Chương 942: Có một chút mờ mịt!
Vô Ưu 95
24/05/2024
Thế là, lại một cái tết!
Chỉ là lần này tăng thêm một câu lời kịch:
- Tiểu nương tử, cùng bản vương về núi làm áp trại phu nhân đi! Đi theo bản vương ăn ngon uống sướng.
Mặt Tân Duyệt càng đỏ hơn:
- Cẩu tặc, ta đây làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Trần Thương không để ý cười cười, chỉ là lúc hạ thủ dùng lực mạnh hơn một chút
- Tiểu gia ta trời sinh gan lớn, một nữ quỷ xinh đẹp như thế, chẳng phải là đưa hàng tới cửa!
Tân Duyệt dường như nghiện rồi, diễn kịch diễn càng thêm nhập tâm, giọng nói thê lương nói:
- Trần cẩu tặc! Cho dù ngươi chiếm được thân thể ta thì cũng không chiếm được lòng ta!
Trần Thương nghe xong, cười dâm một tiếng:
- Như thế vẫn chưa đủ sao?
Chỉ là... Cái tết này vừa vặn vỗ xuống, Trần Thương bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi!
Anh nhìn thấy nhạc phụ Tần Hiếu Uyên và nhạc mẫu Ký Như Vân đang cùng nhau đi tới!
Cũng vừa vặn trông thấy Tân Duyệt bị Trần Thương vác trên vai, mà...tay Trần Thương tay lúc này còn đang đặt trên... Tần Duyệt!
Lúc này, ba đôi mắt sáng ngời có thần, dưới ánh đèn đường phá lệ lộ ra sự đột ngột!
Lão Tân cảm giác các cơ trên mặt co rút, chỉ là... Không biết co rút là do dây nào trong số mười hai dây thần kinh trên mặt!
Còn Ký Như Vân cảm giác hô hấp không thoải mái, không biết có phải có quan hệ đến dị ứng hương hoa hay không!
Một bàn tay của Trần Thương đặt bên trên cái kia của Tân Duyệt, thần kinh tê liệt, ừm, dù sao chính là không động được!
Ngay lúc này.
Tân Duyệt dường như vẫn còn nhập tâm trong vai diễn, bỗng nhiên nói:
- Tướng công, đối với nô gia nhẹ nhàng chút...
Giọng nói êm dịu, mang theo mị hoặc, mang theo một tia tà âm, mang theo... Một loại hương vị ngứa ngáy.
Giờ khắc này!. Ngôn Tình Sủng
Ba người đều trợn mắt há mồm!
Không biết làm sao!
Có một chút mờ mịt!
Có một chút luống cuống.
Cơn gió hôm nay, rất là ồn ào náo động!
...
Lúc này, Trần Thương ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mồ hôi hơi nhiều, tim hơi sợ.
Mà lão Tân bỗng nhiên lôi kéo Ký Như Vân quay người, đ ra phía sau, khàn khàn cuống họng nói
- Ai nha, vợ à, tại sao anh cảm giác con mắt hơi mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy!
Ký Như Vân cũng nhỏ giọng thì thầm:
- Ai nha, chồng à, em cũng vậy, hơn nữa... Lỗ tai em còn hơi ù ù, cái gì cũng không nghe thấy, đến cùng là thế nào?
Tân Hiếu Uyên cũng nhập tâm diễn xuất, khàn khàn cuống họng tiếp tục nói:
- Mau về nhà, sớm nghỉ ngơi một chút đi!
Ký Như Vân gật đầu!
Hai người ba bước gộp hai bước, mau chóng rời đi.
Làm cho Trần Thương nhìn đến mắt trợn tròn!
Cái này mẹ nó....
Thật thần kỳ!
'Đang không biết làm sao, không nghĩ tới viện trưởng Tân kịp thời kịp phản ứng.
Viện trưởng đúng là viện trưởng, Trần Thương càng nghĩ đáy lòng càng bội phục.
Nhưng mà...
Cái nhà này, một nhà đều mẹ nó là diễn viên...
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của viện trưởng Tần, Trần Thương hơi xấu hổ,
Nghĩ tới đây, tay Trần Thương bỗng nhiên khôi phục cảm giác, tiếp đó nhéo nhéo, không sai, các phương diện rất tốt!
Vậy nên...
Lại tết một cái?
Nghĩ tới đây, Trần Thương bèn thử một chút!
Trần Thương còn đang nghĩ thử lại, bỗng nhiên Tần Duyệt nói ở bên tai:
- Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Mặt Trần Thương biến sắc!
Mau chóng đặt Tần Duyệt xuống.
Khụ khụ một tiếng:
- Cái này... Cái kia... Tay anh vừa rồi bị chuột rút, không động được!
Tân Duyệt híp mắt, nhìn Trần Thương, cười hì hì:
- Thật à?
Trần Thương nghiêm túc gật đầu, trong ánh mắt viết đầy đơn thuần.
Chỉ là lần này tăng thêm một câu lời kịch:
- Tiểu nương tử, cùng bản vương về núi làm áp trại phu nhân đi! Đi theo bản vương ăn ngon uống sướng.
Mặt Tân Duyệt càng đỏ hơn:
- Cẩu tặc, ta đây làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Trần Thương không để ý cười cười, chỉ là lúc hạ thủ dùng lực mạnh hơn một chút
- Tiểu gia ta trời sinh gan lớn, một nữ quỷ xinh đẹp như thế, chẳng phải là đưa hàng tới cửa!
Tân Duyệt dường như nghiện rồi, diễn kịch diễn càng thêm nhập tâm, giọng nói thê lương nói:
- Trần cẩu tặc! Cho dù ngươi chiếm được thân thể ta thì cũng không chiếm được lòng ta!
Trần Thương nghe xong, cười dâm một tiếng:
- Như thế vẫn chưa đủ sao?
Chỉ là... Cái tết này vừa vặn vỗ xuống, Trần Thương bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi!
Anh nhìn thấy nhạc phụ Tần Hiếu Uyên và nhạc mẫu Ký Như Vân đang cùng nhau đi tới!
Cũng vừa vặn trông thấy Tân Duyệt bị Trần Thương vác trên vai, mà...tay Trần Thương tay lúc này còn đang đặt trên... Tần Duyệt!
Lúc này, ba đôi mắt sáng ngời có thần, dưới ánh đèn đường phá lệ lộ ra sự đột ngột!
Lão Tân cảm giác các cơ trên mặt co rút, chỉ là... Không biết co rút là do dây nào trong số mười hai dây thần kinh trên mặt!
Còn Ký Như Vân cảm giác hô hấp không thoải mái, không biết có phải có quan hệ đến dị ứng hương hoa hay không!
Một bàn tay của Trần Thương đặt bên trên cái kia của Tân Duyệt, thần kinh tê liệt, ừm, dù sao chính là không động được!
Ngay lúc này.
Tân Duyệt dường như vẫn còn nhập tâm trong vai diễn, bỗng nhiên nói:
- Tướng công, đối với nô gia nhẹ nhàng chút...
Giọng nói êm dịu, mang theo mị hoặc, mang theo một tia tà âm, mang theo... Một loại hương vị ngứa ngáy.
Giờ khắc này!. Ngôn Tình Sủng
Ba người đều trợn mắt há mồm!
Không biết làm sao!
Có một chút mờ mịt!
Có một chút luống cuống.
Cơn gió hôm nay, rất là ồn ào náo động!
...
Lúc này, Trần Thương ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mồ hôi hơi nhiều, tim hơi sợ.
Mà lão Tân bỗng nhiên lôi kéo Ký Như Vân quay người, đ ra phía sau, khàn khàn cuống họng nói
- Ai nha, vợ à, tại sao anh cảm giác con mắt hơi mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy!
Ký Như Vân cũng nhỏ giọng thì thầm:
- Ai nha, chồng à, em cũng vậy, hơn nữa... Lỗ tai em còn hơi ù ù, cái gì cũng không nghe thấy, đến cùng là thế nào?
Tân Hiếu Uyên cũng nhập tâm diễn xuất, khàn khàn cuống họng tiếp tục nói:
- Mau về nhà, sớm nghỉ ngơi một chút đi!
Ký Như Vân gật đầu!
Hai người ba bước gộp hai bước, mau chóng rời đi.
Làm cho Trần Thương nhìn đến mắt trợn tròn!
Cái này mẹ nó....
Thật thần kỳ!
'Đang không biết làm sao, không nghĩ tới viện trưởng Tân kịp thời kịp phản ứng.
Viện trưởng đúng là viện trưởng, Trần Thương càng nghĩ đáy lòng càng bội phục.
Nhưng mà...
Cái nhà này, một nhà đều mẹ nó là diễn viên...
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của viện trưởng Tần, Trần Thương hơi xấu hổ,
Nghĩ tới đây, tay Trần Thương bỗng nhiên khôi phục cảm giác, tiếp đó nhéo nhéo, không sai, các phương diện rất tốt!
Vậy nên...
Lại tết một cái?
Nghĩ tới đây, Trần Thương bèn thử một chút!
Trần Thương còn đang nghĩ thử lại, bỗng nhiên Tần Duyệt nói ở bên tai:
- Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Mặt Trần Thương biến sắc!
Mau chóng đặt Tần Duyệt xuống.
Khụ khụ một tiếng:
- Cái này... Cái kia... Tay anh vừa rồi bị chuột rút, không động được!
Tân Duyệt híp mắt, nhìn Trần Thương, cười hì hì:
- Thật à?
Trần Thương nghiêm túc gật đầu, trong ánh mắt viết đầy đơn thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.