Bác Sĩ Là Thầy Cũng Là Chồng Em
Chương 23: Gia Hân bị té trong phòng tắm
Tuyền Mini
07/06/2024
Suốt hai tháng trời Chí Kiên bận sắp mặt không có thời gian nghỉ ngơi, có hôm anh còn không về nhà nữa.
Còn Gia Hân thì còn một tuần nữa kết thúc năm học đầu tiên, lần này cô sẽ không trở về nước mà sẽ ở lại Anh tìm việc làm thêm.
Tối hôm nay Chí Kiên ở nhà nên Gia Hân nấu một mâm cơm đầy đủ những món anh thích, bởi vì gần đây thấy anh bận quá Gia Hân muốn bồi dưỡng cho anh.
Đến giờ cơm Chí Kiên nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn anh hỏi:
Hôm nay có tiệc gì lớn à?Dạ không có.Vậy tại sao em lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?Gia Hân mỉm cười nói với anh:
-Bởi vì em thấy gần đây anh bận quá nên mới nấu ăn bồi dưỡng cho anh ạ.
Anh vươn tay lên nhéo nhẹ một bên má cô cưng chiều nói:
-Em thật sự rất giống cô vợ nhỏ của tôi.
Cô đỏ mặt gấp thức ăn cho anh nói:
Anh nói lung tung nè anh ăn đi.Tôi nói thật.Thôi mà anh đừng có chọc ghẹo em nữa mà, tập trung vào ăn cơm đi nè!Chí Kiên biết cô gái nhỏ đang ngại nên thôi không trêu ghẹo cô nữa, hai người ăn tối thật yên bình ai nhìn vào đều sẽ nói rất giống đôi vợ chồng mới cưới à.
Đến tối khi Chí Kiên đang ngồi ở phòng khách xem TV thì nghe thấy tiếng hét của cô, anh vội vàng chạy đến mở cửa phòng cô ra.
Cửa phòng không khóa anh thấy đèn nhà tắm mở, chắc là cô ấy ở trong đó anh đi đến hỏi:
Gia Hân em làm sao vậy?Em..em bị té.Nghe cô nói như vậy anh hết hồn hỏi:
Em có sao không?Hình như em bị trật chân rồi. 23Anh nghe thế vô cùng gấp gáp nhưng không biết có thể vào được không? Anh hỏi:
Tôi có thể vào được không?Em chưa mặc đồ...nhưng mà đồ ở xa quá em không với tới.Vậy bây giờ phải làm sao đây?Chí Kiên lo lắng không biết cô thế nào, nhưng vào cũng không được đang suy nghĩ thì Gia Hân nói:
Anh vào đi em sẽ quay lưng lại.Được.Nghe cô nói như vậy anh lập tức mở cửa đi vào, Chí Kiên nhìn thấy cô gái nhỏ đang đưa lưng về phía mình, thân thể trắng nõn thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội.
Anh lấy cái khăn trên sào đi đến chùm người cô lại đỡ cô đứng lên, Gia Hân vịnh vào anh đứng lên và kéo cái khăn chỉnh lại trước mặt anh luôn.
Bởi vì cô nghĩ Chí Kiên chỉ thích đàn ông và cơ thể của cô sẽ không thu hút được anh, còn anh thì ngại ngùng đỏ mặt quay qua hướng khác.
Sau khi cô chỉnh lại xong rồi thì Chí Kiên cúi xuống ẩm cô lên đi ra ngoài cho cô ngồi trên giường, anh hỏi:
Vì sao lại để té như vậy? Nếu không có tôi ở nhà thì sao?Em sơ ý dẫm lên xà bông thôi ạ, em không sao cảm ơn anh.Chí Kiên ngồi xuống để xem sét chân cô, chỉ là bị bông gân nhẹ, cũng không có bị gãy xương anh nói:
Vết thương không sao để tôi băng lại cho em.Dạ.Nói rồi anh đi tìm hợp cứu thương bất đầu băng bó cho cô, nhưng mà cô gái nhỏ tại sao lại tự nhiên như vậy không một chút ngại ngùng hay khoảng cách với anh.
Đến khi băng bó xong anh hỏi:
-Em không sợ tôi nhìn thấy cơ thể của em à.
Gia Hân rất tự nhiên mà trêu đùa anh:
-Em làm gì phải sợ dù sao thì cơ thể của em cũng không thu hút được anh.
Nói xong cô cúi xuống xem sét vết thương thế nào rồi, công nhận bác sĩ có khác vết thương băng bó rất đẹp.
Còn Chí Kiên thì không hiểu lời cô nói, lần trước cũng vậy hôm nay anh phải hỏi cho rõ:
-Vì sao em lại nghĩ cở thể của em không thu hút được tôi?
Cô vẫn không ngước mắt lên mà trả lời:
Không phải anh thích đàn ông à?HẢ?Anh bắt ngờ với câu nói của cô mà giọng nói hơi lớn một chút, Gia Hân giật mình ngước mắt lên nhìn anh nói tiếp:
Không phải anh là "gay" và thích đàn ông à?Ai nói?Thì mấy tháng trước em nhìn thấy anh cùng với một người đàn ông ở trong văn phòng.....Nói đến đây thôi Gia Hân còn lấy tay ra dấu mốc lại, anh như nhớ ra đều gì đó và hỏi cô:
Là cái hôm có một người đẹp trai giống như tôi mặc áo sơ mi màu xanh da trời ở trong văn phòng của tôi đúng không?Dạ đúng rồi ạ, hai người đều đẹp trai mà tiếc thật.
Chí Kiên chỉ biết đập tay lên trán mà bó tay với sự hiểu lầm tai hại này, chắc anh phải về xử đẹp hai đứa em "thân yêu" của anh quá.
Trả trách thời gian đó đến giờ anh thấy Gia Hân tự nhiên hẳn ra, kiểu như không coi anh là đàn ông luôn giờ thì anh đã biết nguyên nhân vì sao rồi.
Chí Kiên ngồi xuống đối diện cô nhìn thẳng vào mắt Gia Hân nói:
-Nếu tôi nói tôi thật sự không thích đàn ông, tôi là đàn ông thẳng thì em có tin không?
Gia Hân còn lắc đầu cười với anh:
-Anh đùa hoài rõ ràng hôm đó em nghe thấy anh chàng kia tỏ tình, anh đã đồng ý còn nói cái gì "em là mặt trời của anh" mà.
Gương mặt không tin nhìn anh chăm chú, đúng là chọc điên anh mà.
Còn Gia Hân thì còn một tuần nữa kết thúc năm học đầu tiên, lần này cô sẽ không trở về nước mà sẽ ở lại Anh tìm việc làm thêm.
Tối hôm nay Chí Kiên ở nhà nên Gia Hân nấu một mâm cơm đầy đủ những món anh thích, bởi vì gần đây thấy anh bận quá Gia Hân muốn bồi dưỡng cho anh.
Đến giờ cơm Chí Kiên nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn anh hỏi:
Hôm nay có tiệc gì lớn à?Dạ không có.Vậy tại sao em lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?Gia Hân mỉm cười nói với anh:
-Bởi vì em thấy gần đây anh bận quá nên mới nấu ăn bồi dưỡng cho anh ạ.
Anh vươn tay lên nhéo nhẹ một bên má cô cưng chiều nói:
-Em thật sự rất giống cô vợ nhỏ của tôi.
Cô đỏ mặt gấp thức ăn cho anh nói:
Anh nói lung tung nè anh ăn đi.Tôi nói thật.Thôi mà anh đừng có chọc ghẹo em nữa mà, tập trung vào ăn cơm đi nè!Chí Kiên biết cô gái nhỏ đang ngại nên thôi không trêu ghẹo cô nữa, hai người ăn tối thật yên bình ai nhìn vào đều sẽ nói rất giống đôi vợ chồng mới cưới à.
Đến tối khi Chí Kiên đang ngồi ở phòng khách xem TV thì nghe thấy tiếng hét của cô, anh vội vàng chạy đến mở cửa phòng cô ra.
Cửa phòng không khóa anh thấy đèn nhà tắm mở, chắc là cô ấy ở trong đó anh đi đến hỏi:
Gia Hân em làm sao vậy?Em..em bị té.Nghe cô nói như vậy anh hết hồn hỏi:
Em có sao không?Hình như em bị trật chân rồi. 23Anh nghe thế vô cùng gấp gáp nhưng không biết có thể vào được không? Anh hỏi:
Tôi có thể vào được không?Em chưa mặc đồ...nhưng mà đồ ở xa quá em không với tới.Vậy bây giờ phải làm sao đây?Chí Kiên lo lắng không biết cô thế nào, nhưng vào cũng không được đang suy nghĩ thì Gia Hân nói:
Anh vào đi em sẽ quay lưng lại.Được.Nghe cô nói như vậy anh lập tức mở cửa đi vào, Chí Kiên nhìn thấy cô gái nhỏ đang đưa lưng về phía mình, thân thể trắng nõn thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội.
Anh lấy cái khăn trên sào đi đến chùm người cô lại đỡ cô đứng lên, Gia Hân vịnh vào anh đứng lên và kéo cái khăn chỉnh lại trước mặt anh luôn.
Bởi vì cô nghĩ Chí Kiên chỉ thích đàn ông và cơ thể của cô sẽ không thu hút được anh, còn anh thì ngại ngùng đỏ mặt quay qua hướng khác.
Sau khi cô chỉnh lại xong rồi thì Chí Kiên cúi xuống ẩm cô lên đi ra ngoài cho cô ngồi trên giường, anh hỏi:
Vì sao lại để té như vậy? Nếu không có tôi ở nhà thì sao?Em sơ ý dẫm lên xà bông thôi ạ, em không sao cảm ơn anh.Chí Kiên ngồi xuống để xem sét chân cô, chỉ là bị bông gân nhẹ, cũng không có bị gãy xương anh nói:
Vết thương không sao để tôi băng lại cho em.Dạ.Nói rồi anh đi tìm hợp cứu thương bất đầu băng bó cho cô, nhưng mà cô gái nhỏ tại sao lại tự nhiên như vậy không một chút ngại ngùng hay khoảng cách với anh.
Đến khi băng bó xong anh hỏi:
-Em không sợ tôi nhìn thấy cơ thể của em à.
Gia Hân rất tự nhiên mà trêu đùa anh:
-Em làm gì phải sợ dù sao thì cơ thể của em cũng không thu hút được anh.
Nói xong cô cúi xuống xem sét vết thương thế nào rồi, công nhận bác sĩ có khác vết thương băng bó rất đẹp.
Còn Chí Kiên thì không hiểu lời cô nói, lần trước cũng vậy hôm nay anh phải hỏi cho rõ:
-Vì sao em lại nghĩ cở thể của em không thu hút được tôi?
Cô vẫn không ngước mắt lên mà trả lời:
Không phải anh thích đàn ông à?HẢ?Anh bắt ngờ với câu nói của cô mà giọng nói hơi lớn một chút, Gia Hân giật mình ngước mắt lên nhìn anh nói tiếp:
Không phải anh là "gay" và thích đàn ông à?Ai nói?Thì mấy tháng trước em nhìn thấy anh cùng với một người đàn ông ở trong văn phòng.....Nói đến đây thôi Gia Hân còn lấy tay ra dấu mốc lại, anh như nhớ ra đều gì đó và hỏi cô:
Là cái hôm có một người đẹp trai giống như tôi mặc áo sơ mi màu xanh da trời ở trong văn phòng của tôi đúng không?Dạ đúng rồi ạ, hai người đều đẹp trai mà tiếc thật.
Chí Kiên chỉ biết đập tay lên trán mà bó tay với sự hiểu lầm tai hại này, chắc anh phải về xử đẹp hai đứa em "thân yêu" của anh quá.
Trả trách thời gian đó đến giờ anh thấy Gia Hân tự nhiên hẳn ra, kiểu như không coi anh là đàn ông luôn giờ thì anh đã biết nguyên nhân vì sao rồi.
Chí Kiên ngồi xuống đối diện cô nhìn thẳng vào mắt Gia Hân nói:
-Nếu tôi nói tôi thật sự không thích đàn ông, tôi là đàn ông thẳng thì em có tin không?
Gia Hân còn lắc đầu cười với anh:
-Anh đùa hoài rõ ràng hôm đó em nghe thấy anh chàng kia tỏ tình, anh đã đồng ý còn nói cái gì "em là mặt trời của anh" mà.
Gương mặt không tin nhìn anh chăm chú, đúng là chọc điên anh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.