói thẳng cùng anh. Nhưng nếu em không thích nói thì anh sẽ cố gắng đoán, nhé em?”
15
Hoắc Thành Xuân rũ mắt nhìn cái chăn đang đắp trên đùi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
“Em đừng giả chết nha. Anh chứng minh với em xong rồi, còn em thì sao? Em có thể chứng minh rằng em đã quên cậu ấy rồi không?”
Lý Á Lôi nghiêm túc nói: “Anh có thể chấp nhận những tính xấu của em, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyện trong lòng em có người khác khi đang yêu đương với anh. Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Hoắc Thành Xuân bỗng giương mắt, đôi mắt hạnh không hề có tính công kích long lanh dưới ánh đèn như gãi đúng chỗ ngứa. Con ngươi linh động khiến tim Lý Á Lôi đập lỡ một nhịp.
Nhưng điều anh không nghĩ tới chính là.. Hoắc Thành Xuân đột nhiên xốc chăn lên, một tay tháo dây thắt lưng đồ ngủ ra.
“Em làm gì vậy?!” Giọng Lý Á Lôi có hơi hoảng.
“Tổng giám đốc Lý, hai người đàn ông yêu nhau ở trên giường...” Hai tay Hoắc Thành Xuân đặt lên vai anh.
“Anh nói xem họ làm gì?”
...
7
Sau khi kết thúc, Lý Á Lôi vẫn còn hơi ngơ ngác.
Anh không hiểu được vì sao mọi chuyện lại biến thành như này.
Anh càng không hiểu được vì sao Hoắc Thành Xuân lại dùng cách làm 0 để chứng minh cậu đã quên Giang Tự rồi.
Hoắc Thành Xuân giải thích: “Bởi vì em cảm thấy Giang Tự chính là 0 đó.”
5
Nhưng tổng giám đốc Lý chưa hiểu việc đời lại cảm thấy, mặc dù anh là 1 nhưng toàn bộ quá trình hình như anh chưa được nắm quyền chủ động dù chỉ một lần.
Lý Á Lôi nhịn không được hỏi: “Em là lần đầu thật hả?”
Hỏi xong anh lại thấy nói vậy có chút xúc phạm người ta nên bổ sung thêm: “Anh không có ý gì khác, chỉ cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của anh thôi. Em không muốn trả lời cũng không sao.”
Hoắc Thành Xuân để mặc áo ngủ mở rộng, lộ ra vùng cổ và ngực đầy dấu hôn. Cậu cầm ly cà phê trên tủ đầu giường uống một ngụm, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lý Á Lôi một cái, nhẹ giọng nói: “Em đau lắm.”
1
Vì vẻ mặt cậu thật sự quá bình tĩnh, hơn nữa suốt quá trình cũng không có dáng vẻ gì là đau nên vốn dĩ Lý Á Lôi cũng không tin. Mãi đến khi giúp cậu rửa sạch thì anh mới phát hiện, Hoắc Thành Xuân thật sự rất rất đau.
Hoắc Thành Xuân vừa hít sâu vừa bình luận: “Anh chắc chắn là lần đầu tiên rồi.”
Giường chiếu hơi rối loạn, nhưng Lý Á Lôi ngại gọi dì giúp việc vào dọn dẹp. Sau khi chần chừ một lúc thì anh tự trải ga giường và vỏ chăn mới. Một tay Hoắc Thành Xuân bưng ly cà phê, một tay xoa bóp cái eo, im lặng nhìn anh trải giường chiếu.
Một lát sau, Hoắc Thành Xuân cầm điện thoại lên xoá bình luận bên dưới bài đăng của Giang Tự đi.
Không biết có phải vì phát hiện cậu đã xoá bình luận hay không, mà khi hai người nằm xuống giường một lần nữa, Lý Á Lôi đột nhiên ôm cậu từ sau lưng, nói: “Thành Xuân, em... đừng chia tay anh nhé..”
“Hửm?”
“Chẳng may em muốn chia tay thì cũng được, nhưng anh hy vọng tốt nhất chúng ta sẽ không chia tay.” Lý Á Lôi nói.
Anh có một chấp niệm hơi xấu hổ cũng hơi cổ hủ. Ví dụ như trước khi lên giường thì phải lãnh chứng. Nếu không lãnh chứng được thì ít nhất cũng phải cầu hôn đối phương, đối phương phải nghiêm túc đồng ý thì mới được.
9
Cho nên trước đó khi minh tinh nhỏ kia hỏi anh có làm hay không, anh đều nói phải đợi kết hôn xong mới chạm vào cậu ta. Có lẽ là minh tinh nhỏ đó không muốn chờ, hoặc không muốn kết hôn với anh. Cũng có lẽ cậu ta đoán không chừng anh không “công” được nên mới chia tay với anh.
Nhưng đó là yêu cầu Lý Á Lôi đặt cho chính mình.
Vậy mà khi nãy, Hoắc Thành Xuân cởi áo ngủ rồi ngồi xuống trên người anh, kêu anh một tiếng “Tổng giám đốc Lý” là anh không còn suy nghĩ được gì nữa.
Trước nay Lý Á Lôi chưa bao giờ cảm thấy khả năng khống chế của mình kém như vậy.
Hoá ra... cũng có người mà anh không thể đẩy ra được.
Nhưng anh không dám bắt lấy Hoắc Thành Xuân đi kết hôn cùng anh, nên chỉ có thể ủ rũ nói với cậu rằng: “Đừng chia tay anh.”
Chỉ cần không chia tay thì... sẽ có ngày đi đến bước kết hôn thôi.
“Anh cũng giỏi thật đấy Lý Á Lôi.” Hoắc Thành Xuân hơi buồn ngủ, lười biếng cười một tiếng.
“Anh mới ch*ch em xong mà giờ đã nói chia tay tới chia tay lui. Ngày mai em sẽ đăng lên vòng bạn bè nói anh là trai đểu ngay.”
3
Trai đểu Lý Á Lôi nghe cậu nói vậy thì yên tâm, lập tức ôm người vào trong lòng, ghé sát lại hôn lên cổ cậu một cái.
“Em đăng vô tư đi, thầy Hoắc của anh.”
6
———
*Miễn dịch phản quang: Miễn dịch huỳnh quang (MDHQ) là một kỹ thuật hóa mô cần thiết để phát hiện kháng nguyên và vị trí khu trú của các kháng nguyên đó. Có 3 loại kỹ thuật MDHQ cơ bản dùng trong chuyên ngành da liễu: MDHQ trực tiếp, MDHQ gián tiếp và MDHQ gián tiếp bổ thể.
*Hoa chuông:
*Hoa chuông:
———
Lời tác giả:
Vì độ dài có hạn nên tình tiết chạy hơi nhanh~
Ngoại truyện Lý Á Lôi x Hoắc Thành Xuân xong!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng! ️
———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.