Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động
Chương 47
Erly
25/03/2022
Những ngón tay của Kiều Dương đan vào tay Hà Mật Khuê cùng đặt trên đùi anh.
Nghe Gia Hân hỏi, anh điềm nhiên đáp: “Sắp rồi, tôi đang cố gắng tranh
thủ, kẻo có người đến phút chín mươi lại đổi ý.”
Vừa nói Kiều Dương vừa cố ý liếc mắt qua Hà Mật Khuê, tình cờ chạm phải ánh mắt đang trộm nhìn của cô, cả hai không hẹn cùng nhoẻn miệng cười.
Bắt gặp Kiều Dương và Hà Mật Khuê mỗi giây mỗi phút đều không ngần ngại liếc mắt đưa tình, nụ cười trên môi Gia Hân dần nhạt bớt, bất chợt mang chuyện cũ vụ Vợ nhắc lại: “Phải rồi, hồi đi học cậu và chị dâu cậu có tin đồn hẹn hò, mặc dù cậu đã làm mai cô ấy cho anh cậu, nhưng thi thoảng mình có nghe vài người bạn cũ hỏi xác nhận lại. Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy bây giờ vẫn tốt chứ?”
Bàn tay đang nắm tay Kiều Dương của Hà Mật Khuê lập tức siết chặt, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên không dao động. Kiều Dương thì khác, dù cô không nói nhưng anh đương nhiên hiểu hành động siết tay của cô là đang thể hiện sự tức giận, nếu không cho cô câu trả lời thích đáng, người lãnh hậu quả chắc chắn là anh.
Đang yên đang lành lại bị Gia Hân mang chuyện ngày xưa ra nói trước mặt Hà Mật Khuê, ý đồ thật sự quá lộ liễu.
Kiều Dương sớm nhận ra mọi chuyện nhưng vì nể tình bạn bè giữ lại cho Gia Hân mặt mũi, anh từ tốn giải thích: “Không hiểu vì sao đến giờ vẫn có người nghi ngờ về chuyện đó, nếu tôi và chị dâu hẹn hò, tôi chẳng có lý do gì nhường cô ấy lại cho anh trai, nếu có thì anh tôi cũng sẽ chẳng bao giờ cướp người của anh em.”
Nét mặt Gia Hân trở nên mất tự nhiên, hai bên đôi môi vẫn cố chấp hơi cong lên ẩn ý: “Nhờ vậy cậu mới gặp được Mật Khuê đây đúng không?”
“Phải” Kiều Dương dứt khoát đáp: “Có điều tối và Mật Khuê gặp gỡ và ở bên nhau là nhờ nhân duyên, không phải cố tình sắp xếp paparazzi dựng chuyện.”
Không gian trên bàn chợt rơi vào căng thẳng, Gia Hân như có tật giật mình tròn mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào Kiều Dương không chớp mắt, ngay cả Hà Mật Khuê cũng hoang mang hướng mắt về anh.
Kiều Dương nâng tay đang nắm tay Hà Mật Khuê lên chạm vào má mình, biểu cảm anh trở nên hờ hững, một bên khóe môi nhếch lên lạnh nhạt. Ánh mắt chứa ác cảm của anh lướt qua sắc mặt nhợt nhạt của Gia Hân, khẽ cất giọng lạnh lẽo khác thường: “Ngoài gia đình và y học, thì chỉ có Mật Khuê mới xứng đáng để tôi dùng chữ “yêu”. Còn những đối tượng không biết điều, cho dù bị vùi nát, tôi cũng chẳng tiếc.”
Sau chuyến công tác trở về, Kiều Dương đã phải đóng gói hành lý về nhà bố mẹ, nguyên nhân vì để chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân sắp tới, và quan trọng là vì bố mẹ Hà Tố Như đã đến để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt của hai bên gia đình.
Mối quan hệ giữa Hà Mật Khuê và bố mẹ ruột không mấy thân thiết, kể từ lúc họ ly hôn, bố mẹ Hà Tổ Như là người đứng ra nuôi dưỡng, thế nên đối với cô thì chú thím mới là bố mẹ.
