Chương 418: Không hiểu nổi
Vô Ưu 95
08/03/2024
Trần Thương lập tức bị dọa giật mình, lập tức đứng lên nhìn người bên cạnh.
Ngay lúc đó, Trần Thương nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù đứng bên cạnh mình, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.
Nói thật, lần này khiến Trần Thương bị dọa cho phát sợ!
Trần Thương bị dọa sợ! Sờ lên ngực mình thở mạnh hai cái.
Trần Thương quan sát cô gái kia, chỉ thấy cô ta cả người mặc quần áo bệnh nhân, có lẽ do nằm nên tóc có hơi rối một chút, cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt mang theo chất vấn.
Trần Thương ngẫm lại mà sợ, có quỷ mới biết cô ta đã đứng ở đó bao lâu! Nếu như cô thật sự có ý định gì xấu, bản thân anh hôm nay thật sẽ bị chôn tại nơi này.
Trần Thương nhìn cô gái, cảm giác có chút quen mặt, giống như là bệnh nhân phòng cấp cứu, thế nhưng... Hơn nửa đêm nữa hôm, ngươi không ngủ còn đến văn phòng ta làm gì?
Nghĩ vậy, Trần Thương thở dài: "Cô... Có chuyện gì hả?"
Cô gái nhìn chằm chằm Trần Thương: "Anh đang ngủ sao?”
Trần Thương sững sờ đáp: "Đúng vậy, buồn ngủ, không ngủ thì làm gì?”
Không hiểu nổi...
Mặt cô gái biến sắc, chất vấn: "Anh đang trực ban vậy mà đi ngủ? Anh có phải là bác sĩ hay không? Anh làm sao lại vô trách nhiệm như thế? Lỡ bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ!"
Trần Thương nhìn cô gái có chút tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, phát huy tính nhẫn nại của mình, kiên nhẫn giải thích nói: "Trực đêm nhưng vẫn có thể ngủ một chút, nếu như có chuyện, y tá sẽ đến kịp thời thúc giục, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
Sau khi cô gái nghe xong, cũng không nói gì, một lát sau mới ồ một tiếng: "Tôi thấy anh đi ngủ nên đi vào nhìn anh, không có việc gì, tôi đi trước, anh ngủ tiếp đi."
Nói xong, cô gái đứng dậy rời đi.
Để lại Trần Thương một mặt ngây ngốc đứng đó.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, ngồi trên ghế nửa ngày cũng không trì hoãn nổi, thật là có chút đáng sợ.
Xem ra sau này không thế ngủ ở văn phòng, sau này về phòng trực ban đi ngủ, nhất định phải đóng kỹ cửa lại!
Băng không thật nếu đúng lúc tâm tình không tốt, không chừng hôm nay Trần Thương thật sẽ gây ra chuyện gì đó!
Trải qua giày vò như vậy, Trần Thương rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ được.
Nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ, xem ra đêm nay đành thức trắng rồi.
Cầm lấy quyển sách trên bàn tùy tiện xem một chút.
Khoảng mười phút sau, bỗng nhiên có một y tá sắc mặt bối rối từ bên ngoài vội vã chạy vào.
"Bác sĩ Tiểu Trần, anh mau ra đây đi!"
Trần Thương tranh thủ thời gian đi ra theo.
Lúc này, một đám thanh niên lêu lổng đứng trước cửa phòng cấp cứu, không vào cũng không ra, cứ đứng chặn trước cửa ra vào đang tranh luận gì đó.
Trần Thương cũng không đi ra hẳn, đứng cách khoảng bảy tám mét đã nghe thấy một mùi rượu đập vào mặt.
Nhìn kỹ một chút, đây là một đám người trẻ tuổi, tính khí đang nóng giận, cả đám ăn mặc rất... rất vui
Trần Thương thở dài, lại là cùng nhau nhập say. sau đó làm loạn!
Chính là một đám người uống rượu không biết mình là ai tình đổ đốn rồi kiếm cớ gây sự.
Mãi một lát sau, rốt cuộc Trần Thương mới nhìn rõ đám người này đang đỡ lấy một chàng trai đi đến.
Trần Thương nhìn kỹ, trên đầu cậu trai kia toàn là máu, mặt lập tức biến sắc: "Nhạc Nhạc, mau lấy xe đẩy!"
Nhạc Nhạc thấy người kia một mặt toàn máu, đã sớm lo lắng đẩy tới một cái giường.
Trần Thương vội vàng gọi đám người kia: "Đặt người bệnh lên!”
Đám người kia vừa nhìn thấy Trăn Thương thì liền buông chàng trai ra, thậm chí không có ai thèm đỡ cậu ta khiến Trần Thương trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, ai cũng không đỡ hay sao?
Ngay lúc đó, Trần Thương nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù đứng bên cạnh mình, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.
Nói thật, lần này khiến Trần Thương bị dọa cho phát sợ!
Trần Thương bị dọa sợ! Sờ lên ngực mình thở mạnh hai cái.
Trần Thương quan sát cô gái kia, chỉ thấy cô ta cả người mặc quần áo bệnh nhân, có lẽ do nằm nên tóc có hơi rối một chút, cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt mang theo chất vấn.
Trần Thương ngẫm lại mà sợ, có quỷ mới biết cô ta đã đứng ở đó bao lâu! Nếu như cô thật sự có ý định gì xấu, bản thân anh hôm nay thật sẽ bị chôn tại nơi này.
Trần Thương nhìn cô gái, cảm giác có chút quen mặt, giống như là bệnh nhân phòng cấp cứu, thế nhưng... Hơn nửa đêm nữa hôm, ngươi không ngủ còn đến văn phòng ta làm gì?
Nghĩ vậy, Trần Thương thở dài: "Cô... Có chuyện gì hả?"
Cô gái nhìn chằm chằm Trần Thương: "Anh đang ngủ sao?”
Trần Thương sững sờ đáp: "Đúng vậy, buồn ngủ, không ngủ thì làm gì?”
Không hiểu nổi...
Mặt cô gái biến sắc, chất vấn: "Anh đang trực ban vậy mà đi ngủ? Anh có phải là bác sĩ hay không? Anh làm sao lại vô trách nhiệm như thế? Lỡ bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ!"
Trần Thương nhìn cô gái có chút tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, phát huy tính nhẫn nại của mình, kiên nhẫn giải thích nói: "Trực đêm nhưng vẫn có thể ngủ một chút, nếu như có chuyện, y tá sẽ đến kịp thời thúc giục, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
Sau khi cô gái nghe xong, cũng không nói gì, một lát sau mới ồ một tiếng: "Tôi thấy anh đi ngủ nên đi vào nhìn anh, không có việc gì, tôi đi trước, anh ngủ tiếp đi."
Nói xong, cô gái đứng dậy rời đi.
Để lại Trần Thương một mặt ngây ngốc đứng đó.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, ngồi trên ghế nửa ngày cũng không trì hoãn nổi, thật là có chút đáng sợ.
Xem ra sau này không thế ngủ ở văn phòng, sau này về phòng trực ban đi ngủ, nhất định phải đóng kỹ cửa lại!
Băng không thật nếu đúng lúc tâm tình không tốt, không chừng hôm nay Trần Thương thật sẽ gây ra chuyện gì đó!
Trải qua giày vò như vậy, Trần Thương rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ được.
Nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ, xem ra đêm nay đành thức trắng rồi.
Cầm lấy quyển sách trên bàn tùy tiện xem một chút.
Khoảng mười phút sau, bỗng nhiên có một y tá sắc mặt bối rối từ bên ngoài vội vã chạy vào.
"Bác sĩ Tiểu Trần, anh mau ra đây đi!"
Trần Thương tranh thủ thời gian đi ra theo.
Lúc này, một đám thanh niên lêu lổng đứng trước cửa phòng cấp cứu, không vào cũng không ra, cứ đứng chặn trước cửa ra vào đang tranh luận gì đó.
Trần Thương cũng không đi ra hẳn, đứng cách khoảng bảy tám mét đã nghe thấy một mùi rượu đập vào mặt.
Nhìn kỹ một chút, đây là một đám người trẻ tuổi, tính khí đang nóng giận, cả đám ăn mặc rất... rất vui
Trần Thương thở dài, lại là cùng nhau nhập say. sau đó làm loạn!
Chính là một đám người uống rượu không biết mình là ai tình đổ đốn rồi kiếm cớ gây sự.
Mãi một lát sau, rốt cuộc Trần Thương mới nhìn rõ đám người này đang đỡ lấy một chàng trai đi đến.
Trần Thương nhìn kỹ, trên đầu cậu trai kia toàn là máu, mặt lập tức biến sắc: "Nhạc Nhạc, mau lấy xe đẩy!"
Nhạc Nhạc thấy người kia một mặt toàn máu, đã sớm lo lắng đẩy tới một cái giường.
Trần Thương vội vàng gọi đám người kia: "Đặt người bệnh lên!”
Đám người kia vừa nhìn thấy Trăn Thương thì liền buông chàng trai ra, thậm chí không có ai thèm đỡ cậu ta khiến Trần Thương trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, ai cũng không đỡ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.