Chương 457: Làm sao bây giờ?
Vô Ưu 95
08/03/2024
Bởi và nói trắng ra, đối với loại bệnh này, cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Phẫu thuật cất Sán lá phối trọng yếu nhất chính là phải lấy được nội nang hoàn chỉnh ra, ngàn vạn không thể làm vỡ, một khi bị vỡ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thế nhưng, kết quả kiểm tra bày ra trước mắt, mọi người lại bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Mọi người ở đây đúng là đã từng chữa rất nhiều căn bệnh phổ biến, thậm chí là căn bệnh bình thường đều có thể chuẩn bị lập tức để thực hiện, nhưng đến loại bệnh bao trùng u nang hiếm gặp này, hình ảnh kiểm tra lại làm khó họ.
Tiền Lượng nhịn không được hỏi:" Tỉnh Nhiên, cậu thấy thế nào?"
Tỉnh Nhiên nghẹn lời, tôi đứng nhìn....
Lúc này, Trần Thương bỗng nhiên nói: "Tôi ngược lại là có một ý tưởng, không biết có thể làm được hay không.”
Mọi người sững sở, quay người nhìn sang Trần Thương.
Bỗng nhiên hai mắt Vệ Chí tỏa sáng, nói thật, hắn ôm hi vọng rất lớn đối với Trăn Thương, thế nhưng từ khi bệnh nhân được đưa tới, Trương Bồi Nghĩa lại tín nhiệm Tỉnh Nhiên, hơn nữa Tiần Thương vẫn trầm mặc không nói, nên Vệ Chí cũng không có nhiều lời.
Mà ưu ái cùng tín nhiệm của Trương Bồi Nghĩa đối với Tỉnh Nhiên nhiều hơn, dù sao cậu ta cũng là hậu tiến sĩ phụ ngoại, khẳng định là có trình độ, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ.
Hơn nữa, trong quá trình chẩn đoán và điều trị bệnh, lo lắng nhất chính là các bác sĩ không nhất trí, thảo luận bệnh có thể mọi người cùng nhau nói thoải mái, nhưng nếu gặp phải tình huống thì nhất định phải có một người đứng ra thống nhất ý kiến!
Từ đầu đến cuối, mọi người đều vô cùng tín nhiệm Tỉnh Nhiên, Trần Thương cũng rất biết ý, không có nói nhiều một câu nào.
Bệnh nhân cũng là dựa theo sắp xếp của Tỉnh Nhiên để được kiểm tra, chủ nhiệm phòng kiểm tra cũng nhao nhao đến hỗ trợ chẩn trị.
Khi tất cả nhiệm vụ được sắp xếp ổn thỏa, đi mặt với loại kiểm tra này, nhất định phải có một người đưa ra kết luận!
Đó chính là Tỉnh Nhiên.
Thế nhưng Tỉnh Nhiên lúc này lại có chút lực bất tòng tâm.
Cậu ta chợt phát hiện, bình đài thật rất trọng yếu.
Khi còn ở phụ ngoại, một mình cậu ta có thể hoàn thành một ca phẫu thuật khó, chuẩn trị chính xác một người mắc bệnh nghiêm trọng, tương tự khi đối mặt với tình huống nguy cấp cũng rất bình tĩnh, nhưng lúc này, cậu ta lại chợt phát hiện đó là bởi vì lúc đó có một đội hỗ trợ chuyên nghiệp đi cùng.
Bọn họ đều là người nổi bật nhất trong lĩnh vực đó, kiến nghị mà bọn họ đưa ra đều vô cùng đáng tin.
Nhưng lúc này, Tỉnh Nhiên phát hiện, giây phút kiêu ngạo lúc trước của mình, tựa hồ có chút hư ảo.
Làm sao bây giờ?
Chính bản thân cậu ta cũng không biết.
Đưa ra một đề nghị phẫu thuật như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất, chính là điều trọng yếu lúc này!
Đây là trận chiến đầu tiên của cậu khi đến với tỉnh Đông Dương, cậu không thể có bất kỳ sai lầm nào, bởi vì mỗi một sai lầm đều đồng nghĩa với việc tính mạng bệnh nhân bị đe dọa vô cùng nghiêm trọng.
Thấy mọi người chung quanh nhìn mình với ánh mắt tràn đầy hi vọng, Tỉnh Nhiên lần đầu tiên cảm thấy thật luống cuống.
Lúc này, nghe thấy Trần Thương mở lời, Tỉnh Nhiên bỗng nhiên dâng lên một loại hi vọng.
Có lẽ cậu ta biết làm?
Ở trong mắt các bác sĩ.
Không có thể diện gì quan trọng hơn tính mạng của bệnh nhân cả!
Ít nhất, từ trong mắt của Trần Thương vĩnh viễn là ánh sáng đầy kiên định.
Vệ Chí nói: "Tiểu Trần, cậu thấy thế nào?"