Kể từ khi bàn bạc chuyện kết hôn với người nhà, Hà Mật Khuê chỉ đơn giản nghĩ mời bố mẹ ruột tham dự với tư cách khách mời, còn nếu muốn học đại diện với đúng tư cách, có lẽ điều đó không còn thích hợp.
Trước khi phụ huynh gặp mặt bàn về sính lễ và ngày tổ chức hôn lễ, Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê đã về gặp Kiều lão gia, chứng minh cuộc hôn nhân này đều do cả hai tự nguyện và tiến đến bằng tình cảm. Và kết quả chính là sự tồn tại của đứa bé được tạo nên bởi tình yêu.
Theo như dự tính, bố mẹ Hà Tố Như sẽ lên ở cùng cho đến khi cô nàng lập gia đình. Riêng về Hà Mật Khuê sẽ về nhà bố mẹ Kiều Dương sống, dẫu sao công việc của anh luôn bận rộn, thời gian cô mang thai và khi con còn nhỏ vẫn nên có người chăm sóc.
Nhà bố mẹ Hà Tố Như mua cho hai chị em chỉ có hai phòng ngủ, Hà Tố Như dĩ nhiên không thể giấu đầu lòi đuôi đi sống cùng bạn trai khi chưa cưới hỏi, nhưng một nhà ba gia đình sống là điều không thể.
Còn chưa nói, kể từ sau khi Kiều Dương và Hà Mật Khuê mất đứa con đầu, mẹ anh vẫn luôn tự trách vì không đưa cô về nhà chăm sóc ngay trong ngày, để chuyện chẳng may xảy ra cũng có một phần lỗi của bà.
Vì vậy, khi biết Hà Mật Khuê lần nữa mang thai, mẹ Kiều Dương còn lo hơn lần trước, liên tục hối thúc đám cưới, đường đường chính chính đón dâu vào nhà.
Kể từ ngày hai bên gia đình gặp mặt, ngày hôn lễ được định chỉ diễn ra đúng mười sáu ngày sau đó. Từ việc lên danh sách phát thiệp mời, chuẩn bị sính lễ, chụp ảnh cưới, đặt nhẫn và váy cưới đều vô cùng gấp rút.
Vừa nói Kiều Dương vừa cố ý liếc mắt qua Hà Mật Khuê, tình cờ chạm phải ánh mắt đang trộm nhìn của cô, cả hai không hẹn cùng nhoẻn miệng cười.
Bắt gặp Kiều Dương và Hà Mật Khuê mỗi giây mỗi phút đều không ngần ngại liếc mắt đưa tình, nụ cười trên môi Gia Hân dần nhạt bớt, bất chợt mang chuyện cũ vụ Vợ nhắc lại: “Phải rồi, hồi đi học cậu và chị dâu cậu có tin đồn hẹn hò, mặc dù cậu đã làm mai cô ấy cho anh cậu, nhưng thi thoảng mình có nghe vài người bạn cũ hỏi xác nhận lại. Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy bây giờ vẫn tốt chứ?”
Bàn tay đang nắm tay Kiều Dương của Hà Mật Khuê lập tức siết chặt, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên không dao động. Kiều Dương thì khác, dù cô không nói nhưng anh đương nhiên hiểu hành động siết tay của cô là đang thể hiện sự tức giận, nếu không cho cô câu trả lời thích đáng, người lãnh hậu quả chắc chắn là anh.
Đang yên đang lành lại bị Gia Hân mang chuyện ngày xưa ra nói trước mặt Hà Mật Khuê, ý đồ thật sự quá lộ liễu.
Kiều Dương sớm nhận ra mọi chuyện nhưng vì nể tình bạn bè giữ lại cho Gia Hân mặt mũi, anh từ tốn giải thích: “Không hiểu vì sao đến giờ vẫn có người nghi ngờ về chuyện đó, nếu tôi và chị dâu hẹn hò, tôi chẳng có lý do gì nhường cô ấy lại cho anh trai, nếu có thì anh tôi cũng sẽ chẳng bao giờ cướp người của anh em.”
Nét mặt Gia Hân trở nên mất tự nhiên, hai bên đôi môi vẫn cố chấp hơi cong lên ẩn ý: “Nhờ vậy cậu mới gặp được Mật Khuê đây đúng không?”
“Phải” Kiều Dương dứt khoát đáp: “Có điều tối và Mật Khuê gặp gỡ và ở bên nhau là nhờ nhân duyên, không phải cố tình sắp xếp paparazzi dựng chuyện.”
Không gian trên bàn chợt rơi vào căng thẳng, Gia Hân như có tật giật mình tròn mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào Kiều Dương không chớp mắt, ngay cả Hà Mật Khuê cũng hoang mang hướng mắt về anh.
Kiều Dương nâng tay đang nắm tay Hà Mật Khuê lên chạm vào má mình, biểu cảm anh trở nên hờ hững, một bên khóe môi nhếch lên lạnh nhạt. Ánh mắt chứa ác cảm của anh lướt qua sắc mặt nhợt nhạt của Gia Hân, khẽ cất giọng lạnh lẽo khác thường: “Ngoài gia đình và y học, thì chỉ có Mật Khuê mới xứng đáng để tôi dùng chữ “yêu”. Còn những đối tượng không biết điều, cho dù bị vùi nát, tôi cũng chẳng tiếc.”
Sau chuyến công tác trở về, Kiều Dương đã phải đóng gói hành lý về nhà bố mẹ, nguyên nhân vì để chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân sắp tới, và quan trọng là vì bố mẹ Hà Tố Như đã đến để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt của hai bên gia đình.
Mối quan hệ giữa Hà Mật Khuê và bố mẹ ruột không mấy thân thiết, kể từ lúc họ ly hôn, bố mẹ Hà Tổ Như là người đứng ra nuôi dưỡng, thế nên đối với cô thì chú thím mới là bố mẹ.
Kể từ khi bàn bạc chuyện kết hôn với người nhà, Hà Mật Khuê chỉ đơn giản nghĩ mời bố mẹ ruột tham dự với tư cách khách mời, còn nếu muốn học đại diện với đúng tư cách, có lẽ điều đó không còn thích hợp.
Trước khi phụ huynh gặp mặt bàn về sính lễ và ngày tổ chức hôn lễ, Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê đã về gặp Kiều lão gia, chứng minh cuộc hôn nhân này đều do cả hai tự nguyện và tiến đến bằng tình cảm. Và kết quả chính là sự tồn tại của đứa bé được tạo nên bởi tình yêu.
Theo như dự tính, bố mẹ Hà Tố Như sẽ lên ở cùng cho đến khi cô nàng lập gia đình. Riêng về Hà Mật Khuê sẽ về nhà bố mẹ Kiều Dương sống, dẫu sao công việc của anh luôn bận rộn, thời gian cô mang thai và khi con còn nhỏ vẫn nên có người chăm sóc.
Nhà bố mẹ Hà Tố Như mua cho hai chị em chỉ có hai phòng ngủ, Hà Tố Như dĩ nhiên không thể giấu đầu lòi đuôi đi sống cùng bạn trai khi chưa cưới hỏi, nhưng một nhà ba gia đình sống là điều không thể.
Còn chưa nói, kể từ sau khi Kiều Dương và Hà Mật Khuê mất đứa con đầu, mẹ anh vẫn luôn tự trách vì không đưa cô về nhà chăm sóc ngay trong ngày, để chuyện chẳng may xảy ra cũng có một phần lỗi của bà.
Vì vậy, khi biết Hà Mật Khuê lần nữa mang thai, mẹ Kiều Dương còn lo hơn lần trước, liên tục hối thúc đám cưới, đường đường chính chính đón dâu vào nhà.
Kể từ ngày hai bên gia đình gặp mặt, ngày hôn lễ được định chỉ diễn ra đúng mười sáu ngày sau đó. Từ việc lên danh sách phát thiệp mời, chuẩn bị sính lễ, chụp ảnh cưới, đặt nhẫn và váy cưới đều vô cùng gấp rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.