Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 45

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

29/04/2024

Sau khi quay riêng mứt hoa quả xong, lão Vương vội vàng gọi Sở Thanh ra ngoài. Ráng chiều thoáng qua là biến mất, để bắt được khung thời gian đẹp nhất không phải chuyện dễ dàng.

Sở Thanh vừa ra phòng khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Trình Dịch An đang đứng trong sân. Cô cười cười với Trình Dịch An, vừa định lại gần anh thì bị Vương Kiều nắm chặt lấy tay áo.

"Tiểu Sở, nhanh." Lão Vương cũng vẫy tay gọi Sở Thanh, "Bạn trai thì đợi về nhà lại nhìn, nhanh nào."

Sở Thanh ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Đến đây ạ." Cũng chỉ còn một cảnh làm xong quả khô, quay rất nhanh.

Sau khi Sở Thanh kết thúc công việc rồi, Triệu Triết Thành khiêng máy ảnh đi khắp sân. Vốn anh ta chụp trang bìa thế nào cũng không thấy thỏa mãn, ban nãy thì gấp đến mức nổi lửa, còn bây giờ khi nhìn thấy ráng màu ngũ sắc trên nền trời rồi, tiếng máy ảnh chụp liên hồi không khác gì tiếng súng máy.

Lúc Trình Dịch Sênh về thì đám Sở Thanh đã bắt đầu thu dọn trang thiết bị. Anh ta đi đến bên người Trình Dịch An vỗ vỗ vai anh, "Em dâu còn để lại cho anh nhiều đồ ngon thế cơ à?"

Lời còn chưa nói hết thì Sở Thanh và Vương Kiều đã bắt đầu thu dọn mứt hoa quả. Trình Dịch Sênh tự an ủi mình còn có quả khô ăn mà, mứt hoa quả bỏ quá nhiều đường, không cần cũng được.

Vừa quay đầu là nhìn thấy Trình Dịch Sênh đã về từ lúc nào, Sở Thanh chạy lại, "Anh cả, thương lượng với anh một vấn đề."

Trình Dịch Sênh nghe xong, không hiểu sao có cảm giác quả khô cũng bay xa khỏi tầm với của mình.

"Em có thể phơi quả khô ở chỗ anh không ạ? Đợi sau này để fan hâm mộ bốc thăm nhận thưởng ạ."

Trình Dịch Sênh ngậm đắng nuốt cay đồng ý, Trình Dịch An nói, "Chỗ này của anh ấy có mèo quậy đấy, sơ sẩy tí thôi là mèo tha đi liền."

Sở Thanh nghe xong thì tin thật, vội vã cuống cuồng gọi Vương Kiều lại dọn giúp, "Vậy tốt nhất vẫn nên phơi ở nhà Trình Dịch An vậy ạ, cũng tiện cho em để ý."

"Cũng được." Trình Dịch Sênh cắn nát cả răng, tức giận đến mức hận không thể ném thẳng Trình Dịch An vào lò thuốc.

Đợi người trong sân đi hết rồi, Trình Dịch Sênh yên lặng ngồi trong sân chờ Lê Tùng về nhà. Lúc anh ta đang cầm nước đi tưới hoa thì bỗng thấy trên cây còn treo một chuỗi quả khô. Trình Dịch Sênh cố gắng không ngừng lấy chuỗi quả "may mắn còn sống sót" này xuống, vô cùng vui vẻ mà treo nó lên gốc cây gần cửa sổ chỗ mình.

Hai ngày sau, video tập thứ nhất chính thức được đăng tải. Mặc dù tám giờ mới cần làm mới trang, nhưng từ lúc bảy giờ năm mươi lăm Sở Thanh đã bắt đầu làm mới Weibo của mình rồi.

Xem video đã được cắt sửa lần đầu tiên, Sở Thanh cảm thấy có lẽ là lão Vương điều chỉnh lọc kính quá tốt, đến mức cô thấy nốt ruồi trên cổ tay mình cũng trở nên đẹp đẽ hơn nhiều.

Mười phút sau, nhóm fan hâm mộ xem hết video đầu tiên bắt đầu bình luận.

Tôi cảm thấy chị gái này trông rất xinh đẹp đó nhé! Cầu Weibo cá nhân, cầu lộ mặt! Còn có, quả khô và mứt hoa quả có tặng không?

Đây là ở thành phố M sao? Sân nhà này trông đẹp ghê.

Đây là bắt đầu bắt chước Tiểu Tiểu đấy à? Sao tự nhiên lại làm video thế?

...

Vừa làm mới trang một cái, Sở Thanh đã thấy đám biệt hiệu của Triệu Tư Phàm bắt đầu để lại lời bình. Người đầu tiên hỏi là có phải họ sao chép bên Liễu Tiêu Tiêu hay không, "Dự định làm video từ lâu rồi, người trước ống kính là chị gái nhỏ xưa nay làm bản thảo trong tổ."

Từ lúc tám giờ bắt đầu đăng tải, Sở Thanh vẫn luôn ngồi xổm chờ xem ở khu bình luận, sợ rằng sẽ trông thấy một bình luận không tốt nào đó. Trình Dịch An thật sự không nhìn nổi nữa rồi, anh cướp lấy chiếc điện thoại luôn.

"Nghỉ một lát đi." Lòng Sở Thanh mỏng manh như pha lê đến nhường nào anh quá rõ, nếu cô mà nhìn thấy bình luận tiêu cực nào, hoặc là một bình luận lập lờ nước đôi không rõ ý kiến thôi cô cũng có thể khó chịu hai ngày trời.

"Anh thấy em quay thế nào?" Sở Thanh túm tay Trình Dịch An, "Phải nói thật đó!"



"Rất tốt."

"Tốt như thế nào?"

"Quần áo đẹp, tay trắng, nhạc nền êm tai..." Trình Dịch An đếm từng ưu điểm trên đầu ngón tay, nói xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt sắp phát khóc đến nơi của Sở Thanh, lập tức trong vòng một giây quay về vẻ đứng đắn, "Thật sự rất tốt, qua thị giác trông rất đẹp."

Sở Thanh nghiêng đầu nghĩ, qua thị giác trông rất đẹp à...

"Vậy là chẳng có nội hàm còn gì nữa!"

Trình Dịch An giật mình, vịn trán suy nghĩ lí do thoái thác, "Em có thấy làm hơi đơn giản rồi không?"

Sở Thanh nhíu mày, "Gọt vỏ cắt miếng hong khô... Hình như cũng có chút."

Thấy cô cúi đầu lâm vào trầm tư, gương mặt đột nhiên tiu nghỉu xuống, Trình Dịch An thật sự siêu hối hận...

"Anh chỉ là chọn xương trong trứng gà thôi, cụ thể thì vẫn phải hỏi ý kiến của đồng nghiệp em."

Sở Thanh gật gật đầu, đưa tay về phía anh, "Điện thoại cho em, em xem trong nhóm."

Cô lướt lướt xem vào đoạn nói chuyện phiếm, đa số phản ứng của mọi người đều rất tốt. Nhưng suy cho cùng, là thật tâm hay cố kỵ Triệu Tư Phàm nên mới nói tốt, cô cũng không biết nữa.

Một tuần sẽ có hai tập video, một ngày trước đêm vừa phát sóng xong, ngày tiếp theo Sở Thanh đã bắt đầu tiếp tục quay rồi. Chỉ trong chốc lát trong tổ đã bác bỏ đề nghị làm rau muối của cô, nói phong cách là hướng đến tâm của người thiếu nữ, bảo rau muối phiền phức mà lúc quay ra thì hình tượng cũng chẳng tốt gì cho cam.

Lần quay chụp này là ở trong phòng chụp ảnh, dàn cảnh rất đơn giản, chỉ là một căn phòng với chiếc bàn bếp kiểu mẫu nho nhỏ ngay chính giữa. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch, bếp lò cassette[1], còn có bộ đồ nấu ăn đáng yêu và chút món đồ chơi nhỏ kì kì lạ lạ.

Lúc này dính đến nấu nướng khói dầu, nên không còn đơn giản như lần trước nữa. Sở Thanh dựa theo thực đơn đồng nghiệp cho, làm nóng chảo, đổ dầu, rồi đổ đồ ăn vào trong nồi...

Sau một hồi bận bịu sống còn, lão Vương gật đầu tỏ vẻ có thể kết thúc được rồi. Sở Thanh dùng tay vân vê miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, nhai hai miếng. Dù không khó ăn nhưng cũng chẳng thể tính là ngon.

Ngay sau đó có người bắt đầu thu dọn đạo cụ, đổi nguyên liệu nấu ăn. Quá trình vẫn như trước, mười lăm phút sau là đã kết thúc, Sở Thanh lại nếm thử một miếng, còn khó ăn hơn so với ban nãy.

Trong lòng cô lập tức dâng lên chút cảm giác khác thường, nhưng những người còn lại thì đã hoàn toàn nhìn mãi thành quen. Cũng có phải đầu bếp đâu, nên sao có thể lần nào cũng làm ngon được.

Sở Thanh đã được tan làm rồi nhưng cô không đi luôn, cô ngồi bên cạnh lão Vương nhìn anh ta cắt video. Vô cùng hình thức hóa món ăn, gần như không khác gì hình thức của các chủ blog mỹ thực trên Weibo cả.

"Thế này sẽ có người xem ư?" Sở Thanh hơi lo lắng.

"Có, cô cứ yên tâm. Đợi thêm khoảng thời gian nữa sẽ có công ty tìm đến nhờ quảng cáo, nào nồi rồi gia vị gì đó đấy."

Sở Thanh cau mày, đứng dậy chào tạm biệt lão Vương để về nhà.

Trên đường về, cô tựa lên cửa sổ xe suy nghĩ thật lâu. Quay video cũng không phải là điều mà cô muốn làm, vốn sau đó lại đồng ý cũng chỉ là vì cô muốn để lại chút ký ức về thành phố M mà thôi.

