Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 39: Xoa đầu.jpg

Hồ Lô Tương

19/06/2024

Thẩm Phương Dục cùng đưa cha mẹ Giang đến nhà ga. Mọi người tới lui rộn ràng nhốn nháo, Thẩm Phương Dục cầm vali và túi quà tặng lớn nhỏ mãi đến tận chỗ lối vào nhà ga.

Mẹ Giang vẫn luôn nắm tay con trai lưu luyến không rời, dáng vẻ có chuyện muốn nói. Cha Giang đứng bên cạnh nhìn, sau một lúc ông đột nhiên vỗ vỗ vai Thẩm Phương Dục, ra hiệu hắn cùng đến chỗ khác.

Giang Tự nhìn thoáng qua, mẹ Giang bên cạnh lên tiếng: “Ba con có chuyện muốn nói với Tiểu Thẩm..”

Bà ngừng một chút, nói tiếp: “Mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”

“Sao thế mẹ?”

Mẹ Giang liếc mắt nhìn xa xăm rồi lại thu hồi ánh mắt, từ tốn nói: “Đêm qua lúc ba con đi vệ sinh có thấy Tiểu Thẩm đứng một mình ngoài ban công, không biết đang suy nghĩ cái gì.”

Bà thở dài: “Lúc ấy cũng 1, 2 giờ sáng rồi. Chúng ta nghĩ chắc là Tiểu Thẩm có tâm sự, cuộc đời một người lắm thăng trầm nên khó tránh khỏi thấy hụt hẫng trong lòng. Tiểu Thẩm là người tốt, bây giờ hai đứa đang ở chung với nhau nên con cố gắng chăm sóc nó một chút.”

Giang Tự: “...”

Thẩm Phương Dục bị phim kinh dị hù cho sợ không ngủ được thì có!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bề ngoài Giang Tự vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghe mẹ Giang nói tiếp: “Con nhìn Tiểu Thẩm xem, vợ không có, tiền cũng không. Nếu nó không có con thì làm sao mà sống tiếp được nữa, cũng may là Tiểu Thẩm còn có con gái đó. Con cứ nói công việc bận rộn không có thời gian yêu đương, nhưng con nhìn Tiểu Thẩm cũng bằng tuổi con mà người ta đã kết hôn sinh con rồi kìa.”

Bà vỗ vỗ tay Giang Tự: “Cho nên con cố học theo người ta đi, sớm tìm một người ổn định cuộc sống, sinh một đứa bé, cũng có người để gửi gắm sau này.”

Giang Tự cạn lời!

Học Thẩm Phương Dục??

Học cái gì giờ??

Cái gọi là “con gái của Thẩm Phương Dục” bây giờ còn đang trong bụng con đây nè!

Giang Tự hít sâu một hơi, tự nhủ không thể để lộ lúc này mới miễn cưỡng kìm nén cảm xúc lại, “dạ” một tiếng với mẹ Giang.

Thái độ này của Giang Tự làm mẹ Giang rất bất ngờ. Trước đây khuyên nhủ anh nhiều lần như vậy mà vẫn không nhận được phản ứng tốt nào, không ngờ lần này nhắc đến Thẩm Phương Dục thì thái độ của Giang Tự lại thay đổi hẳn.

Quả nhiên, vẫn nên có một người bạn cùng tuổi bên cạnh đốc thúc mới tốt.

Tiễn cha mẹ Giang đi rồi, Giang Tự mới nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục đứng bên cạnh anh, hỏi: “Ba tôi mới nói gì với cậu vậy?”

“Bên ngoài là cổ vũ tôi, bảo tôi đừng bị những chuyện không như ý trong cuộc sống làm suy sụp. Còn hỏi tôi có cần họ giúp đỡ tìm mối kết hôn lần hai cho tôi không. Nhưng bên trong thì...”

Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự: “Ba mẹ cậu bảo tôi rảnh rảnh thì thổi gió bên tai cậu, để cậu nhanh kết hôn sinh con cho bọn họ được ôm cháu.”

“...”

Thẩm Phương Dục không có thổi gió bên tai, hắn thực hành luôn rồi!

Giang Tự thấy bực mình lạ lùng!

