Chương 742: Anh thật rất ngây thơ
Vô Ưu 95
17/04/2024
Nghĩ tới đây, Điền Thông một mặt thẹn thùng.
Vừa rồi mình đã lớn tiếng răn dạy người ta, anh đột nhiên cảm giác cực kỳ ngượng ngùng.
Người ta tân tân khổ khổ trị bệnh cho mẹ mình, còn mình lại trách cứ người ta như thế, quả thực có chút xấu hốt
Điền Thông vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Diêu! Thực sự rất xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại tôi, tôi không có học thức, không hiểu chuyện, xin mọi người đừng để ý!
Điền Thông vừa nói vừa cúi đầu.
Quan tâm sẽ loạn!
Đối mặt với tính mạng của người nhà đang bị đe dọa, Điền Thông thực sự không kiềm chế được tính Tình của mình.
Bởi vì anh cảm thấy, mẹ với mình mà nói quá trọng yếu, chỉ cần xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Điền Thông không khỏi có chút hối hận.
Trúng độc Oxi, chẩn đoán bệnh mặc dù có CO2 ứ đọng làm bệnh nặng thêm, nhưng chủ yếu vẫn là lấy bệnh án, nguyên nhân bệnh và triệu chứng là chủ yếu.
Mà ngay từ đầu người bệnh căn bản không biết dưỡng khí cũng có thể trúng độc, vì vậy căn bản không cung cấp nguyên nhân hữu hiệu.
Nếu không phải Trần Thương phát hiện, đoán chừng Trương Xu còn phải chờ một lúc mới có thể phát hiện!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương Xu nhìn Trần Thương có chút hiếu kỳ!
Tiểu Trần này thật rất không tầm thường!
Có thể trong trường hợp này, trong một hoàn cảnh như vậy phân tích cùng đạt được một kết quả chính xác, đây là năng lực rất khó có được của một bác sĩ lâm sàn.
Càng nghĩ, Trương Xu lại càng thấy Trần Thương lợi hại!
Mà Diêu Chí Văn cũng một mặt kính nể nhìn Trần Thương.
Nói thật, Diêu Chí Văn cảm tháy Trần Thương đã thành người nổi bật nhất trong nhóm người bọn anh.
Dù cho chính mình, Vương Khiêm, Tân Duyệt đều là thạc sĩ, nhưng nếu so sánh năng lực lâm sàng, bọn họ kém Trần Thương một đoạn thật xa.
Đây là lời nói thật.
Nghĩ tới đây, Diêu Chí Văn một mặt bội phục giơ ngón tay cái lên cho Trần Thương, nhỏ giọng nói:
- Thật giỏi!
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Trùng hợp trùng hợp...
Diêu Chí Văn cười cười, không có nhiều lời.
Nếu như nói một lần hai lần là trùng hợp.
Thế nhưng nhiều lần, anh có tin tưởng là trùng hợp không?
Nếu như anh tin, thì anh thật rất ngây thơ!
Nếu đã chẩn đoán bệnh chính xác, mọi chuyện tiếp theo chỉ là thuận theo tự nhiên chữa trị
Trương Xu vội vàng gọi y tá tiểu Hà chuẩn bị trị liệu.
Tình huống người bệnh rất rõ ràng, chính là não trúng độc oxi, nguyên tắc chủ yếu trị liệu là trấn tĩnh, kháng co giật, thôi miên, co giật thì phòng tổn thương đầu lưỡi.
Trương Xu suy nghĩ một phen sau đó nói với Diêu Chí Văn:
- Tiểu Diêu, chậm chạp tiêm vào tĩnh mạch 10mg Diazepam, paraldehyde, người trưởng thành 5 ml, tiêm vào sâu trong cơ...
Diêu Chí Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị bảng theo dõi.
Mà y tá tiểu Hà cũng phối hợp chạy đi lấy thuốc.
Mà xung quanh, mấy bệnh nhân khác trong lòng lo lắng bất an nhìn chẩn đoán bệnh cùng trị liệu lăn này, trong lòng bùi ngủi mãi thôi.
Nguyên một đám khe khẽ bàn luận.
- Dưỡng khí thật có thể trúng độc à?
- Đúng! Tôi còn là lần đầu tiên nghe nói dưỡng khí có thể trúng độc!
- Thật là đáng sợ!
- Y tá, tôi không thở oxi nữa.
- Tôi cũng không thở oxi nữa, ngừng cho tôi đi!