Rau muối, canh cá, mì hoành thánh, mứt, bánh xốp... Cô muốn làm những món ăn rất xưa được mệnh danh là đặc sản của thành phố M này. Chứ không phải là những công việc nhà như xào rau, hình thức hóa thực đơn.

Tập thứ hai của video được đăng lên, Sở Thanh nhìn bản thân chẳng khác gì người máy trong video, thấy trong lòng không có chút ý nghĩa gì.



"Em không muốn quay nữa..."

Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn Sở Thanh một cái, "Vậy thì không quay."

"Sao anh không hỏi sao em lại không muốn quay nữa?" Sở Thanh nhớ lúc trước Trình Dịch An ghét nhất là người bỏ dở nửa chừng.

Trình Dịch An mím môi, thuận theo ý cô mà hỏi một câu. Anh không muốn thăm dò nguyên nhân, Sở Thanh mà đã không vui thì tất cả đều viết hết lên mặt. Mà không vui thì không cần làm nữa, trong nhà cũng đâu thiếu tiền, mắc gì phải tự làm tội mình.

"Em thấy thế này rất kiểu mẫu. Loại video thế này rất nhiều rồi, chẳng có liên quan gì đến thành phố M cả."

Bởi vì video có tiếng vang tốt nên các công ty quảng cáo bắt đầu không e dè gì tìm tới cửa, trong tổ cũng đã bắt đầu cắt giảm số tiền ban đầu. Mà kế hoạch ban đầu là đầu tháng ba sẽ về nông thôn đi tìm một loại hoa quả không thường gặp cũng đã bị trì hoãn, người đã điều hết đến tổ video.

"Ngày mai em đi tìm chị Tư Phàm, em vẫn muốn theo những món ăn trước kia." Dù là lên núi hay về quê, Sở Thanh đều cảm thấy rất có ý nghĩa.

Trình Dịch An gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Sao anh cứ gật đầu thế? Chẳng cho em ý kiến gì cả." Sở Thanh không hài lòng nghiêng người về phía Trình Dịch An một chút, "Đúng là khúc gỗ."

Trình Dịch An thấp giọng cười cười, vô cùng bất đắc dĩ. Bản thân cô đã rất rõ quy tắc của bản thân, cũng rất rõ rằng mình muốn làm gì rồi, tất thảy đều đã được cô nắm trong lòng bàn tay, vậy mà giờ còn trách anh không đưa ra đề nghị gì.

Bụng Sở Thanh kêu lên hai tiếng, nghĩ đến việc về nhà còn phải rửa rau bắt đầu làm cơm là lại đầu lại muốn phình ra, "Tối nay ra quán ăn đi?"

"Được." Trình Dịch An không có ý kiến, "Em muốn ăn gì?"

Vừa mới dứt lời, anh lại nghĩ đến việc Sở Thanh trách mình không chịu đưa ra ý kiến gì, Trình Dịch An hắng giọng một cái: "Quán trà?"

"Không ăn."

"Tiệm mì sợi lần trước..."

Sở Thanh bịt tai, "Không ăn hay không gì hết, em chán cả rồi."

"Đằng sau tiểu khu mở một cửa hàng nấu ống xương đấy."

"Không phải lần trước anh nói trong canh purine[2] quá cao sao? Mà đống trắng trắng kia toàn là calo."

[2] Purine là một hợp chất hữu cơ dị vòng chứa nitơ xuất hiện rộng rãi nhất trong tự nhiên. Nó bao gồm một vòng pyrimidine hợp nhất với một vòng imidazole. Purine hòa tan trong nước. Purine được tìm thấy ngay trong thực phẩm và đồ uống chúng ta ăn hàng ngày như: thịt đỏ, hải sản, đồ uống có cồn.

Trình Dịch An hoàn toàn chịu thua, quả nhiên vấn đề tối nay ăn gì đều là vấn đề nhà nhà phải đau đầu.

"Không được ăn lẩu." Tuần này ăn hai lần rồi, Trình Dịch An không cần nghĩ cũng biết cái cô Sở Thanh này không ăn kia không ăn trong lòng đang có ý gì.

"A... Em muốn ăn mà." Sở Thanh ra vẻ cầu xin, "Anh xem buổi chiều em cực khổ như thế nào đi, chỉ có lẩu mới có thể khiến tinh thần em vững vàng hơn thôi!"

"Hôm trước em vừa mới ăn..."

"Ăn thêm mấy lần cũng được chứ gì đâu, ăn chán rồi chả phải lần sau sẽ không thèm nữa sao. Đi mà đi mà, anh tốt nhất quả đất, Trình Trình, Dịch Dịch, An An ơi... Đi mà." Sở Thanh bắt đầu khóc lóc om sòm, cái này miệng này đột nhiên bắn đoàng đoàng như súng liên thanh khiến Trình Dịch An không tài nào ngăn nổi.

"Lần cuối cùng trong tháng đấy nhé." Trình Dịch An thở dài một hơi, quay đầu lái về phía tiệm lẩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook