Chương 985: Cũng quá cao cấp rồi
Vô Ưu 95
17/06/2024
Nhìn ánh sáng phát ra từ điện thoại, có hơi ngập ngừng một chút.
Những năm gần đây, Trần Thương phát hiện ra bản thân mình bất trí bất giác dưỡng thành một thói quen không tốt lắm, đó là ngủ rất cạn.
Có chút động tĩnh thì rất dễ tỉnh lại.
Đó với chuông điện thoại di động thì càng đa biệt nhạy cảm hơn.
Nhìn anh sáng phát ra từ điện thoại, Trăn Thương, do dự một hồi, dù sao khoa cấp cứu chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn cho mình vào nửa đêm, bình thường đều là điện thoại.
Trong mơ mơ màng màng căm lấy điện thoại, mở khoá màn hình, thì ra là một mail, chỉ là... Sau khi thấy nội dung bên trong, Trần Thương không còn cảm thấy. buồn ngủ.
Là thông báo chấp nhận!
Thông báo chấp nhận của «Tạp chí phẫu thật ngoại khoa Anh»!
Sau khi nhìn thấy thông báo, Trần Thương hưng phấn vô cùng.
Ban đầu cho rằng dù sao thì có khả năng phải mất mấy tháng khả năng mới có thông báo, không nghĩ đến có thể biết được thông báo nhanh như vậy, Trần Thương rất là hưng phấn!
Bình thường đến nói, loại này cao cấp tập san, nhất thẩm nhị thẩm hết sức phức tạp.
Cái bản thảo này gửi đi mới hơn nửa tháng, mà đã thông qua.
Hơn nữa, Trần Thương vậy mà thật sự nhìn thấy một địa chỉ email, nhưng mà nó lại là riêng tư!
Trần Thương có chút sửng sốt một chút, chẳng. lẽ... Có thể là loại bài viết cao cấp này căn cũng tổng biên tập liên hệ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương còn chưa kịp đáp lời, thì một email lạ đột nhiên xuất hiện, là một bản tin nhắn bằng tiếng Trung được gửi đến!
- Xin chào, Trần Thương tiên sinh, tôi là biên tập của « Tạp chí phẫu thuật ngoại khoa Anh », Đường, Sâm, rất hân hạnh được biết ngài, chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc với ngài trong tương lai...
Trần Thương trầm mặc, các tập chí cấp cao còn được phục vụ riêng, lại chỉ định cho anh một biên tập biết tiếng Trung... Cái này cũng quá cao cấp rồi?
Nghĩ đến « Cấy Ghép Lá Gan », Trần Thương lắc. đầu, tiếp tục ngủ!
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trăn Thương dậy thật sớm, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, duy nhất có một điểm không được hoàn mỹ chính là, bộ đồ vest duy nhất mà anh có mất rồi!
Đoán chúng hôm nay phải ăn mặc quần áo đơn giản thoải mái rồi.
Thế nhưng là ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thương hơi sững sờ, sớm như vậy ai lại gõ cửa.
Sau khi mở cửa, lập tức trông thấy Tân Duyệt ôm một bộ quần áo chạy vào!
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người.
- Không phải em nói còn đang ngủ đó sao?
Tần Duyệt nhe răng cười tỉnh nghịch, không nói gì, chỉ là đem chiếc túi xách lớn trong tay mở ra, nói:
- Nhanh lên, thử nhìn một chút! Có thể mặc hay không.
Đang lúc nói chuyện, Tần Duyệt lấy ra từ trong túi xách một bộ đồ vét, chỉnh tề, còn có cả áo sơ mi trắng!
Nhìn giống như là đồ mới.
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người:
- Em lấy quần áo ở đâu ra?
Tân Duyệt mặt nói:
- Anh đừng có để ý đến chuyện này, dù sao cũng. chỉ mặc một ngày! Thử trước một chút xem có vừa người không.
Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó:
- Em chắc sẽ không lấy... quần áo của cha em chứ?
Tân Duyệt thấy mình đã bị lộ, lập tức cười xấu hổ:
- Dù sao hôm nay ông ấy cũng không mặc nó, sau khi anh mặc, em mang đồ giặt lại cho ông ấy được rồi, chờ có thời gian em cũng anh đi mua một bộ khác!
Tân Duyệt với Trần Thương không giống nhau, cô chu đáo và nữa cân nhắc các thứ nhiều hơn.
Nghĩ đến hôm nay khẳng định phải mặc đồ vét, nhưng mà hôm qua thật sự đã quá muộn.
Hơn nữa cô trông thấy Trần Thương đã rất mệt mỏi, không đành lòng bắt hẳn đi dạo phố lựa quần áo, lại không muốn tùy tiện mua một bộ.
Bỗng nhiên nghĩ ra Trần Thương có thể mặc áo dê nhung cashmere của cha mình, ngoài hình của hai người hình cũng không khác nhau lắm, đồ vét chắc là cũng có thể mặc vừa.
Nghĩ tới đây, cô tối hôm phải ân cần đủ thứ, chỉ vì lấy bộ quần áo này.
Những năm gần đây, Trần Thương phát hiện ra bản thân mình bất trí bất giác dưỡng thành một thói quen không tốt lắm, đó là ngủ rất cạn.
Có chút động tĩnh thì rất dễ tỉnh lại.
Đó với chuông điện thoại di động thì càng đa biệt nhạy cảm hơn.
Nhìn anh sáng phát ra từ điện thoại, Trăn Thương, do dự một hồi, dù sao khoa cấp cứu chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn cho mình vào nửa đêm, bình thường đều là điện thoại.
Trong mơ mơ màng màng căm lấy điện thoại, mở khoá màn hình, thì ra là một mail, chỉ là... Sau khi thấy nội dung bên trong, Trần Thương không còn cảm thấy. buồn ngủ.
Là thông báo chấp nhận!
Thông báo chấp nhận của «Tạp chí phẫu thật ngoại khoa Anh»!
Sau khi nhìn thấy thông báo, Trần Thương hưng phấn vô cùng.
Ban đầu cho rằng dù sao thì có khả năng phải mất mấy tháng khả năng mới có thông báo, không nghĩ đến có thể biết được thông báo nhanh như vậy, Trần Thương rất là hưng phấn!
Bình thường đến nói, loại này cao cấp tập san, nhất thẩm nhị thẩm hết sức phức tạp.
Cái bản thảo này gửi đi mới hơn nửa tháng, mà đã thông qua.
Hơn nữa, Trần Thương vậy mà thật sự nhìn thấy một địa chỉ email, nhưng mà nó lại là riêng tư!
Trần Thương có chút sửng sốt một chút, chẳng. lẽ... Có thể là loại bài viết cao cấp này căn cũng tổng biên tập liên hệ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương còn chưa kịp đáp lời, thì một email lạ đột nhiên xuất hiện, là một bản tin nhắn bằng tiếng Trung được gửi đến!
- Xin chào, Trần Thương tiên sinh, tôi là biên tập của « Tạp chí phẫu thuật ngoại khoa Anh », Đường, Sâm, rất hân hạnh được biết ngài, chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc với ngài trong tương lai...
Trần Thương trầm mặc, các tập chí cấp cao còn được phục vụ riêng, lại chỉ định cho anh một biên tập biết tiếng Trung... Cái này cũng quá cao cấp rồi?
Nghĩ đến « Cấy Ghép Lá Gan », Trần Thương lắc. đầu, tiếp tục ngủ!
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trăn Thương dậy thật sớm, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, duy nhất có một điểm không được hoàn mỹ chính là, bộ đồ vest duy nhất mà anh có mất rồi!
Đoán chúng hôm nay phải ăn mặc quần áo đơn giản thoải mái rồi.
Thế nhưng là ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thương hơi sững sờ, sớm như vậy ai lại gõ cửa.
Sau khi mở cửa, lập tức trông thấy Tân Duyệt ôm một bộ quần áo chạy vào!
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người.
- Không phải em nói còn đang ngủ đó sao?
Tần Duyệt nhe răng cười tỉnh nghịch, không nói gì, chỉ là đem chiếc túi xách lớn trong tay mở ra, nói:
- Nhanh lên, thử nhìn một chút! Có thể mặc hay không.
Đang lúc nói chuyện, Tần Duyệt lấy ra từ trong túi xách một bộ đồ vét, chỉnh tề, còn có cả áo sơ mi trắng!
Nhìn giống như là đồ mới.
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người:
- Em lấy quần áo ở đâu ra?
Tân Duyệt mặt nói:
- Anh đừng có để ý đến chuyện này, dù sao cũng. chỉ mặc một ngày! Thử trước một chút xem có vừa người không.
Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó:
- Em chắc sẽ không lấy... quần áo của cha em chứ?
Tân Duyệt thấy mình đã bị lộ, lập tức cười xấu hổ:
- Dù sao hôm nay ông ấy cũng không mặc nó, sau khi anh mặc, em mang đồ giặt lại cho ông ấy được rồi, chờ có thời gian em cũng anh đi mua một bộ khác!
Tân Duyệt với Trần Thương không giống nhau, cô chu đáo và nữa cân nhắc các thứ nhiều hơn.
Nghĩ đến hôm nay khẳng định phải mặc đồ vét, nhưng mà hôm qua thật sự đã quá muộn.
Hơn nữa cô trông thấy Trần Thương đã rất mệt mỏi, không đành lòng bắt hẳn đi dạo phố lựa quần áo, lại không muốn tùy tiện mua một bộ.
Bỗng nhiên nghĩ ra Trần Thương có thể mặc áo dê nhung cashmere của cha mình, ngoài hình của hai người hình cũng không khác nhau lắm, đồ vét chắc là cũng có thể mặc vừa.
Nghĩ tới đây, cô tối hôm phải ân cần đủ thứ, chỉ vì lấy bộ quần áo này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.