- Đúng đúng! Còn có tôi, tôi cũng không thở oxi nữa
Vừa rồi mình đã lớn tiếng răn dạy người ta, anh đột nhiên cảm giác cực kỳ ngượng ngùng.
Người ta tân tân khổ khổ trị bệnh cho mẹ mình, còn mình lại trách cứ người ta như thế, quả thực có chút xấu hốt
Điền Thông vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Diêu! Thực sự rất xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại tôi, tôi không có học thức, không hiểu chuyện, xin mọi người đừng để ý!
Điền Thông vừa nói vừa cúi đầu.
Quan tâm sẽ loạn!
Đối mặt với tính mạng của người nhà đang bị đe dọa, Điền Thông thực sự không kiềm chế được tính Tình của mình.
Bởi vì anh cảm thấy, mẹ với mình mà nói quá trọng yếu, chỉ cần xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Điền Thông không khỏi có chút hối hận.
Trúng độc Oxi, chẩn đoán bệnh mặc dù có CO2 ứ đọng làm bệnh nặng thêm, nhưng chủ yếu vẫn là lấy bệnh án, nguyên nhân bệnh và triệu chứng là chủ yếu.
Mà ngay từ đầu người bệnh căn bản không biết dưỡng khí cũng có thể trúng độc, vì vậy căn bản không cung cấp nguyên nhân hữu hiệu.
Nếu không phải Trần Thương phát hiện, đoán chừng Trương Xu còn phải chờ một lúc mới có thể phát hiện!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương Xu nhìn Trần Thương có chút hiếu kỳ!
Tiểu Trần này thật rất không tầm thường!
Có thể trong trường hợp này, trong một hoàn cảnh như vậy phân tích cùng đạt được một kết quả chính xác, đây là năng lực rất khó có được của một bác sĩ lâm sàn.
Càng nghĩ, Trương Xu lại càng thấy Trần Thương lợi hại!
Mà Diêu Chí Văn cũng một mặt kính nể nhìn Trần Thương.
Nói thật, Diêu Chí Văn cảm tháy Trần Thương đã thành người nổi bật nhất trong nhóm người bọn anh.
Dù cho chính mình, Vương Khiêm, Tân Duyệt đều là thạc sĩ, nhưng nếu so sánh năng lực lâm sàng, bọn họ kém Trần Thương một đoạn thật xa.
Đây là lời nói thật.
Nghĩ tới đây, Diêu Chí Văn một mặt bội phục giơ ngón tay cái lên cho Trần Thương, nhỏ giọng nói:
- Thật giỏi!
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Trùng hợp trùng hợp...
Diêu Chí Văn cười cười, không có nhiều lời.
Nếu như nói một lần hai lần là trùng hợp.
Thế nhưng nhiều lần, anh có tin tưởng là trùng hợp không?
Nếu như anh tin, thì anh thật rất ngây thơ!
Nếu đã chẩn đoán bệnh chính xác, mọi chuyện tiếp theo chỉ là thuận theo tự nhiên chữa trị
Trương Xu vội vàng gọi y tá tiểu Hà chuẩn bị trị liệu.
Tình huống người bệnh rất rõ ràng, chính là não trúng độc oxi, nguyên tắc chủ yếu trị liệu là trấn tĩnh, kháng co giật, thôi miên, co giật thì phòng tổn thương đầu lưỡi.
Trương Xu suy nghĩ một phen sau đó nói với Diêu Chí Văn:
- Tiểu Diêu, chậm chạp tiêm vào tĩnh mạch 10mg Diazepam, paraldehyde, người trưởng thành 5 ml, tiêm vào sâu trong cơ...
Diêu Chí Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị bảng theo dõi.
Mà y tá tiểu Hà cũng phối hợp chạy đi lấy thuốc.
Mà xung quanh, mấy bệnh nhân khác trong lòng lo lắng bất an nhìn chẩn đoán bệnh cùng trị liệu lăn này, trong lòng bùi ngủi mãi thôi.
Nguyên một đám khe khẽ bàn luận.
- Dưỡng khí thật có thể trúng độc à?
- Đúng! Tôi còn là lần đầu tiên nghe nói dưỡng khí có thể trúng độc!
- Thật là đáng sợ!
- Y tá, tôi không thở oxi nữa.
- Tôi cũng không thở oxi nữa, ngừng cho tôi đi!
- Đúng đúng! Còn có tôi, tôi cũng không thở oxi nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.