Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 15

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

27/04/2024

Sở Thanh về nhà rồi thì ngủ thiếp đi, mãi đến hai giờ chiều ngày hôm sau mới bắt đầu thu dọn đồ, rồi lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp xác định thời gian tập hợp vào sáng ngày mai.

Lần này đi công tác hết thảy có hai người, một nam một nữ. Lúc đầu Sở Thanh định đặt khách sạn trên app luôn, nhưng nào ngờ tìm cả nửa ngày mà không thấy chỗ nào hết. Đồng nghiệp cô nói rằng chỗ ấy vắng vẻ nên đến rồi tìm chỗ cũng không muộn.

Cô vứt đồ tứ tung trên mặt đất, chút đầu mối cũng không có. Sở Thanh thấy phiền nhất là việc thu dọn hành lý, bình thường du lịch hay đi công tác còn tốt, xui xẻo mà thiếu cái gì thì đến nơi rồi mua là được. Chứ như giờ lặn lội đến một thôn, chỉ sợ mang thiếu đồ thôi. Cô nhìn đi nhìn lại đống đồ mấy lần, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Đang lúc cô nhét đống đồ vào trong vali thì chuông cửa vang lên. Lâm Tương đưa đến cho cô ít đồ ăn, mấy người bạn thời đại học của cô ấy đến thành phố M vào dịp năm mới nên mang theo rất nhiều đặc sản.

“Cậu đây là... Tạo phản đấy á?” Lâm Tương bị đống đồ rải đầy đất làm giật nảy mình, nghiêng mắt nhìn sang góc nhà còn thấy hai vali rỗng, không thể tin nổi mà nói, “Sắp đến năm mới rồi mà ông chủ bắt cậu đi công tác?”

Sở Thanh nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, “Chẳng phải chỉ là Tết nguyên đán thôi à, tớ cũng chả cần...”

“Phải trải qua năm mới chứ, sao có thể đi công tác được hả!” Lâm Tương đã sắp xếp chương trình xong xuôi rồi. Lúc đầu nghĩ tính cả vợ chồng nhà cô bạn học thời đại học thì còn có Trình Dịch An và Sở Thanh, sáu người họ cùng bước qua năm mới. Trình Dịch An thì hôm qua bảo phải trực ban nên không đến được, nào ngờ cả Sở Thanh cũng không đến được luôn.

Sáng sớm cô ấy còn nói đùa Diêu Vũ Thành rằng Trình Dịch An hẳn là muốn ở riêng với Sở Thanh, bây giờ hai tên này đều trông vô cùng đáng thương, đều phải tăng ca.

“Cậu đi đâu thế? Cái này là cái gì đây, thuốc chống dị ứng?” Lâm Tương lôi ra một túi ngồn ngộn các loại thuốc ra, còn có rất nhiều loại mà cô ấy chưa từng gặp.

“Huyện Dương, bên đó ẩm ướt nên tớ sợ bị bệnh mề đay*.”

*Nổi mề đay là tình trạng da nổi mề đay, những nốt mẩn và ngứa, xảy ra ở một phần của cơ thể hoặc lan rộng ra các khu vực khác.

“Cái Dương Huyện nghèo rớt mồng tơi đấy á? Rốt cuộc cậu làm chương trình về những món ăn truyền thống của thành phố M hay chương trình “Tài Phú Kinh” của CCTV vậy, sao cứ chạy về nông thôn thế?”

Sở Thanh cướp túi thuốc đầy ụ đó lại ném vào trong vali, sau đó sờ đầu Lâm Tương, “Cậu ngoan đi, tớ về rồi sẽ cho cậu cá con.”

“Trời ơi, ba mẹ cậu mà biết cậu phải về nông thôn ăn Tết thì chắc đau lòng chết mất.” Lâm Tương vừa thốt ra lời này thì lập tức Sở Thanh sắc mặt tối đi, cô cười ha ha không đáp lại.

Tiễn Lâm Tương đi rồi, Sở Thanh kiểm tra lại một lần nữa đồ trong vali rồi đặt ở cạnh cửa, tiện cho sáng sớm ngày hôm sau xách đi luôn.

Sở Thanh đã liên lạc với con trai của ông lão bên kia rồi, sáng ngày mai anh ta sẽ đến trạm xe đón nhóm bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Sở Thanh đến huyện Dương, sáng sớm di chuyển bằng xe buýt rồi đi xe lửa đến. Đường xá ở đây không đẹp lắm nên chạy rất chậm, xóc nảy gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến đích.

Cô lôi hành lí từ chiếc xe đường dài cũ nát ra ngoài, trong không khí mang theo độ ẩm đặc trưng của thành phố vùng duyên hải.

Vừa ra ngoài Sở Thanh đã nhìn thấy tên của mình, cách đó không xa có một người đàn ông đứng trên chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, trong tay giơ tấm bảng đề “Hoan nghênh cô Sở Thanh của thành phố M đến tham quan huyện Dương“. Đồng nghiệp của cô Triệu Triết Thành nhịn không được cười ra tiếng, ngay lập tức muốn lôi điện thoại ra để đăng lên vòng bạn bè.

Sở Thanh tranh thủ ngăn anh ta lại, vẫy tay với người đàn ông kia, “Chu Vĩnh Cương sao?”



Người đàn ông được gọi tên nhanh chóng bỏ đồ trong tay xuống, lưu loát nhảy xuống khỏi xe ba bánh chạy đến bên cạnh Sở Thanh, “Chào cô... hớ hớ.” Anh ta cười ngây ngô hai tiếng, sau đó xoay người cướp lấy vali trong tay Sở Thanh, “Để tôi, để tôi cho...”

Bỏ hết hành lí lên xe ba bánh rồi, Sở Thanh và Triệu Triết Thành ngồi song song với nhau ở đuôi xe. Nghe nói từ nhà ga đến thôn bọn họ phải đi một đoạn đường hơn một tiếng, Sở Thanh nhìn qua xung quanh đây, đúng là không hề thấy biển.

“Anh Cương Tử, chúng ta ở chỗ nào vậy? Ở chỗ này của các anh có khách sạn không?” Triệu Triết Thành quả thực bị hoàn cảnh xung quanh đây hù dọa, nghĩ muốn tìm được một chuỗi khách sạn sợ là không dễ dàng chút nào.

“Không có, nơi đó thì khách sạn, còn lại toàn mấy quán trọ nhỏ thôi.” Chu Vĩnh Cương chỉ chỉ mấy khách sạn nào đó và chỗ nghỉ chân nào đó, “Ở thị trấn Phàm đều là kiểu nhà không có mấy phòng cả, lầu một làm buôn bán nhỏ còn lầu hai làm phòng cho khách. Chăn mền đều nấm mốc từ lâu, trên tường cũng đều có chút chút nấm mốc.”

Triệu Triết Thành nuốt một ngụm nước bọt, anh ta và Sở Thanh cùng nhau vừa vào công ty làm việc chưa được bao lâu. Lần này xem như cũng hiểu vì sao mà mọi người trong tổ vừa nghe đến huyện Dương là đều tránh như tránh tà.

“Vậy chúng ta...”

Chu Vĩnh Cương hét to một tiếng: “Vịn chắc!”

Vừa dứt lời thì lập tức phía trước xuất hiện một cái hố. Ba giây sau, cả người Sở Thanh bị xóc đến điên cuồng, mông cũng tạm biệt mặt đất khoảng ba thước* lận, cô cảm giác như óc cũng sắp xóc ra ngoài đến nơi rồi. Lại nhìn nhìn tên Triệu Triết Thành ở bên cạnh đã trợn mắt lớn, hiển nhiên là còn chưa tỉnh táo lại được.

*Thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)*

“Hai người thì ở nhà của chúng tôi. Phòng cho khách đã được thu dọn xong xuôi hết rồi, ga giường vỏ chăn phơi mấy ngày rồi, không hề xấu xấu bẩn bẩn đâu.” Chu Vĩnh Cương nói xong thì giảm tốc độ xe rồi dừng lại, “Hai người ngồi đây chờ tôi chút nhé, mấy ngày nay trong thị trấn có đội ngũ chữa bệnh đến nên giờ tôi phải đi hỏi bệnh trạng của mẹ nhà tôi đã, lập tức về ngay thôi.”

Chu Vĩnh Cương nhảy xuống xe thì chạy vào trong kia, từ xa xa Sở Thanh đã nhìn thấy dấu hiệu của Hội Chữ Thập đỏ rồi, cũng không để tâm lắm. Đúng là mấy thành phố lớn sẽ thường xuyên tổ chức một đội khám bệnh đến đến khám từ thiện cho những nơi có điều kiện chữa bệnh lạc hậu. Thôi thì dù sao giờ họ cũng không gấp gì lắm.

Trong lúc chờ Chu Vĩnh Cương, ở cổng người người lũ lượt đến để xem bệnh. Lúc bệnh nhân ra ngoài nói chuyện phiếm thì Sở Thanh nghe được mơ mơ hồ hồ vài câu về thành phố M, cũng không biết là bệnh viên nào của thành phố M.

Ước chừng chưa đến một tiếng thì Chu Vĩnh Cương đi ra ngoài. Trời đang rất lạnh mà anh ta chảy một đầu mồ hôi, gương mặt nóng đến độ đỏ bừng. Anh vừa đi ra là không ngừng xin lỗi: “Thật ngại quá cô, cô Sở... Bên trong nhiều người quá, còn có người chen hàng nữa nên xém chút nữa là tôi đánh nhau với người ta luôn.”

“Không có gì đâu ạ, sau này Chu đại ca cứ gọi tôi là Sở Thanh đi.” Mở miệng là một câu cô Sở, nghe thật khó chịu.

“Ài, ài... Ta đi thôi, chắc trong nhà đã làm xong cơm rồi đấy.” Chu Vĩnh Cương tiếp tục lái vào trong thôn, dọc đường vừa lái vừa tán gẫu với họ.

“Anh Cương Tử, anh kết hôn rồi sao?” Triệu Triết Thành hỏi.

Sở Thanh bất đắc dĩ cười cười, công ty bọn họ không cần biết là nam hay nữ đều lắm chuyện như nhau.

“Kết hôn rồi.”

“Ồ, kết hôn lúc nào thế?”



Chu Vĩnh Cương nói là năm ngoái, đúng lúc trong nhà vừa xây phòng ở mới, bọn họ đến là có nơi ở.

Trong hai năm qua, nhờ sự phát triển của các app nông nghiệp thương phẩm nên thời gian này trong nhà cũng khá hơn không ít. Nhưng dù sao thì app kia cũng vẫn lấy trái cây rau quả làm chủ, lượng tiêu thụ lại cá khô lại không quá cao nên phần lớn vẫn phải dựa vào lượng tiêu thụ rải rác và bán ở các phiên chợ.

“Bây giờ cả nhà anh đều làm cái này ư? Vẫn còn thể làm việc khác được mà.” Nếu cá khô mà không bán được thì dù sao cũng phải dựa vào phương pháp khác để mưu sinh chứ.

“Tôi theo cha vợ ra ngoài biển câu cá, vùng này có rất rất nhiều lấy đánh bắt cá mà sống, ai cũng chẳng giàu hơn ai cả...”

Đang nói nói thì Sở Thanh nhìn thấy ngôi làng ở phía trước, từng căn nhà ống khói phả khói ra ngoài trời xanh.

“Anh Cương Tử, là bên kia sao?”

Chu Vĩnh Cương lên tiếng nói phải rồi lái xe vào thôn. Trong làng quê quan hệ nhà nhà đều hòa hợp, trên đường đi Chu Vĩnh Cương lần lượt chào hỏi từng người, thỉnh thoảng lại cười đùa hai câu với đám trẻ con.

Nhà là kiểu kết cấu gạch ngói rất cũ, bây giờ ở vùng nông thôn mà hơi giàu có một chút là xây nhà lầu ba bốn tầng, mà ở bên này phần lớn là một tầng, nhìn kiểu dáng chẳng khác căn nhà của bà nội Sở Thanh mười năm trước lắm.

Mấy ngày vừa mới mưa nên trên đường còn có vài vũng bùn. Bọn nhỏ đùa giỡn ngã sấp xuống rồi lại đứng dậy phủi phủi đất, cả người dính đầy bùn mà chơi tiếp.

Triệu Triết Thành là người sinh ra ở thành phố M, chưa từng thấy kiểu “chiến trận” như thế này nên từ lúc vào thôn đến giờ vẫn chưa từng thả lỏng lông mày.

Lái qua mười mấy hộ gia đình, cuối cùng cũng đến nhà của Chu Vĩnh Cương. Còn chưa vào cửa đã nhìn thấy cá khô phơi đầy trong sân, gió thổi qua như gió linh.

“Mẹ ơi! Con đưa khách về nhà rồi ạ.” Chu Vĩnh Cương dùng tiếng địa phương chạy vào trong nhà kêu lên, huyện lý Dương cách thành phố M và thành phố T không xa nên tiếng địa phương cứ mang ý vị chẳng ra ngô ra khoai gì.

Nhân vật chính mà Sở Thanh bọn họ phải phỏng vấn chính là bà Lưu đang bước từ trong nhà ra, trong tay còn cầm nửa thân con cá vảy bạc. Thấy bọn họ đến thì tiện tay ném vào trong ao rồi chào hỏi bọn họ, mời họ vào ăn cơm.

“Cương Tử, con sang lều vải bên kia nhìn xem xem?” Bà Lưu cũng kiêng dè việc bọn Sở Thanh còn ở đây nên tận lực dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với Chu Vĩnh Cương.

Triệu Triết Thành thấy bà Lưu nói tiếng phổ thông phí sức quá nên cười bảo bà ấy cứ dùng tiếng địa phương là được rồi, “Cháu và Tiểu Sở đều là người thành phố M nên nghe hiểu được ạ.” Vóc người anh ta đoan chính, cười hì hì khiến người khác rất ưa thích, nói mấy câu đã dỗ bà Lưu cực kì vui vẻ.

“Lần này bác sĩ Lưu có đến không thế?” Bà Lưu nói rồi ho khan hai tiếng, Sở Thanh nghe thấy có vẻ bà ấy hơi bị hụt hơi, thở không thông.

“Không ạ, lần này có vị bác sĩ trẻ tuổi lắm ạ, nghe nói biết bắt mạch nên hai ngày nữa con sẽ đưa mẹ đi xem.”

Sở Thanh nghe thấy hai chữ bắt mạch thì giật mình, “Chu đại ca, anh biết đội chữa bệnh là của bệnh viện nào không ạ?”

Chu Vĩnh Cương lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm: “Bệnh viện nào cũng có người cả, nhiều người đến lắm, thành phố M, thành phố T rồi thành phố S, đều có.”

Sở Thanh nhẹ gật đầu, nghĩ cũng chẳng trùng hợp đến vậy đâu. Lần trước lúc hai người họ nói chuyện, cô nhắc đến việc mình phải đi huyện Dương mà Trình Dịch An cũng có phản ứng gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook