Chương 396
Vô Ưu 95
08/03/2024
Trần Thương vô luận như thế nào cũng không nghĩ độ thiện cảm cũng có thể rơi ra được, xem ra PK thật sự là lựa chọn tốt nhất cho hướng đi đời này đến đỉnh phong.
Giờ khắc này, Trần Thương phát hiện ánh mắt Mạnh lão sư nhìn mình đều nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng cùng khát vọng.
Chờ chút!
Trần Thương một cước phanh lại đến cùng!
Hắn thấy được sự khác vọng trong mắt Mạnh Hi???
Trần Thương sững sờ, hít sâu một hơi, tranh thủ lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại. Sao mình có thể có loại ý nghĩ tà ác này.
Mạnh Hi nhìn khuôn đúc động mạch chủ được khâu vô cùng tỉnh tế trong tay, cũng có chút cảm khái, tên tiểu tử này thật rất có thiên phú.
Nghĩ tới đây, ngay cả Mạnh Hi cũng không chú ý tới trong lòng mình đối với Trần Thương nhiều hơn mấy phần tán thành.
Ánh mắt nhìn Trần Thương cũng nhẹ nhàng mấy phần.
[ Mạnh Hi, một nữ bác sĩ luôn truy cầu hoàn mỹ cùng tự hạn chế, độ thiện cảm: 5. ]
Trần Thương cẩn thận phân tích, hình như là [ độ thiện cảm + 5 ] mang tới phản ứng không tốt, hình như là mình cả nghĩ quá rồi.
Cát Hoài rốt cục thở nhẹ một hơi, nếu như Trần Thương vừa khâu nhanh hơn lại còn tốt hơn mình thì trong lòng hẳn khẳng định sẽ có một chút ý nghĩ, không phải ghen ghét, mà là cảm giác bị thất bại.
Ghen ghét chủ yếu sinh ra khi hai người ở cùng cấp độ, mà cảm giác bị thất bại là từ đả kích dẫn đến thay đổi duy!
Người khác đều giảm chiều không gian đả kích, Trần Thương đây là thăng duy đả kích!
Trần Thương chỉ là một tiểu tử sắp thi nghiên cứu sinh, mà mình đã là bác sĩ chính lớn tuổi, đã vậy còn làm một thời gian dài ở ngoại khoa tim.
Nếu như Trương Chí Tân ở đây thấy cảnh này, nhất định sẽ thối Cát Hoài vẻ mặt, lão tử sắp bốn mươi mỗi ngày bị thằng nhãi này đả kích, ngươi mới có chút chuyện này mà đã than vãn cái gì.
Hạ Cao Phong bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy mình đã gọi điện thoại cho bộ nghiên cứu, để tiểu quan đến vị trí mình làm là tốt rồi!
Dù sao nhìn thấy tiểu tử một ưu tú như thế, Hạ Cao Phong quá thực đã rung động ái tài chỉ tâm!
Đều nói thiên lý mã thường có, mà Bá Nhạc. không thường có, thế nhưng gặp phải Trần Thương hãn huyết bảo mã như vậy ai có thể cam lòng? Ngươi nhìn Mạnh Hi kia, mắt cao hơn đầu người cũng muốn cưỡi... Không đúng, là muốn!
Y khoa Đông Dương tuyển chọn đạo sư nghiên cứu sinh tương đối nghiêm khắc, bình thường yêu cầu phải có danh hiệu phó chức trở lên, có ít nhất ba bài luận văn được trở thành chủ đề chính trong tập san trở lên, trong ba năm phải có một đầu đề (cấp Tỉnh hoặc cấp quốc gia) trở lên, như vậy mới có tư cách tham gia tuyển chọn đạo sư.
Số tuổi chỉ có hạn mức cao nhất, không hạn mức thấp nhất, nhưng... Muốn giống như Mạnh Hi mới ba mươi tuổi có thể làm đạo sư, đúng là phượng mao lân giác.
Tuổi tác vượt qua 57, Đông Dương y khoa sẽ bị đặt hạn mức cao nhất, không cho hướng dẫn nghiên cứu sinh, dù sao học sinh người ta phải ba năm mới tốt nghiệp, còn chưa tốt nghiệp ngươi đã về hưu, chuyện này đối với học sinh cũng không công bằng.
Đương nhiên, điều kiện này cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người, rất nhiều người đều có thể hưởng thụ điều kiện săn sóc đặc biệt, giống như Danh y tỉnh, danh y cấp quốc gia, học giả Trường Giang, vân vân...
Bản thân Hạ Cao Phong là Danh y tỉnh, hưởng thụ đãi ngộ trợ cấp đặc biệt của bộ ngoại giao, nhưng lớn tuổi, tỉnh lực không đủ, nếu còn phải dẫn theo nghiên cứu sinh tham gia thảo luận đề tài, tương đối mệt mỏi, vì vậy hân mới không có trong danh sách đạo sư nghiên cứu sinh.
Bây giờ nhìn thấy Trần Thương, hẳn quả thực có chút hối hận!
Mạnh Hi nhìn Trần Thương, trầm ngâm một lát, đưa ra quyết định, muốn!
Ừm!
Rất không tệ, điều kiện về các mặt khác cũng rất tốt, lúc này trong lòng Mạnh Hi quyết định phải ký tên cho Trần Thương.
Giờ khắc này, Trần Thương phát hiện ánh mắt Mạnh lão sư nhìn mình đều nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng cùng khát vọng.
Chờ chút!
Trần Thương một cước phanh lại đến cùng!
Hắn thấy được sự khác vọng trong mắt Mạnh Hi???
Trần Thương sững sờ, hít sâu một hơi, tranh thủ lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại. Sao mình có thể có loại ý nghĩ tà ác này.
Mạnh Hi nhìn khuôn đúc động mạch chủ được khâu vô cùng tỉnh tế trong tay, cũng có chút cảm khái, tên tiểu tử này thật rất có thiên phú.
Nghĩ tới đây, ngay cả Mạnh Hi cũng không chú ý tới trong lòng mình đối với Trần Thương nhiều hơn mấy phần tán thành.
Ánh mắt nhìn Trần Thương cũng nhẹ nhàng mấy phần.
[ Mạnh Hi, một nữ bác sĩ luôn truy cầu hoàn mỹ cùng tự hạn chế, độ thiện cảm: 5. ]
Trần Thương cẩn thận phân tích, hình như là [ độ thiện cảm + 5 ] mang tới phản ứng không tốt, hình như là mình cả nghĩ quá rồi.
Cát Hoài rốt cục thở nhẹ một hơi, nếu như Trần Thương vừa khâu nhanh hơn lại còn tốt hơn mình thì trong lòng hẳn khẳng định sẽ có một chút ý nghĩ, không phải ghen ghét, mà là cảm giác bị thất bại.
Ghen ghét chủ yếu sinh ra khi hai người ở cùng cấp độ, mà cảm giác bị thất bại là từ đả kích dẫn đến thay đổi duy!
Người khác đều giảm chiều không gian đả kích, Trần Thương đây là thăng duy đả kích!
Trần Thương chỉ là một tiểu tử sắp thi nghiên cứu sinh, mà mình đã là bác sĩ chính lớn tuổi, đã vậy còn làm một thời gian dài ở ngoại khoa tim.
Nếu như Trương Chí Tân ở đây thấy cảnh này, nhất định sẽ thối Cát Hoài vẻ mặt, lão tử sắp bốn mươi mỗi ngày bị thằng nhãi này đả kích, ngươi mới có chút chuyện này mà đã than vãn cái gì.
Hạ Cao Phong bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy mình đã gọi điện thoại cho bộ nghiên cứu, để tiểu quan đến vị trí mình làm là tốt rồi!
Dù sao nhìn thấy tiểu tử một ưu tú như thế, Hạ Cao Phong quá thực đã rung động ái tài chỉ tâm!
Đều nói thiên lý mã thường có, mà Bá Nhạc. không thường có, thế nhưng gặp phải Trần Thương hãn huyết bảo mã như vậy ai có thể cam lòng? Ngươi nhìn Mạnh Hi kia, mắt cao hơn đầu người cũng muốn cưỡi... Không đúng, là muốn!
Y khoa Đông Dương tuyển chọn đạo sư nghiên cứu sinh tương đối nghiêm khắc, bình thường yêu cầu phải có danh hiệu phó chức trở lên, có ít nhất ba bài luận văn được trở thành chủ đề chính trong tập san trở lên, trong ba năm phải có một đầu đề (cấp Tỉnh hoặc cấp quốc gia) trở lên, như vậy mới có tư cách tham gia tuyển chọn đạo sư.
Số tuổi chỉ có hạn mức cao nhất, không hạn mức thấp nhất, nhưng... Muốn giống như Mạnh Hi mới ba mươi tuổi có thể làm đạo sư, đúng là phượng mao lân giác.
Tuổi tác vượt qua 57, Đông Dương y khoa sẽ bị đặt hạn mức cao nhất, không cho hướng dẫn nghiên cứu sinh, dù sao học sinh người ta phải ba năm mới tốt nghiệp, còn chưa tốt nghiệp ngươi đã về hưu, chuyện này đối với học sinh cũng không công bằng.
Đương nhiên, điều kiện này cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người, rất nhiều người đều có thể hưởng thụ điều kiện săn sóc đặc biệt, giống như Danh y tỉnh, danh y cấp quốc gia, học giả Trường Giang, vân vân...
Bản thân Hạ Cao Phong là Danh y tỉnh, hưởng thụ đãi ngộ trợ cấp đặc biệt của bộ ngoại giao, nhưng lớn tuổi, tỉnh lực không đủ, nếu còn phải dẫn theo nghiên cứu sinh tham gia thảo luận đề tài, tương đối mệt mỏi, vì vậy hân mới không có trong danh sách đạo sư nghiên cứu sinh.
Bây giờ nhìn thấy Trần Thương, hẳn quả thực có chút hối hận!
Mạnh Hi nhìn Trần Thương, trầm ngâm một lát, đưa ra quyết định, muốn!
Ừm!
Rất không tệ, điều kiện về các mặt khác cũng rất tốt, lúc này trong lòng Mạnh Hi quyết định phải ký tên cho Trần Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.