Thẩm Phương Dục lấy một bao lì xì trong túi ra nhét vào túi Giang Tự: “Ba cậu một hai bắt tôi nhận, tôi không dám nhận đâu. Nếu họ biết lời hôm đó chúng ta nói toàn bộ đều là giả, biết hai chúng ta còn có con thì đoán chừng có mười chuyên gia khoa chỉnh hình cũng không cứu nổi đâu.”

“Tối qua cậu ra ban công làm gì vậy?” Giang Tự bất ngờ hỏi.

Ánh mắt Thẩm Phương Dục loé loé, hơi ngừng lại một lúc mới nói: “Hóng gió thôi.”

“Không lạnh à?”

“Vẫn ổn.”

Thẩm Phương Dục đang nói đột nhiên quay đầu sang một bên hắt xì một cái. Giang Tự cảnh giác tránh qua một bên, sau đó Thẩm Phương Dục còn ho khan hai tiếng nữa.

“Tiêu rồi!” Hắn nhanh chóng mua một cái khẩu trang rồi đeo lên, còn đưa cho Giang Tự một cái nữa.

“Không phải tôi bị cảm thiệt chứ?!”

Giang Tự yên lặng cách xa hắn, nhướng mày lặp lại câu nói Thẩm Phương Dục nói mấy hôm trước: “Tuyệt đối sẽ không bị cảm đâu?”

Tục ngữ có câu, lập flag chính là để lật xe. Thẩm Phương Dục mười mấy năm không bị cảm, vừa bệnh một cái đã như núi lở, trực tiếp sốt cao tới 40 độ. Lãnh đạo bệnh viện đang chần chừ không muốn duyệt phép thấy vậy sợ tới mức vội duyệt giấy phép xin nghỉ ngay cho hắn.

Sau khi hạ sốt trong bệnh viện, Thẩm Phương Dục sợ lây bệnh cho Giang Tự nên dọn về nhà hắn nghỉ ngơi. Vốn dĩ Giang Tự không đồng ý cho hắn về nhà ở một mình, nhưng hiện tại anh đang mang thai nên thật sự không dám mạo hiểm, vì thế Giang Tự chỉ có thể thuê một điều dưỡng cho Thẩm Phương Dục.

Điều dưỡng xem anh như ông chủ, mỗi ngày đều gửi tin nhắn báo tình hình của Thẩm Phương Dục cho anh. Thậm chí ngày nào cũng canh đúng giờ gửi ảnh chụp của Thẩm Phương Dục cho anh xem.

17h57 phút chiều, Giang Tự đang ăn cơm ở phòng nghỉ khu phẫu thuật. Thấy anh vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, Ngô Thuỵ ở bên cạnh trêu ghẹo: “Giang Tự, em xem gì đó? Tin nhắn của bạn gái hả?”

Chuyện Dụ Hân đến đưa cơm ngày đó đã bị Vu Tang loan truyền khắp khoa, nên Ngô Thuỵ vẫn nghĩ Giang Tự đang qua lại với cô gái đưa cơm lúc trước: “Khi nào em và bạn gái mới mời cơm đây? Cho bọn anh đi hưởng ké chút vui vẻ nhỉ.”

Giang Tự lướt qua câu hỏi đầu tiên: “Bạn gái gì anh?”

“Người lần trước tới đưa cơm cho em đó. Không phải bạn gái em hả?” Ngô Thuỵ hỏi.

Giang Tự lắc lắc đầu.

“Anh còn tưởng cô ấy là bạn gái em chứ, còn mừng thay cho em đây.”

Ngô Thuỵ nói xong thì nghĩ tới gì đó, trêu chọc nói: “Thẩm Phương Dục cũng tức lắm đó.”

“Thẩm Phương Dục?”

“Lúc Vu Tang nói với Thẩm Phương Dục là bạn gái em tới, mặt nó đùng cái đổi sắc luôn. Nếu không phải anh biết quan hệ hai đứa không tốt thì anh còn nghi có phải nó thích em không nữa đấy.”

Ngô Thuỵ nói đùa: “Lúc trước thấy em theo đuổi Chung Lam thì nó cũng lập tức theo đuổi Chung Lam, anh đã thấy rất lạ rồi. Thẩm Phương Dục đối xử với mọi người trong khoa rất tốt, nhưng cứ thích cãi nhau với em. Mấy chuyện móc mỉa như học sinh tiểu học này rất giống với kiểu mấy cậu trai mới lớn chỉ biết trêu chọc kéo bím tóc của cô gái mình thích vậy đó.”

Giang Tự: “...”

Gần đây cứ sao sao ấy! Đầu tiên là cha mẹ anh cảm thấy anh và Thẩm Phương Dục đang yêu đương, hiện tại Ngô Thuỵ lại nghi ngờ Thẩm Phương Dục thích anh nữa.

Trong phút chốc Giang Tự không biết nên chê bôi sự so sánh thái quá của Ngô Thuỵ, hay là đồng ý với Ngô Thuỵ rằng anh cũng thấy Thẩm Phương Dục rất ấu trĩ đây.

Chẳng qua Giang Tự biết Ngô Thuỵ cũng chỉ đùa một chút vậy thôi, chứ không có ý nghĩ vậy thật. Nếu anh ta thật sự có suy nghĩ này thì sẽ không nói thẳng ra như vậy. Nhưng Giang Tự vẫn nhịn không được hỏi: “Quan hệ của em với cậu ấy nhìn qua rất tốt à?”

“Không có đâu.”

Ngô Thuỵ nghiêm túc bình luận: “Nhìn thế nào cũng thấy quan hệ của hai đứa tệ lắm.”

Giang Tự yên tâm gật đầu, dời tầm mắt về màn hình điện thoại. Đã quá 6 giờ rồi mà điều dưỡng vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh. Giang Tự hơi cau mày, bình thường đều đúng 6 giờ là gửi tin nhắn đến mà.

Giang Tự đang định gửi tin nhắn hỏi thì đột nhiên cuộc gọi video hiện lên màn hình. Giang Tự vừa bấm nghe đã thấy gương mặt của Thẩm Phương Dục xuất hiện trên màn hình, còn có cả giọng nói quen thuộc: “Gọi cho cậu xem tôi này.”

Ngô Thuỵ thấy hết tất cả: “?”

Giang Tự nhanh tay bấm tắt video, nhìn thoáng qua Ngô Thuỵ rồi chỉ vào điện thoại nói: “Cậu ấy gọi nhầm. Bọn em không thân đâu.”

Anh cả Ngô Thuỵ tri kỷ gật đầu phối hợp với đàn em, chừa cho anh bậc thang đi xuống: “Cũng có thể là chú ấy muốn bàn chút chuyện công việc với em thôi.”

“Bọn em không thân thật đó.” Giang Tự nói.

“Ừ ừ. Không thân, không thân.”

Nhưng Ngô Thuỵ còn chưa nói xong chữ “thân” thì Thẩm Phương Dục lại gọi đến nữa. Giang Tự vô cảm bấm tắt cuộc gọi, xúc một muỗng cơm lớn ăn dưới ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa của Ngô Thuỵ.



[Giang Tự: Đừng gọi nữa. Đang ở phòng phẫu thuật, có việc gì nói luôn.]

[Thẩm Phương Dục: Không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu có khó chịu đâu không? Hai hôm nay tôi ngủ không ngon, cứ sợ lây bệnh cho cậu.]

Giang Tự đọc tin nhắn của Thẩm Phương Dục xong thì hơi hối hận vì vừa nãy đã cúp điện thoại.

Tâm tình anh có hơi vi diệu gõ chữ:

[Cậu đỡ hơn chưa?]

[Khoẻ nhiều rồi. Chắc chừng hai ba ngày nữa là tôi đi làm lại được rồi. Khi nãy không phải tôi sợ cậu lo nên mới định gọi video à.]

Đầu ngón tay Giang Tự hơi ngừng lại.

[Tôi đâu có kêu điều dưỡng gửi ảnh cho tôi đâu.]

[Tôi biết, là tôi kêu cổ gửi đó. Để cậu có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của tôi chút.]

Giang Tự mím môi.

[Không có ai muốn chiêm ngưỡng hết. Cảm ơn!]

[Cậu không muốn thì để cho con gái tôi xem.]

Thẩm Phương Dục lại không biết xấu hổ mà lấy con gái là làm cớ. Sau đó hắn bắt đầu than thở với Giang Tự:

[Điều dưỡng cậu thuê quá đáng lắm đó. Tôi hỏi cổ tình trạng của cậu thế nào? Có bị tôi lây bệnh hay không? Cổ nói người trả tiền lương cho cổ là cậu, nên cổ chỉ có thể nói tình hình của tôi cho cậu nghe, chứ không thể nói tình hình của cậu cho tôi nghe được.]

Giang Tự đọc tin nhắn này xong liền gọi cho điều dưỡng đang tận chức tận trách, dặn dò cô sau này Thẩm Phương Dục hỏi cái gì thì cứ nói thẳng cho hắn nghe là được. Lúc quay về giao diện tin nhắn thì đã thấy Thẩm Phương Dục gửi tới một tin nữa.

[Nói cho cậu nghe tin vui, tôi trúng thầu rồi! Vốn dĩ muốn hét to hai tiếng như năm ngoái, kết quả chẳng có ai nghe. Chó con khóc lớn.jpg]

... Anh và Thẩm Phương Dục đã thân đến mức có thể gửi meme khác ngoài những icon màu vàng rồi sao?

Giang Tự gửi lại một chữ “À..” nhưng anh thấy có hơi lạnh lùng. Nghĩ nghĩ, Giang Tự lựa ra một cái biểu tượng trong gói biểu tượng cảm xúc.

Xoa đầu.jpg

Đợi một lát vẫn không thấy hồi âm, Giang Tự mím môi. Dựa theo phép xã giao bình thường thì Thẩm Phương Dục cũng nên hỏi anh có trúng thầu không chứ?

Giang Tự thấy hơi buồn bực, ánh mắt vô thức dừng trên tin nhắn cuối cùng mà Thẩm Phương Dục gửi. Nhìn tới nhìn lui hai lần, sau đó Giang Tự đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó khi nhìn vào hai chữ “năm ngoái.”

Năm ngoái bọn họ cùng ngồi trong phòng làm việc tra xem tình hình trúng thầu. Từ khi Thẩm Phương Dục tra xong thì vẫn luôn la hét trong phòng làm việc: “Tôi trúng, tôi trúng rồi!”

Hắn ồn ào đến mức Giang Tự không nhịn được mỉa một câu: “Cậu là Phạm Tiến trúng cử à?”

Người xin mức quỹ đó trong toàn bộ phòng làm việc cũng chỉ có Giang Tự và Thẩm Phương Dục mà thôi. Ngô Thuỵ bên cạnh nghe xong, nhìn Giang Tự vẫn chưa tra được kết quả, cười tủm tỉm trêu chọc Thẩm Phương Dục: “Chú không sợ bác sĩ Giang không trúng thầu sẽ quay đầu tìm chú đánh một trận à?”

“Không thể nào đâu.”

Thẩm Phương Dục nói: “Em có thể trúng thì chắc chắn Giang Tự cũng sẽ trúng.”

Nháy mắt khi Thẩm Phương Dục vừa dứt lời, Giang Tự cũng tra ra được kết quả của mình.

Trúng thầu!

Giang Tự nhìn khung thoại vẫn không có tin nhắn mới, dường như anh đã hiểu ra vì sao Thẩm Phương Dục không hỏi lại anh. Thẩm Phương Dục cảm thấy năng lực bọn họ ngang nhau, cho nên nếu hắn đã trúng thầu thì theo lý Giang Tự cũng sẽ trúng thầu thôi.

Thật ra Giang Tự còn muốn phản bác, mấy chuyện như này cũng cần chút may mắn nữa. Giống như năm nay đúng là anh và Thẩm Phương Dục đều trúng thầu, mà năm kia thì bọn họ lại đồng thời thất bại.

Cũng không biết thật ra là do thực lực của họ ngang nhau đến mức chính xác như vậy hay là do duyên phận nữa.

Không biết có phải do hôm nay Thẩm Phương Dục nói mấy câu hay không mà lúc Giang Tự tan làm về nhà chơi thấy trong người có hơi mệt mỏi.

Lúc Thẩm Phương Dục ở đây, bọn họ cũng không có nói chuyện với nhau nhiều. Nhưng lúc này Giang Tự lại cảm thấy căn nhà im ắng đến kỳ lạ, thậm chí còn cảm thấy cả nhà đều trống rỗng.

Mấy hôm trước Thẩm Phương Dục không ở đây, Giang Tự vẫn không cảm thấy gì. Cùng lắm là ban đêm bị chuột rút tỉnh lại có hơi không quen. Nhưng mà trong khoảng thời gian này Thẩm Phương Dục luôn nhắc nhở anh uống canxi nên việc bị chuột rút cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Giang Tự cảm thấy có thể việc mang thai làm thay đổi nội tiết tố khiến cảm xúc của anh hơi bất thường. Giang Tự bật nhạc, mãi đến khi tiếng hát vang lên khắp nhà anh mới thấy đỡ hơn chút. Nhưng mà nghe mấy bài hát về tình yêu xong, trong lòng anh càng nảy lên những cảm xúc kỳ lạ.

Lạ lắm!

Giang Tự cảm thấy.. hình như anh có hơi nhớ Thẩm Phương Dục.

Loại cảm giác này giống như mỗi lần có kỳ nghỉ ở đại học, bạn bè trong ký túc xá quay về nhà khắp trời nam biển bắc, Giang Tự rời khỏi ký túc xá cuối cùng đều có cảm giác này.

Nhưng hình như loại cảm xúc này có nhiều hơn một chút gì đó.

Nhận thức này khiến Giang Tự cảm thấy khá mới mẻ, cũng không thể nói rõ được là như thế nào.

...

Không biết có phải vì nỗi nhớ của bác sĩ Giang không mà Thẩm Phươmg Dục còn nhanh hết bệnh, quay lại đi làm sớm hơn cả dự tính. Lúc đi ra khỏi khu khám bệnh, Giang Tự nghe nói Thẩm Phương Dục đi làm lại rồi. Hiển nhiên cơn bệnh đợt này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sức lực của bác sĩ Thẩm, Giang Tự mới đi đến cửa phòng làm việc đã nghe bên trong truyền ra từng đợt tiếng cười nói.

Trong đó có một giọng nam Giang Tự rất quen thuộc và một giọng nữ hơi xa lạ.

Giang Tự dừng bước chân, Ngô Thuỵ bất ngờ xuất hiện từ phía sau anh, nói: “Em đứng đơ ở đây làm gì thế? Đi vào đi chứ.”

Giang Tự: “...”

“Giang Tự?” Thẩm Phương Dục đang nói chuyện phiếm với người khác, trong mắt đều là ý cười. Hắn nghe được giọng Ngô Thuỵ, vừa nhìn qua đã chạm phải ánh mắt của Giang Tự.

Giang Tự gật đầu với Thẩm Phương Dục một cái rồi quay lại chỗ ngồi. Ngô Thuỵ thấy cô gái đứng bên cạnh Thẩm Phương Dục, cười hỏi: “Ai đây?”

Giang Tự cách đó không xa đang lật bệnh án, vô thức sờ sờ mép giấy.

“Chị Tiểu Quách ở phòng hành chính.” Người làm việc ở phòng hành chính rất nhiều, Thẩm Phương Dục cười giải thích.

“Hoá đơn phạt của em với Giang Tự là chị ấy phát đó.”

Giang Tự im lặng để sổ bệnh án khốn khổ sang một bên.

Chị Tiểu Quách nghe vậy cũng cười cười trêu chọc Ngô Thuỵ: “Quách Tuyết phòng hành chính. Bác sĩ Ngô tuân thủ quy định quá nên chưa từng gặp tôi là đúng rồi.”

“Xin chào xin chào.” Ngô Thuỵ bắt tay với cô.

“Nhìn qua đã thấy tôi lớn tuổi hơn cô rồi nên thôi không gọi cô là chị Tiểu Quách đâu nhé. Sao vậy? Phòng hành chính tìm bọn tôi có việc gì hả?” Ngô Thuỵ cười nói.

Quách Tuyết chỉ chỉ lịch bàn và sổ ghi chú: “Nghe nói bác sĩ Vu Tang thăng chức lên bác sĩ điều trị, tôi đại diện phòng hành chính đến tặng quà cho cậu ấy.”

Cô nói xong thì lấy ra một tờ tuyên truyền: “Còn có nhiệm vụ mới nữa. Bệnh viện chúng ta sắp tổ chức tiệc trung thu, thay phiên từng khoa. Năm nay đến lượt khoa các anh chuẩn bị tiết mục đó.”

Tiệc trung thu là truyền thống lâu đời của bệnh viện Tế Hoa, mỗi năm đều tổ chức. Nghe nói là để thể hiện tinh thần của các bác sĩ, nhưng thật ra chủ yếu chỉ để ứng phó với lãnh đạo mà thôi. Đều nói là những người đang công tác tại bệnh viện Tế Hoa đều có thể đi tham gia tiệc tối, nhưng thật ra người tham gia mỗi năm cùng lắm chỉ có thể lắp đầy hàng ghế đầu mà thôi, còn đa phần là bạn bè thân thích của lãnh đạo nữa.

Công việc chữa bệnh và chăm sóc người bệnh đều rất bận, rất khó giành thời gian để đi tham gia tiệc tối, càng đừng nói tới chuyện chuẩn bị tiết mục biểu diễn. Phòng hành chính và các khoa khác thảo luận rất lâu mới quyết định được quy định luân phiên thay đổi, mỗi năm chọn vài khoa.

Vừa nghe Quách Tuyết nói đến chuyện này, Ngô Thuỵ mới nãy còn hóng chuyện lập tức quay lại chỗ ngồi, ưỡn thẳng sống lưng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm máy tính, nhìn đến nổi muốn khiến bệnh án nở ra hoa, dáng vẻ tôi cực kỳ bận nên xin đừng tìm tôi.

Thẩm Phương Dục ỷ vào chuyện mình quen Quách Tuyết nên cô sẽ không sắp xếp tiết mục cho hắn, đứng bên cạnh hóng chuyện cầm tờ tuyên truyền kia lên xem một cách bình thản.

Phòng hành chính nhân tài lớp lớp, tờ tuyên truyền được thiết kế rất đẹp. Nền màu xanh biển phối hợp với chữ dập nổi màu vàng, bối cảnh chính là bệnh viện Tế Hoa trong bóng đêm. Ánh trăng tròn chiếu rọi xuống bệnh viện đèn đuốc sáng trưng trong đêm, thật giả đan xen, mây mù mờ ảo.



Đáng tiếc sự xinh đẹp này lại đưa cho người mù xem, căn bản chẳng có ai vui vẻ đi tham gia tiệc tối cả.

Ánh mắt Thẩm Phương Dục rơi xuống hàng chữ cuối trang “Trung thu trăng tròn - Y học truyền thừa.”

Thẩm Phương Dục hỏi: “Sao em nhớ mấy năm trước cũng là chủ đề này mà.”

“Cái chủ đề này dễ sửa cũ thành mới nhất nên bọn chị mới xài lại đấy.”

Quách Tuyết giải thích nói: “Chị thấy tiết mục trưởng khoa Thôi chọn cho hai đứa rất mới nên vậy.”

“Bọn em á?” Ăn dưa ăn tới trên người mình luôn.

Thẩm Phương Dục hết hồn: “Cô Thôi bảo em đi biểu diễn tiết mục hả?”

“Đúng vậy.”

Quách Tuyết không hề nhớ đến tình nghĩa mấy cái hoá đơn phạt giữa hai người: “Chị mới đi hỏi trưởng khoa Thôi xem khoa mọi người chuẩn bị tiết mục gì thì cô nói để em và bác sĩ Giang hát nhạc phim Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ. Hứa Tiên cũng là bác sĩ mà đúng không, nghe lạ phết đấy. Trưởng khoa Thôi lớn tuổi nhưng suy nghĩ mới mẻ thật đấy, chị còn không nghĩ ra tiết mục như vậy nữa.”

Mặt Thẩm Phương Dục xám như tro tàn, không muốn nghe Quách Tuyết khen trưởng khoa Thôi nữa: “Có giáo sư nào hố học trò vậy không trời?”

Hắn tuyệt vọng: “Nghe có hợp lý không hả?”

“Không hợp lý.” Giang Tự trực tiếp đứng lên.

“Tôi đi tìm cô Thôi nói.”

Hai thanh bảo đao của khoa phụ sản cùng xuất hiện trong phòng làm việc của trưởng khoa Thôi, người sau vẫn từ tốn lật tờ báo: “Ầy, người trẻ tuổi phải thể hiện bản thân nhiều vào. Hai đứa đẹp trai như vậy mà cứ giấu mình trong phòng cả ngày làm gì hả.”

“Cô Thôi em không đi được thật. Em phải làm phẫu thuật nữa“. Giang Tự nói.

“8 giờ tối tiệc mới bắt đầu, lại còn là chủ nhật nữa. Hôm đó em chỉ có một ca mổ mà, để lão Tiết làm đi. Để cô gọi điện thoại cho ông ấy.”

Lão Tiết là một phó trưởng khoa khác của khoa phụ sản, con người rất hiền hoà. Chẳng qua ông lớn hơn đám Giang Tự bọn họ tận hai ba mươi tuổi nên bình thường cũng không quá thân quen.

“Ngại quá, anh Tiết gần đây đang bận chuyện cho con ảnh đi du học mà cô.” Thẩm Phương Dục biết rõ giây phút này hắn và Giang Tự là người cùng hội cùng thuyền.

“Xong hết rồi, bây giờ ông ấy rảnh lắm.” Trưởng khoa Thôi mặt tròn nên không thấy già, lúc bà cười tươi nhìn rất hiền hậu.

“Biểu diễn tiết mục và làm phẫu thuật, cô khẳng định lão Tiết sẽ đồng ý làm phẫu thuật thôi.”

Giang Tự á khẩu không trả lời được, sau một lúc anh liếc nhìn Thẩm Phương Dục một cái, ám chỉ hắn mau nghĩ cách.

Thẩm Phương Dục thấy anh cạn lời liền quay đầu đổi lý do khác: “Cô Thôi, bọn em còn phải đi kiểm tra phòng nữa.”

“Đến lúc đó em bảo học sinh qua bên kia canh giờ, tới giờ thì đi biểu diễn, diễn xong rồi quay về kiểm tra phòng là được mà. Đi qua đi lại cũng mất có 10 phút thôi, không làm em trễ đâu.” Trưởng khoa Thôi không để cho hắn có cơ hội nói nhiều, cả cách giải quyết cũng nghĩ ra xong hết rồi.

“Cô Thôi, cô cũng biết em và Giang Tự luôn đấu đá nhau mà. Em và cậu ấy không có thể nào hợp tác được đâu, cả hai cũng chả ăn ý với nhau nữa.” Thẩm Phương Dục tung đòn sát thủ.

“Không phải hai đứa cùng nhau mổ cho ca bệnh Trương Vân à? Hát cùng nhau một bài mà còn cần ăn ý hơn cùng nhau phẫu thuật nữa hả?” Trưởng khoa Thôi hỏi.

Trưởng khoa Thôi đã làm phó trưởng khoa rất nhiều năm, hiển nhiên đã nắm rõ nghệ thuật trò chuyện của lãnh đạo. Bà cầm bình giữ ấm, thong thả bác bỏ từng cái cớ của hai vị bác sĩ.

“Được rồi, chuyện này đã quyết định rồi đấy. Hôm tiệc tối cô cũng sẽ đi xem.” Trưởng khoa Thôi dứt khoát cắt đứt câu chuyện. Sau đó lại cười cười vẽ cho hai người một cái bánh ngọt.

“Gần tết cô sẽ ra nước ngoài tham gia một hội thảo quốc tế, nếu hai đứa thể hiện tốt thì cô sẽ xin viện trưởng cho phép dẫn hai đứa theo.”

Bà nói với Thẩm Phương Dục: “Nếu là em diễn không tốt vậy thì em không có cơ hội đi.”

Bà nhìn sang Giang Tự, tiếp tục nói với Thẩm Phương Dục: “Nếu Giang Tự diễn không tốt thì cũng phạt em không được đi.”

Thẩm Phương Dục: “?”

“Giang Tự diễn không tốt thì liên quan gì đến em ạ? Cậu ấy có thể phối hợp với em mới là lạ đó.” Thẩm Phương Dục nhịn không được nói.

Đương nhiên trưởng khoa Thôi cũng biết Giang Tự khó thuyết phục hơn Thẩm Phương Dục nhiều, bằng không bà cũng không giao nhiệm vụ khó nhằn này cho Thẩm Phương Dục.

Khoa phụ sản hiếm khi biểu diễn tiết mục, bà nghe nói con gái của viện trưởng mới về nước năm nay, còn đang rất mong chờ tiệc trung thu lần này.

Lúc con bé còn nhỏ bà cũng đã gặp qua, tính cách tốt mà vẻ ngoài cũng xinh đẹp. Trưởng khoa Thôi luôn rất thích hai đứa học trò trẻ tuổi chăm chỉ của mình, bên ngoài là bảo bọn chúng đi biểu diễn nhưng thật ra có chút ý tứ đẩy mạnh tiêu thụ học sinh nhà mình.

Phần lớn con người đến tuổi trung niên đều thích nhìn người trẻ tuổi có đôi có cặp, trai gái có đủ. Trưởng khoa Thôi cũng không ngoại lệ.

Mấy năm nay Giang Tự và Thẩm Phương Dục vất vả bà đều thấy hết, bà vừa cảm thấy người trẻ tuổi biết phấn đấu là chuyện tốt, nhưng cũng lo lắng hai đứa ganh đua sự nghiệp nhiều quá lại chậm trễ chung thân đại sự của bản thân.

Hai đứa học trò của bà rất có năng lực, vẻ ngoài cũng điển trai, xem như là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ với con gái của viện trưởng. Nếu đám nhỏ vừa mắt nhau thì sau này cũng có thể hô mưa gọi gió trên con đường sự nghiệp.

Nhưng trưởng khoa Thôi đức cao vọng trọng sẽ không nói rõ sở thích làm mai làm mối của mình ra. Với cả bà cũng biết đám trẻ ngày nay thích tình yêu tự do, cố ý sắp xếp xem mắt ngược lại càng không tốt. Lần này nhân cơ hội biểu diễn tiết mục để triển lãm bọn nhóc ra cũng là chuyện tốt.

Còn nữa, bà cũng có suy nghĩ mượn việc này để làm dịu mối quan hệ của hai đứa trẻ. Dù sao cũng làm việc cùng một phòng, tuổi trẻ cạnh tranh là chuyện tốt, nhưng nếu vẫn luôn đấu đá thì sẽ bất lợi cho việc phát triển của hai người. Nhỡ chẳng may oan gia phát triển thành kẻ địch thâm cừu đại hận thì lại càng bất lợi với việc đoàn kết của khoa hơn.

Thật ra bà không quá lo lắng bên Thẩm Phương Dục, cùng lắm hắn giận dỗi vài câu mà thôi. Nếu bà sắp xếp cho hắn đi biểu diễn thật thì hắn cũng sẽ không từ chối mãi, ít nhất sẽ nể mặt mũi lãnh đạo và cô giáo của mình.

Nhưng ngược lại tính cách của Giang Tự rất thẳng thắn, việc anh không muốn làm thì anh sẽ không làm. Đừng nói phó viện trưởng cộng cô giáo như bà, cho dù viện trưởng bệnh viện Tế Hoa đến cũng không chắc anh sẽ nể mặt.

Bà hiểu rất rõ tính cách hai đứa học trò của mình. Thẩm Phương Dục là nước, chảy vào đâu cũng được. Giang Tự là cục đá, cứng đầu dời mãi không đi. Bởi vậy bà chỉ có thể trông cậy vào Thẩm Phương Dục nước chảy đá mòn thôi.

Chẳng qua những lời này bà sẽ không nói thẳng với hai đứa trẻ, trưởng khoa Thôi vẻ mặt hiền từ nói xong thì phất phất tay: “Cô đi họp đây, đợi tin tốt của hai đứa nhé.”

Để lại hai người đứng đơ tại chỗ.

Lúc lâu sau, Thẩm Phương Dục mới chậm rãi nói: “Giang Tự...”

“Cậu rất thân với Quách Tuyết à?” Đột nhiên Giang Tự lên tiếng cắt ngang hắn.

“Hả?” Thẩm Phương Dục ngơ ra, bị thái độ quay ngoắt 180 độ của Giang Tự làm cho khó hiểu.

“Đúng vậy.”

Hắn suy nghĩ có phải Giang Tự có chuyện gì muốn nhờ Quách Tuyết làm không, nên nói thêm một câu: “Nếu cậu có việc gì tìm chị ấy thì nói với tôi là được, tôi chuyển lời lại cho. Chắc chắn chị ấy sẽ giúp cậu thôi.”

Giang Tự nhìn hắn một cái.

“Tiết mục kia...”

“Không diễn!”

Giang Tự vô cảm cắt ngang lời Thẩm Phương Dục, sau đó phất tay áo bỏ đi không thèm nể mặt.

“Này Giang Tự!”

Thẩm Phương Dục gọi với theo bóng lưng Giang Tự.

Giang Tự đi rất nhanh, căn bản không thèm để ý tới hắn.

Thẩm Phương Dục nghiêng đầu nhìn bóng lưng Giang Tự, buồn bực nói: “Cậu không diễn thì thôi, tức giận gì chứ?”

———

Có người ghen ghen ghen

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook