Chương 459: Lừa gạt người khác dễ lắm hả?
Vô Ưu 95
08/03/2024
Nhạc Đào gật đầu:" Đúng vậy, chỉ riêng việc phân tích hình ảnh bệnh tình vừa rồi của bác sĩ Trần thật sự đã khiến tôi có chút bội phục, rất nhiều năm rồi chưa gặp ai ưu tú như vậy, cậu ta cũng làm ở bệnh viện các anh hả?”
Tiền Lượng lúng ta lúng túng nói: 'Aizz... Đây cũng không phải là bác sĩ mà chúng tôi tiến cử tới." Mọi người sững sờ: "Ồ? Vậy cậu ta là...”
Tiền Lượng bất đác dĩ nói: "Đây là nghiên cứu sinh năm nay của bệnh viện chúng tôi, nghiên cứu sinh năm nhất!”
Mọi người rối một tiếng, Trương Bồi Nghĩa nhẹ gật đầu: "A, khó trách nhìn qua còn trẻ như vậy."
Không đúng!
Trương Bồi Nghĩa đột nhiên ý thức được tình huống có gì đó sai sai!
"Anh nói cậu ta mới chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất? Cái này sao có thể!"
Nhạc Đào tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin nói: "Đây là chuyện không thể nào! Làm sao lại có một nghiên cứu sinh năm nhất lợi hại như vậy chứ? Cậu ta lợi hại như vậy, tôi đều muốn đề nghị với viện trưởng.
mời cậu ta tới trực tiếp đi làm, còn nghiên cứu sinh cái gì, thật lãng phí!"
Ca Trương Bồi Nghĩa cũng nghĩ thế, trong mắt tràn đầy một loại ánh mắt quen thuộc, cái ánh mắt này gọi là khát vọng! Chính mình cũng từng có...
Tiền Lượng thấy thế, lắc đầu: "Chủ nhiệm Trương, đừng suy nghĩ nhiều nữa, Trần Thương này thế nhưng lại là tâm phúc của lão Lý đóI"
Trương Bồi Nghĩa lập tức ngượng ngùng cười một tiếng: "Anh nói là lão Lý nào vậy?
Tiền Lượng: "Lý mặt than, Lý Bảo Sơn của tỉnh Nhị Viện.”
Trương Bồi Nghĩa nghe xong, lập tức tịt ngòi, nói thầm một câu, Lý mặt than này thật sự là gặp vận may....
....
Tiền Lượng nhìn theo bóng lưng Trần Thương, thật sâu thở dài, tràn đây hối hận!
Nếu biết trước như vậy đã sớm ra tay, thì đây đã là học trò của mình rồi!
Ai... Chàng trai này được lầm, người trẻ tuổi nhiều triển vọng.
Mặt mũi là cái gì, nào có thực tế bằng một thiên tài cơ chứ...
Aizz...
Trên đường đến phòng phẫu thuật, Tỉnh Nhiên đối với Trần Thương có thể nói là tràn ngập tò mỏ!
Tỉnh Nhiên đi song song với Trần Thương, nhịn không được hỏi: " Bác sĩ Trần, cậu học về sán lá phổi từ chỗ nào vậy?"
Trần Thương như có điều suy nghĩ: "Anh đang nói về phẫu thuật hay là chẩn đoán bệnh?”
Tỉnh Nhiên nói: "Đều có, trước nói chẩn đoán bệnh, tôi phát hiện cậu rất tỉnh thông về chụp X quang, CT, còn có siêu âm, cậu làm như thế nào vậy?”
Trần Thương giả vờ ho một tiếng: "Tôi từng làm ở khoa Chẩn đoán hình ảnh hai tháng, một tháng ở phòng siêu âm”
(DG: Khoa Chẩn đoán "hình ảnh” (siêu âm, X-Quang, CT).)
Tỉnh Nhiên lập tức nghẹn lời, bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Trần Thương.
Lừa gạt người khác dễ lắm hả?
Cậu nhìn tôi giống ngu xuẩn vậy sao?
Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Thương, Tỉnh Nhiên... Vẫn không tin!
Đó căn bản là chuyện không thể nào!
Cậu học trong một tháng mà còn ngưu bức hơn bọn ta học sau tiến sĩ, nói đùa gì vậy?
Tỉnh Nhiên cảm thấy, nếu Trần Thương không phải cố ý nói khoác thì chính là trả lời qua loa mình cho có.
Tiền Lượng lúng ta lúng túng nói: 'Aizz... Đây cũng không phải là bác sĩ mà chúng tôi tiến cử tới." Mọi người sững sờ: "Ồ? Vậy cậu ta là...”
Tiền Lượng bất đác dĩ nói: "Đây là nghiên cứu sinh năm nay của bệnh viện chúng tôi, nghiên cứu sinh năm nhất!”
Mọi người rối một tiếng, Trương Bồi Nghĩa nhẹ gật đầu: "A, khó trách nhìn qua còn trẻ như vậy."
Không đúng!
Trương Bồi Nghĩa đột nhiên ý thức được tình huống có gì đó sai sai!
"Anh nói cậu ta mới chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất? Cái này sao có thể!"
Nhạc Đào tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin nói: "Đây là chuyện không thể nào! Làm sao lại có một nghiên cứu sinh năm nhất lợi hại như vậy chứ? Cậu ta lợi hại như vậy, tôi đều muốn đề nghị với viện trưởng.
mời cậu ta tới trực tiếp đi làm, còn nghiên cứu sinh cái gì, thật lãng phí!"
Ca Trương Bồi Nghĩa cũng nghĩ thế, trong mắt tràn đầy một loại ánh mắt quen thuộc, cái ánh mắt này gọi là khát vọng! Chính mình cũng từng có...
Tiền Lượng thấy thế, lắc đầu: "Chủ nhiệm Trương, đừng suy nghĩ nhiều nữa, Trần Thương này thế nhưng lại là tâm phúc của lão Lý đóI"
Trương Bồi Nghĩa lập tức ngượng ngùng cười một tiếng: "Anh nói là lão Lý nào vậy?
Tiền Lượng: "Lý mặt than, Lý Bảo Sơn của tỉnh Nhị Viện.”
Trương Bồi Nghĩa nghe xong, lập tức tịt ngòi, nói thầm một câu, Lý mặt than này thật sự là gặp vận may....
....
Tiền Lượng nhìn theo bóng lưng Trần Thương, thật sâu thở dài, tràn đây hối hận!
Nếu biết trước như vậy đã sớm ra tay, thì đây đã là học trò của mình rồi!
Ai... Chàng trai này được lầm, người trẻ tuổi nhiều triển vọng.
Mặt mũi là cái gì, nào có thực tế bằng một thiên tài cơ chứ...
Aizz...
Trên đường đến phòng phẫu thuật, Tỉnh Nhiên đối với Trần Thương có thể nói là tràn ngập tò mỏ!
Tỉnh Nhiên đi song song với Trần Thương, nhịn không được hỏi: " Bác sĩ Trần, cậu học về sán lá phổi từ chỗ nào vậy?"
Trần Thương như có điều suy nghĩ: "Anh đang nói về phẫu thuật hay là chẩn đoán bệnh?”
Tỉnh Nhiên nói: "Đều có, trước nói chẩn đoán bệnh, tôi phát hiện cậu rất tỉnh thông về chụp X quang, CT, còn có siêu âm, cậu làm như thế nào vậy?”
Trần Thương giả vờ ho một tiếng: "Tôi từng làm ở khoa Chẩn đoán hình ảnh hai tháng, một tháng ở phòng siêu âm”
(DG: Khoa Chẩn đoán "hình ảnh” (siêu âm, X-Quang, CT).)
Tỉnh Nhiên lập tức nghẹn lời, bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Trần Thương.
Lừa gạt người khác dễ lắm hả?
Cậu nhìn tôi giống ngu xuẩn vậy sao?
Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Thương, Tỉnh Nhiên... Vẫn không tin!
Đó căn bản là chuyện không thể nào!
Cậu học trong một tháng mà còn ngưu bức hơn bọn ta học sau tiến sĩ, nói đùa gì vậy?
Tỉnh Nhiên cảm thấy, nếu Trần Thương không phải cố ý nói khoác thì chính là trả lời qua loa mình cho có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.