Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 56: Bình yên bên nhau

Td180694

10/05/2024

"Nguyễn Phục Hưng, chúng ta không thể ngủ chung."

"Tai sao?"

"Em không quen."

Từ trong phòng tắm, Nguyễn Phục Hưng hất mái tóc đang ướt của mình đi thẳng về phía Mạc Thiên Di. Lúc này trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn mỏng.

"Không được! Chúng ta là vợ chồng, không thể ngủ riêng!"

Mạc Thiên Di đang ngồi trên giường cố nói rõ vấn đề nhưng anh nào có nghe. Thấy ra đi xông ra liền hoảng hốt ném cái gói vào anh:

"Anh đừng qua đây! Rõ ràng là em không thể nhớ rõ chúng ta là vợ chồng hay không nên... Không được!"

"Chúng ta cũng đâu phải lần đầu ở chung phòng. Thôi vậy đi, dù sao nằm sofa anh không quen. Cho nên anh với em mỗi người nửa cái giường, được không?"

Mắt anh chớp hai cái tỏ vẻ đáng thương. Nhìn bộ dạng này, Mạc Thiên Di dễ dàng gật đầu. Cô lấy cái gói ngăn nửa chiếc giường ra.

"Không được lấn qua đây!"

Nguyễn Phục Hưng gật đầu, anh ngoan ngoãn leo lên giường đắp chăn, nhắm mắt lại. Chưa đầy 5 phút đã nằm im lặng ngú.

Mạc Thiên Di chớm người qua nhìn anh. Mái tóc còn hơi ướt của anh khiến cô khó chịu. Cô ngồi dậy lấy máy sấy tóc ra.

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt của anh. Qua làn hơi nóng một lát đã khô.

Rõ ràng tiếng của máy sấy tóc rất ồn nhưng Nguyễn Phục Hưng vẫn nhắm mắt ngủ.

"Nguyễn Phục Hưng, anh thật giỏi giả vờ. Ồn như vậy mà còn không thức?"

"Anh thức rồi em lại đuổi anh ra ngoài thì sao?"

"Vậy anh tính để tóc ướt đi ngủ?"

Nguyễn Phục Hưng chớm người qua ôm Mạc Thiên Di vào lòng:

"Em lo cho tôi như vậy còn nói không thương tôi?"

"Tôi..."

Cô không thở nổi nữa. Chỉ thấy trái tim mình đập rộn lên thôi.

Anh đưa tay mình lên búng trán cô: "Thôi được rồi. Không đùa em nữa, ngủ đi!"

Anh nói xong nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Còn Mạc Thiên Di lăn lộn mấy vòng cuối cùng cũng ngủ được.

Mạc Thiên Di cảm thấy cơ thể lắc lư sau đó lăn đùng xuống sàn. Một cảm giác chới với truyền đến, Mạc Thiên Di mắt nhắm mắt mở. Đập vào mắt cô là khung cảnh xa lạ. Hoảng hốt cô mở cửa chạy ra. Một màu xanh rì ập vào, ánh nắng của ngày mới làm cô hoa lên cả lên:

"Mình bị bán đi sao? Nguyễn Phục Hưng, mau cứu em. Cứu em,.."

Toàn cảnh trước mắt là biển mênh mông. Thấp thoáng đàn chim hải âu bay dập dìu tìm mồi. Phải rồi đây là hương vị của biển. Chính xác là vậy. Cô bị bán đi thật rồi. Mạc Thiên Di ngồi xổm xuống hai tay tự ôm lấy thân bật khóc.

Phía sau cô giọng nói truyền đến làm cô thức tỉnh:

"Mạc Thiên Di, đem bán em lỗ vốn mất. Haha!"

Nguyễn Phục Hưng ngồi trên mũi tàu du thuyền, anh thoải mái mang kính râm, mặc chiếc quần đùi cùng áo thun.

Tay cầm ly nước ép nhấp một ngụm.

