Chương 7: Anh Phủ Nhận
Tịnh Ngưng
05/08/2023
“A...ha...”
Sau nụ hôn cuồng nhiệt Lâm Miên Nhi thở hổn hiển mặt đỏ ửng. Nghiêm Minh cũng không khác hơi thở nam tính của anh dồn dập phả vào mặt cô.
Nghiêm Minh đưa tay vỗ vỗ lưng cô trầm giọng bảo:
“Xuống được rồi chứ?”
Lần này Lâm Miên Nhi không phản kháng nữa ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình. Đôi mắt long lanh của cô vẫn nhìn anh chằm chằm. Nghiêm Minh thở một hơi dài rồi khởi động lại xe lái đi.
Có lẽ vì tác động của men rượu Lâm Miên Nhi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Minh sợ cô lạnh với lấy cái chăn sau xe đắp vào cho cô.
Anh lái xe đến một khách sạn gần nhà cô đặt một phòng. Lâm Miên Nhi say rượu anh không thể đưa cô về được chỉ có thể để cô ở khách sạn.
Nghiêm Minh mở cửa xe bế ngang cô đi vào trong. Trong lúc anh bế cô lên Lâm Miên Nhi đã tỉnh. Cô quơ tay loạn xạ miệng lại tiếp tục lên tiếng.
“ Ưm... chú không thương cháu...”
“.... Chú bỏ rơi cháu... cưới người khác.. hức...”
“Cháu ghét chú.”
Nghiêm Minh:“...”
Nghiêm Minh vỗ vỗ lưng cô nhỏ tiếng dỗ dành.
“Ngoan, ngủ đi.”
“Cháu không ngoan tôi không thương cháu nữa.”
Tuy say rượu nhưng đầu óc cô vẫn có thể tiếp nhận điều anh nói. Vừa nghe đến anh không thương mình nữa mặt cô lại mếu máo vào.
“Hức... cháu sẽ ngoan mà...”
“Ừ, ngoan rồi vậy ngủ đi.”
Nghiêm Minh cứng ngắc lên tiếng. Anh chưa bao giờ quen bạn gái thì làm sao biết dỗ phụ nữ. Đằng này lại còn là phụ nữ mới lớn say rượu nữa. Cùng lắm cũng chỉ nói được mấy cô. Dù sao đến lúc cô tỉnh dậy cũng không nhớ gì.
Anh đặt cô xuống giường cởi giày giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi.
Vừa ra đến xe anh đã nhận được điện thoại của Lâm Dương, anh khẩn trương hỏi anh:
“Miên Nhỉ có ở chỗ cậu không thế?”
“Say rượu tôi đưa vào khách sạn rồi.”
Vừa nghe được hai chữa khách sạn Lâm Dương ở đầu dây bên kia đã kích động hét lên.
“Cái gì? Khách sạn á cậu bảo không thể yêu nó bây giờ cậu dụ nó vào khách sạn?”
“Cậu đừng có mà làm xằng bậy với con bé.”
Nghiêm Minh:“...”
“Này cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ đưa Miên Nhi vào khách sạn ngủ rồi đi về thôi chứ có làm gì đâu?”
Nghe thấy Nghiêm Minh giải thích như thế Lâm Dương mới yên tâm thở phào. Cả nhà cô đang loạn lên tìm cô thế mà cô lại say rượu không biết đường về.
Lâm Dương chỉ đành nói dối bố mẹ cô là cô đến nhà bạn ngủ sáng mai mới về. Chứ mà nói cô say rượu thì hai cô chú tức giận lên mất.
Sáng hôm sau Lâm Miên Nhi tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh là một căn phòng lạ lẫm. Đầu cô còn truyền đến cơ đau nhức chắc có lẽ tại cô uống quá nhiều.
Lâm Miên Nhi bắt đầu ngồi nhớ lại từng mảnh kí ức tối hôm qua xem tại sao cô lại ở đây. Hình ảnh kí ứng cô ngồi trong xe của Nghiêm Minh bắt đầu ùa về. Sau đó là những hình ảnh không rõ ràng về việc hôn nhau. Lâm Miên Nhi vỗ vỗ mặt mình.
“Không lẽ tối qua mình cưỡng hôn chú ấy ư?”
“.... nếu thật vậy thì xấu hổ quá....”
Lâm Miên Nhi lăn lóc trên giường nhớ lại những việc xấu hổ tối qua. Nhưng mà đột nhiên nơi nào đó trong tim cô dâng lên một cảm xúc ấm áp.
Nếu người tối qua là Nghiêm Minh vậy chẳng phải anh đã tới quán bar đón cô sao? Cô không biết bản thân có nhớ nhầm kí ức hay không hay chỉ là hoang tưởng do cô nghĩ ra thế là đi xuống sảnh hỏi nhân viên.
“Thưa cô phòng khách sạn tối qua là do cô đặt không còn ai khác ạ.”
Lâm Miên Nhi sững sờ làm sao có thể chứ? Cô nhớ rõ tối qua là Nghiêm Minh đưa cô tới đây chẳng lẽ những điều đó điều là do cô tự ảo tưởng?
“Cô có nhầm không ạ?”
“Thưa cô là không hôm qua chỉ có một cô tự đến thê phòng thôi ạ.”
Nghe nhân viên nói xong Lâm Miên Nhi vẫn không tin. Mình Cô cảm thấy những gì tối hôm qua mình nhớ đều là sự thật. Vì thế đã trực tiếp đến bệnh viện tìm anh. Lúc đến phòng làm việc lại không thấy anh. Cô hỏi một y tá thì biết anh đang làm phẫu thuật cho bệnh nhân.
Lâm Miên Nhi chỉ đành ngồi chờ anh. Ngồi mãi một hồi lâu cuối cùng Nghiêm Minh cũng quay trở về. Anh vẫn như vậy vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Tới đây làm gì nữa?”
“Chú, có phải tối qua chú đón cháu ở quán bar đúng không?” Lâm Miên Nhi sốt ruột hỏi anh. Cô thật sự rất mong chờ câu trả lời từ anh.
“Tối qua tôi ở nhà không đi đâu cả.”
Câu nói của anh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Lâm Miên Nhi không tin cô gào lên.
“Cháu nhớ rõ ràng tối qua là chú? Tại sao chú không nhận chứ? ”
“Tại sao chú phải nói dối?”
“Đừng có làm loạn. Tôi nói không đón là không đón đừng có cố chấp.”
“Tôi nói rồi tôi không thích phụ nữ không hiểu chuyện.”
Nghiêm Minh mặt lạnh trầm giọng lên tiếng. Biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh thản nhiên. Lâm Miên Nhi cảm giác trái tim mình thật đau hóa ra tối qua thật sự chỉ là ảo tưởng của cô nghĩ ra.
“Vậy cháu hiểu chuyện chú có yêu cháu không?”
Nói xong cô lại cảm thấy buồn cười anh chắc chắn sẽ nói không rồi. Bởi vì mỗi khi cô hỏi anh có yêu cô không anh đều sẽ nói không.
“...” Nghiêm Minh im lặng không trả lời. Anh né tránh đôi mắt chứa đầy sự mong chờ của cô.
Lạnh lùng phủ nhận với cô luôn là điều tốt nhất. Không có hi vọng thì không nên rung động.
“Minh, đây là cháu gái anh sao?”
Sau nụ hôn cuồng nhiệt Lâm Miên Nhi thở hổn hiển mặt đỏ ửng. Nghiêm Minh cũng không khác hơi thở nam tính của anh dồn dập phả vào mặt cô.
Nghiêm Minh đưa tay vỗ vỗ lưng cô trầm giọng bảo:
“Xuống được rồi chứ?”
Lần này Lâm Miên Nhi không phản kháng nữa ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình. Đôi mắt long lanh của cô vẫn nhìn anh chằm chằm. Nghiêm Minh thở một hơi dài rồi khởi động lại xe lái đi.
Có lẽ vì tác động của men rượu Lâm Miên Nhi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Minh sợ cô lạnh với lấy cái chăn sau xe đắp vào cho cô.
Anh lái xe đến một khách sạn gần nhà cô đặt một phòng. Lâm Miên Nhi say rượu anh không thể đưa cô về được chỉ có thể để cô ở khách sạn.
Nghiêm Minh mở cửa xe bế ngang cô đi vào trong. Trong lúc anh bế cô lên Lâm Miên Nhi đã tỉnh. Cô quơ tay loạn xạ miệng lại tiếp tục lên tiếng.
“ Ưm... chú không thương cháu...”
“.... Chú bỏ rơi cháu... cưới người khác.. hức...”
“Cháu ghét chú.”
Nghiêm Minh:“...”
Nghiêm Minh vỗ vỗ lưng cô nhỏ tiếng dỗ dành.
“Ngoan, ngủ đi.”
“Cháu không ngoan tôi không thương cháu nữa.”
Tuy say rượu nhưng đầu óc cô vẫn có thể tiếp nhận điều anh nói. Vừa nghe đến anh không thương mình nữa mặt cô lại mếu máo vào.
“Hức... cháu sẽ ngoan mà...”
“Ừ, ngoan rồi vậy ngủ đi.”
Nghiêm Minh cứng ngắc lên tiếng. Anh chưa bao giờ quen bạn gái thì làm sao biết dỗ phụ nữ. Đằng này lại còn là phụ nữ mới lớn say rượu nữa. Cùng lắm cũng chỉ nói được mấy cô. Dù sao đến lúc cô tỉnh dậy cũng không nhớ gì.
Anh đặt cô xuống giường cởi giày giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi.
Vừa ra đến xe anh đã nhận được điện thoại của Lâm Dương, anh khẩn trương hỏi anh:
“Miên Nhỉ có ở chỗ cậu không thế?”
“Say rượu tôi đưa vào khách sạn rồi.”
Vừa nghe được hai chữa khách sạn Lâm Dương ở đầu dây bên kia đã kích động hét lên.
“Cái gì? Khách sạn á cậu bảo không thể yêu nó bây giờ cậu dụ nó vào khách sạn?”
“Cậu đừng có mà làm xằng bậy với con bé.”
Nghiêm Minh:“...”
“Này cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ đưa Miên Nhi vào khách sạn ngủ rồi đi về thôi chứ có làm gì đâu?”
Nghe thấy Nghiêm Minh giải thích như thế Lâm Dương mới yên tâm thở phào. Cả nhà cô đang loạn lên tìm cô thế mà cô lại say rượu không biết đường về.
Lâm Dương chỉ đành nói dối bố mẹ cô là cô đến nhà bạn ngủ sáng mai mới về. Chứ mà nói cô say rượu thì hai cô chú tức giận lên mất.
Sáng hôm sau Lâm Miên Nhi tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh là một căn phòng lạ lẫm. Đầu cô còn truyền đến cơ đau nhức chắc có lẽ tại cô uống quá nhiều.
Lâm Miên Nhi bắt đầu ngồi nhớ lại từng mảnh kí ức tối hôm qua xem tại sao cô lại ở đây. Hình ảnh kí ứng cô ngồi trong xe của Nghiêm Minh bắt đầu ùa về. Sau đó là những hình ảnh không rõ ràng về việc hôn nhau. Lâm Miên Nhi vỗ vỗ mặt mình.
“Không lẽ tối qua mình cưỡng hôn chú ấy ư?”
“.... nếu thật vậy thì xấu hổ quá....”
Lâm Miên Nhi lăn lóc trên giường nhớ lại những việc xấu hổ tối qua. Nhưng mà đột nhiên nơi nào đó trong tim cô dâng lên một cảm xúc ấm áp.
Nếu người tối qua là Nghiêm Minh vậy chẳng phải anh đã tới quán bar đón cô sao? Cô không biết bản thân có nhớ nhầm kí ức hay không hay chỉ là hoang tưởng do cô nghĩ ra thế là đi xuống sảnh hỏi nhân viên.
“Thưa cô phòng khách sạn tối qua là do cô đặt không còn ai khác ạ.”
Lâm Miên Nhi sững sờ làm sao có thể chứ? Cô nhớ rõ tối qua là Nghiêm Minh đưa cô tới đây chẳng lẽ những điều đó điều là do cô tự ảo tưởng?
“Cô có nhầm không ạ?”
“Thưa cô là không hôm qua chỉ có một cô tự đến thê phòng thôi ạ.”
Nghe nhân viên nói xong Lâm Miên Nhi vẫn không tin. Mình Cô cảm thấy những gì tối hôm qua mình nhớ đều là sự thật. Vì thế đã trực tiếp đến bệnh viện tìm anh. Lúc đến phòng làm việc lại không thấy anh. Cô hỏi một y tá thì biết anh đang làm phẫu thuật cho bệnh nhân.
Lâm Miên Nhi chỉ đành ngồi chờ anh. Ngồi mãi một hồi lâu cuối cùng Nghiêm Minh cũng quay trở về. Anh vẫn như vậy vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Tới đây làm gì nữa?”
“Chú, có phải tối qua chú đón cháu ở quán bar đúng không?” Lâm Miên Nhi sốt ruột hỏi anh. Cô thật sự rất mong chờ câu trả lời từ anh.
“Tối qua tôi ở nhà không đi đâu cả.”
Câu nói của anh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Lâm Miên Nhi không tin cô gào lên.
“Cháu nhớ rõ ràng tối qua là chú? Tại sao chú không nhận chứ? ”
“Tại sao chú phải nói dối?”
“Đừng có làm loạn. Tôi nói không đón là không đón đừng có cố chấp.”
“Tôi nói rồi tôi không thích phụ nữ không hiểu chuyện.”
Nghiêm Minh mặt lạnh trầm giọng lên tiếng. Biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh thản nhiên. Lâm Miên Nhi cảm giác trái tim mình thật đau hóa ra tối qua thật sự chỉ là ảo tưởng của cô nghĩ ra.
“Vậy cháu hiểu chuyện chú có yêu cháu không?”
Nói xong cô lại cảm thấy buồn cười anh chắc chắn sẽ nói không rồi. Bởi vì mỗi khi cô hỏi anh có yêu cô không anh đều sẽ nói không.
“...” Nghiêm Minh im lặng không trả lời. Anh né tránh đôi mắt chứa đầy sự mong chờ của cô.
Lạnh lùng phủ nhận với cô luôn là điều tốt nhất. Không có hi vọng thì không nên rung động.
“Minh, đây là cháu gái anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.