Chương 725: Cảm giác sắp chết!
Vô Ưu 95
15/04/2024
Khi Tôn Bảo Dân mở mắt ra, thật to thở dốc một hơi.
Ông cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, ông bị người khác đè ở trên người, trái tim bị người đó siết trong tay, ông cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng không thể thực hiện được....
Lần thứ nhất bà cảm giác chính mình sắp chết, thật sự là một loại cảm giác tử vong đến gần vô hạn.
Cảm giác sắp chết!
Thế nhưng ngay lúc này, ông ẩn ẩn cảm giác được mình bị người mở ra lồng ngực, cho mình...
Mặc dù ông hôn mê, nhưng loại cảm giác được cứu vớt này lại hết sức chân thực, tựa như là bờ người đuối nước bỗng nhiên được người cứu lên bờ, nước trong bụng được đẩy ra, hô hấp nhân tạo cho mình...
Được cứu.
...
....
Khi mở mắt ra, Tôn Bảo Dân nhìn thấy người đầu tiên là một người trẻ tuổi, tuổi không lớn lầm, trên mặt ý cười hiền lành, đang đứng nhìn mình.
Tôn Bảo Dân ngẩng đầu, hé miệng muốn nói chuyện, thế nhưng có chút phí sức, ngực đau đớn để ông cảm giác được mình còn sống.
Cái này thế giới có hai loại đau, một loại để người thanh tỉnh, một loại khiến người sợ hãi.
Mà lúc này, Tôn Bảo Dân cảm giác đau đớn làm cho ông thanh tỉnh.
Trần Thương quay người, nhìn trước mặt cái này hơn bốn mươi tuổi phụ nữ trung niên, nhàn nhạt nói ra:
- Phẫu thuật rất thành công, nhưng tạm thời còn chưa ổn định, cần đưa đến ICU quan sát mấy ngày.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Tôn Bảo Dân nằm ở trên giường, nước mắt ào ào chảy ra, nghĩ đến trong lúc đó chờ ở bên ngoài nói chuyện với người khá, trong lòng bà sợ muốn chết.
Bà không dám tưởng tượng, nếu vạn nhất Tôn Bảo Dân xảy ra chuyện gì thì cái nhà này sẽ biến thành bộ dáng gì?
Không dám tưởng tượng, không có chồng, bà nên làm cái gì?
Bất lực!
Nhìn Tôn Bảo Dân mở to mắt quen thuộc, bà biết rõ, chồng bà không có chuyện gì.
Không khỏi, đầu gối người phụ nữ mềm nhữn, quỳ trên mặt đất, ô ô ô khóc lên.
- Bác sĩ, tạ ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta.
Tôn Bảo Dân nhìn bộ dáng lão bà như vậy, hai hàng nước mắt chảy ra, ướt đẫm hai bên áo gối
Trần Thương đỡ người phụ nữ lên:
- Không có việc gì, chị đứng dậy trước đi, chúng ta còn cần trò chuyện chút.
Tôn Bảo Dân bị đưa đi ICU tiến hành quan sát, khả năng căn không đến thời gian một tuần để quan sát hậu kỳ, phòng cấp cứu phẫu thuật vẫn tồn tại các loại tai hoạ ngăm, tại ICU có y tá giám sát quan sát, sẽ thuận tiện hơn khi cấp cứu Tôn Bảo Dân.
Mà lãnh đạo công ty xe buýt tới phát lại video được ghỉ hình khi Tôn Bảo Dân lái xe buýt cho mọi người cùng xem, Trần Thương cũng mới biết rõ nguyên nhân chuyện xảy ra với Tôn Bảo Dân
Thế nhưng khi tất cả người thấy được tình huống Tôn Bảo Dân mồ hôi rơi sắc mặt trằng bệch dưới, hai tay vịn tốt xe buýt vô-lăng, dừng chiếc xe đến địa phương an toàn, đặt an toàn của tất cả hành khách lên trên hết!
Thắng đến xe buýt đến tỉnh Nhị viện trạm dừng thời điểm, mới dừng xe xong!
Thế nhưng là lúc này, Tôn Bảo Dân không thể kiên trì được nữa, tại cương vị của mình té xíu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trăm mặc, đều cảm động!
Trần Thương bỗng nhiên cảm giác được hết thảy khổ cực, đều đáng giát
Sau khi lãnh đạo Tôn Bảo Dân thấy cảnh này, lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới thở dài!
Đây là khắc hoạ cũng là trách nhiệm của vô số tài xế xe buýt!
Tài xế xe buýt chỉ là một nghề nghiệp bình thường, trong mắt người khác họ chỉ là một tài xế, thế nhưng trên người họ lại gánh trách nhiệm rất nặng
Mà Tôn Bảo Dân cũng là một đại biểu của ngàn ngàn vạn vạn tài xế xe buýt.
Lão lãnh đạo thở dài, trong lòng thật sự có chút xúc động, quay người nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty xe buýt ở phía sau:
- Trở về chuẩn bị một chút, không thể thua thiệt tiểu Tôn, mặt khác... đổi tiểu Tôn sang một một cương vị tốt hơn...
Lão lãnh đạo nói xong, nhìn vợ Tôn Bảo Dân thở. dài:
- Chuyện của Tiểu Tôn chính là chuyện của công ty xe buýt chúng tôi!
...
...
Chuyện như vậy không giờ khäc nào không diễn ra ở khoa cấp cứu, cũng không phải nói tài xế xe buýt vĩ đại cỡ nào, mà mỗi một ngành nghề đều như thế.
Bọn họ đều là người bình thường, tại bình thường cương vị, làm việc nhìn như bình thường, nhưng sự tình lại không tần thường.
Trần Thương cùng Tân Duyệt chậm rãi đi ra ngoài.
Ông cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, ông bị người khác đè ở trên người, trái tim bị người đó siết trong tay, ông cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng không thể thực hiện được....
Lần thứ nhất bà cảm giác chính mình sắp chết, thật sự là một loại cảm giác tử vong đến gần vô hạn.
Cảm giác sắp chết!
Thế nhưng ngay lúc này, ông ẩn ẩn cảm giác được mình bị người mở ra lồng ngực, cho mình...
Mặc dù ông hôn mê, nhưng loại cảm giác được cứu vớt này lại hết sức chân thực, tựa như là bờ người đuối nước bỗng nhiên được người cứu lên bờ, nước trong bụng được đẩy ra, hô hấp nhân tạo cho mình...
Được cứu.
...
....
Khi mở mắt ra, Tôn Bảo Dân nhìn thấy người đầu tiên là một người trẻ tuổi, tuổi không lớn lầm, trên mặt ý cười hiền lành, đang đứng nhìn mình.
Tôn Bảo Dân ngẩng đầu, hé miệng muốn nói chuyện, thế nhưng có chút phí sức, ngực đau đớn để ông cảm giác được mình còn sống.
Cái này thế giới có hai loại đau, một loại để người thanh tỉnh, một loại khiến người sợ hãi.
Mà lúc này, Tôn Bảo Dân cảm giác đau đớn làm cho ông thanh tỉnh.
Trần Thương quay người, nhìn trước mặt cái này hơn bốn mươi tuổi phụ nữ trung niên, nhàn nhạt nói ra:
- Phẫu thuật rất thành công, nhưng tạm thời còn chưa ổn định, cần đưa đến ICU quan sát mấy ngày.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Tôn Bảo Dân nằm ở trên giường, nước mắt ào ào chảy ra, nghĩ đến trong lúc đó chờ ở bên ngoài nói chuyện với người khá, trong lòng bà sợ muốn chết.
Bà không dám tưởng tượng, nếu vạn nhất Tôn Bảo Dân xảy ra chuyện gì thì cái nhà này sẽ biến thành bộ dáng gì?
Không dám tưởng tượng, không có chồng, bà nên làm cái gì?
Bất lực!
Nhìn Tôn Bảo Dân mở to mắt quen thuộc, bà biết rõ, chồng bà không có chuyện gì.
Không khỏi, đầu gối người phụ nữ mềm nhữn, quỳ trên mặt đất, ô ô ô khóc lên.
- Bác sĩ, tạ ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta.
Tôn Bảo Dân nhìn bộ dáng lão bà như vậy, hai hàng nước mắt chảy ra, ướt đẫm hai bên áo gối
Trần Thương đỡ người phụ nữ lên:
- Không có việc gì, chị đứng dậy trước đi, chúng ta còn cần trò chuyện chút.
Tôn Bảo Dân bị đưa đi ICU tiến hành quan sát, khả năng căn không đến thời gian một tuần để quan sát hậu kỳ, phòng cấp cứu phẫu thuật vẫn tồn tại các loại tai hoạ ngăm, tại ICU có y tá giám sát quan sát, sẽ thuận tiện hơn khi cấp cứu Tôn Bảo Dân.
Mà lãnh đạo công ty xe buýt tới phát lại video được ghỉ hình khi Tôn Bảo Dân lái xe buýt cho mọi người cùng xem, Trần Thương cũng mới biết rõ nguyên nhân chuyện xảy ra với Tôn Bảo Dân
Thế nhưng khi tất cả người thấy được tình huống Tôn Bảo Dân mồ hôi rơi sắc mặt trằng bệch dưới, hai tay vịn tốt xe buýt vô-lăng, dừng chiếc xe đến địa phương an toàn, đặt an toàn của tất cả hành khách lên trên hết!
Thắng đến xe buýt đến tỉnh Nhị viện trạm dừng thời điểm, mới dừng xe xong!
Thế nhưng là lúc này, Tôn Bảo Dân không thể kiên trì được nữa, tại cương vị của mình té xíu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trăm mặc, đều cảm động!
Trần Thương bỗng nhiên cảm giác được hết thảy khổ cực, đều đáng giát
Sau khi lãnh đạo Tôn Bảo Dân thấy cảnh này, lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới thở dài!
Đây là khắc hoạ cũng là trách nhiệm của vô số tài xế xe buýt!
Tài xế xe buýt chỉ là một nghề nghiệp bình thường, trong mắt người khác họ chỉ là một tài xế, thế nhưng trên người họ lại gánh trách nhiệm rất nặng
Mà Tôn Bảo Dân cũng là một đại biểu của ngàn ngàn vạn vạn tài xế xe buýt.
Lão lãnh đạo thở dài, trong lòng thật sự có chút xúc động, quay người nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty xe buýt ở phía sau:
- Trở về chuẩn bị một chút, không thể thua thiệt tiểu Tôn, mặt khác... đổi tiểu Tôn sang một một cương vị tốt hơn...
Lão lãnh đạo nói xong, nhìn vợ Tôn Bảo Dân thở. dài:
- Chuyện của Tiểu Tôn chính là chuyện của công ty xe buýt chúng tôi!
...
...
Chuyện như vậy không giờ khäc nào không diễn ra ở khoa cấp cứu, cũng không phải nói tài xế xe buýt vĩ đại cỡ nào, mà mỗi một ngành nghề đều như thế.
Bọn họ đều là người bình thường, tại bình thường cương vị, làm việc nhìn như bình thường, nhưng sự tình lại không tần thường.
Trần Thương cùng Tân Duyệt chậm rãi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.