"Huhu. Nguyễn Phục Hưng, dọa chết em rồi?"

Cô khóe mắt ửng đỏ, ngước lên nhìn anh:

"Em sao lại ở đây?"



"Em ngủ ngon đến mức lúc anh vác em lên du thuyền còn có thể ngái ngủ."

"Có sao? Hay anh đã bỏ gì vào ly sữa nóng đó?"

Nguyễn Phục Hưng hơi cười: "Anh muốn tạo bất ngờ cho em. Dĩ nhiên em không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả em đang đi biển là được!"

Mạc Thiên Di có hơi khó chịu: "May là em không mắc bệnh tim. Nếu không chắc không còn mạng để thưởng thức

"kết quả"."

Anh nháy mắt, đưa hai tay về trước vỗ nhẹ: "Mau lên đây với anh. Ăn sáng nào!"

Mạc Thiên Di gật đầu, loay hoay một lúc mới lên ngồi cạnh anh. Bữa ăn chuẩn bị cho cô rất nhanh được dọn ra.

Thức ăn được trang trí dễ thương lắm, hương vị biển cùng khung cảnh làm người ăn thấy ngon miệng.

Mạc Thiên Di ăn đến nổi bị nghẹn. Cô ho nhẹ mấy tiếng.

Nguyễn Phục Hưng nhìn vẻ mặt của cô mà cười trìu mến.

"Anh đâu có giành ăn với em."

"Không phải do em thấy ngon. Cảm ơn anh."

Nhìn gương mặt cô vui vẻ như vậy, anh chỉ mong sau này cô sẽ không gặp những chuyện buồn. Anh càng hy vọng cô sẽ quên mất cha mẹ mình đã mất như thế nào.

Nếu có thể quên đi, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Như vậy cô sẽ có động lực để sống tiếp.

"Ăn xong chúng ta sẽ đi đâu nữa?"

Anh đứng dậy vươn vai một cái: "Đến rồi em sẽ biết!"

"Đừng mang em đi bán là được!"

Cảnh biển yên bình đến lạ. Có lẽ đây là khoảng thời gian để chính bản thân anh quên đi những chuyện không vui.

Tàu du thuyền cập bến tại một hòn đảo nhỏ. Vừa bước lên cảng là có nhân viên chào đón:

"Hưng thiếu! Phòng và thức ăn đã được chuẩn bị sẵn. Mời ngài!"

Hai người cùng bước lên xe điện để xe chở vào trong khu nghỉ dưỡng. Trên đảo trồng rất nhiều dừa sai trái, chỉ cần với tay là có nước dừa mát để uống.

Xe dừng lại ở cửa khu nghỉ dưỡng, khu này ngoài nhân viên ra chỉ có anh và cô.

Mạc Thiên Di quay sang nhìn anh kề sát tai nói nhỏ: "Sao chỗ này vắng vẻ quá vậy, có sao không anh?"

Anh quay mặt sang, cười nhưng cố nhịn. Giả vờ nghiêm trọng hỏi:"Em sợ không?"

Cô gật đầu không dám nói gì thêm. Tay hơi vịnh vào vạt áo của anh như một con mèo nhỏ.

"Hay chúng ta quay lại đi!"

Nguyễn Phục Hưng bật cười thành tiếng:

"Haha. Ở đây là khu nghỉ dưỡng của nhà anh. Không ai dám làm gì em đâu, đừng sợ!"

Nói đến đây chân này của cô giãn ra mấy phần.

Xuống xe, nhân viên ở đây mời cô đi theo một lối riêng, đi qua một khu vườn đầy hoa đến căn hồ bơi biệt lập.

"Thiếu gia có dặn người tắm trước, rồi đến cùng ngài ăn tối!"

Trước mắt cô, hồ bơi rải đầy hoa hồng, Mạc Thiên Di nuốt nước bọt cảm thán: "Thật quá lãng phí!"

Sau khi tăm xong, Mạc Thiên Di thay bộ váy màu trăng bó sát hở ngực và lưng. Dáng người quyền rũ, tóc dịu dàng.

