Chương 565: Có thể dạy tôi không?
Vô Ưu 95
21/03/2024
Sau khi Tân Duyệt nghe thấy, cười nhạo một tiếng:
- Lại đem chứa....
Mà mi tâm An Ngạn Quân khóa chặt, con mắt mở to nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Chính tự cậu đã nghiên cứu ra được?
Trần Thương gật đầu.
An Ngạn Quân bỗng nhiên chân thành nói
- Có thể dạy tôi không?
Tân Duyệt lập tức trợn tròn mắt, cô trông thấy bộ dáng của chủ nhiệm An thật tình nghiêm túc như vậy, không giống như là đang nói đùa
Chẳng lẽ... Trần Thương thật nghiên cứu ra được. cái mà anh gọi là phương pháp?
Nghĩ tới đây, trên mặt Tân Duyệt tràn đây chấn kinh cùng bất khả tư nghị.
Kỳ thật, Tân Duyệt cho dù là lại tra tư liệu học tập gì đi nữa, đối với hiểu biết về khâu cơ thực sự là quá có hạn, La Mã tuyệt không phải một ngày mà xây nên thành.
Mà An Ngạn Quân không giống vậy, ông xuất thân ngoại khoa tay, đối với khâu cơ vốn là đầy đủ hiểu biết, mà lúc này trông thấy một loạt các thao tác của Trần Thương, tự nhiên là nhìn ra rất đa đoan.
Có nhiều thứ hắn nói không nên lời, nhưng lại rất huyền diệu.
Loại cảm giác này khiến An Ngạn Quân bỗng nhiên ý thức được Trần Thương cũng không phải đang nói đùa.
Vì lẽ đó, ông mới hỏi Trần Thương có thể dạy cho mình không?
Trần Thương cười nói:
- Đương nhiên.
An Ngạn Quân như trút được gánh nặng!
- Cám ơn, tiểu Trần!
Buổi chiều, lại tới mấy bệnh nhân bị tổn thương cơ, mấy ca phẫu thuật, mỗi một ca đều là Trần Thương làm bác sĩ mổ chính, An Ngạn Quân làm trợ thủ.
Hai người Tân Duyệt và Vương Khiêm thì yên lặng đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ bỗng nhiên ý thức được, mình bị bác sĩ mổ chính của mình bỏ rơi!
Trần Thương khó được thanh nhàn một lúc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Vương Ngọc Sơn ở Ma Đô.
- Tiểu Trần? Mẫu đơn kia phát tới cho cậu rồi, tôi để nhân viên công tác mau chóng hoàn thành phê duyệt cho cậu, gửi giấy chứng nhận tới cho cậu.
Lúc này, Trần Thương mới nhớ tới mình đã gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y học Trung Hoa.
Ngượng ngùng cười nói:
- Ngại quá, viện trưởng Vương, gần đây bận việc quá nên quên mất.
Vương Ngọc Sơn cười ha ha, nói:
- Không sao, tôi chỉ gọi để nhắc cậu thôi, còn nữa, lễ cử hành niên hội năm nay được tổ chức ở Ma Đô, đến lúc đó cậu nhớ tới là được rồi.
Cúp điện thoại, Trần Thương in phiếu điền thông tin mà Vương Ngọc Sơn gửi cho mình ra.
Ngồi ở đãng kia điền vào, đều là một vài thông tin thông thường.
Nhưng, càng viết Trần Thương càng cảm thấy có chút không biết viết gì, đến cuối cùng khi viết xin chức vị, Trần Thương cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn nhẫn nại, viết: Quản sự!
Trình độ: Khoa chính quy.
Phương hướng: Cấp cứu? Có phải là không quá phù hợp hay không?
Thành quả học thuật: Không.
Phát biểu luận văn lĩnh vực tương quan: Không.
Các tác phẩm: Không
Tham dự luận đề: Không
Lấy được giải thưởng: Không
Trần Thương đột nhiên cảm thấy mình chỉ cần gửi danh tính và số thẻ căn cước cho Vương Ngọc Sơn là được rồi, còn những cái khác có điền hay không cũng vậy, dù sao đều là “không”...
Những người khác là “Thanh niên năm tốt”, còn mình là “Thanh niên không tốt”!
- Xin chức vị: Quản sự!
Đến cuối cùng, lúc xin chức vị Trần Thương nhìn thấy hai chữ quản sự mà mình viết này luôn cảm thấy có chút đỏ mặt.
Có phải là có chút quá mức.
Chờ đến khi luận văn phát biểu thành công, thu nhận thông báo cũng tạm được, bằng không sẽ xấu hổ cỡ nào đây chứ!
- Lại đem chứa....
Mà mi tâm An Ngạn Quân khóa chặt, con mắt mở to nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Chính tự cậu đã nghiên cứu ra được?
Trần Thương gật đầu.
An Ngạn Quân bỗng nhiên chân thành nói
- Có thể dạy tôi không?
Tân Duyệt lập tức trợn tròn mắt, cô trông thấy bộ dáng của chủ nhiệm An thật tình nghiêm túc như vậy, không giống như là đang nói đùa
Chẳng lẽ... Trần Thương thật nghiên cứu ra được. cái mà anh gọi là phương pháp?
Nghĩ tới đây, trên mặt Tân Duyệt tràn đây chấn kinh cùng bất khả tư nghị.
Kỳ thật, Tân Duyệt cho dù là lại tra tư liệu học tập gì đi nữa, đối với hiểu biết về khâu cơ thực sự là quá có hạn, La Mã tuyệt không phải một ngày mà xây nên thành.
Mà An Ngạn Quân không giống vậy, ông xuất thân ngoại khoa tay, đối với khâu cơ vốn là đầy đủ hiểu biết, mà lúc này trông thấy một loạt các thao tác của Trần Thương, tự nhiên là nhìn ra rất đa đoan.
Có nhiều thứ hắn nói không nên lời, nhưng lại rất huyền diệu.
Loại cảm giác này khiến An Ngạn Quân bỗng nhiên ý thức được Trần Thương cũng không phải đang nói đùa.
Vì lẽ đó, ông mới hỏi Trần Thương có thể dạy cho mình không?
Trần Thương cười nói:
- Đương nhiên.
An Ngạn Quân như trút được gánh nặng!
- Cám ơn, tiểu Trần!
Buổi chiều, lại tới mấy bệnh nhân bị tổn thương cơ, mấy ca phẫu thuật, mỗi một ca đều là Trần Thương làm bác sĩ mổ chính, An Ngạn Quân làm trợ thủ.
Hai người Tân Duyệt và Vương Khiêm thì yên lặng đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ bỗng nhiên ý thức được, mình bị bác sĩ mổ chính của mình bỏ rơi!
Trần Thương khó được thanh nhàn một lúc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Vương Ngọc Sơn ở Ma Đô.
- Tiểu Trần? Mẫu đơn kia phát tới cho cậu rồi, tôi để nhân viên công tác mau chóng hoàn thành phê duyệt cho cậu, gửi giấy chứng nhận tới cho cậu.
Lúc này, Trần Thương mới nhớ tới mình đã gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y học Trung Hoa.
Ngượng ngùng cười nói:
- Ngại quá, viện trưởng Vương, gần đây bận việc quá nên quên mất.
Vương Ngọc Sơn cười ha ha, nói:
- Không sao, tôi chỉ gọi để nhắc cậu thôi, còn nữa, lễ cử hành niên hội năm nay được tổ chức ở Ma Đô, đến lúc đó cậu nhớ tới là được rồi.
Cúp điện thoại, Trần Thương in phiếu điền thông tin mà Vương Ngọc Sơn gửi cho mình ra.
Ngồi ở đãng kia điền vào, đều là một vài thông tin thông thường.
Nhưng, càng viết Trần Thương càng cảm thấy có chút không biết viết gì, đến cuối cùng khi viết xin chức vị, Trần Thương cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn nhẫn nại, viết: Quản sự!
Trình độ: Khoa chính quy.
Phương hướng: Cấp cứu? Có phải là không quá phù hợp hay không?
Thành quả học thuật: Không.
Phát biểu luận văn lĩnh vực tương quan: Không.
Các tác phẩm: Không
Tham dự luận đề: Không
Lấy được giải thưởng: Không
Trần Thương đột nhiên cảm thấy mình chỉ cần gửi danh tính và số thẻ căn cước cho Vương Ngọc Sơn là được rồi, còn những cái khác có điền hay không cũng vậy, dù sao đều là “không”...
Những người khác là “Thanh niên năm tốt”, còn mình là “Thanh niên không tốt”!
- Xin chức vị: Quản sự!
Đến cuối cùng, lúc xin chức vị Trần Thương nhìn thấy hai chữ quản sự mà mình viết này luôn cảm thấy có chút đỏ mặt.
Có phải là có chút quá mức.
Chờ đến khi luận văn phát biểu thành công, thu nhận thông báo cũng tạm được, bằng không sẽ xấu hổ cỡ nào đây chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.