Chương 472: Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao
Vô Ưu 95
19/03/2024
Trần Thương thấy tất cả mọi người nói như vậy, bán tín bán nghi lấy điện thoại ra kiểm tra, mở ra lịch sử tin nhắn.
Khi vừa mở ra, lập tức trợn tròn mắt!
Mẹ nó?
Mình gửi tin nhắn cho họ từ bao giờ thế!
Minh lại gửi ảnh phổi bao trùng cho toàn bộ bọn họ?
Trần Thương một mặt mờ mịt.
“Tôi... Tôi...Điện thoại của tôi có vấn đề, tôi thật không có gửi mà!
Mọi người: “Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”
Trần Thương:...
Trần Thương cảm giác chính mình rất ủy khuất, thật rất ủy khuất, tôi rõ rằng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao lại có tin nhắn gửi cho bọn họ?
Sau khi xin lỗi một phen kèm theo tặng mỗi người một ly trà sữa, thật vất vả mới giải quyết xong, nhưng Trần Thương vẫn không nhịn được mang nghi hoặc trong lòng.
Chẳng lẽ gặp quỷ?
Đúng rồi!
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên....
(DG: Ngày 15/7 âm lịch, vừa là ngày lễ Vu Lan, vừa là ngày Tết Trung Nguyên. Lễ Vu Lan là lễ báo hiếu còn Tết Trung Nguyên là ngày xá tội vong nhân.)
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được run rẩy một cái.
Mẹ nó, không thể nào?
Nghĩ tới đây, Trăn Thương chợt phát hiện đang giữa ban ngày lại có chút lạnh lẽo.
Lần này thật khiến Trần Thương bị dọa sợ.
Chẳng lẽ ở phòng phẫu thuật của tỉnh Nhân Dân đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?
Trần Thương nhíu mày.
Cả ngày hôm nay đều bận rộn phẫu thuật, nhưng mà đều là một vài phẫu thuật bình thường, một vài bệnh nhân viêm ruột thừa, viêm túi mật, sỏi mật.
Sau khi Trần Thương thực hiện vài ca, nhớ tới một chuyện, đó chính là chuyện ban thưởng vết cắt nhỏ.
Nhưng Trần Thương có chút hiếu kỳ, vì cái gì những người kia còn không có học được vết cắt nhỏ?
Cũng quá ngu ngốc đi!
Phúc túi nhỏ của bản thân mà một người cũng không có thu hoạch được.
Nghĩ tới đây, Trăn Thương không khỏi có chút buồn bực.
Trong lúc phẫu thuật, Trần Thương chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được hỏi y tá: “Viện Viện, cô ở phòng phẫu thuật có từng thấy qua cái thứ gì không sạch sẽ không?”
Khổng Viện Viện sững sờ: “Bác sĩ Trần... ý của anh là?”
Trần Thương suy nghĩ một phen: “Ví dụ như là mấy cái ma quỷ, đại loại vậy...
Khổng Viện Viện trầm mặc, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Có đấy...”
Lần này, Trần Thương cảm giác nhiệt độ ổn định trong phòng phẫu thuật trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.
Lúc này Vương Dũng đang cắt ruột thừa, bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ đoạn thời gian trước, không phải nói có người ở thùng xe trông thấy có người nhảy lầu sao?”
Khổng Viện Viện nuốt ngụm nước miếng: “Kỳ thật, âm khí trong phòng phẫu thuật rất nặng”
“Hơn nữa, trên cơ bản phòng phẫu thuật thường. xuyên có người chết mài”
“Tết năm ngoái, một lần trực ca đêm, chị Tiểu Linh và chị Tuệ đều không đến, một mình tôi ăn tết thay ca, tôi còn cho rằng một mình sẽ không có chuyện gì, thế nhưng ngày đó tôi luôn cảm thấy phòng phẫu thuật có gì đó lạ lắm, nửa đêm dường như đã trông thấy có bóng người bay tới bay lui trong phòng phẫu thuật”
Trân Thương nghe xong, xấu hổ cười một tiếng: “Không đến mức vậy chứ?”
Khổng Viện Viện lắc đầu: “Đêm hôm đó tôi một mình không dám ngủ, chạy đến khoa gây tê hàn huyên với bác sĩ Lưu nguyên một đêm
“Ngày hôm sau tôi liền đi chùa xin bùa bình an đó.”
“Bác sĩ Trần, nói như thế nào đây, có nhiều thứ, nói có thì có, nói không có thì khả năng sẽ không có, nhưng đám con gái chúng tôi tương đối nhát gan, vì lẽ đó... Thà rằng tin là có đi!”
