Chương 328
Vô Ưu 95
26/01/2024
Tống Cường bị hành động của Trần Thương làm á khẩu không trả lời được!
Tức giận như muốn phun ra lửa!
Tức giận nghiến răng nghiến lợi!
Tức giận sáu vị địa hoàng cũng không ngăn được!
Hỗn đản này, quả thực là quá cuồng vọng.
Không được! Trần Thương này, thật sự quá đau đầu với hắn, nếu như không cho hắn chút giáo huấn, hắn thật
không biết khoa y vụ dùng để làm gì!
Tống Cường quay người, nói với Vương Nhất Hàm: "Tiểu Vương, gọi lại cho hắn, lần này tự ta nói với hắn!"
Vương Nhất Hàm gật đầu, gọi cho Trần Thương.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy: "Alo? Chào ngươi."
Lần này, Vương Nhất Hàm dứt khoát đưa điện thoại cho Tống Cường: "Chủ nhiệm Tống, hắn đã bắt máy."
'Tống Cường vội vàng đi tới, nhận điện thoại: "Trần Thương, ta là Tống Cường."
Trần Thương sững sờ: "Alo! Tống khoa trưởng, chào ngươi."
'Tống Cường cố nén tức giận: "Trần Thương, ngươi đến khoa y vụ một chuyến, ta có chút chuyện tìm ngươi!"
Trần Thương lắc đầu: "Cái này, chủ nhiệm Tống, ta vừa mới xong ca đêm, ngài cũng biết, ta tối hôm qua ca đêm, hôm nay mệt mỏi không đi nổi, ngày mai đi, ngày mai ta đến tìm ngài?"
'Tống Cường nghe xong, lập tức tức giận nói: "Chính ngươi nhìn xem mà xử lý!"
Trần Thương gật đầu: "Cảm ơn chủ nhiệm Tống!"
'Tống Cường sững sờ... Trần Thương này đầu óc bị sao hả?
Tự ngươi xem mà xử lý là ý tứ này hả?
Tống Cường á khẩu không trả lời được, hắn phát hiện trò này của mình khi dùng trên người Trần Thương thì không có chút tác dụng nào.
Ngày bình thường, ai thấy mình mà chẳng phải hảo ngôn hảo ngữ, kết quả khi gặp phải Trần Thương mềm không được cứng cũng không xong!
Hôm qua, ngay trước mặt Hướng Oánh cùng một đống người bệnh, trực tiếp làm cho mình mất mặt, hôm nay lại... Lại như vậy, quả thực không để mình vào mắt.
Tốt!
Trần Thương!
Không phải ngươi rất lợi hại sao?
Để ta xem ngươi lợi hại bao nhiêu!
Nghĩ tới đây, Tống Cường trực tiếp nói với Vương Nhất Hàm: "Tiểu Vương, ngươi đánh một phần thông báo phê bình, nói Trần Thương đã sai lầm nhưng không biết hối cải, thái độ làm việc không đoan chính, y đức y phong... Nhân đây, thông báo cho mọi người lấy đó mà làm gương, cũng hủy bỏ tư cách bình ưu cả năm của Trần Thương, phê bình cảnh cáo sai lầm của hắn, cũng sẽ ghi vào hồ sơ"
Vương Nhất Hàm lập tức trợn tròn mắt. Đây cũng quá nghiêm trọng?
Một lỗi nghỉ làm nho nhỏ mà phạt nặng như vậy sao?
Lại nói, khoa cấp cứu người ta còn chưa nói gì, ngươi khoa y vụ có phải là xen vào chuyện bao đồng hơi nhiều không?
Nhưng Vương Nhất Hàm chỉ mới chuyện đến làm tại phòng hành chính được nữa năm, dù sao vừa tới bệnh viện, trước tiên phải đến làm ở phòng hành chính, lãnh đạo nói gì thì làm theo như vậy, còn có thể nói không sao? Dù sao ký tên là lãnh đạo ký, không quan hệ gì với mình!
Nhưng... Trần Thương này cũng quá dữ dội đi.
Tức giận như muốn phun ra lửa!
Tức giận nghiến răng nghiến lợi!
Tức giận sáu vị địa hoàng cũng không ngăn được!
Hỗn đản này, quả thực là quá cuồng vọng.
Không được! Trần Thương này, thật sự quá đau đầu với hắn, nếu như không cho hắn chút giáo huấn, hắn thật
không biết khoa y vụ dùng để làm gì!
Tống Cường quay người, nói với Vương Nhất Hàm: "Tiểu Vương, gọi lại cho hắn, lần này tự ta nói với hắn!"
Vương Nhất Hàm gật đầu, gọi cho Trần Thương.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy: "Alo? Chào ngươi."
Lần này, Vương Nhất Hàm dứt khoát đưa điện thoại cho Tống Cường: "Chủ nhiệm Tống, hắn đã bắt máy."
'Tống Cường vội vàng đi tới, nhận điện thoại: "Trần Thương, ta là Tống Cường."
Trần Thương sững sờ: "Alo! Tống khoa trưởng, chào ngươi."
'Tống Cường cố nén tức giận: "Trần Thương, ngươi đến khoa y vụ một chuyến, ta có chút chuyện tìm ngươi!"
Trần Thương lắc đầu: "Cái này, chủ nhiệm Tống, ta vừa mới xong ca đêm, ngài cũng biết, ta tối hôm qua ca đêm, hôm nay mệt mỏi không đi nổi, ngày mai đi, ngày mai ta đến tìm ngài?"
'Tống Cường nghe xong, lập tức tức giận nói: "Chính ngươi nhìn xem mà xử lý!"
Trần Thương gật đầu: "Cảm ơn chủ nhiệm Tống!"
'Tống Cường sững sờ... Trần Thương này đầu óc bị sao hả?
Tự ngươi xem mà xử lý là ý tứ này hả?
Tống Cường á khẩu không trả lời được, hắn phát hiện trò này của mình khi dùng trên người Trần Thương thì không có chút tác dụng nào.
Ngày bình thường, ai thấy mình mà chẳng phải hảo ngôn hảo ngữ, kết quả khi gặp phải Trần Thương mềm không được cứng cũng không xong!
Hôm qua, ngay trước mặt Hướng Oánh cùng một đống người bệnh, trực tiếp làm cho mình mất mặt, hôm nay lại... Lại như vậy, quả thực không để mình vào mắt.
Tốt!
Trần Thương!
Không phải ngươi rất lợi hại sao?
Để ta xem ngươi lợi hại bao nhiêu!
Nghĩ tới đây, Tống Cường trực tiếp nói với Vương Nhất Hàm: "Tiểu Vương, ngươi đánh một phần thông báo phê bình, nói Trần Thương đã sai lầm nhưng không biết hối cải, thái độ làm việc không đoan chính, y đức y phong... Nhân đây, thông báo cho mọi người lấy đó mà làm gương, cũng hủy bỏ tư cách bình ưu cả năm của Trần Thương, phê bình cảnh cáo sai lầm của hắn, cũng sẽ ghi vào hồ sơ"
Vương Nhất Hàm lập tức trợn tròn mắt. Đây cũng quá nghiêm trọng?
Một lỗi nghỉ làm nho nhỏ mà phạt nặng như vậy sao?
Lại nói, khoa cấp cứu người ta còn chưa nói gì, ngươi khoa y vụ có phải là xen vào chuyện bao đồng hơi nhiều không?
Nhưng Vương Nhất Hàm chỉ mới chuyện đến làm tại phòng hành chính được nữa năm, dù sao vừa tới bệnh viện, trước tiên phải đến làm ở phòng hành chính, lãnh đạo nói gì thì làm theo như vậy, còn có thể nói không sao? Dù sao ký tên là lãnh đạo ký, không quan hệ gì với mình!
Nhưng... Trần Thương này cũng quá dữ dội đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.