Chương 84: Ngoại Truyện 1
Ricky_bn
08/12/2022
Nếu nói Lục Tĩnh Hy khó khăn lắm mới quay về được với Mạc Vũ Thần, nhưng ít ra cái kết của Lục Tĩnh Hy có nó lại rất đẹp.
Còn Lâm Tiểu Nhi cô thích Hoắc Chiến Cửu nhiều năm như vậy, ngay cả khi kết hôn với anh rồi cô vẫn mãi không có được trái tim lạnh giá của người đàng ông đó.
Hoắc Chiến Cửu bắt ép cô kết hôn với anh là vì anh không muốn nhìn thấy cô yêu anh, anh muốn dùng chính tình yêu của cô bức ép cô buông bỏ.
Thời gian sống cùng nhau dài như vậy Hoắc Chiến Cửu chỉ chạm vào Lâm Tiểu Nhi những lúc anh mất đi ý thức vì rượu, khi tỉnh giấc anh lại bảo cô dụ dỗ anh, Lâm Tiểu Nhi một lời cũng không trách anh.
Cô mỗi ngày đều nấu cơm đợi anh, đợi xong liền lặng lẽ ăn một mình, cả căn biệt thự to lớn như vậy chỉ có một mình cô, Lâm Tiểu Nhi cũng không trách anh vô tâm.
Cô đợi anh tan làm đến mức đứng dưới mưa rồi nhìn anh cùng người phụ nữ khác rời đi, lúc đó cô cũng chỉ cười trừ, rồi một mình lặng lẽ trong mưa đi về.
Hoắc Chiến Cửu mãi không biết được, trên đời này chỉ có một Lâm Tiểu Nhi, cũng chỉ có một mình cô bao dung cho anh sau những chuyện anh làm, cũng chỉ có cô cam tâm không oán trách, không tức giận, chẳng khó chịu khi anh bị nhà báo chụp ảnh đi cùng người phụ nữ khác.
Đúng như cách anh làm, anh đang dần bóp chết đi tình yêu của Lâm Tiểu Nhi dành cho anh.
Cô ngồi trước màng hình ti vi, nhìn người đưa tin đưa tin về Hoắc Chiến Cửu, vẫn như thường ngày, là anh cùng người phụ nữ khác nhưng lần này địa điểm lại là khách sạn, chứ không còn là Hoắc Thị hay nhà hàng sang trọng, hay trong quán bar nữa.
Nước mắt cô khẽ rơi, cô im lặng nhìn bản tin nước mắt thi nhau rơi xuống, bàn tay bất giác xoa lên bụng mình. Sau khi Lục Tĩnh Hy sinh Sâm Sâm được hai tuần Lâm Tiểu Nhi cũng mang thai, cô một mình đi khám, về cũng im lặng không nói cho anh.
Lâm Tiểu Nhi sợ, sợ anh bắt ép cô bỏ đi đứa bé, vì vốn dĩ anh không yêu cô, thì làm sao muốn có con với cô, nên cô đành giữ lại tiểu bảo bảo cho riêng mình, cô cũng chỉ muốn ích kỷ một lần này.
Hoắc Chiến Cửu bước từ bên ngoài đi vào, cô vừa thấy anh đã vội thấy đã tắt ti vi, tay vội lau đi nước mắt.
“ Anh về rồi sao? ” Lâm Tiểu Nhi đứng dậy cầm lấy áo vest của anh dịu dàng hỏi.
Hoắc Chiến Cửu không đáp chỉ lạnh lùng gật đầu.
“ Em nấu cơm tối rồi, để hâm lại cho anh ” Lâm Tiểu Nhi mỉm cười nói rồi quay lưng đi vào bếp
“ Cô thấy trước giờ tôi dùng cơm cô nấu chưa? ” Hoắc Chiến Cửu lạnh lùng nói.
Câu nói của anh khiến cô dừng bước chân của mình lại, không tức giận mà quay chỉ quay đầu nhìn anh, mỉm cười, người đàn ông này xem ra đến chết vẫn sẽ ghét cô như vậy.
Hoắc Chiến Cửu cảm thấy rất lạ, cô dạo gần đây không còn khó chịu, cũng chẳng trách mắng anh nữa, dù có bị anh hành hạ thế nào cô cũng chỉ mỉm cười nhìn anh.
Anh mặc kệ bước lên lầu, Lâm Tiểu Nhi dõi theo anh, cô hít một hơi thật sâu.
“ Chiến Cửu! ” Hai từ này sẽ là lần cuối cùng cô gọi anh như vậy, từ nay về sau không còn gọi hai từ này nữa.
Bước chân anh khự lại đứng yên trên bật than.
“ Kể từ ngày hôm nay em sẽ không đợi anh về nữa, cũng sẽ không nấu cơm nữa, chẳng chạy đến công ty đợi anh tan làm, sẽ không trách mắng giận dỗi với anh và cũng sẽ không yêu anh nữa ” Giọng Lâm Tiểu Nhi rung rung, nước mắt vô thức rơi xuống, nụ cười trên môi cô vẫn giữ nguyên.
Anh đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn cô, cô vừa cười vừa khóc trông khó coi vô cùng, cô đứng đó nhìn anh.
“ Tuỳ cô ” Anh nhếch mép quay lưng rời đi.
Giây phút anh quay lưng một lần nữa thì cả đời này Hoắc Chiến Cửu mất đi một Lâm Tiểu Nhi yêu anh.
Cô ấy không còn yêu anh.
Cũng sẽ không vì anh mà hiểu chuyện.
Càng không mãi chạy theo anh nữa.
Ngày hôm đó Lâm Tiểu Nhi đã thật sự chết tâm.
Bước chân nặng trĩu quay về phòng mình, cô ký vào đơn ly hôn, quần áo cũng xếp vào chiếc vali nhỏ, cô ngồi trên giường đối diện với chiếc gương phản chiếu hình ảnh của bản thân trong đó.
Cô bật cười ngây dại, hoá ra bây giờ cô mới cảm thấy yêu một người khổ sở thế nào.
Cô kéo chiếc vali rời khỏi đó, quay đầu nhìn nơi này lần cuối, đáng lẽ ra cô sẽ tha thứ cho anh nhưng cô không chấp nhận được chuyện anh vào khách sạn cùng người phụ nữ khác.
Trên bàn trang điểm chính là đơn ly hôn cùng chiếc nhẫn cưới của cô và anh.
Lâm Tiểu Nhi rời biệt thự không một ai hay biết, lúc đến thế nào, ra đi thế ấy, không người thân, cũng không có ai bên cạnh.
Cũng chính đêm đó Hoắc Chiến Cửu gặp ác mộng, cả đêm không ngủ yên giấc, anh sợ hãi đến mức túa cả mồ hôi hột, anh cũng không biết được cô đi rời, lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của anh sau ngần ấy năm cứ mãi ở sau lưng anh, nhìn anh với ánh mắt đầy hi vọng.
Cô gái của anh mang cả tình yêu của cô dành cho anh rời khỏi nơi khiến cô ấy cảm thấy đau khổ rồi.
Còn Lâm Tiểu Nhi cô thích Hoắc Chiến Cửu nhiều năm như vậy, ngay cả khi kết hôn với anh rồi cô vẫn mãi không có được trái tim lạnh giá của người đàng ông đó.
Hoắc Chiến Cửu bắt ép cô kết hôn với anh là vì anh không muốn nhìn thấy cô yêu anh, anh muốn dùng chính tình yêu của cô bức ép cô buông bỏ.
Thời gian sống cùng nhau dài như vậy Hoắc Chiến Cửu chỉ chạm vào Lâm Tiểu Nhi những lúc anh mất đi ý thức vì rượu, khi tỉnh giấc anh lại bảo cô dụ dỗ anh, Lâm Tiểu Nhi một lời cũng không trách anh.
Cô mỗi ngày đều nấu cơm đợi anh, đợi xong liền lặng lẽ ăn một mình, cả căn biệt thự to lớn như vậy chỉ có một mình cô, Lâm Tiểu Nhi cũng không trách anh vô tâm.
Cô đợi anh tan làm đến mức đứng dưới mưa rồi nhìn anh cùng người phụ nữ khác rời đi, lúc đó cô cũng chỉ cười trừ, rồi một mình lặng lẽ trong mưa đi về.
Hoắc Chiến Cửu mãi không biết được, trên đời này chỉ có một Lâm Tiểu Nhi, cũng chỉ có một mình cô bao dung cho anh sau những chuyện anh làm, cũng chỉ có cô cam tâm không oán trách, không tức giận, chẳng khó chịu khi anh bị nhà báo chụp ảnh đi cùng người phụ nữ khác.
Đúng như cách anh làm, anh đang dần bóp chết đi tình yêu của Lâm Tiểu Nhi dành cho anh.
Cô ngồi trước màng hình ti vi, nhìn người đưa tin đưa tin về Hoắc Chiến Cửu, vẫn như thường ngày, là anh cùng người phụ nữ khác nhưng lần này địa điểm lại là khách sạn, chứ không còn là Hoắc Thị hay nhà hàng sang trọng, hay trong quán bar nữa.
Nước mắt cô khẽ rơi, cô im lặng nhìn bản tin nước mắt thi nhau rơi xuống, bàn tay bất giác xoa lên bụng mình. Sau khi Lục Tĩnh Hy sinh Sâm Sâm được hai tuần Lâm Tiểu Nhi cũng mang thai, cô một mình đi khám, về cũng im lặng không nói cho anh.
Lâm Tiểu Nhi sợ, sợ anh bắt ép cô bỏ đi đứa bé, vì vốn dĩ anh không yêu cô, thì làm sao muốn có con với cô, nên cô đành giữ lại tiểu bảo bảo cho riêng mình, cô cũng chỉ muốn ích kỷ một lần này.
Hoắc Chiến Cửu bước từ bên ngoài đi vào, cô vừa thấy anh đã vội thấy đã tắt ti vi, tay vội lau đi nước mắt.
“ Anh về rồi sao? ” Lâm Tiểu Nhi đứng dậy cầm lấy áo vest của anh dịu dàng hỏi.
Hoắc Chiến Cửu không đáp chỉ lạnh lùng gật đầu.
“ Em nấu cơm tối rồi, để hâm lại cho anh ” Lâm Tiểu Nhi mỉm cười nói rồi quay lưng đi vào bếp
“ Cô thấy trước giờ tôi dùng cơm cô nấu chưa? ” Hoắc Chiến Cửu lạnh lùng nói.
Câu nói của anh khiến cô dừng bước chân của mình lại, không tức giận mà quay chỉ quay đầu nhìn anh, mỉm cười, người đàn ông này xem ra đến chết vẫn sẽ ghét cô như vậy.
Hoắc Chiến Cửu cảm thấy rất lạ, cô dạo gần đây không còn khó chịu, cũng chẳng trách mắng anh nữa, dù có bị anh hành hạ thế nào cô cũng chỉ mỉm cười nhìn anh.
Anh mặc kệ bước lên lầu, Lâm Tiểu Nhi dõi theo anh, cô hít một hơi thật sâu.
“ Chiến Cửu! ” Hai từ này sẽ là lần cuối cùng cô gọi anh như vậy, từ nay về sau không còn gọi hai từ này nữa.
Bước chân anh khự lại đứng yên trên bật than.
“ Kể từ ngày hôm nay em sẽ không đợi anh về nữa, cũng sẽ không nấu cơm nữa, chẳng chạy đến công ty đợi anh tan làm, sẽ không trách mắng giận dỗi với anh và cũng sẽ không yêu anh nữa ” Giọng Lâm Tiểu Nhi rung rung, nước mắt vô thức rơi xuống, nụ cười trên môi cô vẫn giữ nguyên.
Anh đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn cô, cô vừa cười vừa khóc trông khó coi vô cùng, cô đứng đó nhìn anh.
“ Tuỳ cô ” Anh nhếch mép quay lưng rời đi.
Giây phút anh quay lưng một lần nữa thì cả đời này Hoắc Chiến Cửu mất đi một Lâm Tiểu Nhi yêu anh.
Cô ấy không còn yêu anh.
Cũng sẽ không vì anh mà hiểu chuyện.
Càng không mãi chạy theo anh nữa.
Ngày hôm đó Lâm Tiểu Nhi đã thật sự chết tâm.
Bước chân nặng trĩu quay về phòng mình, cô ký vào đơn ly hôn, quần áo cũng xếp vào chiếc vali nhỏ, cô ngồi trên giường đối diện với chiếc gương phản chiếu hình ảnh của bản thân trong đó.
Cô bật cười ngây dại, hoá ra bây giờ cô mới cảm thấy yêu một người khổ sở thế nào.
Cô kéo chiếc vali rời khỏi đó, quay đầu nhìn nơi này lần cuối, đáng lẽ ra cô sẽ tha thứ cho anh nhưng cô không chấp nhận được chuyện anh vào khách sạn cùng người phụ nữ khác.
Trên bàn trang điểm chính là đơn ly hôn cùng chiếc nhẫn cưới của cô và anh.
Lâm Tiểu Nhi rời biệt thự không một ai hay biết, lúc đến thế nào, ra đi thế ấy, không người thân, cũng không có ai bên cạnh.
Cũng chính đêm đó Hoắc Chiến Cửu gặp ác mộng, cả đêm không ngủ yên giấc, anh sợ hãi đến mức túa cả mồ hôi hột, anh cũng không biết được cô đi rời, lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của anh sau ngần ấy năm cứ mãi ở sau lưng anh, nhìn anh với ánh mắt đầy hi vọng.
Cô gái của anh mang cả tình yêu của cô dành cho anh rời khỏi nơi khiến cô ấy cảm thấy đau khổ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.