Nguyễn Phục Hưng cũng mặc âu phục đợi sẵn Mạc Thiên Di ở đấy. Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt trở nên sáng rực.



Thật sự vẻ ngoài quá hoàn hảo.

Mạc Thiên Di cười, đưa tay nâng cằm anh lên trên ghẹo:

"Hưng đại thiếu gia. Anh thấy sao?"

Nguyễn Phục Hưng nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng. Tay anh ôm cô thật chặt, bờ môi mềm mại kề sát cổ, phả ra làn hơi hơi thở nồng ấm.

Mạc Thiên Di cảm thấy nhột nhột ở cổ liền rút người lại.

Rơi vào vòng tay "sói" làm sao dễ dàng thoát ra. Anh không trêu cô nữa liền thả cô đi. Gương mặt cô trở nên ửng đỏ ngại ngùng.

Thời gian này thật vui vẻ. Nếu làm người có thể vô ưu, vô lo thì tốt biết mấy.

Nguyễn Phục Hưng đứng dậy ghế ra để cô ngồi vào. Anh cẩn thận choàng khăn lên chân cô rồi bảo phục vụ gọi món.

Ánh đèn trong nhà hàng ánh vàng, tạo cho khung cảnh xung quanh thêm phần lãng mạn. Gió biển măn mặn thổi vào, nhà hàng còn bật nhạc không lời.

Quả thật dễ chịu vô cùng.

Cô với anh cùng ăn lẩu, vị lẩu chua cay nồng đậm ngon miệng. Đột nhiên, Nguyễn Phục Hưng cảm thấy sống mũi cay cay.

Con người chỉ cần cùng người mình thương ăn một bữa cơm ngon như vậy là được.

Ăn xong anh cùng cô đi dạo biển. Mạc Thiên Di không mang giày, cô muốn dùng đôi chân trần cảm nhận thiên nhiên một cách chân thật.

Sóng cuộn trải dài trên bãi cát. Sóng dâng lên, cô kéo tay anh tháo chạy. Anh cũng chạy theo cô. Ở xa nhìn vào trông họ hạnh phúc. Mà đúng thật hai người đang rất hạnh phúc. Vì nụ cười trên gương mặt đều là thật.

Nguyễn Phục Hưng kéo cô vác lên vai. Cô hơi hoảng nên hét lên sau đó lại trách móc:

"Nguyễn Phục Hưng, mau thả em xuống! Thả em xuống mau lên!"

"Năn nỉ anh đi!"

"Không!"

"Vậy thì tùy em thôi!"

Anh vừa dứt lời liền nhào xuống biển. Cả cùng ướt sũng, nhưng Mạc Thiên Di không giận. Cô chỉ cười:

"Nguyễn Phục Hưng! Em sẽ không tha cho anh!"

Cô đưa tay đấm vài cái vào lòng ngực của anh, anh nắm tay cô kéo lại gần áp môi mình lên môi cô.

Vòng tay qua eo siết lại:

"Tôi cho em nói lại, là em không tha tôi hay tôi không tha cho em?"

Anh gần cô đến mức nghe rõ hơi thở của cô. Càng lúc càng gấp gáp.

"Mạc Thiên Di, tôi thật sự yêu em!"

Cô cười nhưng nước mắt chảy ra. Cô cảm động đến bật khóc.

"Nguyễn Phục Hưng, cảm ơn anh!"

Nghe xong anh lấy tay búng trán cô một cái:

"Đồ ngốc! Những lúc như vậy đáng lẽ em phải nói em cũng yêu anh..."

"Em..."

"Không sao, khi nào em muốn nói, anh sẽ sẵn sàng nghe!"

Cô cúi mặt cười, anh người nắm tay nhau trở về phòng. Cô thấy ngại nên, hai người ngủ riêng. Lúc rời đi anh còn không muốn nhưng anh tôn trọng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook