Chương 820: Chữa trị thoát vị hoành?
Vô Ưu 95
02/05/2024
Mùa hè ăn lẩu! Trần Thương không biết Tần Duyệt đối với nồi lầu đến cùng có dạng chấp niệm gì! Chảy mồ hôi ngõi ăn lấu cũng là có một chút cảm giác đặc. biệt. Tâm huyết Trần Thương dâng trào, đột nhiên cảm giác hẳn nên chia sẻ ca bệnh hôm nay.
Thế là, Trần Thương nói lại quá trình phẫu thuật cho người bệnh hôm nay kỹ càng một lăn. Tân Duyệt nghe được tỏ ra khí thế ngất trời, tâm thần thanh thản, hứng thú mười phần. Thỉnh thoảng còn hỏi một vài chỉ tiết phẫu thuật. Với tư cách là học sinh ngành Y, sinh hoạt buồn tẻ không thú vị như thế. Cuối cùng Trần Thương không khỏi thở dài nói một câu:
- Ài, ai có thể nghĩ tới, một cái xương cá, có thể tạo thành hậu quả như vậy, thậm chí khả năng nguy. hiểm đến tính mạng!
Tân Duyệt không có cảm giác gì, không có nghĩa là người khác không có việc gì! Ngồi một bên là đôi tình nhân, ăn uống khí thế ngất trời, nam là một thanh niên mập mập.
Nhưng mà... khi nghe Trần Thương nói chuyện trời đất không khỏi hiếu kỳ nghe nhiều thêm vài câu...
Vừa nghe xong, hai người lập tức cảm giác đồ ăn không ngon! Vội vàng gấp rút ăn một chút, rồi đứng dậy rời đi. Tần Duyệt cười cười:
- Nếu như anh lại nói tiếp, em nghĩ ông chủ sẽ đuổi chúng mình đi!
Trần Thương cười ha ha một tiếng, Tân Duyệt thanh toán xong, lúc này hai người mới ra khỏi tiệm lẩu. Cảm giác ăn chùa, rất không tệ.
'Sau khi cũng Tân Duyệt đi dạo một vòng chợ đêm, hai người trở lại dưới lầu, lại là một phen triền miên. Mà trên lầu, Ký Như Vân ngõi ở trên ghế sa lon, quạt gió, nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi lăm phút, nhìn lão Tân ngồi trên ghế xem tivi, nhịn không được hỏi:
- Y? Lão Tần, tại sao hôm nay không ra bệ cửa sổ ngồi chờ? Con gái bảo bối của ông chắc cũng sắp trở về!
Ký Như Vân tò mò nhìn Tân Hiếu Uyên.
Nếu như thường ngày, tầm thời gian này, Tân Hiếu Uyên đã sớm ngồi chờ trên bệ cửa sổ. Nhưng hôm nay thế nào không có ở ban công liếc trộm, ngược lại yên Tĩnh nhàn nhã ngồi trên sofa xem tivi. Điều này làm cho Ký Như Vân buồn bực!
Lão Tân này đổi tính rồi à?
Chỉ thấy Tân Hiếu Uyên khoát tay áo, uể oải nói một câu:
- Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.
Tân Hiếu Uyên nghĩ đến hôm nay Trần Thương phẫu thuật nhịn không được chậc chậc vài tiếng, thằng nhóc này, có chút bản lĩnh!
Trị bệnh cứu người là chuyện tốt, cũng là chuyện quan trọng của bệnh viện. Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên cảm thấy hẳn là nên cho Trần Thương chút phúc lợi. Nhưng mà...Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên đột nhiên cảm giác được có điểm là lạ. Có loại cảm giác bán con gái cầu vinh quang?
Tần Hiếu Uyên vội vàng lắc đầu, vứt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này.
Nhưng mà, Tân Hiếu Uyên nghĩ đến mấy người Lý Bảo Sơn đánh giá Trần Thương, không nhịn được cảm khái mấy phần, có lẽ Duyệt Duyệt đi theo Trần Thương sẽ không phải chịu khổ! Nhưng mà một thanh niên đi ra từ thôn quê, nội tình quá mỏng, khả năng mua nhà sẽ hơi phiền toái, rong một hai năm đoán chừng là hơi quá sức.
Nếu không... Chính mình mua một căn phòng cho hai đứa?
Trần Thương về đến nhà, nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên
[ Đinh! Nhiệm vụ cấp cứu rút ra xương cá hoàn thành, nhận được: Chữa trị thoát vị hoành! Cấp Đại sư! ]
Chữa trị thoát vị hoành?
Mí mắt Trần Thương nhảy lên một cái, kỹ năng không tệ.
Đây là kỹ năng phẫu thuật cấp cứu của ngoại khoa lồng ngực.
Không sai, xem ra điểm nghề nghiệp của chính mình tăng lên vẫn rất
nhanh. Không bao lâu, liền có thể “Tam chuyển”, đến lúc đó lựa chọn dạng nghề nghiệp nào cho tốt đây? Điểm kỹ năng vẫn không thể lãng phí! Công tác cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có đủ chuyện không tưởng tượng được xảy ra
Vì lẽ đó, vẫn là phải tùy thời làm tốt công tác chuẩn bị.
....
Hơn bốn giờ chiều thứ năm, khi Tỉnh Nhị viện không quá đông người bệnh, Trần Thương từ thật sớm đã đi tới Đông Đại Nhất viện. Hiện tại, đối với mọi người nơi này Trần Thương đã càng ngày càng quen thuộc, tiểu y tá ngoại khoa Tim của Đông Đại Nhất viện cũng vui vẻ tiếp nhận sự tồn tại của Trần Thương.
Dù sao dáng dấp đẹp trai, nhân phẩm tốt, miệng ngọt, lại chịu khó... Lại nhiều tóc... Vừa cao lớn, lại đẹp trai.
Lại... Dù sao bất kể chỗ nào cũng tốt!
Kiểu người này, tiểu y tá nhìn đâu cung đẹp mắt!
Dù sao... Đông Đại Nhất viện nhân tài đông đúc, trong ngoại khoa Tim tất cả đều là tiến sĩ
Dạng người này không nói bối cảnh lớn, không nói đẹp trai, ngay cả tìm được người nhiều tóc cũng quá sức!
Trên cơ bản không khác nhau, có thể xưng là nam. thần của khoa!
Điều này làm cho tiểu y tá bọn họ không khỏi thở dài.
Thế là, Trần Thương nói lại quá trình phẫu thuật cho người bệnh hôm nay kỹ càng một lăn. Tân Duyệt nghe được tỏ ra khí thế ngất trời, tâm thần thanh thản, hứng thú mười phần. Thỉnh thoảng còn hỏi một vài chỉ tiết phẫu thuật. Với tư cách là học sinh ngành Y, sinh hoạt buồn tẻ không thú vị như thế. Cuối cùng Trần Thương không khỏi thở dài nói một câu:
- Ài, ai có thể nghĩ tới, một cái xương cá, có thể tạo thành hậu quả như vậy, thậm chí khả năng nguy. hiểm đến tính mạng!
Tân Duyệt không có cảm giác gì, không có nghĩa là người khác không có việc gì! Ngồi một bên là đôi tình nhân, ăn uống khí thế ngất trời, nam là một thanh niên mập mập.
Nhưng mà... khi nghe Trần Thương nói chuyện trời đất không khỏi hiếu kỳ nghe nhiều thêm vài câu...
Vừa nghe xong, hai người lập tức cảm giác đồ ăn không ngon! Vội vàng gấp rút ăn một chút, rồi đứng dậy rời đi. Tần Duyệt cười cười:
- Nếu như anh lại nói tiếp, em nghĩ ông chủ sẽ đuổi chúng mình đi!
Trần Thương cười ha ha một tiếng, Tân Duyệt thanh toán xong, lúc này hai người mới ra khỏi tiệm lẩu. Cảm giác ăn chùa, rất không tệ.
'Sau khi cũng Tân Duyệt đi dạo một vòng chợ đêm, hai người trở lại dưới lầu, lại là một phen triền miên. Mà trên lầu, Ký Như Vân ngõi ở trên ghế sa lon, quạt gió, nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi lăm phút, nhìn lão Tân ngồi trên ghế xem tivi, nhịn không được hỏi:
- Y? Lão Tần, tại sao hôm nay không ra bệ cửa sổ ngồi chờ? Con gái bảo bối của ông chắc cũng sắp trở về!
Ký Như Vân tò mò nhìn Tân Hiếu Uyên.
Nếu như thường ngày, tầm thời gian này, Tân Hiếu Uyên đã sớm ngồi chờ trên bệ cửa sổ. Nhưng hôm nay thế nào không có ở ban công liếc trộm, ngược lại yên Tĩnh nhàn nhã ngồi trên sofa xem tivi. Điều này làm cho Ký Như Vân buồn bực!
Lão Tân này đổi tính rồi à?
Chỉ thấy Tân Hiếu Uyên khoát tay áo, uể oải nói một câu:
- Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.
Tân Hiếu Uyên nghĩ đến hôm nay Trần Thương phẫu thuật nhịn không được chậc chậc vài tiếng, thằng nhóc này, có chút bản lĩnh!
Trị bệnh cứu người là chuyện tốt, cũng là chuyện quan trọng của bệnh viện. Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên cảm thấy hẳn là nên cho Trần Thương chút phúc lợi. Nhưng mà...Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên đột nhiên cảm giác được có điểm là lạ. Có loại cảm giác bán con gái cầu vinh quang?
Tần Hiếu Uyên vội vàng lắc đầu, vứt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này.
Nhưng mà, Tân Hiếu Uyên nghĩ đến mấy người Lý Bảo Sơn đánh giá Trần Thương, không nhịn được cảm khái mấy phần, có lẽ Duyệt Duyệt đi theo Trần Thương sẽ không phải chịu khổ! Nhưng mà một thanh niên đi ra từ thôn quê, nội tình quá mỏng, khả năng mua nhà sẽ hơi phiền toái, rong một hai năm đoán chừng là hơi quá sức.
Nếu không... Chính mình mua một căn phòng cho hai đứa?
Trần Thương về đến nhà, nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên
[ Đinh! Nhiệm vụ cấp cứu rút ra xương cá hoàn thành, nhận được: Chữa trị thoát vị hoành! Cấp Đại sư! ]
Chữa trị thoát vị hoành?
Mí mắt Trần Thương nhảy lên một cái, kỹ năng không tệ.
Đây là kỹ năng phẫu thuật cấp cứu của ngoại khoa lồng ngực.
Không sai, xem ra điểm nghề nghiệp của chính mình tăng lên vẫn rất
nhanh. Không bao lâu, liền có thể “Tam chuyển”, đến lúc đó lựa chọn dạng nghề nghiệp nào cho tốt đây? Điểm kỹ năng vẫn không thể lãng phí! Công tác cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có đủ chuyện không tưởng tượng được xảy ra
Vì lẽ đó, vẫn là phải tùy thời làm tốt công tác chuẩn bị.
....
Hơn bốn giờ chiều thứ năm, khi Tỉnh Nhị viện không quá đông người bệnh, Trần Thương từ thật sớm đã đi tới Đông Đại Nhất viện. Hiện tại, đối với mọi người nơi này Trần Thương đã càng ngày càng quen thuộc, tiểu y tá ngoại khoa Tim của Đông Đại Nhất viện cũng vui vẻ tiếp nhận sự tồn tại của Trần Thương.
Dù sao dáng dấp đẹp trai, nhân phẩm tốt, miệng ngọt, lại chịu khó... Lại nhiều tóc... Vừa cao lớn, lại đẹp trai.
Lại... Dù sao bất kể chỗ nào cũng tốt!
Kiểu người này, tiểu y tá nhìn đâu cung đẹp mắt!
Dù sao... Đông Đại Nhất viện nhân tài đông đúc, trong ngoại khoa Tim tất cả đều là tiến sĩ
Dạng người này không nói bối cảnh lớn, không nói đẹp trai, ngay cả tìm được người nhiều tóc cũng quá sức!
Trên cơ bản không khác nhau, có thể xưng là nam. thần của khoa!
Điều này làm cho tiểu y tá bọn họ không khỏi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.