Chương 789: Càng ngày càng tệ
Vô Ưu 95
23/04/2024
Có thể nguyên nhân là do gần nhất áp lực quá lớn, hút thuốc rút quá nhiều?
Bà Ngô cũng phát hiện Ngô Ngọc Thụ có chút không bình thường, vội vàng hỏi
- Sao vậy? Ngọc Thụ, ông cảm thấy không thoải mái ở đâu?
Ngô Ngọc Thụ sờ lên ngực, có chút do dự:
- Cảm giác ngực khó chịu và không thoải mái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ cảm thấy mình khó thở, ngồi xuống cảm thấy đã tốt hơn, nhưng khi năm xuống không thể thở bình thường được!
Bà Ngô có chút đau lòng, nhưng do thói quen hàng ngày không nhịn được trách cứ:
- Ai bảo ông hút thuốc, ngày nào cũng hút nhiều thuốc như vậy, không khó chịu mới là lạ!
Ngô Ngọc Thụ nghe xong lời này, không dám phản bác lại, rất có thể do gần đây hút thuốc rất nhiều?!
Về sau ít hút một chút đi.
Đối với việc bị vợ trách móc, Ngô Ngọc Thụ cũng có thể hiểu được.
Đối với tình trạng cơ thể của mình, Ngô Ngọc Thụ cũng hiểu khá rõ, tình trạng thế này xảy ra không phải là ngày một ngày hai, mỗi qua một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, nhưng mà qua mấy tháng sẽ chậm rãi tốt lên thôi.
Vì lẽ đó, Ngô Ngọc Thụ cũng không coi chuyện đó. quan trọng.
Lúc ăn sáng, Ngô Ngọc Thụ không thấy thèm ăn chút nào, chỉ cảm giác dạo gần đây ngày càng mệt mỏi, dạ dày của ông đang trướng lên, không thể tiêu hóa.
Ngô Ngọc Thụ không nhịn được thở dài, con người đến năm mươi, thật sự càng ngày càng xuống dốc.
Càng ngày càng tệ.
Muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nghỉ ngơi, gánh nặng đè trên vai không giảm bớt được chút nào.
Đúng lúc đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, ghé vào kiểm tra một chút xem có bị gì không, nếu bị bệnh thì mua chút thuốc?
Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ cũng không thèm ăn cơm, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng cầm theo chiếc túi đi ra ngoài, khi đi ngang qua bệnh viện tỉnh thứ hai, căm số cấp cứu khẩn cấp, kiểm tra xem có phải là dạ dày co bóp không tốt, hay vốn đồ mình đã già.
Khi Ngô Ngọc Thụ đang xếp hàng, ngày phía sau là một ông già chừng bảy tám chục tuổi, tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, tỉnh thần phấn khởi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, hai mắt trang nghiêm, bước đi vững vàng.
Nhìn ông cụ này làm mắt Ngô Ngọc Thụ sáng lên, cực kì hâm mộ.
Sờ cái bụng to đùng của mình,Ngô Ngọc Thụ nhịn không được thở dài.
Ai...
Nếu như ông bảy chục tuổi vẫn có cái tỉnh thần này thì tốt biết bao nhiêu?
Cố gắng cực nhọc thêm hai năm nữa, ròi nhanh chóng về hưu!
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Ngô Ngọc Thụ vội vàng lắc đầu, không thể về hưu, trên người ông còn mang theo mấy trăm vạn tiền vay mua nhà đây!
Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ thở gấp một cái.
Nhịn không được ho ra hai tiếng.
Ngay lúc này, ông lão đến bên cạnh Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Ngọc Thụ, ông nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Ngô Ngọc Thụ tò mò, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, mà là cười mệt mỏi, nói:
- Lão nhân gia, cơ thể thật tốt.
Ông già gật nhẹ đầu, do dự một chút:
- Đã lớn tuổi rồi, thì phải chú ý chăm sóc cơ thể, ông cũng vậy.
Ngô Ngọc Thụ nhẹ gật đầu:
- Ừm, hôm nay cảm giác cơ thể không thoải mái, ranh thủ tới khám một chút, tôi tới tuổi này, bên trên có mẹ già, dưới có con trai, cũng không dám sinh bệnh.
Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ nhịn không được nở nụ cười tự giễu chính mình.
Ông phát hiện, khi ở cùng người quen tại một chỗ, ông cười cũng không nổi, mà khi ở cùng người xa lạ, ông có thể tùy tiện cười nói.
Bà Ngô cũng phát hiện Ngô Ngọc Thụ có chút không bình thường, vội vàng hỏi
- Sao vậy? Ngọc Thụ, ông cảm thấy không thoải mái ở đâu?
Ngô Ngọc Thụ sờ lên ngực, có chút do dự:
- Cảm giác ngực khó chịu và không thoải mái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ cảm thấy mình khó thở, ngồi xuống cảm thấy đã tốt hơn, nhưng khi năm xuống không thể thở bình thường được!
Bà Ngô có chút đau lòng, nhưng do thói quen hàng ngày không nhịn được trách cứ:
- Ai bảo ông hút thuốc, ngày nào cũng hút nhiều thuốc như vậy, không khó chịu mới là lạ!
Ngô Ngọc Thụ nghe xong lời này, không dám phản bác lại, rất có thể do gần đây hút thuốc rất nhiều?!
Về sau ít hút một chút đi.
Đối với việc bị vợ trách móc, Ngô Ngọc Thụ cũng có thể hiểu được.
Đối với tình trạng cơ thể của mình, Ngô Ngọc Thụ cũng hiểu khá rõ, tình trạng thế này xảy ra không phải là ngày một ngày hai, mỗi qua một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, nhưng mà qua mấy tháng sẽ chậm rãi tốt lên thôi.
Vì lẽ đó, Ngô Ngọc Thụ cũng không coi chuyện đó. quan trọng.
Lúc ăn sáng, Ngô Ngọc Thụ không thấy thèm ăn chút nào, chỉ cảm giác dạo gần đây ngày càng mệt mỏi, dạ dày của ông đang trướng lên, không thể tiêu hóa.
Ngô Ngọc Thụ không nhịn được thở dài, con người đến năm mươi, thật sự càng ngày càng xuống dốc.
Càng ngày càng tệ.
Muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nghỉ ngơi, gánh nặng đè trên vai không giảm bớt được chút nào.
Đúng lúc đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, ghé vào kiểm tra một chút xem có bị gì không, nếu bị bệnh thì mua chút thuốc?
Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ cũng không thèm ăn cơm, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng cầm theo chiếc túi đi ra ngoài, khi đi ngang qua bệnh viện tỉnh thứ hai, căm số cấp cứu khẩn cấp, kiểm tra xem có phải là dạ dày co bóp không tốt, hay vốn đồ mình đã già.
Khi Ngô Ngọc Thụ đang xếp hàng, ngày phía sau là một ông già chừng bảy tám chục tuổi, tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào, tỉnh thần phấn khởi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, hai mắt trang nghiêm, bước đi vững vàng.
Nhìn ông cụ này làm mắt Ngô Ngọc Thụ sáng lên, cực kì hâm mộ.
Sờ cái bụng to đùng của mình,Ngô Ngọc Thụ nhịn không được thở dài.
Ai...
Nếu như ông bảy chục tuổi vẫn có cái tỉnh thần này thì tốt biết bao nhiêu?
Cố gắng cực nhọc thêm hai năm nữa, ròi nhanh chóng về hưu!
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Ngô Ngọc Thụ vội vàng lắc đầu, không thể về hưu, trên người ông còn mang theo mấy trăm vạn tiền vay mua nhà đây!
Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Thụ thở gấp một cái.
Nhịn không được ho ra hai tiếng.
Ngay lúc này, ông lão đến bên cạnh Ngô Ngọc Thụ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Ngọc Thụ, ông nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Ngô Ngọc Thụ tò mò, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, mà là cười mệt mỏi, nói:
- Lão nhân gia, cơ thể thật tốt.
Ông già gật nhẹ đầu, do dự một chút:
- Đã lớn tuổi rồi, thì phải chú ý chăm sóc cơ thể, ông cũng vậy.
Ngô Ngọc Thụ nhẹ gật đầu:
- Ừm, hôm nay cảm giác cơ thể không thoải mái, ranh thủ tới khám một chút, tôi tới tuổi này, bên trên có mẹ già, dưới có con trai, cũng không dám sinh bệnh.
Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ nhịn không được nở nụ cười tự giễu chính mình.
Ông phát hiện, khi ở cùng người quen tại một chỗ, ông cười cũng không nổi, mà khi ở cùng người xa lạ, ông có thể tùy tiện cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.