Khi vừa mở ra, lập tức trợn tròn mắt!
Mẹ nó?
Mình gửi tin nhắn cho họ từ bao giờ thế!
Minh lại gửi ảnh phổi bao trùng cho toàn bộ bọn họ?
Trần Thương một mặt mờ mịt.
“Tôi... Tôi...Điện thoại của tôi có vấn đề, tôi thật không có gửi mà!
Mọi người: “Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”
Trần Thương:...
Trần Thương cảm giác chính mình rất ủy khuất, thật rất ủy khuất, tôi rõ rằng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao lại có tin nhắn gửi cho bọn họ?
Sau khi xin lỗi một phen kèm theo tặng mỗi người một ly trà sữa, thật vất vả mới giải quyết xong, nhưng Trần Thương vẫn không nhịn được mang nghi hoặc trong lòng.
Chẳng lẽ gặp quỷ?
Đúng rồi!
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên....
(DG: Ngày 15/7 âm lịch, vừa là ngày lễ Vu Lan, vừa là ngày Tết Trung Nguyên. Lễ Vu Lan là lễ báo hiếu còn Tết Trung Nguyên là ngày xá tội vong nhân.)
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được run rẩy một cái.
Mẹ nó, không thể nào?
Nghĩ tới đây, Trăn Thương chợt phát hiện đang giữa ban ngày lại có chút lạnh lẽo.
Lần này thật khiến Trần Thương bị dọa sợ.
Chẳng lẽ ở phòng phẫu thuật của tỉnh Nhân Dân đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?
Trần Thương nhíu mày.
Cả ngày hôm nay đều bận rộn phẫu thuật, nhưng mà đều là một vài phẫu thuật bình thường, một vài bệnh nhân viêm ruột thừa, viêm túi mật, sỏi mật.
Sau khi Trần Thương thực hiện vài ca, nhớ tới một chuyện, đó chính là chuyện ban thưởng vết cắt nhỏ.
Nhưng Trần Thương có chút hiếu kỳ, vì cái gì những người kia còn không có học được vết cắt nhỏ?
Cũng quá ngu ngốc đi!
Phúc túi nhỏ của bản thân mà một người cũng không có thu hoạch được.
Nghĩ tới đây, Trăn Thương không khỏi có chút buồn bực.
Trong lúc phẫu thuật, Trần Thương chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được hỏi y tá: “Viện Viện, cô ở phòng phẫu thuật có từng thấy qua cái thứ gì không sạch sẽ không?”
Khổng Viện Viện sững sờ: “Bác sĩ Trần... ý của anh là?”
Trần Thương suy nghĩ một phen: “Ví dụ như là mấy cái ma quỷ, đại loại vậy...
Khổng Viện Viện trầm mặc, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Có đấy...”
Lần này, Trần Thương cảm giác nhiệt độ ổn định trong phòng phẫu thuật trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.
Lúc này Vương Dũng đang cắt ruột thừa, bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ đoạn thời gian trước, không phải nói có người ở thùng xe trông thấy có người nhảy lầu sao?”
Khổng Viện Viện nuốt ngụm nước miếng: “Kỳ thật, âm khí trong phòng phẫu thuật rất nặng”
“Hơn nữa, trên cơ bản phòng phẫu thuật thường. xuyên có người chết mài”
“Tết năm ngoái, một lần trực ca đêm, chị Tiểu Linh và chị Tuệ đều không đến, một mình tôi ăn tết thay ca, tôi còn cho rằng một mình sẽ không có chuyện gì, thế nhưng ngày đó tôi luôn cảm thấy phòng phẫu thuật có gì đó lạ lắm, nửa đêm dường như đã trông thấy có bóng người bay tới bay lui trong phòng phẫu thuật”
Trân Thương nghe xong, xấu hổ cười một tiếng: “Không đến mức vậy chứ?”
Khổng Viện Viện lắc đầu: “Đêm hôm đó tôi một mình không dám ngủ, chạy đến khoa gây tê hàn huyên với bác sĩ Lưu nguyên một đêm
“Ngày hôm sau tôi liền đi chùa xin bùa bình an đó.”
“Bác sĩ Trần, nói như thế nào đây, có nhiều thứ, nói có thì có, nói không có thì khả năng sẽ không có, nhưng đám con gái chúng tôi tương đối nhát gan, vì lẽ đó... Thà rằng tin là có đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.