Chương 187
Vô Ưu 95
17/01/2024
Chuyện Lão Trần té xỉu trong phòng phẫu thuật nháy mắt truyền khắp khoa phẫu thuật, cũng truyền khắp mỗi phòng ban.
Phòng phẫu thuật vĩnh viễn là nơi bát quái nhiều nhất bệnh viện.
Nếu như lần này Lão Trần té xỉu dẫn đến ca phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù là bởi vì té xỉu lúc vô tình gây ra vậy thì hắn cả đời này hắn cũng không dễ xoay người.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Thương bằng mọi cách cũng phải giữ gìn.
Cũng may Trần Thương đã sớm chuẩn bị, những y tá kia cũng là người khoa cấp cứu, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau giải quyết êm đẹp chuyện này.
Cùng ngày, Lý Bảo Sơn đã giải thích cho người bệnh, bác sĩ Trần Bỉnh Sinh ba ngày nay làm việc trên bàn phẫu thuật 42 giờ, hoàn thành gần hai mươi ca phẫu thuật, mệt ngã tại trên bàn phẫu thuật, hơn nữa cho dù là mệt đến thế những hắn vẫn kiên trì hoàn thành phẫu thuật, không tạo ra chuyện ngoài ý muốn,
Đám người cũng thở dài, đừng nói kiên trì trên bàn phẫu thuật 42 giờ, chính là ngươi ba ngày làm việc 42 giờ đều rất không dễ dàng, ngươi không nghỉ ngơi không ăn cơm không đi nhà vệ sinh hả?
Lão Trần có thể là thật mệt mỏi!
Sau khi Trần Thương trở về, lão Trần đã tỉnh, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
Trân Thương lập tức cười nói:
- Ngươi đừng quá lo lắng, không xảy ra chuyện gì cả, ngươi đã làm sắp xong phẫu thuật, ta chỉ khâu bụng lại là xong.
Trần Bỉnh Sinh nghi ngờ:
- Thật?
Trần Thương cười ha hả, gật đầu:
- Chuyện này có cái gì phải gạt người, đương nhiên là thật.
Lúc này, Trần Bỉnh Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng rồi, đại ca, ngươi... Thế nào ngươi mệt mỏi thành như vậy?
Trần Thương không cảm thấy lão Trần là bởi vì nguyên nhân phẫu thuật.
Trần Bỉnh Sinh thở dài, cười khổ một tiếng, lắc đầu: - Một tuần này ta không ngủ được, mỗi ngày đều thiếu ngủ nghiêm trọng, chỉ ngủ không đến ba, bốn tiếng, không ngờ xảy ra chuyện này.
Trân Thương lập tức thầm nghĩ:
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Bỉnh Sinh định nói gì nhưng thở dài, cười nói:
- Có thể nguyên nhân ta mất ngủ gần đây là do áp lực lớn gây nên, tan tầm ta đi mua một ít thuốc, ăn một chút sẽ khỏe lại thôi.
Trần Thương vẫn cảm giác lão Trần là đang lừa mình, nói:
- Nếu không ta gọi điện thoại thông báo cho chị dâu một chút!
Trần Bỉnh Sinh vội vàng ngăn lại:
- Đừng đừng đừng, chị dâu ngươi còn bận hơn ta rất nhiều, đừng gây thêm phiền phức cho nàng.
Lý Bảo Sơn cho lão Trần nghỉ ba ngày, để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Lần này, Lão Trân không từ chối, lần này cũng đã dọa hắn sợ, còn may không phải là phẫu thuật đặc biệt nguy hiểm gì, bằng không... Không chừng đã xảy ra vấn đề lớn rồi.
Vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Lão Trần nghỉ ngơi, thế nhưng khoa cấp cứu không nghỉ ngơi.
Huống chỉ Lý Bảo Sơn vừa mới thành lập được quan hệ hợp tác cùng trung tâm cấp cứu 120, phải xử lý bệnh lịch nghi nan về túi mật, khi then chốt thì lão Trần sinh bệnh, vậy ai làm thay hắn đây?
Trong lòng Lý Bảo Sơn cũng nóng như lửa đốt.
Hắn không thể ngày nào cũng ở trong khoa để làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật được, hắn phải phẫu thuật lá gan khó khăn hơn, Tỉnh Nhị Viện có rất nhiều ca phẫu thuật khó đều phải do hắn đến chủ trì.
Nếu không hủy bỏ trung tâm hợp tác cùng 120?
Nếu như hủy bỏ sau này muốn hợp tác thì à? Lật lọng, ngươi cho rằng trung tâm cấp cứu 120 dễ nói chuyện hả?!
'Thế nhưng không hủy bỏ thì phải làm thế nào? Người bị bệnh nghỉ nan ngươi xử lý như thế nào!
Một lựa chọn lưỡng nan xuất hiện trước mặt Lý Bảo Sơn.
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hơi đau đầu.
Làm sao bây giờ?
Phòng phẫu thuật vĩnh viễn là nơi bát quái nhiều nhất bệnh viện.
Nếu như lần này Lão Trần té xỉu dẫn đến ca phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù là bởi vì té xỉu lúc vô tình gây ra vậy thì hắn cả đời này hắn cũng không dễ xoay người.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Thương bằng mọi cách cũng phải giữ gìn.
Cũng may Trần Thương đã sớm chuẩn bị, những y tá kia cũng là người khoa cấp cứu, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau giải quyết êm đẹp chuyện này.
Cùng ngày, Lý Bảo Sơn đã giải thích cho người bệnh, bác sĩ Trần Bỉnh Sinh ba ngày nay làm việc trên bàn phẫu thuật 42 giờ, hoàn thành gần hai mươi ca phẫu thuật, mệt ngã tại trên bàn phẫu thuật, hơn nữa cho dù là mệt đến thế những hắn vẫn kiên trì hoàn thành phẫu thuật, không tạo ra chuyện ngoài ý muốn,
Đám người cũng thở dài, đừng nói kiên trì trên bàn phẫu thuật 42 giờ, chính là ngươi ba ngày làm việc 42 giờ đều rất không dễ dàng, ngươi không nghỉ ngơi không ăn cơm không đi nhà vệ sinh hả?
Lão Trần có thể là thật mệt mỏi!
Sau khi Trần Thương trở về, lão Trần đã tỉnh, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
Trân Thương lập tức cười nói:
- Ngươi đừng quá lo lắng, không xảy ra chuyện gì cả, ngươi đã làm sắp xong phẫu thuật, ta chỉ khâu bụng lại là xong.
Trần Bỉnh Sinh nghi ngờ:
- Thật?
Trần Thương cười ha hả, gật đầu:
- Chuyện này có cái gì phải gạt người, đương nhiên là thật.
Lúc này, Trần Bỉnh Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng rồi, đại ca, ngươi... Thế nào ngươi mệt mỏi thành như vậy?
Trần Thương không cảm thấy lão Trần là bởi vì nguyên nhân phẫu thuật.
Trần Bỉnh Sinh thở dài, cười khổ một tiếng, lắc đầu: - Một tuần này ta không ngủ được, mỗi ngày đều thiếu ngủ nghiêm trọng, chỉ ngủ không đến ba, bốn tiếng, không ngờ xảy ra chuyện này.
Trân Thương lập tức thầm nghĩ:
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Bỉnh Sinh định nói gì nhưng thở dài, cười nói:
- Có thể nguyên nhân ta mất ngủ gần đây là do áp lực lớn gây nên, tan tầm ta đi mua một ít thuốc, ăn một chút sẽ khỏe lại thôi.
Trần Thương vẫn cảm giác lão Trần là đang lừa mình, nói:
- Nếu không ta gọi điện thoại thông báo cho chị dâu một chút!
Trần Bỉnh Sinh vội vàng ngăn lại:
- Đừng đừng đừng, chị dâu ngươi còn bận hơn ta rất nhiều, đừng gây thêm phiền phức cho nàng.
Lý Bảo Sơn cho lão Trần nghỉ ba ngày, để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Lần này, Lão Trân không từ chối, lần này cũng đã dọa hắn sợ, còn may không phải là phẫu thuật đặc biệt nguy hiểm gì, bằng không... Không chừng đã xảy ra vấn đề lớn rồi.
Vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Lão Trần nghỉ ngơi, thế nhưng khoa cấp cứu không nghỉ ngơi.
Huống chỉ Lý Bảo Sơn vừa mới thành lập được quan hệ hợp tác cùng trung tâm cấp cứu 120, phải xử lý bệnh lịch nghi nan về túi mật, khi then chốt thì lão Trần sinh bệnh, vậy ai làm thay hắn đây?
Trong lòng Lý Bảo Sơn cũng nóng như lửa đốt.
Hắn không thể ngày nào cũng ở trong khoa để làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật được, hắn phải phẫu thuật lá gan khó khăn hơn, Tỉnh Nhị Viện có rất nhiều ca phẫu thuật khó đều phải do hắn đến chủ trì.
Nếu không hủy bỏ trung tâm hợp tác cùng 120?
Nếu như hủy bỏ sau này muốn hợp tác thì à? Lật lọng, ngươi cho rằng trung tâm cấp cứu 120 dễ nói chuyện hả?!
'Thế nhưng không hủy bỏ thì phải làm thế nào? Người bị bệnh nghỉ nan ngươi xử lý như thế nào!
Một lựa chọn lưỡng nan xuất hiện trước mặt Lý Bảo Sơn.
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hơi đau đầu.
Làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.