Chương 10: Táo đỏ có chút ngọt
Ngộ Giai Âm
02/09/2022
Lúc đầu Giang Gia Thụ còn tưởng mình bị hoa mắt.
Cô cúi đầu, quay mặt sang một bên, uể oải ngồi trên chiếc vali, tóc mái xéo trên trán, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ướt nhẹp, trông rất nhếch nhác.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc lá dành cho nam giới.
Ánh mắt cô hơi ngẩn ngơ, có chút mơ màng, người đi đường nhìn cô với ánh mắt kì quái, cô cũng không phản ứng lại.
Xác định đúng thật là cô, anh lùi về sau một bước, không ngờ lại đụng phải người đang đứng đằng sau, anh nói xin lỗi, sải chân, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Có nhiều lúc anh không muốn quan tâm đến cô, tuổi tác của bọn họ có quá nhiều sự khác biệt, tư duy của người trẻ tuổi tương đối tiên phong hơn, đôi khi anh không thể hiểu nổi, cũng có đôi khi lại rất muốn hiểu.
Khi đó nói lời tàn nhẫn với cô, thật sự là anh không muốn quan tâm đến cô nữa, quản thì cô không thèm nghe, coi anh là người có tội, anh lại đi phí công phí sức.
Lễ tang ngày hôm đó của Đổng Hổ có rất nhiều người đến, có bạn học, bạn cùng phòng, thầy giáo của anh ấy, còn có cả Y San.
Bên ngoài nghĩa trang không có trăm chiếc xe nhưng cũng có tới mấy chục chiếc, thống nhất là đều dùng xe Rolls-Royce đen đến đưa tang. Mọi người ai cũng đều mặc áo đen quần đen, trái lại thì trời không mưa, không ai phải mở ô.
Y San ngàn lần cũng chưa từng nghĩ đến gia thế của Đổng Hổ, lúc chôn cất, cô ta đột nhiên xông đến, ôm lấy quan tài khóc ầm lên.
Có lẽ cô ta có tình cảm với Đổng Hổ thật, cô ta dùng tay đập xuống nền đá cẩm thạch, dựa vào quan tài khóc lóc nức nở, nói rằng mình vô cùng xin lỗi anh, khóc sưng cả mắt.
Chị của Đổng Hổ đi đến cho cô ta hai cái tát, mắng chửi cô ta nhưng dù là gì cũng không còn quan trọng nữa, người đã đi rồi, nói gì cũng đã quá muộn.
Cảm xúc của ba mẹ Đổng Hổ coi như là tương đối ổn, có lẽ mấy ngày nay đã khóc cạn nước mắt rồi, mặt vô cảm nhìn cô ta ầm ĩ, cũng chẳng thèm trách tội, chỉ dặn dò rằng thời gian cũng không còn sớm nữa, đừng làm chậm trễ việc chôn cất.
Lễ tang kết thúc, Giang Gia Thụ nhận được điện thoại của Chân Điềm.
Bên kia nói gì anh không nghe rõ hoặc là do anh không nghe nổi bất kỳ lời nào nữa.
Trước khi chết, Đổng Hổ còn gọi tên của Y San, lúc chết lại đau khổ như vậy, hóa ra chữ tình lại khiến con người ta khó khăn như vậy, khổ sở như vậy, anh thấy có hơi khó chịu, chán ghét bản thân mình.
Khi đó Chân Điềm đứng trước cửa nhà anh khóc đến đau lòng như vậy, có lẽ khi đó, anh không nên ngăn cô gặp Lệ Phi.
Đúng là không nên nhỉ?
Chẳng biết nữa, có chút mờ mịt.
Anh nói với cô qua điện thoại: “Đừng liên lạc với tôi nữa.”
Giang Gia Thụ đã chết rồi.
——
Anh đã từng nói sẽ không bao giờ quản cô nữa.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng chán nản, chẳng ra làm sao của cô, anh vẫn không kìm được mà muốn quan tâm cô.
Chắc có lẽ cả đời này đều nằm trong tay cô rồi.
Có chút buồn cười.
Đây không phải là lần đầu anh thấy cô hút thuốc nhưng anh vẫn có chút không thích mà cũng không quen, con gái con đứa, hút cái gì mà hút.
Anh đi đến bên cạnh cô, đột nhiên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhớ tôi không?”
Cô bị anh làm cho giật mình, hai bả vai run lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh, trong mắt lóe lên tia sáng: “Sao anh lại ở đây?”
——
Anh kéo chiếc vali của cô, đưa cô về khách sạn.
Vừa bước vào cửa, anh đã tìm ngay cái máy sấy tóc từ toilet rồi đưa cho cô: “Sấy khô tóc đi.”
Chân Điềm tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn “À” một tiếng rồi nhận lấy nó.
Đầu cắm cắm vào ổ cắm điện ở đầu giường, cô ngồi trên giường, đưa lưng về phía anh sấy khô tóc.
Giang Gia Thụ gọi điện cho đại lý bán phòng khách sạn online* để nói chuyện này nhưng khách sạn không chịu nhận, anh lại lấy điện thoại cô gọi cho số điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng chính thức, quần qua quần lại nửa tiếng, bên chính thức cuối cùng cũng chịu hoàn lại tiền.
(*) OTA (Online Travel Agent) là đại lý du lịch trực tuyến, bán các sản phẩm dịch vụ du lịch như: phòng khách sạn, tour du lịch, vé máy bay… cho các đơn vị cung cấp dịch vụ. Các giao dịch mua bán, thanh toán đều được thực hiện thông qua hình thức online. (theo hoteljob.vn)
Anh nói tuy tiền không nhiều nhưng cũng không thể dung túng cho cái bên đại lý kém này được.
Chân Điềm cảm thấy hình tượng anh trong lòng mình càng ngày càng cao hơn: “Anh còn rất chính trực nữa.”
Lúc cô nói câu này thì Giang Gia Thụ đang ngồi trên sofa đối diện cô.
Nghe vậy, anh giương mắt nhìn cô, không nói lời nào, cô cũng yên lặng nhìn chằm chằm anh như vậy, đôi mắt đen kịt khiến cô có hơi không được tự nhiên.
Cô dời tầm mắt sang chỗ khác trước.
“Em tới Hồng Kông làm gì thế?” Anh hỏi.
“Để tiêm vắc-xin.”
Anh hiểu ngay: “Tiêm chưa?”
“Chưa, phải đợi tới 20 ngày nữa, người hẹn trước rất đông.”
Nghe vậy, Giang Gia Thụ nhướng mày, anh nói với cô: “Em chờ chút, tôi gọi điện thoại cái đã.”
Anh ra ban công gọi một cuộc điện thoại rồi tiện tay đóng cửa ban công phía sau lại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh đi vào: “Chỗ của bạn tôi cũng là nơi tiêm ngừa, ngày mai tôi đưa em đến đó nhé?”
“Không cần hẹn trước hả?”
Anh cười khẽ: “Là bạn học của tôi, chỉ cần chấm mặt là được, không cần hẹn trước.”
Có nghĩa là đi cửa sau.
Cô hơi ngại: “Có tiện không?”
“Hai ngày nay tôi được nghỉ phép, không sao.”
Chân Điềm xoắn hai tay: “Nếu không thì anh đưa địa chỉ cho tôi, mai tôi tự đi đến đó là được, thế nào?”
Vừa nói xong, cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, anh im lặng nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.
Cuối cùng cô sợ hãi nói: “Được được, tôi đi với anh.”
Nghe vậy, lúc này sắc mặt Giang Gia Thụ mới dịu đi một chút: “Đói không? Tôi đưa em đi ăn.”
Bọn họ ở trong trung tâm sầm uất của thành phố Hồng Kông, lúc Chân Điềm đến thì vội vội vàng vàng đi tìm khách sạn nên không quan sát thành phố này, khi đi cùng anh ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy những chiếc xe điện ding ding chỉ có thể thấy trong phim Hồng Kông.
Giang Gia Thụ nhìn thấy ham muốn trong mắt cô, khẽ cười rồi hỏi: “Muốn ngồi không?”
“Được không?”
Anh kéo cô lên xe từ cửa sau: “Tất nhiên là được rồi.”
“Hửm? Sao không đi từ cửa trước?”
“Xe điện ding ding của Hồng Kông phải lên xe bằng cửa sau, cửa trước là để xuống xe.”
“Vậy làm sao để bỏ tiền vào?” Mặt cô tỏ vẻ khó hiểu.
“Bỏ lúc xuống xe.”
Cô muốn ngồi trên tầng hai nên anh đưa cô lên tầng hai ngồi, Hồng Kông rất mỹ lệ, dọc đường đi cũng có không ít cảnh đẹp cổ kính.
Chân Điềm cầm điện thoại lên chụp rất nhiều ảnh: “Ở đây đẹp quá đi mất, y như trong phim Hồng Kông vậy.”
Giang Gia Thụ cong môi, nhìn cô trông như một đứa trẻ hiếu kỳ vừa tìm ra lục địa mới, không ngừng chụp ảnh phong cảnh.
Sau khi xuống xe, anh mua cho cô một ly trà sữa kiểu Hồng Kông, vị trà hơi đắng nhưng sau lại ngọt, vào miệng là trôi tuột, còn vị ngon vẫn còn lưu lại trong miệng.
“Giờ tôi đang nghi liệu có phải trước kia tôi uống trà sữa giả không.” Cô nói.
Anh còn đứa cô đến phố ẩm thực, ăn bánh cuốn Hồng Kông, bánh bao xá xíu Hồng Kông, paparazzi*, chỉ cần là những món ăn có trong Cẩm nang Michelin, họ gần như đã ăn qua hết một lượt.
Giang Gia Thụ nhớ gần đây còn có một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, muốn đưa cô tới đó, Chân Điềm dựa vào hàng ghế dài bên đường không chịu đi: “Tôi no muốn chết rồi, không ăn nổi nữa đâu.”
Trái lại thì Giang Gia Thụ rất cao hứng, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn đống đồ ăn chưa ăn hết trong tay cô: “Mới ăn có mấy miếng mà đã no rồi?”
“Tôi sợ ăn nhiều quá, mai lại bị viêm dạ dày.”
Giang Gia Thụ cũng không ép cô nữa, đi đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua hai chai nước.
Chân Điềm đang tìm những mẹo du lịch trên điện thoại, Giang Gia Thụ hỏi: “Muốn đi mua sắm à?”
“Ừm.”
Họ đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất Hồng Kông, Chân Điềm xem danh sách những thứ cần mua trên điện thoại, điên cuồng càn quét khắp các cửa hàng.
Mỗi một thứ cô đều mua vài cái, anh hơi khó hiểu cau mày, ngăn cái tay đang thảy đồ vào xe đẩy của cô.
“Em mua nhiều vậy à?”
“… Tôi mua hộ bạn.”
“Daigou* à?” Giang Gia Thụ đã từng nghe về việc daigou ở Hồng Kông.
(*) Daigou (代购): Có thể hiểu nôm na là người không ở Trung Quốc mua hàng giùm người đang sống ở Trung Quốc do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể 30 đến 40 phần trăm cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu. (tham khảo từ Wikipedia)
Mặt Chân Điềm hơi xấu hổ: “Ừm, dù sao cũng tới đây rồi, khách sạn đắt quá, có thể kiếm chút đỉnh.”
“Nhiều mỹ phẩm vậy, sao em mang về hết được?”
“Vali đó…” Nói xong cô liền sửng sốt, lúc này mới nhớ ra vali của mình không lớn lắm, mấy món này nhiều khi không mang về được.
Chân Điềm đảo mắt: “Hay là tôi mua thêm một cái vali ở đây nhỉ?’
Giang Gia Thụ nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ của cô, mím đôi môi mỏng, nói: “Vali của tôi còn trống, có thể giúp em mang về một ít.”
Đi chơi cả một ngày, lúc về khách sạn, hai người đều hơi mệt mỏi, Giang Gia Thụ bảo cô đi tắm, Chân Điềm nhìn tấm kính mờ trong phòng tắm, cô lắc đầu: “Hồi chiều tôi tắm rồi, giờ không muốn tắm nữa.”
Giang Gia Thụ cũng không ép cô, anh thay giày xong thì đi vào phòng tắm.
Chân Điềm đưa lưng về phía phòng tắm, thu dọn chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, mở điện thoại lên, cô phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ Phương Chính, cô gọi lại.
“Gia Thụ có nói cho anh về tình hình của em, lát nữa anh sẽ chuyển chút tiền qua cho cậu ta. Ngày mai tiêm xong thì em đi chơi vòng vòng với cậu ta đi, có cậu ta làm hướng dẫn viên du lịch cho em thì anh yên tâm rồi.”
Chuyển thẳng cho cô luôn không phải được hơn sao.
Lời này Chân Điềm chỉ nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra.
Cúp điện thoại, Giang Gia Thụ cũng đã tắm rửa xong xuôi, Chân Điềm quay người, đối diện với cơ thể anh, cô giật mình, sau đó hai má hơi ửng đỏ.
Giang Gia Thụ mặc một cái áo choàng tắm đi ra, mái tóc đen ướt dầm dề chảy từng giọt nước xuống phía dưới, trên ngực còn đọng lại vài giọt nước, tay cầm khăn lông trắng lau bừa lên tóc.
Nhận ra ánh mắt của cô, con ngươi đen như mực của anh nhìn chằm chằm cô: “Đẹp không?”
Chân Điềm bị anh hỏi như vậy, tức khắc mặt đỏ tía tai, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Đồ lưu manh!”
Với tính khí của anh, cô tưởng là anh sẽ còn nói thêm gì nữa, ai ngờ anh lại mở vali ra, tìm một bộ đồ ngủ, rất đứng đắn mà mặc vào, ôm gối đi tới ghế sofa: “Rửa mặt xong thì đi ngủ đi.”
Cô sững sờ một lúc rồi rất nhanh lại “À” một tiếng, sau đó mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.
Có thể là do đi chơi mệt quá nên khi vừa đặt lưng xuống giường, cô đã mệt rã rời, buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy anh tắt đèn ốp tường.
Cô muốn nói, nhưng sau đó cơn buồn ngủ đã nuốt chửng cô.
Lúc nửa đêm, Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng cô hét to, trong miệng mơ hồ gọi tên người nào đó, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, không thèm mang dép, chạy hai ba bước đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
Anh quên mất là cô sợ tối.
———
Sáng hôm sau, Giang Gia Thụ đưa cô đến bệnh viện tư nhân của một người bạn.
Bác sĩ điều trị của bệnh viện này đúng thật là bạn của anh, hai người tới sớm, họ ngồi trong đại sảnh tán dóc vài câu, người bạn kia chắc là lớn tuổi hơn Giang Gia Thụ, dáng người hơi mập.
Chân Điềm ngồi ở đằng xa chờ họ nói chuyện xong, cô buồn chán cúi đầu lướt vòng bạn bè.
Người bạn kia hướng cằm về phía Chân Điềm rồi trêu anh: “Bạn gái à? Xinh thật đấy, trông cũng đáng yêu ghê.”
Cái từ đáng yêu này đúng là không hợp với Chân Điềm, có lần Phương Chính nói với anh rằng, em gái của cậu ta ở nhà rất hung dữ, ở ngoài thì ngoan như mèo, đúng là cái đồ ốc trong vỏ*.
(*) Oa lý hoành (窝里横): Ý chỉ những người ở nhà thì đối xử không ra gì với người thân, còn ra ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dễ thương.
Giang Gia Thụ nhìn Chân Điềm, con người đen láy ẩn hiện một chút cảm xúc, khoảng chừng vài giây sau, anh phủ nhận: “Không phải bạn gái.”
“À…” Người bạn khẽ cường, phân phó cho y tá: “Đưa cô ấy vào đi, tôi tiêm cho cô ấy.”
Y tá gọi tên Chân Điềm, đưa cô vào phòng làm việc, Giang Gia Thụ là người nhà nên cũng vào theo.
Vị bác sĩ kia chờ cô ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi là: “Đã kết hôn hay chưa kết hôn?”
Chân Điềm sửng sốt, nhanh chóng lại nói: “Chưa kết hôn.”
“Đã từng quan hệ tình dục chưa?”
Hai người ngồi trước mặt nghe xong đều sửng sốt.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Cái này là do cốt truyện cần, lúc tiêm vắc-xin, bác sĩ hỏi vấn đề hơi nhạy cảm này đều là do yêu cầu của công việc, tôi không có định nói bóng nói gió gì đâu nha, tha cho tôi đi 0.0
———
[Tiểu kịch trường]:
Giang Gia Thụ: “Lại đến phần hỏi đáp mà tôi thích nhất rồi.” Ngầm vui vẻ.
Châm Điềm: “Tôi có hơi chóng mặt rồi.”
Giang Gia Thụ đột nhiên đập bàn: “Không, em không có!”
Tin tốt của Ngộ: “Kích động cái gì vậy chứ? Tất nhiên là cô ấy không có rồi.”
Cô cúi đầu, quay mặt sang một bên, uể oải ngồi trên chiếc vali, tóc mái xéo trên trán, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ướt nhẹp, trông rất nhếch nhác.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc lá dành cho nam giới.
Ánh mắt cô hơi ngẩn ngơ, có chút mơ màng, người đi đường nhìn cô với ánh mắt kì quái, cô cũng không phản ứng lại.
Xác định đúng thật là cô, anh lùi về sau một bước, không ngờ lại đụng phải người đang đứng đằng sau, anh nói xin lỗi, sải chân, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Có nhiều lúc anh không muốn quan tâm đến cô, tuổi tác của bọn họ có quá nhiều sự khác biệt, tư duy của người trẻ tuổi tương đối tiên phong hơn, đôi khi anh không thể hiểu nổi, cũng có đôi khi lại rất muốn hiểu.
Khi đó nói lời tàn nhẫn với cô, thật sự là anh không muốn quan tâm đến cô nữa, quản thì cô không thèm nghe, coi anh là người có tội, anh lại đi phí công phí sức.
Lễ tang ngày hôm đó của Đổng Hổ có rất nhiều người đến, có bạn học, bạn cùng phòng, thầy giáo của anh ấy, còn có cả Y San.
Bên ngoài nghĩa trang không có trăm chiếc xe nhưng cũng có tới mấy chục chiếc, thống nhất là đều dùng xe Rolls-Royce đen đến đưa tang. Mọi người ai cũng đều mặc áo đen quần đen, trái lại thì trời không mưa, không ai phải mở ô.
Y San ngàn lần cũng chưa từng nghĩ đến gia thế của Đổng Hổ, lúc chôn cất, cô ta đột nhiên xông đến, ôm lấy quan tài khóc ầm lên.
Có lẽ cô ta có tình cảm với Đổng Hổ thật, cô ta dùng tay đập xuống nền đá cẩm thạch, dựa vào quan tài khóc lóc nức nở, nói rằng mình vô cùng xin lỗi anh, khóc sưng cả mắt.
Chị của Đổng Hổ đi đến cho cô ta hai cái tát, mắng chửi cô ta nhưng dù là gì cũng không còn quan trọng nữa, người đã đi rồi, nói gì cũng đã quá muộn.
Cảm xúc của ba mẹ Đổng Hổ coi như là tương đối ổn, có lẽ mấy ngày nay đã khóc cạn nước mắt rồi, mặt vô cảm nhìn cô ta ầm ĩ, cũng chẳng thèm trách tội, chỉ dặn dò rằng thời gian cũng không còn sớm nữa, đừng làm chậm trễ việc chôn cất.
Lễ tang kết thúc, Giang Gia Thụ nhận được điện thoại của Chân Điềm.
Bên kia nói gì anh không nghe rõ hoặc là do anh không nghe nổi bất kỳ lời nào nữa.
Trước khi chết, Đổng Hổ còn gọi tên của Y San, lúc chết lại đau khổ như vậy, hóa ra chữ tình lại khiến con người ta khó khăn như vậy, khổ sở như vậy, anh thấy có hơi khó chịu, chán ghét bản thân mình.
Khi đó Chân Điềm đứng trước cửa nhà anh khóc đến đau lòng như vậy, có lẽ khi đó, anh không nên ngăn cô gặp Lệ Phi.
Đúng là không nên nhỉ?
Chẳng biết nữa, có chút mờ mịt.
Anh nói với cô qua điện thoại: “Đừng liên lạc với tôi nữa.”
Giang Gia Thụ đã chết rồi.
——
Anh đã từng nói sẽ không bao giờ quản cô nữa.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng chán nản, chẳng ra làm sao của cô, anh vẫn không kìm được mà muốn quan tâm cô.
Chắc có lẽ cả đời này đều nằm trong tay cô rồi.
Có chút buồn cười.
Đây không phải là lần đầu anh thấy cô hút thuốc nhưng anh vẫn có chút không thích mà cũng không quen, con gái con đứa, hút cái gì mà hút.
Anh đi đến bên cạnh cô, đột nhiên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhớ tôi không?”
Cô bị anh làm cho giật mình, hai bả vai run lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh, trong mắt lóe lên tia sáng: “Sao anh lại ở đây?”
——
Anh kéo chiếc vali của cô, đưa cô về khách sạn.
Vừa bước vào cửa, anh đã tìm ngay cái máy sấy tóc từ toilet rồi đưa cho cô: “Sấy khô tóc đi.”
Chân Điềm tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn “À” một tiếng rồi nhận lấy nó.
Đầu cắm cắm vào ổ cắm điện ở đầu giường, cô ngồi trên giường, đưa lưng về phía anh sấy khô tóc.
Giang Gia Thụ gọi điện cho đại lý bán phòng khách sạn online* để nói chuyện này nhưng khách sạn không chịu nhận, anh lại lấy điện thoại cô gọi cho số điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng chính thức, quần qua quần lại nửa tiếng, bên chính thức cuối cùng cũng chịu hoàn lại tiền.
(*) OTA (Online Travel Agent) là đại lý du lịch trực tuyến, bán các sản phẩm dịch vụ du lịch như: phòng khách sạn, tour du lịch, vé máy bay… cho các đơn vị cung cấp dịch vụ. Các giao dịch mua bán, thanh toán đều được thực hiện thông qua hình thức online. (theo hoteljob.vn)
Anh nói tuy tiền không nhiều nhưng cũng không thể dung túng cho cái bên đại lý kém này được.
Chân Điềm cảm thấy hình tượng anh trong lòng mình càng ngày càng cao hơn: “Anh còn rất chính trực nữa.”
Lúc cô nói câu này thì Giang Gia Thụ đang ngồi trên sofa đối diện cô.
Nghe vậy, anh giương mắt nhìn cô, không nói lời nào, cô cũng yên lặng nhìn chằm chằm anh như vậy, đôi mắt đen kịt khiến cô có hơi không được tự nhiên.
Cô dời tầm mắt sang chỗ khác trước.
“Em tới Hồng Kông làm gì thế?” Anh hỏi.
“Để tiêm vắc-xin.”
Anh hiểu ngay: “Tiêm chưa?”
“Chưa, phải đợi tới 20 ngày nữa, người hẹn trước rất đông.”
Nghe vậy, Giang Gia Thụ nhướng mày, anh nói với cô: “Em chờ chút, tôi gọi điện thoại cái đã.”
Anh ra ban công gọi một cuộc điện thoại rồi tiện tay đóng cửa ban công phía sau lại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh đi vào: “Chỗ của bạn tôi cũng là nơi tiêm ngừa, ngày mai tôi đưa em đến đó nhé?”
“Không cần hẹn trước hả?”
Anh cười khẽ: “Là bạn học của tôi, chỉ cần chấm mặt là được, không cần hẹn trước.”
Có nghĩa là đi cửa sau.
Cô hơi ngại: “Có tiện không?”
“Hai ngày nay tôi được nghỉ phép, không sao.”
Chân Điềm xoắn hai tay: “Nếu không thì anh đưa địa chỉ cho tôi, mai tôi tự đi đến đó là được, thế nào?”
Vừa nói xong, cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, anh im lặng nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.
Cuối cùng cô sợ hãi nói: “Được được, tôi đi với anh.”
Nghe vậy, lúc này sắc mặt Giang Gia Thụ mới dịu đi một chút: “Đói không? Tôi đưa em đi ăn.”
Bọn họ ở trong trung tâm sầm uất của thành phố Hồng Kông, lúc Chân Điềm đến thì vội vội vàng vàng đi tìm khách sạn nên không quan sát thành phố này, khi đi cùng anh ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy những chiếc xe điện ding ding chỉ có thể thấy trong phim Hồng Kông.
Giang Gia Thụ nhìn thấy ham muốn trong mắt cô, khẽ cười rồi hỏi: “Muốn ngồi không?”
“Được không?”
Anh kéo cô lên xe từ cửa sau: “Tất nhiên là được rồi.”
“Hửm? Sao không đi từ cửa trước?”
“Xe điện ding ding của Hồng Kông phải lên xe bằng cửa sau, cửa trước là để xuống xe.”
“Vậy làm sao để bỏ tiền vào?” Mặt cô tỏ vẻ khó hiểu.
“Bỏ lúc xuống xe.”
Cô muốn ngồi trên tầng hai nên anh đưa cô lên tầng hai ngồi, Hồng Kông rất mỹ lệ, dọc đường đi cũng có không ít cảnh đẹp cổ kính.
Chân Điềm cầm điện thoại lên chụp rất nhiều ảnh: “Ở đây đẹp quá đi mất, y như trong phim Hồng Kông vậy.”
Giang Gia Thụ cong môi, nhìn cô trông như một đứa trẻ hiếu kỳ vừa tìm ra lục địa mới, không ngừng chụp ảnh phong cảnh.
Sau khi xuống xe, anh mua cho cô một ly trà sữa kiểu Hồng Kông, vị trà hơi đắng nhưng sau lại ngọt, vào miệng là trôi tuột, còn vị ngon vẫn còn lưu lại trong miệng.
“Giờ tôi đang nghi liệu có phải trước kia tôi uống trà sữa giả không.” Cô nói.
Anh còn đứa cô đến phố ẩm thực, ăn bánh cuốn Hồng Kông, bánh bao xá xíu Hồng Kông, paparazzi*, chỉ cần là những món ăn có trong Cẩm nang Michelin, họ gần như đã ăn qua hết một lượt.
Giang Gia Thụ nhớ gần đây còn có một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, muốn đưa cô tới đó, Chân Điềm dựa vào hàng ghế dài bên đường không chịu đi: “Tôi no muốn chết rồi, không ăn nổi nữa đâu.”
Trái lại thì Giang Gia Thụ rất cao hứng, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn đống đồ ăn chưa ăn hết trong tay cô: “Mới ăn có mấy miếng mà đã no rồi?”
“Tôi sợ ăn nhiều quá, mai lại bị viêm dạ dày.”
Giang Gia Thụ cũng không ép cô nữa, đi đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua hai chai nước.
Chân Điềm đang tìm những mẹo du lịch trên điện thoại, Giang Gia Thụ hỏi: “Muốn đi mua sắm à?”
“Ừm.”
Họ đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất Hồng Kông, Chân Điềm xem danh sách những thứ cần mua trên điện thoại, điên cuồng càn quét khắp các cửa hàng.
Mỗi một thứ cô đều mua vài cái, anh hơi khó hiểu cau mày, ngăn cái tay đang thảy đồ vào xe đẩy của cô.
“Em mua nhiều vậy à?”
“… Tôi mua hộ bạn.”
“Daigou* à?” Giang Gia Thụ đã từng nghe về việc daigou ở Hồng Kông.
(*) Daigou (代购): Có thể hiểu nôm na là người không ở Trung Quốc mua hàng giùm người đang sống ở Trung Quốc do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể 30 đến 40 phần trăm cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu. (tham khảo từ Wikipedia)
Mặt Chân Điềm hơi xấu hổ: “Ừm, dù sao cũng tới đây rồi, khách sạn đắt quá, có thể kiếm chút đỉnh.”
“Nhiều mỹ phẩm vậy, sao em mang về hết được?”
“Vali đó…” Nói xong cô liền sửng sốt, lúc này mới nhớ ra vali của mình không lớn lắm, mấy món này nhiều khi không mang về được.
Chân Điềm đảo mắt: “Hay là tôi mua thêm một cái vali ở đây nhỉ?’
Giang Gia Thụ nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ của cô, mím đôi môi mỏng, nói: “Vali của tôi còn trống, có thể giúp em mang về một ít.”
Đi chơi cả một ngày, lúc về khách sạn, hai người đều hơi mệt mỏi, Giang Gia Thụ bảo cô đi tắm, Chân Điềm nhìn tấm kính mờ trong phòng tắm, cô lắc đầu: “Hồi chiều tôi tắm rồi, giờ không muốn tắm nữa.”
Giang Gia Thụ cũng không ép cô, anh thay giày xong thì đi vào phòng tắm.
Chân Điềm đưa lưng về phía phòng tắm, thu dọn chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, mở điện thoại lên, cô phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ Phương Chính, cô gọi lại.
“Gia Thụ có nói cho anh về tình hình của em, lát nữa anh sẽ chuyển chút tiền qua cho cậu ta. Ngày mai tiêm xong thì em đi chơi vòng vòng với cậu ta đi, có cậu ta làm hướng dẫn viên du lịch cho em thì anh yên tâm rồi.”
Chuyển thẳng cho cô luôn không phải được hơn sao.
Lời này Chân Điềm chỉ nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra.
Cúp điện thoại, Giang Gia Thụ cũng đã tắm rửa xong xuôi, Chân Điềm quay người, đối diện với cơ thể anh, cô giật mình, sau đó hai má hơi ửng đỏ.
Giang Gia Thụ mặc một cái áo choàng tắm đi ra, mái tóc đen ướt dầm dề chảy từng giọt nước xuống phía dưới, trên ngực còn đọng lại vài giọt nước, tay cầm khăn lông trắng lau bừa lên tóc.
Nhận ra ánh mắt của cô, con ngươi đen như mực của anh nhìn chằm chằm cô: “Đẹp không?”
Chân Điềm bị anh hỏi như vậy, tức khắc mặt đỏ tía tai, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Đồ lưu manh!”
Với tính khí của anh, cô tưởng là anh sẽ còn nói thêm gì nữa, ai ngờ anh lại mở vali ra, tìm một bộ đồ ngủ, rất đứng đắn mà mặc vào, ôm gối đi tới ghế sofa: “Rửa mặt xong thì đi ngủ đi.”
Cô sững sờ một lúc rồi rất nhanh lại “À” một tiếng, sau đó mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.
Có thể là do đi chơi mệt quá nên khi vừa đặt lưng xuống giường, cô đã mệt rã rời, buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy anh tắt đèn ốp tường.
Cô muốn nói, nhưng sau đó cơn buồn ngủ đã nuốt chửng cô.
Lúc nửa đêm, Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng cô hét to, trong miệng mơ hồ gọi tên người nào đó, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, không thèm mang dép, chạy hai ba bước đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
Anh quên mất là cô sợ tối.
———
Sáng hôm sau, Giang Gia Thụ đưa cô đến bệnh viện tư nhân của một người bạn.
Bác sĩ điều trị của bệnh viện này đúng thật là bạn của anh, hai người tới sớm, họ ngồi trong đại sảnh tán dóc vài câu, người bạn kia chắc là lớn tuổi hơn Giang Gia Thụ, dáng người hơi mập.
Chân Điềm ngồi ở đằng xa chờ họ nói chuyện xong, cô buồn chán cúi đầu lướt vòng bạn bè.
Người bạn kia hướng cằm về phía Chân Điềm rồi trêu anh: “Bạn gái à? Xinh thật đấy, trông cũng đáng yêu ghê.”
Cái từ đáng yêu này đúng là không hợp với Chân Điềm, có lần Phương Chính nói với anh rằng, em gái của cậu ta ở nhà rất hung dữ, ở ngoài thì ngoan như mèo, đúng là cái đồ ốc trong vỏ*.
(*) Oa lý hoành (窝里横): Ý chỉ những người ở nhà thì đối xử không ra gì với người thân, còn ra ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dễ thương.
Giang Gia Thụ nhìn Chân Điềm, con người đen láy ẩn hiện một chút cảm xúc, khoảng chừng vài giây sau, anh phủ nhận: “Không phải bạn gái.”
“À…” Người bạn khẽ cường, phân phó cho y tá: “Đưa cô ấy vào đi, tôi tiêm cho cô ấy.”
Y tá gọi tên Chân Điềm, đưa cô vào phòng làm việc, Giang Gia Thụ là người nhà nên cũng vào theo.
Vị bác sĩ kia chờ cô ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi là: “Đã kết hôn hay chưa kết hôn?”
Chân Điềm sửng sốt, nhanh chóng lại nói: “Chưa kết hôn.”
“Đã từng quan hệ tình dục chưa?”
Hai người ngồi trước mặt nghe xong đều sửng sốt.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Cái này là do cốt truyện cần, lúc tiêm vắc-xin, bác sĩ hỏi vấn đề hơi nhạy cảm này đều là do yêu cầu của công việc, tôi không có định nói bóng nói gió gì đâu nha, tha cho tôi đi 0.0
———
[Tiểu kịch trường]:
Giang Gia Thụ: “Lại đến phần hỏi đáp mà tôi thích nhất rồi.” Ngầm vui vẻ.
Châm Điềm: “Tôi có hơi chóng mặt rồi.”
Giang Gia Thụ đột nhiên đập bàn: “Không, em không có!”
Tin tốt của Ngộ: “Kích động cái gì vậy chứ? Tất nhiên là cô ấy không có rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.