Chương 877: Cái này không giống với kịch bản?
Vô Ưu 95
08/05/2024
- Hôm nay chúng ta thật may mắn, đã có người trúng giải đặc biệt!
Câu này vừa nói xong, người xung quanh lập tức đưa mắt quan sát, chỉ thấy Trần Thương mỉm cười bước lên sân khấu bắt tay với giám đốc Vương.
Vương Chí nhìn mọi người, mỉm cười:
- Chúc mừng anh bạn này đã trúng giải đặc biệt của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiến hành hoàn trả các chỉ phí liên quan, đồng thời sẽ trang trí lại ngôi nhà lần nữa theo ý muốn của anh, nếu không muốn trang trí, chúng tôi sẽ trả cho anh 2500 tệ mỗi mét vuông, chỉ phí trợ cấp trang trí 30 vạn, và 20 vạn tiền đồ điện gia dụng, hãy cùng chúc mừng người đoạt giải đặc biệt của chúng ta!
Vừa nói xong câu này, người bên dưới lập tức bàn tán.
Ký Như Vân đột nhiên vỗ Tân Duyệt và Tân Hiếu Uyên, nét mặt buồn bực nói:
- Này này, hai người nhìn xem, thẳng nhóc đó, sao tôi cảm thấy quen như vậy chứ!
Tân Hiếu Uyên đang xem nhà cùng cô gái bán hàng, không quay đầu nói:
- Bây giờ bà nhìn mấy cậu trai trẻ thấy ai cũng quen!
Tần Duyệt không nhịn cười được.
Nhưng rất tò mò liếc nhìn.
Vừa nhìn thấy, Tân Duyệt lập tức ngây ngốc!
Đó chẳng phải Trần Thương à?
Tân Duyệt trừng to mắt, sắc mặt không thể tin nhìn về người đàn ông đang đứng trên sân khấu.
Cô quá quen thuộc, đó chính là Trần Thương.
Mà ông Tần trong lúc vô tình cũng nhìn qua, nhưng lập tức ngơ ngác:
- Đây chẳng phải Trần Thương à?
Vừa thốt ra câu này, đôi mắt Ký Như Vân lập tức. phát sáng:
- Là tiểu Trần đó hả? Tôi nói mà sao lại quen như vậy! Đứa nhỏ này, đúng là may mắn, lại có phúc khí lớn như thế, chỉ chốc lát được tặng căn nhà!
Tân Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, lúng túng tự nói:
- Tôi còn tưởng chỉ là thúc đẩy tiêu thụ, giải thưởng đặc biệt là chuyện không thể nào, không ngờ là thật!
Ông Tần cho rằng, hoạt động rút thưởng là thật, nhưng giải đặc biệt tuyệt đối là giả!
Dù sao cũng là mấy trăm vạn, có giàu hơn nữa cũng đâu thể nói tặng là tặng!
Nhưng thẳng nhóc Trần Thương này bản thân còn không hiểu sao?
Không ngờ giải đặc biệt lại là thật!
Nếu như vậy.
Có phải bản thân không căn mua nhà nữa không?
Hơn nữa..trang trí..đồ điện gia dụng mấy thứ này cũng không căn cân nhắc nữa.
Nghĩ đến đây, Tân Hiếu Uyên đột nhiên cảm thấy thằng nhóc tiểu Trần này càng nhìn càng thấy tốt, càng nhìn càng thấy có phúc, đúng là rất tuyệt!
Ngay cả Ký Như Vân cũng kéo Tân Duyệt:
- Duyệt Duyệt, Tiểu Trần mua nhà bao lớn? Giảm 30% phải mua nhà lớn một chút, tốt nhất là 300 mét vuông, đúng là may mắn mà!
Nhưng Tân Duyệt ngơ ngác không nói chuyện.
Tân Duyệt không biết tại sao Trăn Thương lại đến mua nhà.
Vào lúc này, điện thoại Tân Duyệt đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra xem, là Trần Thương.
Tần Duyệt cười lạnh, em phải xem anh muốn nói
- A lô!
Trần Thương hưng phấn nói:
- Tần Duyệt, anh đã mua căn nhà lần trước chúng ta xem rồi, em biết mất bao nhiêu tiền không?
Tân Duyệt vừa nghe Trần Thương nói như vậy, cơn giận đã giảm một nửa, thì ra là muốn cho cô bất ngờ.
Có điều, Tân Duyệt mỉm cười:
- Mất 120 vạn, còn được tặng 30 vạn tiền trang trí, 20 vạn phí đồ điện gia dụng, đúng không?
Trần Thương vừa bước xuống sân khấu, lập tức mờ mịt!
Cái này không giống với kịch bản?
Chẳng phải em nên ngạc nhiên à?
Cho dù không ngạc nhiên thì cũng nên nghỉ ngờ một chút chứ?
Nhưng lúc này...thái độ này cũng quá.
Không đúng!
Lẽ nào họ cũng ở đây?
Trần Thương vội vàng nhìn ngó khắp nơi.
Đột nhiên, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn mình cười lạnh.
Bên cạnh còn có..ông Tăn đang nhìn Trần Thương với đôi mắt phát sáng.
Còn có một người phụ nữ mặc đồ thoải mái, có lẽ mẹ của Tần Duyệt.
Câu này vừa nói xong, người xung quanh lập tức đưa mắt quan sát, chỉ thấy Trần Thương mỉm cười bước lên sân khấu bắt tay với giám đốc Vương.
Vương Chí nhìn mọi người, mỉm cười:
- Chúc mừng anh bạn này đã trúng giải đặc biệt của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiến hành hoàn trả các chỉ phí liên quan, đồng thời sẽ trang trí lại ngôi nhà lần nữa theo ý muốn của anh, nếu không muốn trang trí, chúng tôi sẽ trả cho anh 2500 tệ mỗi mét vuông, chỉ phí trợ cấp trang trí 30 vạn, và 20 vạn tiền đồ điện gia dụng, hãy cùng chúc mừng người đoạt giải đặc biệt của chúng ta!
Vừa nói xong câu này, người bên dưới lập tức bàn tán.
Ký Như Vân đột nhiên vỗ Tân Duyệt và Tân Hiếu Uyên, nét mặt buồn bực nói:
- Này này, hai người nhìn xem, thẳng nhóc đó, sao tôi cảm thấy quen như vậy chứ!
Tân Hiếu Uyên đang xem nhà cùng cô gái bán hàng, không quay đầu nói:
- Bây giờ bà nhìn mấy cậu trai trẻ thấy ai cũng quen!
Tần Duyệt không nhịn cười được.
Nhưng rất tò mò liếc nhìn.
Vừa nhìn thấy, Tân Duyệt lập tức ngây ngốc!
Đó chẳng phải Trần Thương à?
Tân Duyệt trừng to mắt, sắc mặt không thể tin nhìn về người đàn ông đang đứng trên sân khấu.
Cô quá quen thuộc, đó chính là Trần Thương.
Mà ông Tần trong lúc vô tình cũng nhìn qua, nhưng lập tức ngơ ngác:
- Đây chẳng phải Trần Thương à?
Vừa thốt ra câu này, đôi mắt Ký Như Vân lập tức. phát sáng:
- Là tiểu Trần đó hả? Tôi nói mà sao lại quen như vậy! Đứa nhỏ này, đúng là may mắn, lại có phúc khí lớn như thế, chỉ chốc lát được tặng căn nhà!
Tân Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, lúng túng tự nói:
- Tôi còn tưởng chỉ là thúc đẩy tiêu thụ, giải thưởng đặc biệt là chuyện không thể nào, không ngờ là thật!
Ông Tần cho rằng, hoạt động rút thưởng là thật, nhưng giải đặc biệt tuyệt đối là giả!
Dù sao cũng là mấy trăm vạn, có giàu hơn nữa cũng đâu thể nói tặng là tặng!
Nhưng thẳng nhóc Trần Thương này bản thân còn không hiểu sao?
Không ngờ giải đặc biệt lại là thật!
Nếu như vậy.
Có phải bản thân không căn mua nhà nữa không?
Hơn nữa..trang trí..đồ điện gia dụng mấy thứ này cũng không căn cân nhắc nữa.
Nghĩ đến đây, Tân Hiếu Uyên đột nhiên cảm thấy thằng nhóc tiểu Trần này càng nhìn càng thấy tốt, càng nhìn càng thấy có phúc, đúng là rất tuyệt!
Ngay cả Ký Như Vân cũng kéo Tân Duyệt:
- Duyệt Duyệt, Tiểu Trần mua nhà bao lớn? Giảm 30% phải mua nhà lớn một chút, tốt nhất là 300 mét vuông, đúng là may mắn mà!
Nhưng Tân Duyệt ngơ ngác không nói chuyện.
Tân Duyệt không biết tại sao Trăn Thương lại đến mua nhà.
Vào lúc này, điện thoại Tân Duyệt đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra xem, là Trần Thương.
Tần Duyệt cười lạnh, em phải xem anh muốn nói
- A lô!
Trần Thương hưng phấn nói:
- Tần Duyệt, anh đã mua căn nhà lần trước chúng ta xem rồi, em biết mất bao nhiêu tiền không?
Tân Duyệt vừa nghe Trần Thương nói như vậy, cơn giận đã giảm một nửa, thì ra là muốn cho cô bất ngờ.
Có điều, Tân Duyệt mỉm cười:
- Mất 120 vạn, còn được tặng 30 vạn tiền trang trí, 20 vạn phí đồ điện gia dụng, đúng không?
Trần Thương vừa bước xuống sân khấu, lập tức mờ mịt!
Cái này không giống với kịch bản?
Chẳng phải em nên ngạc nhiên à?
Cho dù không ngạc nhiên thì cũng nên nghỉ ngờ một chút chứ?
Nhưng lúc này...thái độ này cũng quá.
Không đúng!
Lẽ nào họ cũng ở đây?
Trần Thương vội vàng nhìn ngó khắp nơi.
Đột nhiên, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn mình cười lạnh.
Bên cạnh còn có..ông Tăn đang nhìn Trần Thương với đôi mắt phát sáng.
Còn có một người phụ nữ mặc đồ thoải mái, có lẽ mẹ của Tần Duyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.