Chương 475
Vô Ưu 95
20/03/2024
“Tôi suy nghĩ mẹ của tôi cũng không thể nấu cơm, cho nên đi mua đồ ăn, kết quả đến lúc tôi trở về. Trong phòng khách lộn xộn hết lên, ghế tựa ngã trái ngã phải ngổn ngang, trên ghế sa lon cũng đều là đĩa đựng trái cây, đồ trên bàn, rải rác đầy đất. Lúc ấy tôi cũng bị giật nảy mình! Lo lắng có phải là mẹ của tôi xảy ra chuyện gì tồi không. Lúc này, tôi nghe thấy có người khóc thút thít, sau khi tìm được tiếng khóc như ẩn như hiện, thì thấy mẹ của tôi tóc tai bù xù co rúc ở một góc trong phòng khách vừa phát run vừa khóc thút thít. Giống như hiện tại!”
“Trông thấy tôi trở vẽ, mẹ của tôi cũng không nói chuyện với tôi!”
Nói đến đây, cô gái lại nói với Trần Thương: “Tôi tưởng rằng trong nhà có trộm, thế nhưng là căn bản không có! Trong nhà cái gì cũng không có mất”
“Lúc này, mẹ của tôi bỗng nhiên quay người nhìn tôi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt ngốc trệ, thanh âm run lấy bẩy nói với tôi: con gái, bọn họ vừa mới trở về..”
“Tôi lúc ấy liền trợn tròn mắt, tôi tranh thủ thời gian hỏi mẹ: Ai trở về vậy?”
“Mẹ của tôi nói: “Là ông Vương lầu dưới, ông ấy nói nhất định phải dẫn mẹ đi, còn nói cái gì mà bà chị, chúng tôi trở về thăm người đây.
Cô gái bỗng nhiên nhìn Trần Thương: “Ông Vương dưới lầu nhà tôi vừa chết vào năm ngoái!”
“Sau đó tôi vội sắp xếp một chút cho mẹ, gọi chồng tôi, chị gái, em trai đến, lúc này mới trấn an được một chút, chúng tôi vừa thương lượng có phải là mẹ của ta trúng tà hay không, dù sao hôm nay cũng là mười lăm tháng bảy...”
Cô gái tiếp tục nói ra: “Thật vất vả mới trấn an được mẹ của tôi, uống thuốc ngủ mới ngủ, thế nhưng ngay một giờ trước, tôi bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phòng bên, cho nên vội vàng đứng lên đi xem thứ.”
“Khi vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy mẹ của tôi đang gầm rú như tan nát cối lòng, đồ vật trên giường đều bị ném xuống đất!”
“Mẹ của tôi nhìn thấy tôi đi vào, nói ra: Con gái, ngươi xem đi, đẳng sau, bọn họ lại tới nữa rồi!”
Cô gái tìm tòi một chút, tựa hồ có chút sợ.
Đừng nói cô gái ấy, ngay cả Trần Thương cùng Nhạc Nhạc đều nghe được cũng có chút run lẩy bẩy.
Trần Thương lầm bẩm một tiếng.
Cô gái tiếp tục nói: “Lúc tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi bỗng nhiên chỉ đẳng sau tôi,
rống to: Ông đi mau! Ta van cầu ông mà, đi mau đi! Thế nhưng khi tôi quay người thì không nhìn thấy cái gì cả...”
“Lúc ấy, tôi bị dọa sợ, vội nói: Có phải mẹ hồ đồ rồi hay không!”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Thế nhưng mẹ của tôi lại nắm chặt góc áo của tôi, không chịu buông ra, nói: Ngay ở chỗ kia, ngay ở chỗ kia...”
“Khi tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi đã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: Đừng đuổi theo tôi nữa... Đừng bắt tôi mà!”
“Sau đó, chúng tôi đuổi tới nơi này”
Cố sự kể xong...
Trần Thương cảm giác có chút run lấy bẩy, nghĩ tới đây, tranh thủ lắc đầu cho tỉnh táo.
Mình là báo sĩ, sao có thể mê tín như bọn họ được?
Mà lúc này, mấy y tá Nhạc Nhạc đã sợ đến co cum lại một chỗ, không dám nói tiếp nữa.
Trần Thương suy nghĩ một chút, hỏi: “Trước kia, bà ấy có bị bệnh gì hay không? Hay có từng uống thuốc gì hay không? Tỉ như thuốc ngủ, thuốc giảm đau
các loại?”
Cô gái số tuổi cũng không lớn, đoán chừng còn nhỏ, lắc đầu: “Chưa, bình thường mẹ của tôi đều rất khỏe mạnh, rất ít uống thuốc ngủ, chỉ là tranh thủ lúc không có người uống một viên. Thuốc giảm đau cơ bản không uống, bình thường tinh thần đều rất tốt, mỗi ngày đi đến trung tâm người già hoạt động ca hát khiêu vũ. À! Đúng rồi, mẹ tôi có cao huyết áp. Cao huyết áp vài chục năm đến giờ vẫn luôn uống thuốc đều đặn”
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, bài xuất ý nghĩ rước kia bị bệnh tâm thần, cũng không có bệnh gì ảnh hưởng đến tâm thần, nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Đi làm CT sọ não đi!”
Cô gái gật đầu, nhưng vẫn có chút thấp thỏm lo âu, bán tín bán nghĩ hỏi: “Được rồi, nhưng mà... Bác sĩ, mẹ của tôi có phải là bị quỷ ám rồi hay không? Nhìn thấy đồ vật gì đó không sạch sẽ?”
Trần Thương còn chưa kịp nói chuyện, cô gái đã tiếp tục nói: “Bác sĩ, các người chắc là gặp nhiều rồi, ngày mai tôi có nên đi tìm đạo sĩ đến làm phép không?”
Trần Thương sững sờ, cười nói: “Trước kiểm tra xem đầu của người bệnh có chuyện gì hay không đã.”
“Trông thấy tôi trở vẽ, mẹ của tôi cũng không nói chuyện với tôi!”
Nói đến đây, cô gái lại nói với Trần Thương: “Tôi tưởng rằng trong nhà có trộm, thế nhưng là căn bản không có! Trong nhà cái gì cũng không có mất”
“Lúc này, mẹ của tôi bỗng nhiên quay người nhìn tôi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt ngốc trệ, thanh âm run lấy bẩy nói với tôi: con gái, bọn họ vừa mới trở về..”
“Tôi lúc ấy liền trợn tròn mắt, tôi tranh thủ thời gian hỏi mẹ: Ai trở về vậy?”
“Mẹ của tôi nói: “Là ông Vương lầu dưới, ông ấy nói nhất định phải dẫn mẹ đi, còn nói cái gì mà bà chị, chúng tôi trở về thăm người đây.
Cô gái bỗng nhiên nhìn Trần Thương: “Ông Vương dưới lầu nhà tôi vừa chết vào năm ngoái!”
“Sau đó tôi vội sắp xếp một chút cho mẹ, gọi chồng tôi, chị gái, em trai đến, lúc này mới trấn an được một chút, chúng tôi vừa thương lượng có phải là mẹ của ta trúng tà hay không, dù sao hôm nay cũng là mười lăm tháng bảy...”
Cô gái tiếp tục nói ra: “Thật vất vả mới trấn an được mẹ của tôi, uống thuốc ngủ mới ngủ, thế nhưng ngay một giờ trước, tôi bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phòng bên, cho nên vội vàng đứng lên đi xem thứ.”
“Khi vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy mẹ của tôi đang gầm rú như tan nát cối lòng, đồ vật trên giường đều bị ném xuống đất!”
“Mẹ của tôi nhìn thấy tôi đi vào, nói ra: Con gái, ngươi xem đi, đẳng sau, bọn họ lại tới nữa rồi!”
Cô gái tìm tòi một chút, tựa hồ có chút sợ.
Đừng nói cô gái ấy, ngay cả Trần Thương cùng Nhạc Nhạc đều nghe được cũng có chút run lẩy bẩy.
Trần Thương lầm bẩm một tiếng.
Cô gái tiếp tục nói: “Lúc tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi bỗng nhiên chỉ đẳng sau tôi,
rống to: Ông đi mau! Ta van cầu ông mà, đi mau đi! Thế nhưng khi tôi quay người thì không nhìn thấy cái gì cả...”
“Lúc ấy, tôi bị dọa sợ, vội nói: Có phải mẹ hồ đồ rồi hay không!”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Thế nhưng mẹ của tôi lại nắm chặt góc áo của tôi, không chịu buông ra, nói: Ngay ở chỗ kia, ngay ở chỗ kia...”
“Khi tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi đã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: Đừng đuổi theo tôi nữa... Đừng bắt tôi mà!”
“Sau đó, chúng tôi đuổi tới nơi này”
Cố sự kể xong...
Trần Thương cảm giác có chút run lấy bẩy, nghĩ tới đây, tranh thủ lắc đầu cho tỉnh táo.
Mình là báo sĩ, sao có thể mê tín như bọn họ được?
Mà lúc này, mấy y tá Nhạc Nhạc đã sợ đến co cum lại một chỗ, không dám nói tiếp nữa.
Trần Thương suy nghĩ một chút, hỏi: “Trước kia, bà ấy có bị bệnh gì hay không? Hay có từng uống thuốc gì hay không? Tỉ như thuốc ngủ, thuốc giảm đau
các loại?”
Cô gái số tuổi cũng không lớn, đoán chừng còn nhỏ, lắc đầu: “Chưa, bình thường mẹ của tôi đều rất khỏe mạnh, rất ít uống thuốc ngủ, chỉ là tranh thủ lúc không có người uống một viên. Thuốc giảm đau cơ bản không uống, bình thường tinh thần đều rất tốt, mỗi ngày đi đến trung tâm người già hoạt động ca hát khiêu vũ. À! Đúng rồi, mẹ tôi có cao huyết áp. Cao huyết áp vài chục năm đến giờ vẫn luôn uống thuốc đều đặn”
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, bài xuất ý nghĩ rước kia bị bệnh tâm thần, cũng không có bệnh gì ảnh hưởng đến tâm thần, nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Đi làm CT sọ não đi!”
Cô gái gật đầu, nhưng vẫn có chút thấp thỏm lo âu, bán tín bán nghĩ hỏi: “Được rồi, nhưng mà... Bác sĩ, mẹ của tôi có phải là bị quỷ ám rồi hay không? Nhìn thấy đồ vật gì đó không sạch sẽ?”
Trần Thương còn chưa kịp nói chuyện, cô gái đã tiếp tục nói: “Bác sĩ, các người chắc là gặp nhiều rồi, ngày mai tôi có nên đi tìm đạo sĩ đến làm phép không?”
Trần Thương sững sờ, cười nói: “Trước kiểm tra xem đầu của người bệnh có chuyện gì hay không đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.