Chương 18
Bee bee
06/02/2023
“Chị Nguyễn Xán, Tôn Tổng gọi chị.” Đặng Quân trợ lý mới của Hàn Như vội vàng chạy lại.
“Alo.”
“Mami con nhớ mami muốn về Mỹ với mami.” Tôn Lượng vừa khóc vừa nói.
Hàn Như không chịu nổi khi cậu bé như vậy, Tôn Lương bị bệnh tim cô luôn không có biện pháp thỏa hiệp với cậu nhóc.
Nói mấy câu an ủi cậu bé Hàn Như lại tiếp tục quay hình, cô đang quay chương trình thực tế.
Tôn Thất đưa bọn họ về nhà còn anh thì tập chung làm việc chỉ mong làm song dự án này sớm.
“Tôn Tổng mời anh ngồi chủ tịch Lương sẽ ra bây giờ.” Thư ký cung kính mời Tôn Lượng.
Chưa đầy 5 phút Lương Hải bước vào Tôn Thất chỉ thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, trái đất đúng là rất tròn.
“Chủ tịch Lương bỏ dao mổ để cầm bút rồi sao.” Nói xong còn tự mình nhấp một ngụm trà.
Lương Hải lạnh lẽo cười như không cười nhìn Tôn Thất: “Không ngờ mới mấy năm Tôn Tổng đã thay da đổi thịt như vậy.”
Tổn Thất tự nhiên uống hụm trà bình tĩnh nhìn Lương Hải.
“Đó là nhờ năm xưa Lương tổng đã cho cơ hội rồi.”
Hợp đồng rất nhanh được ký lần này Lương Thị cùng tập đoàn Lượng cùng hợp tác trong dự án xây dựng nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Sau ký kết Lương Hải mới Tôn Lương dùng cơm ở nhà hàng cùng các chủ đầu tư khác.
“Chủ tịch Lương, Tôn tổng vinh dự quá mời hai vị ngồi.”
Lương Hải mệt mỏi nhưng cuộc xã giao làm cho người ta chán ghét giả dối, 3 năm qua anh từ bỏ công việc cuộc sống yêu thích của mình nắm trong tay mọi quyền lực, chỉ để tìm được cô nhưng đã 3 năm rồi sau ngày cô đi phải, 1 năm sau anh mới tra được ra từ chỗ Hàm Phi cô mua vé tàu đi miền nam. Nhưng cho dù anh cố gắng tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được cô.
“Lương Hải anh ở đây sao.”
Tống Thoan từ ngoài bước vào năm tháng đúng là ưu ái với cô ta, vẫn như xưa trẻ chung nhưng trong mắt Tôn Thất đã không còn xinh đẹp.
“Sao lại đến đây.” Lương Hải không lạnh không nóng lên tiếng.
“Em với mẹ đi ăn thấy anh cũng ở đây tôi ngồi cùng mọi người sẽ không có ý kiến chứ.”
Tống Thoan dịu dàng nhìn về phía bàn ăn ở đây toàn những người có máu mặt ở thành phố A, nhìn sang bên trái Lương Hải, Tông Thoan chậm một nhịp sao lại là anh ta loại người như anh ta sao lại xuất hiện ở đây nhìn về Lương Hải anh vẫn đang nhàn nhã uống rượu.
“Không có không có nào Tổng tiểu thư mời cô.” người đàn ông nọ kéo ghế giúp Tống Thoan ở khắp cái thành phố A này ai mà không biết chủ tịch Lương có một người vợ cũ tình cảm rất tốt.
Lâm Thanh Nhàn cũng bước lại bàn ăn nhìn thấy Tôn Thất, bà lập tức đứng dậy chỉ về hướng Tôn Thất.
“Cậu sao lại ở đây.”
Tôn Thất đẩy ghế đứng dậy uống một ngụm rượu lớn.
“Chủ tịch Lương tôi có chút mệt mỏi không ăn cùng mọi người nữa các vị xin cáo từ.”
Nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ bước đi.
Lấy điện thoại ấn nút gọi.
“Alo.”
“Em chưa song”
“Ừ.”
“Anh gọi đạo diễn nói chuyện một chút.”
Hàn Như thấy Tôn Thất nói vậy vội ngăn lại:
“Không cần đâu muộn rồi gọi em có việc gì không?”
“Không hỏi thăm em thôi anh cúp nhé.”
Nói chuyện với Hàn Như song Tôn Thất liền về nhà những năm qua tha hương xứ người Hàn Như vẫn luôn động viên anh, còn nhớ năm đó anh vì mưu sinh hàng ngày vất vả, Hàn Như sẽ ở nhà trò chuyện với ông ngoại, chăm sóc Tôn Lượng những năm tháng ấy với anh là những ngày hạnh phúc nhất.
Tông Thoan về đến biệt thự kéo lấy tay Lâm Thanh Nhàn run rẩy hỏi:
“Mẹ Anh ta về rồi.”
Lâm Thanh Nhàn bình tĩnh hơn Tống Thoan bà đã hỏi kỹ Tôn Thất kia đúng thật có bản lĩnh làm chủ tập đoàn Lượng tài sản nắm trong tay không ít, nếu như biết trước anh ta có bản lĩnh như vậy năm xưa nhất định bà sẽ không tìm mọi cách chia rẽ bọn họ.
“Đúng về rồi Tôn Thất ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lượng.”
Sáng nay có một buổi họp báo Lương Hải đến sớm, bước vào phòng họp đã thấy Lâm Thanh Nhàn và Tông Thoan.
“Đến sớm vậy trông em có vẻ mệt mỏi.”
Tông Thoan hoảng sợ cầm lấy tay Lương Hải vừa khóc vừa nói:
“Hải mình tái hôn được không anh, Tôn Thất về rồi em sợ.”
Lương Hải bình tĩnh gạt tay cô, tự mình ngồi vào vị trí trung tâm nhàn nhạt nói:
“Em yên tâm anh ta không phiền em đâu, nếu anh ta dám làm phiền em tôi sẽ cho anh ta trở về Mỹ bằng cách nhanh nhất.”
Đến giờ Tôn Thất cùng trợ lý bước vào.
Phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi với Lương Hải xoay quanh dự án suối nước nóng, lại có một phóng viên đặt câu hỏi :
“Xin hỏi chủ tịch Lương có người nói anh sắp kết hôn tin tức này là thật hay giả?”
Lương Hải nở nụ cười từ tốn cầm mic nói:
“Là thật chỉ cần cô ấy về chúng tôi sẽ kết hôn.”
Tống Thoan nắm chặt tay để móng tay đâm vào da thịt, Hàn Như đã nhiều năm như vậy Lương hải vẫn không bỏ tìm kiếm cô ta.
“Tôn tổng nghe nói Lượng là do anh thành lập nhưng vị trí chủ tịch vẫn để trống là tại sao vậy?”
“Cảm ơn bạn đã đặt câu hỏi này, Lượng là tên tập đoàn cũng là tên con trai tôi còn vị trí chủ tịch tôi vẫn luôn để trống để chờ một ngày cô ấy chán công việc hiện tại thì có thể thử sức với vị trí chủ tịch.” Tôn Thất mỉm cười chia sẻ.
Lâm Thanh Nhàn nhìn về phía Tôn Thất không lẽ anh ta vẫn không thể quên Tống Thoan.
kết thúc buổi họp báo Tống Thoan đã đợi Tôn Thất trước của khi anh muốn bước qua Tống Thoan vội vàng lên tiếng:
“Tôi muốn gặp thằng bé.”
Tôn Thất khinh bỉ nhìn về phía Tông Thoan.
“Cô xứng sao?”
“Tôn Thất dù thế nào tôi cũng sinh ra nó xin anh cho tôi gặp nó một lần, chỉ một lần thôi.”
Tống Thoan thế mà lại quỳ xuống cầu xin Tôn Thất, nói qua một hồi cuối cùng Tôn Thất cũng đồng ý với cô ta.
Hàn Như sau khi quay tập cuối cùng mệt mỏi thở dài bình thường sau khi quay xong thời gian được nghỉ cô sẽ cùng Tôn Lượng đi du lịch quanh nước Mỹ, bây giờ nhóc con về thanh phố A những ngày nghỉ của cô thật nhàm chán.
Cuối cùng cô quyết định gọi cho Hàm Phi dủ cô ấy đi ăn, năm ngoái Hàm Phi quyết định sang Mỹ du học hai cô gái lại vui vẻ quấn lấy nhau.
“Mình nói này Hàn Như đi ăn không có nhóc con thật là nhàm chán mai mình về thành phố A sẽ phải gặp thằng bé một lúc.”
Hàn Như không nói chỉ cười cười cho qua.
Thành phố A từ sáng Tôn Lượng đã được Tôn Thất đưa ra ngoài anh đã giao hẹn với Tống Thoan đây là lần duy nhất cô được lại gần thằng bé.
“Alo.”
“Mami con nhớ mami muốn về Mỹ với mami.” Tôn Lượng vừa khóc vừa nói.
Hàn Như không chịu nổi khi cậu bé như vậy, Tôn Lương bị bệnh tim cô luôn không có biện pháp thỏa hiệp với cậu nhóc.
Nói mấy câu an ủi cậu bé Hàn Như lại tiếp tục quay hình, cô đang quay chương trình thực tế.
Tôn Thất đưa bọn họ về nhà còn anh thì tập chung làm việc chỉ mong làm song dự án này sớm.
“Tôn Tổng mời anh ngồi chủ tịch Lương sẽ ra bây giờ.” Thư ký cung kính mời Tôn Lượng.
Chưa đầy 5 phút Lương Hải bước vào Tôn Thất chỉ thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, trái đất đúng là rất tròn.
“Chủ tịch Lương bỏ dao mổ để cầm bút rồi sao.” Nói xong còn tự mình nhấp một ngụm trà.
Lương Hải lạnh lẽo cười như không cười nhìn Tôn Thất: “Không ngờ mới mấy năm Tôn Tổng đã thay da đổi thịt như vậy.”
Tổn Thất tự nhiên uống hụm trà bình tĩnh nhìn Lương Hải.
“Đó là nhờ năm xưa Lương tổng đã cho cơ hội rồi.”
Hợp đồng rất nhanh được ký lần này Lương Thị cùng tập đoàn Lượng cùng hợp tác trong dự án xây dựng nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Sau ký kết Lương Hải mới Tôn Lương dùng cơm ở nhà hàng cùng các chủ đầu tư khác.
“Chủ tịch Lương, Tôn tổng vinh dự quá mời hai vị ngồi.”
Lương Hải mệt mỏi nhưng cuộc xã giao làm cho người ta chán ghét giả dối, 3 năm qua anh từ bỏ công việc cuộc sống yêu thích của mình nắm trong tay mọi quyền lực, chỉ để tìm được cô nhưng đã 3 năm rồi sau ngày cô đi phải, 1 năm sau anh mới tra được ra từ chỗ Hàm Phi cô mua vé tàu đi miền nam. Nhưng cho dù anh cố gắng tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được cô.
“Lương Hải anh ở đây sao.”
Tống Thoan từ ngoài bước vào năm tháng đúng là ưu ái với cô ta, vẫn như xưa trẻ chung nhưng trong mắt Tôn Thất đã không còn xinh đẹp.
“Sao lại đến đây.” Lương Hải không lạnh không nóng lên tiếng.
“Em với mẹ đi ăn thấy anh cũng ở đây tôi ngồi cùng mọi người sẽ không có ý kiến chứ.”
Tống Thoan dịu dàng nhìn về phía bàn ăn ở đây toàn những người có máu mặt ở thành phố A, nhìn sang bên trái Lương Hải, Tông Thoan chậm một nhịp sao lại là anh ta loại người như anh ta sao lại xuất hiện ở đây nhìn về Lương Hải anh vẫn đang nhàn nhã uống rượu.
“Không có không có nào Tổng tiểu thư mời cô.” người đàn ông nọ kéo ghế giúp Tống Thoan ở khắp cái thành phố A này ai mà không biết chủ tịch Lương có một người vợ cũ tình cảm rất tốt.
Lâm Thanh Nhàn cũng bước lại bàn ăn nhìn thấy Tôn Thất, bà lập tức đứng dậy chỉ về hướng Tôn Thất.
“Cậu sao lại ở đây.”
Tôn Thất đẩy ghế đứng dậy uống một ngụm rượu lớn.
“Chủ tịch Lương tôi có chút mệt mỏi không ăn cùng mọi người nữa các vị xin cáo từ.”
Nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ bước đi.
Lấy điện thoại ấn nút gọi.
“Alo.”
“Em chưa song”
“Ừ.”
“Anh gọi đạo diễn nói chuyện một chút.”
Hàn Như thấy Tôn Thất nói vậy vội ngăn lại:
“Không cần đâu muộn rồi gọi em có việc gì không?”
“Không hỏi thăm em thôi anh cúp nhé.”
Nói chuyện với Hàn Như song Tôn Thất liền về nhà những năm qua tha hương xứ người Hàn Như vẫn luôn động viên anh, còn nhớ năm đó anh vì mưu sinh hàng ngày vất vả, Hàn Như sẽ ở nhà trò chuyện với ông ngoại, chăm sóc Tôn Lượng những năm tháng ấy với anh là những ngày hạnh phúc nhất.
Tông Thoan về đến biệt thự kéo lấy tay Lâm Thanh Nhàn run rẩy hỏi:
“Mẹ Anh ta về rồi.”
Lâm Thanh Nhàn bình tĩnh hơn Tống Thoan bà đã hỏi kỹ Tôn Thất kia đúng thật có bản lĩnh làm chủ tập đoàn Lượng tài sản nắm trong tay không ít, nếu như biết trước anh ta có bản lĩnh như vậy năm xưa nhất định bà sẽ không tìm mọi cách chia rẽ bọn họ.
“Đúng về rồi Tôn Thất ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lượng.”
Sáng nay có một buổi họp báo Lương Hải đến sớm, bước vào phòng họp đã thấy Lâm Thanh Nhàn và Tông Thoan.
“Đến sớm vậy trông em có vẻ mệt mỏi.”
Tông Thoan hoảng sợ cầm lấy tay Lương Hải vừa khóc vừa nói:
“Hải mình tái hôn được không anh, Tôn Thất về rồi em sợ.”
Lương Hải bình tĩnh gạt tay cô, tự mình ngồi vào vị trí trung tâm nhàn nhạt nói:
“Em yên tâm anh ta không phiền em đâu, nếu anh ta dám làm phiền em tôi sẽ cho anh ta trở về Mỹ bằng cách nhanh nhất.”
Đến giờ Tôn Thất cùng trợ lý bước vào.
Phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi với Lương Hải xoay quanh dự án suối nước nóng, lại có một phóng viên đặt câu hỏi :
“Xin hỏi chủ tịch Lương có người nói anh sắp kết hôn tin tức này là thật hay giả?”
Lương Hải nở nụ cười từ tốn cầm mic nói:
“Là thật chỉ cần cô ấy về chúng tôi sẽ kết hôn.”
Tống Thoan nắm chặt tay để móng tay đâm vào da thịt, Hàn Như đã nhiều năm như vậy Lương hải vẫn không bỏ tìm kiếm cô ta.
“Tôn tổng nghe nói Lượng là do anh thành lập nhưng vị trí chủ tịch vẫn để trống là tại sao vậy?”
“Cảm ơn bạn đã đặt câu hỏi này, Lượng là tên tập đoàn cũng là tên con trai tôi còn vị trí chủ tịch tôi vẫn luôn để trống để chờ một ngày cô ấy chán công việc hiện tại thì có thể thử sức với vị trí chủ tịch.” Tôn Thất mỉm cười chia sẻ.
Lâm Thanh Nhàn nhìn về phía Tôn Thất không lẽ anh ta vẫn không thể quên Tống Thoan.
kết thúc buổi họp báo Tống Thoan đã đợi Tôn Thất trước của khi anh muốn bước qua Tống Thoan vội vàng lên tiếng:
“Tôi muốn gặp thằng bé.”
Tôn Thất khinh bỉ nhìn về phía Tông Thoan.
“Cô xứng sao?”
“Tôn Thất dù thế nào tôi cũng sinh ra nó xin anh cho tôi gặp nó một lần, chỉ một lần thôi.”
Tống Thoan thế mà lại quỳ xuống cầu xin Tôn Thất, nói qua một hồi cuối cùng Tôn Thất cũng đồng ý với cô ta.
Hàn Như sau khi quay tập cuối cùng mệt mỏi thở dài bình thường sau khi quay xong thời gian được nghỉ cô sẽ cùng Tôn Lượng đi du lịch quanh nước Mỹ, bây giờ nhóc con về thanh phố A những ngày nghỉ của cô thật nhàm chán.
Cuối cùng cô quyết định gọi cho Hàm Phi dủ cô ấy đi ăn, năm ngoái Hàm Phi quyết định sang Mỹ du học hai cô gái lại vui vẻ quấn lấy nhau.
“Mình nói này Hàn Như đi ăn không có nhóc con thật là nhàm chán mai mình về thành phố A sẽ phải gặp thằng bé một lúc.”
Hàn Như không nói chỉ cười cười cho qua.
Thành phố A từ sáng Tôn Lượng đã được Tôn Thất đưa ra ngoài anh đã giao hẹn với Tống Thoan đây là lần duy nhất cô được lại gần thằng bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.