Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động

Chương 17: Có bắt đầu, sẽ có kết thúc (1)

Erly

25/03/2022

Nghe xong điện thoại của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như vẫn nghĩ do cô không liên lạc với Kiều Dương được nên tìm cô nàng.

Đinh ninh chị mình nhớ anh rể, Hà Tố Như lại làm bà mối hăng hái đi tìm Kiều Dương giúp Hà Mật Khuê. Gọi cho Vĩ Hào, nghe anh ta nói đang ở trong quán cafe sách của khách sạn, Hà Tố Như vội xỏ dép chạy ào xuống dưới.

Vào tới khu cafe sách, Hà Tố Như nắm bắt được vị trí Kiều Dương và Vĩ Hào đang ngồi, cô nàng nhanh chân đi tới ngồi xuống cùng bàn, thấp giọng hỏi Kiều Dương: “Chị em vừa mới gọi tìm anh.”

Kiều Dương có chút giật mình, vội kiểm tra điện thoại nhưng không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào của Hà Mật Khuê.

Đoán chừng Hà Mật Khuê đang nhớ mình nhưng ngại gọi trước, Kiều Dương chủ động bấm gọi cho cô, kết quả đều là thuê bao không liên lạc được.

Song song với lúc Kiều Dương đang bận rộn tìm cách liên lạc với Hà Mật Khuê, Hà Tố Như ngẩng đầu đã bắt gặp một cô gái ngồi đối diện. Cô gái mỉm cười gật đầu chào, Hà Tố Như cũng theo lẽ lịch sự mỉm cười gật đầu chào lại.

Đang yên đang lành, Vĩ Hào đột nhiên thốt lên một tiếng hoảng hốt, vẻ mặt trở nên trầm trọng thu hút toàn bộ sự chú ý của những người ngồi cùng bàn.

Hai mắt Vĩ Hào trừng lớn, không nói không rằng đưa điện thoại qua cho Kiều Dương tự xem.

Hà Tố Như bị phản ứng của Vĩ Hào làm cho hiếu kỳ nên cũng lén đưa đầu nhìn. Thấy dòng báo giật tít cùng hình ảnh trên màn hình, Hà Tố Như nhìn qua cô gái đối diện, rồi lại nhìn xuống điện thoại xác nhận.

Khẳng định người trước mặt là người trong ảnh, Hà Tố Như nổi máu vừa định mắng Gia Hân là hồ ly tinh thì điện thoại trong túi đổ chuông.



Hà Tố Như tạm nuốt cơn giận vào trong, nhìn thấy người gọi đến là đồng nghiệp tại bệnh viện nhưng đang tức giận không tập trung, lơ đễnh mà nghe máy: “Alo, em nghe đây.”

Bên kia là một giọng nữ trẻ có hơi gấp gáp, biết Hà Tố Như đang ở thành phố khác liền trực tiếp hỏi vào vấn đề: “Chị của em còn người nhà ở đây không?”

“Chị của em?” Hà Tố Như lơ mơ chưa kịp định hình, nhưng chỉ mất vài giây ngắn ngủi, cô nàng lập tức bật dậy khỏi chỗ, dần mất bình tĩnh hỏi lại: “Chị của em làm sao?”

Không chỉ Hà Tố Như, ngay cả Kiều Dương lẫn Vĩ Hào đều đồng loạt đứng dậy, căng thẳng dõi theo Hà Tố Như.

Cùng lúc đó, đến lượt điện thoại Kiều Dương đổ chuông. Anh vừa bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng nói khẩn trương: “Bác sĩ Kiều, cô Hà Mật Khuê bị một người đàn ông say rượu đâm phải trong khi đứng chờ đèn tín hiệu trên vỉa hè, hiện cô ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu...”

Lần đầu tiên Kiều Dương có cảm giác mình sắp ngã khuỵu chỉ vì một cuộc gọi. Toàn thân anh trong phút chốc như thể không còn chút sức lực để trụ vững.

Mà ở bên cạnh, Hà Tố Như nghe được tin báo từ bệnh viện liền sụp đổ, Vĩ Hào không rõ tình hình cụ thể nên không dám tùy tiện nói nhiều, trước mắt chỉ biết đỡ lấy cô nàng trấn an.

Mua vé máy bay chuyến gần nhất, trở về tới bệnh viện cũng đã gần ba giờ sáng. Kiều Dương vừa xuất hiện từ ngoài cửa chính, y tá trực ca thấy anh từ xa liền nhanh chóng báo khu vực và phòng nằm của Hà Mật Khuê cho anh biết.

Ở trước phòng bệnh, mẹ Kiều Dương ngồi thất thần gục đầu, bố anh nghe điện thoại đi qua đi lại không yên.

Kiều Dương nhanh chân chạy đến, bao nhiêu hoảng loạn hiện rõ trên mặt, gấp gáp hỏi: “Cô ấy sao rồi mẹ?”



Mẹ Kiều Dương ngẩng đầu lên, thở dài một hơi não nề rồi mới đáp: “Con bé bị gãy thân xương đùi trái, va chạm mạnh cho nên... đứa bé không giữ được.”

Kiều Dương sững người bất động, trong mắt dâng lên màng nước, cảm giác duy nhất có thể cảm nhận là trái tim bị bóp nghẹn, đau đến mức muốn vỡ tung ra ngay tức khắc.

Dù chưa nhìn thấy, nhưng Kiều Dương có thể tưởng tượng ra được Hà Mật Khuê đã mong ngóng đến cỡ nào để đợi anh về, tự thông báo với anh về đứa bé cả hai trông chờ đã xuất hiện.

Vậy mà, anh còn chưa kịp tận tai nghe cô nói thì đứa bé ấy đã không còn nữa, ngay cả chính bản thân cô cũng bị thương.

Bố Kiều Dương nghe điện thoại xong quay lại, không vòng vo trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Thủ phạm gây tai nạn đang tạm giam tại đồn, còn vụ lên báo lúc tối của con là thế nào?”

Tuy so với các anh, mức độ nổi tiếng của Kiều Dương không “hot” bằng, nhưng việc săm soi đời tư người Kiều gia, nhất là người có tiếng nghiêm chỉnh mẫu mực như anh lại là điều để người khác có lý do tranh luận.

Vấn đề gì còn có thể từ tốn nghĩ cách giải quyết, riêng đối với vấn đề tình cảm cá nhân, nhất là liên quan đến việc ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình, vợ con, muốn Kiều Dương ôn hoà như mọi khi là chuyện bất khả thi.

Huống chi, thông tin lan truyền trên báo là sai lệch, nếu chẳng may Hà Mật Khuê xem được rồi nghĩ lung tung, lúc đó hậu quả không thể gói gọn trong hai chữ rắc rối.

Lòng dạ Kiều Dương rối bời, nghĩ thế nào nói thế ấy: “Vụ lên báo đó chỉ là hiểu lầm, con sẽ tự đính chính. Còn tên gây án đó, con cũng sẽ tự xử lý.”

Bố Kiều Dương không có ý phản đối, riêng mẹ anh lại nghiêm khắc cảnh cáo: “Chuyện này phải làm cho ra lẽ, lấy lại công bằng cho Mật Khuê. Nếu con giống như anh trai con từng làm chị dâu con đau khổ, mẹ tuyệt đối sẽ không tiếp tay cho anh em con một lần nào nữa đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook