Chương 786: Cái đồ Không hiểu phong tình này!
Vô Ưu 95
23/04/2024
- Bà ơi, lại đây nhanh lên! Con gái bà đang về này!
Ký Như Vân nghe xong, cũng nhanh chóng vội vàng chạy đến.
So với việc nhìn con gái của mình, thì Ký Như Vân càng muốn nhìn hơn nhìn con rể tương lai của mình trông như thế nào hơn.
Bà Tân đang ở trong phòng, nghe vậy lập tức chạy đến ban công đứng nhìn xuống.
Hai người híp mắt nhìn xuống bên dưới lầu, lập tức nhìn thấy Trăn Thương cần bàn tay nhỏ của Tần Duyệt, hai người đứng phía dưới lầu, chậm chạp không chịu đi lên.
Mắt của Ký Như Vân rất tốt, tuy tuổi khá lớn nhưng thị lực không thua kém lúc còn trẻ, chàng trai
Trần Thương này mặt mày rất đẹp, thân hình cao ráo, nhìn có lực, rất có cảm giác an toàn.
Không tệ, không tệ!
Thật sự rất hài lòng
Nghĩ tới đây, Ký Như Vân chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, điên cưỡng chụp hình Trần Thương, chức năng zoom của chiếc điện thoại được thể hiện ra một cách xuất sắc.
Thấy Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau, Trần Thương và Tân Duyệt hai tay nằm chặt không chịu buông.
Tần Duyệt chậm chạp không chịu đi lên!
Hai người thì thăm nói chuyện, giống như có cả trăm câu chuyện có thể nói mãi không hết.
Mà Ký Như Vân nhìn cảnh này, tự nhiên cảm thấy nhớ nhung những kỉ niệm ngày trước, cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng thì còn gái mình đã tìm được hạnh phúc, mẹ Tần cảm thấy rất vui.
Hơn nữa nhìn chàng trai này, ngoại hình rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phức.
Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau. ở dưới lầu.
- Lên nhà nhanh đi!
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Tần Duyệt gật đầu, cười hì hì đáp lại nói:
- Anh không có gì muốn nói với em nữa à?
Trần Thương sững sờ, nghĩ nghĩ:
~ Nhớ phải ngủ sớm nữa!
Tần Duyệt trợn tròn mắt:
- Còn gì nữa không?
Trần Thương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, vui vẻ ra mặt vội vàng nói:
- Ý em là muốn mời anh lên nhà uống nước sao? Không cần, thật sự không cần!
Tân Duyệt tức giận, hận không thể cho Trần Thương một bạt tai nắm dính dưới đất, tức giận nói:
- Cha em đang ở nhà, lên đi, uống chút nước rồi về!
Trần Thương lập tức iu xìu rời đi.
Được rồi, nghĩ đến việc viện trưởng Tân nhìn mình chăm chằm, Trần Thương cảm thấy, chút nước này không uống cũng được.
Tần Duyệt trông thấy Trần Thương không nói lời nào, trợn tròn mắt tức giận.
Cái đồ không hiểu phong tình này!
Sau này phải dạy dỗ thêm mới được!
Tần Duyệt nghĩ tới đây, cười hì hì quay người
- Vậy em lên nhà. Ngày mai gặp.
Trần Thương gật đầu:
- Nhanh đi về đi, cha mẹ em chắc đang lo lắng cho em.
Nhìn thấy Tân Duyệt chuẩn bị lên nhà, ông Tân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng vui vẻ trở về.
Trần Thương nhìn Tân Duyệt lên lầu, chuẩn bị quay người trở về.
Bồng nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo:
- Trần Thương!
Trần Thương giật mình quay người, bị một làn hương thơm ập tới người mình.
Tân Duyệt nhào vào trong ngực Trần Thương, sau đó, nhón chân lên, hai tay ôm cổ Trần Thương kéo xuống, hôn một cái lên trần.
- Em yêu anh! Ngủ ngon...
Câu này vang lên bên tai Trần Thương, đứng ngủ ngốc tại chỗ, đại não bị đình trệ.
Trần Thương hơi trợn tròn mắt.
Có một chút ngủ ngốc.
Càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.
Anh có thể cảm nhận được Tân Duyệt hôn nhẹ lên trán mình một cái, trên trần còn lưu lại sự ấm áp và ẩm ướt của đôi môi, cơ thể Trần Thương không kìm được run rẩy một chút.
Ký Như Vân nghe xong, cũng nhanh chóng vội vàng chạy đến.
So với việc nhìn con gái của mình, thì Ký Như Vân càng muốn nhìn hơn nhìn con rể tương lai của mình trông như thế nào hơn.
Bà Tân đang ở trong phòng, nghe vậy lập tức chạy đến ban công đứng nhìn xuống.
Hai người híp mắt nhìn xuống bên dưới lầu, lập tức nhìn thấy Trăn Thương cần bàn tay nhỏ của Tần Duyệt, hai người đứng phía dưới lầu, chậm chạp không chịu đi lên.
Mắt của Ký Như Vân rất tốt, tuy tuổi khá lớn nhưng thị lực không thua kém lúc còn trẻ, chàng trai
Trần Thương này mặt mày rất đẹp, thân hình cao ráo, nhìn có lực, rất có cảm giác an toàn.
Không tệ, không tệ!
Thật sự rất hài lòng
Nghĩ tới đây, Ký Như Vân chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, điên cưỡng chụp hình Trần Thương, chức năng zoom của chiếc điện thoại được thể hiện ra một cách xuất sắc.
Thấy Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau, Trần Thương và Tân Duyệt hai tay nằm chặt không chịu buông.
Tần Duyệt chậm chạp không chịu đi lên!
Hai người thì thăm nói chuyện, giống như có cả trăm câu chuyện có thể nói mãi không hết.
Mà Ký Như Vân nhìn cảnh này, tự nhiên cảm thấy nhớ nhung những kỉ niệm ngày trước, cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng thì còn gái mình đã tìm được hạnh phúc, mẹ Tần cảm thấy rất vui.
Hơn nữa nhìn chàng trai này, ngoại hình rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phức.
Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng đối diện nhau. ở dưới lầu.
- Lên nhà nhanh đi!
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Tần Duyệt gật đầu, cười hì hì đáp lại nói:
- Anh không có gì muốn nói với em nữa à?
Trần Thương sững sờ, nghĩ nghĩ:
~ Nhớ phải ngủ sớm nữa!
Tần Duyệt trợn tròn mắt:
- Còn gì nữa không?
Trần Thương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, vui vẻ ra mặt vội vàng nói:
- Ý em là muốn mời anh lên nhà uống nước sao? Không cần, thật sự không cần!
Tân Duyệt tức giận, hận không thể cho Trần Thương một bạt tai nắm dính dưới đất, tức giận nói:
- Cha em đang ở nhà, lên đi, uống chút nước rồi về!
Trần Thương lập tức iu xìu rời đi.
Được rồi, nghĩ đến việc viện trưởng Tân nhìn mình chăm chằm, Trần Thương cảm thấy, chút nước này không uống cũng được.
Tần Duyệt trông thấy Trần Thương không nói lời nào, trợn tròn mắt tức giận.
Cái đồ không hiểu phong tình này!
Sau này phải dạy dỗ thêm mới được!
Tần Duyệt nghĩ tới đây, cười hì hì quay người
- Vậy em lên nhà. Ngày mai gặp.
Trần Thương gật đầu:
- Nhanh đi về đi, cha mẹ em chắc đang lo lắng cho em.
Nhìn thấy Tân Duyệt chuẩn bị lên nhà, ông Tân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng vui vẻ trở về.
Trần Thương nhìn Tân Duyệt lên lầu, chuẩn bị quay người trở về.
Bồng nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo:
- Trần Thương!
Trần Thương giật mình quay người, bị một làn hương thơm ập tới người mình.
Tân Duyệt nhào vào trong ngực Trần Thương, sau đó, nhón chân lên, hai tay ôm cổ Trần Thương kéo xuống, hôn một cái lên trần.
- Em yêu anh! Ngủ ngon...
Câu này vang lên bên tai Trần Thương, đứng ngủ ngốc tại chỗ, đại não bị đình trệ.
Trần Thương hơi trợn tròn mắt.
Có một chút ngủ ngốc.
Càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.
Anh có thể cảm nhận được Tân Duyệt hôn nhẹ lên trán mình một cái, trên trần còn lưu lại sự ấm áp và ẩm ướt của đôi môi, cơ thể Trần Thương không kìm được run rẩy một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.