Chương 732: Không có dấu hiệu khôi phục
Vô Ưu 95
16/04/2024
Phòng cấp cứu cấp tốc bắt đầu trù bị
Nhịp tim, hô hấp của người bệnh vẫn rất yếu ớt, thế nhưng lúc này bởi vì té xỉu, đã không còn ý thức.
Trần Thương gọi y tá:
- Giám sát điện tâm đồ!
- Liên hệ ICU, còn có nội khoa tim, khẩn cấp hội chuẩn!
Tất cả y tá giống như chiến sĩ, trong nháy mắt tất cả đều vùi đầu vào làm việc.
Trần Thương quay người nhìn Thường Lệ Na, sắc mặt âm trầm
- Đi gọi Nghiêm Minh đi.
Thường Lệ Na gật đầu, quay người đi.
Gia hỏa Nghiêm Minh này, thật sự là quá không có trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương hận không thể đấm anh ta một đấm, thật con mẹ nhà nó ngu xuẩn!
Bảo anh ta kiểm tra phòng, trong lòng cũng biết lượng sức, đối với người bệnh căn dặn nhiều chút, thế nhưng lại không kiểm tra
Bây giờ thì hay rồi!
....
Nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bực.
Tất cả công tác cấp cứu đã bắt đầu được tiến hành
- Đặt nội khí quản, đã kết nối được cơ hô hấp.
Lúc này, trên màn hình điện tâm đö cho kết quả ra.
Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh, Trần Thương lập tức ngẩn người.
Mới vừa rồi tìm vẫn còn đập mà?
Tại sao lại ngừng rồi?
Trần Thương lập tức bị dọa sợ.
“Trái tim sao lại đột nhiên ngừng đập?
Chẳng lẽ là tìm mạch bị sốc?
Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.
Tim mạch bị sốc thì xác suất tử vong sẽ rất cao.
Lúc này đối với tình trạng người bệnh hết thảy. đều không rõ, nhưng hiện tại phải làm không phải cái khác, mà là cấp cứu!
Trần Thương đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng xoay người nói với y tá:
~ Adrenalin!
~ Hút đờm!
Sau khi nói xong, Trần Thương lập tức bắt đầu khôi phục tim phổi.
Qua mấy lần, nhịp tim của người bệnh vẫn không có dấu hiệu khôi phục.
Lúc này, bác sĩ phòng ICU Triệu Kiến Hải chạy tới.
Nhìn thấy tình trạng này, lập tức biến sắc:
Trần Thương thấy Triệu Kiến Hải, vội vàng gật đầu:
- Triệu lão sư, ngài đã tới!
Triệu Kiến Hải gật đầu:
- Ừm!
Hai người vội vàng bắt đầu cứu viện.
Điện giật!
Khôi phục tim phổi!
Cung cấp oxi cho khí quản!
Hai tổ trôi qua, Nghiêm Minh mới ngáp một cái đi tới, đứng ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện.
Người bệnh nằm trên giường cấp cứu, không nhúc nhích.
Một mình Trần Thương đang nén Ngoại lõng ngực cho anh ta.
Đã cắm nội khí quản, đã tiếp cơ hô hấp.
Một y tá phụ trách đưa thuốc, một y tá phụ trách hút đờm.
Nghiêm Minh nhìn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, Trần Thương đã bắt đầu toát mồ hôi, cũng may lúc mới thực hiện anh đã ăn vài thứ, cho nên cơ thể mới có đủ sức, chứ không thì thật không biết anh có thể kiên trì nén Ngoại lồng ngực lâu như vậy không.
Trần Thương xoay người, nhìn thấy Nghiêm Minh, không để ý đến việc phải trách cứ hần:
- Mau tranh thủ thời gian liên hệ với người nhà người bệnh!
Thường Lệ Na gật đầu, vội vàng chạy tới khu vực thường trực của y tá để gọi điện thoại.
Một y tá khác thì đã mời bác sĩ nội khoa tim tới.
Nghiêm Minh nhìn Trần Thương cực kỳ mệt mỏi, nhịn không được nói:
- Để tôi tới, cậu hãy nghỉ một lát trước đi.
Hai mắt Trần Thương đỏ lên, thực hiện cứu chữa đã mười mấy phút rồi mà người bệnh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, khiến Trần Thương cảm thấy không, cam tâm.
Nghe thấy tiếng nói của Nghiêm Minh, Trần Thương cũng không hề ngẩng đầu, tiếp tục nén.
Chỉ cố kiềm chế sự tức giận mà hô lên một tiếng!
- Cút!
Nhịp tim, hô hấp của người bệnh vẫn rất yếu ớt, thế nhưng lúc này bởi vì té xỉu, đã không còn ý thức.
Trần Thương gọi y tá:
- Giám sát điện tâm đồ!
- Liên hệ ICU, còn có nội khoa tim, khẩn cấp hội chuẩn!
Tất cả y tá giống như chiến sĩ, trong nháy mắt tất cả đều vùi đầu vào làm việc.
Trần Thương quay người nhìn Thường Lệ Na, sắc mặt âm trầm
- Đi gọi Nghiêm Minh đi.
Thường Lệ Na gật đầu, quay người đi.
Gia hỏa Nghiêm Minh này, thật sự là quá không có trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương hận không thể đấm anh ta một đấm, thật con mẹ nhà nó ngu xuẩn!
Bảo anh ta kiểm tra phòng, trong lòng cũng biết lượng sức, đối với người bệnh căn dặn nhiều chút, thế nhưng lại không kiểm tra
Bây giờ thì hay rồi!
....
Nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bực.
Tất cả công tác cấp cứu đã bắt đầu được tiến hành
- Đặt nội khí quản, đã kết nối được cơ hô hấp.
Lúc này, trên màn hình điện tâm đö cho kết quả ra.
Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh, Trần Thương lập tức ngẩn người.
Mới vừa rồi tìm vẫn còn đập mà?
Tại sao lại ngừng rồi?
Trần Thương lập tức bị dọa sợ.
“Trái tim sao lại đột nhiên ngừng đập?
Chẳng lẽ là tìm mạch bị sốc?
Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.
Tim mạch bị sốc thì xác suất tử vong sẽ rất cao.
Lúc này đối với tình trạng người bệnh hết thảy. đều không rõ, nhưng hiện tại phải làm không phải cái khác, mà là cấp cứu!
Trần Thương đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng xoay người nói với y tá:
~ Adrenalin!
~ Hút đờm!
Sau khi nói xong, Trần Thương lập tức bắt đầu khôi phục tim phổi.
Qua mấy lần, nhịp tim của người bệnh vẫn không có dấu hiệu khôi phục.
Lúc này, bác sĩ phòng ICU Triệu Kiến Hải chạy tới.
Nhìn thấy tình trạng này, lập tức biến sắc:
Trần Thương thấy Triệu Kiến Hải, vội vàng gật đầu:
- Triệu lão sư, ngài đã tới!
Triệu Kiến Hải gật đầu:
- Ừm!
Hai người vội vàng bắt đầu cứu viện.
Điện giật!
Khôi phục tim phổi!
Cung cấp oxi cho khí quản!
Hai tổ trôi qua, Nghiêm Minh mới ngáp một cái đi tới, đứng ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện.
Người bệnh nằm trên giường cấp cứu, không nhúc nhích.
Một mình Trần Thương đang nén Ngoại lõng ngực cho anh ta.
Đã cắm nội khí quản, đã tiếp cơ hô hấp.
Một y tá phụ trách đưa thuốc, một y tá phụ trách hút đờm.
Nghiêm Minh nhìn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, Trần Thương đã bắt đầu toát mồ hôi, cũng may lúc mới thực hiện anh đã ăn vài thứ, cho nên cơ thể mới có đủ sức, chứ không thì thật không biết anh có thể kiên trì nén Ngoại lồng ngực lâu như vậy không.
Trần Thương xoay người, nhìn thấy Nghiêm Minh, không để ý đến việc phải trách cứ hần:
- Mau tranh thủ thời gian liên hệ với người nhà người bệnh!
Thường Lệ Na gật đầu, vội vàng chạy tới khu vực thường trực của y tá để gọi điện thoại.
Một y tá khác thì đã mời bác sĩ nội khoa tim tới.
Nghiêm Minh nhìn Trần Thương cực kỳ mệt mỏi, nhịn không được nói:
- Để tôi tới, cậu hãy nghỉ một lát trước đi.
Hai mắt Trần Thương đỏ lên, thực hiện cứu chữa đã mười mấy phút rồi mà người bệnh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, khiến Trần Thương cảm thấy không, cam tâm.
Nghe thấy tiếng nói của Nghiêm Minh, Trần Thương cũng không hề ngẩng đầu, tiếp tục nén.
Chỉ cố kiềm chế sự tức giận mà hô lên một tiếng!
- Cút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.