Trần Thương nói: "Tôi có ý kiến nhỏ thế này, trước tiên mọi người tới xem phim chụp X-quang, nhìn phiến X này đi”
Phẫu thuật cất Sán lá phối trọng yếu nhất chính là phải lấy được nội nang hoàn chỉnh ra, ngàn vạn không thể làm vỡ, một khi bị vỡ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thế nhưng, kết quả kiểm tra bày ra trước mắt, mọi người lại bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Mọi người ở đây đúng là đã từng chữa rất nhiều căn bệnh phổ biến, thậm chí là căn bệnh bình thường đều có thể chuẩn bị lập tức để thực hiện, nhưng đến loại bệnh bao trùng u nang hiếm gặp này, hình ảnh kiểm tra lại làm khó họ.
Tiền Lượng nhịn không được hỏi:" Tỉnh Nhiên, cậu thấy thế nào?"
Tỉnh Nhiên nghẹn lời, tôi đứng nhìn....
Lúc này, Trần Thương bỗng nhiên nói: "Tôi ngược lại là có một ý tưởng, không biết có thể làm được hay không.”
Mọi người sững sở, quay người nhìn sang Trần Thương.
Bỗng nhiên hai mắt Vệ Chí tỏa sáng, nói thật, hắn ôm hi vọng rất lớn đối với Trăn Thương, thế nhưng từ khi bệnh nhân được đưa tới, Trương Bồi Nghĩa lại tín nhiệm Tỉnh Nhiên, hơn nữa Tiần Thương vẫn trầm mặc không nói, nên Vệ Chí cũng không có nhiều lời.
Mà ưu ái cùng tín nhiệm của Trương Bồi Nghĩa đối với Tỉnh Nhiên nhiều hơn, dù sao cậu ta cũng là hậu tiến sĩ phụ ngoại, khẳng định là có trình độ, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ.
Hơn nữa, trong quá trình chẩn đoán và điều trị bệnh, lo lắng nhất chính là các bác sĩ không nhất trí, thảo luận bệnh có thể mọi người cùng nhau nói thoải mái, nhưng nếu gặp phải tình huống thì nhất định phải có một người đứng ra thống nhất ý kiến!
Từ đầu đến cuối, mọi người đều vô cùng tín nhiệm Tỉnh Nhiên, Trần Thương cũng rất biết ý, không có nói nhiều một câu nào.
Bệnh nhân cũng là dựa theo sắp xếp của Tỉnh Nhiên để được kiểm tra, chủ nhiệm phòng kiểm tra cũng nhao nhao đến hỗ trợ chẩn trị.
Khi tất cả nhiệm vụ được sắp xếp ổn thỏa, đi mặt với loại kiểm tra này, nhất định phải có một người đưa ra kết luận!
Đó chính là Tỉnh Nhiên.
Thế nhưng Tỉnh Nhiên lúc này lại có chút lực bất tòng tâm.
Cậu ta chợt phát hiện, bình đài thật rất trọng yếu.
Khi còn ở phụ ngoại, một mình cậu ta có thể hoàn thành một ca phẫu thuật khó, chuẩn trị chính xác một người mắc bệnh nghiêm trọng, tương tự khi đối mặt với tình huống nguy cấp cũng rất bình tĩnh, nhưng lúc này, cậu ta lại chợt phát hiện đó là bởi vì lúc đó có một đội hỗ trợ chuyên nghiệp đi cùng.
Bọn họ đều là người nổi bật nhất trong lĩnh vực đó, kiến nghị mà bọn họ đưa ra đều vô cùng đáng tin.
Nhưng lúc này, Tỉnh Nhiên phát hiện, giây phút kiêu ngạo lúc trước của mình, tựa hồ có chút hư ảo.
Làm sao bây giờ?
Chính bản thân cậu ta cũng không biết.
Đưa ra một đề nghị phẫu thuật như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất, chính là điều trọng yếu lúc này!
Đây là trận chiến đầu tiên của cậu khi đến với tỉnh Đông Dương, cậu không thể có bất kỳ sai lầm nào, bởi vì mỗi một sai lầm đều đồng nghĩa với việc tính mạng bệnh nhân bị đe dọa vô cùng nghiêm trọng.
Thấy mọi người chung quanh nhìn mình với ánh mắt tràn đầy hi vọng, Tỉnh Nhiên lần đầu tiên cảm thấy thật luống cuống.
Lúc này, nghe thấy Trần Thương mở lời, Tỉnh Nhiên bỗng nhiên dâng lên một loại hi vọng.
Có lẽ cậu ta biết làm?
Ở trong mắt các bác sĩ.
Không có thể diện gì quan trọng hơn tính mạng của bệnh nhân cả!
Ít nhất, từ trong mắt của Trần Thương vĩnh viễn là ánh sáng đầy kiên định.
Vệ Chí nói: "Tiểu Trần, cậu thấy thế nào?"
Trần Thương nói: "Tôi có ý kiến nhỏ thế này, trước tiên mọi người tới xem phim chụp X-quang, nhìn phiến X này đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.