Chương 691: Ngây người
Vô Ưu 95
09/04/2024
Khi tất cả mọi người nhìn thấy một màn trong tấm hình này, lập tức sợ ngây người!
Cái này mà cũng có thể à?
Còn có thể có làm như vậy à?
Mà Tỉnh Nhiên xưa nay luôn một mặt đường đường chính chính, cực kỳ đứng đắn, cao lãnh, vào lúc này lại muốn thốt ra một câu chửi thề!
- Mẹ nói Thật đúng là!
Một câu này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Khiến mọi người nhao nhao ghé mắt xem.
Dương Lâm sững sờ, nhìn Tỉnh Nhiên:
- Bác sĩ Tỉnh, ngài đã đoán được hả?
Ngay cả bác sĩ nội soi phế quản cũng có chút kinh ngạc:
- Cái này, muốn phân biệt ra được cũng rất khó, rất khó đoán được à?
Hoàn toàn chính xác, mặc dù vùng tối cực kỳ kì lạ, nhưng muốn đoán được đây là một con muỗi thì tuyệt đối không quá thực tế..
Không sai!
Tại vị trí sâu nhất trong phế quản bên trái của người bệnh, có một con muỗi đã chết!
Vật lạ ở phế quản bên trái chính là con muỗi này.
Mà hung phạm khiến người phụ nữ ho khan cũng là nó!
Ai có thể ngờ được vật lạ mắc kẹt trong phế quản lại là một con muỗi to, thực sự đúng là mẹ nó quý dị.
Tỉnh Nhiên đỏ mặt:
- Không phải tôi đoán, là bác sĩ Trần!
'Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh lập tức. nhìn về phía Trần Thương.
Anh ta là ai?
Anh ta đến từ nơi nào?
Sao anh ta lại lợi hại như thế?
Triết học tam liên hiển hiện não hải, ba người cũng có chút mờ mịt.
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- Trước tiên lấy nó ra đi.
Lúc này, mọi người mới phản ứng, bác sĩ nội soi phế quản bắt đầu động thủ, thận trọng thao tác.
Kỳ thật độ khó cũng không lớn.
Mà giờ phút này, người hiếu kỳ và lo lắng nhất chính là người bệnh.
Khi cô nghe thấy mọi người liên tiếp chửi thề, lập tức hôn mê rồi.
Đến cùng là thứ gì mà lại có thể khiến mọi người chấn kinh như vậy?
Cô cũng rất tò mò rốt cuộc mình đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì?
Chẳng lẽ ở trong đó là Tôn hầu tử?
Ước chừng qua mấy phút, rốt cục, vật lạ trong phế quản cũng được lấy ra ngoài.
Bên ngoài con muỗi có phần bí vật bao quanh, thế nhưng cái hình dạng này không đẹp bằng hổ phách, thậm chí có chút buồn nôn.
Mà trong lòng Tỉnh Nhiên có chút ngây ngốc.
Liên tưởng tới vừa rồi Trần Thương nói vào tai anh:
- Có thể là con muỗi.
Trần Thương sao lại phát hiện là con muỗi?
Mặc dù nói là có khả năng, nhưng mà... Ít nhất người ta còn có thể nói ra vật này là gì.
Anh vội vàng cầm CT lên so sánh, nhìn mất một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra mấy tầng biểu hiện kết hợp lại, giống như... Đại khái... Khả năng... Thật sự giống với con muỗi?
Mà con mẹ nó, sao anh lại nghĩ như thế này chứ?
Bởi vì CT là bình quét, từng tầng từng tầng.
Nếu anh muốn tư duy theo loại hướng dọc này, thì rong đầu phải hình thành một không gian trong đó toàn bộ phải là cảm giác và hình ảnh.
Mà nếu như là thế thật... Thì cũng không phải là không có khả năng đoán ra.
Chỉ có điều... Chuyện này cũng là quá khó khăn rồi?
Tỉnh Nhiên nhìn chấm chăm Trần Thương bằng ánh mắt tràn đầy sự trấn kinh và khó có thể tin được.
Anh còn biết những gì?
Anh trai!
Trong lĩnh vực phẫu thuật khoa ngoại lồng ngực. anh đã làm tốt như vậy, đến kỹ thuật hình ảnh cũng đỉnh cao, rốt cuộc anh còn định để những tiến sĩ viện trung khoa có một chút tôn nghiêm hay tiếng nói gì đó không?
Lúc Tỉnh Nhiên nhìn về phía Trần Thương lần nữa, trong mắt đã tràn đầy sự cúng bái!
Đây đúng là một đại lão chính hiệu!
Mà Dương Lâm đứng một bên cũng y vậy, kinh động nhìn Trần Thương như thấy người từ trên trời xuống!
'Vội vàng tiến tới, nắm tay Trần Thương:
~ Vị băng hữu này, làm quen chút đi, tôi là Dương Lâm của khoa cấp cứu, không biết cậu đây xưng hô thế nào?
Trần Thương mỉm cười:
- Chào bác sĩ Dương, tôi tên Trần Thương. Là...
Trần Thương đang định giới thiệu trường và thầy cô của mình.
Nhưng thật không ngờ Dương Lâm lại đột nhiên vỗ đùi một cái!
- Bác sĩ Trần! Hóa ra anh chính là bác sĩ Trần! Thảo nào tôi nhìn anh cứ thấy quen quen!
Trần Thương:???
Cái này mà cũng có thể à?
Còn có thể có làm như vậy à?
Mà Tỉnh Nhiên xưa nay luôn một mặt đường đường chính chính, cực kỳ đứng đắn, cao lãnh, vào lúc này lại muốn thốt ra một câu chửi thề!
- Mẹ nói Thật đúng là!
Một câu này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Khiến mọi người nhao nhao ghé mắt xem.
Dương Lâm sững sờ, nhìn Tỉnh Nhiên:
- Bác sĩ Tỉnh, ngài đã đoán được hả?
Ngay cả bác sĩ nội soi phế quản cũng có chút kinh ngạc:
- Cái này, muốn phân biệt ra được cũng rất khó, rất khó đoán được à?
Hoàn toàn chính xác, mặc dù vùng tối cực kỳ kì lạ, nhưng muốn đoán được đây là một con muỗi thì tuyệt đối không quá thực tế..
Không sai!
Tại vị trí sâu nhất trong phế quản bên trái của người bệnh, có một con muỗi đã chết!
Vật lạ ở phế quản bên trái chính là con muỗi này.
Mà hung phạm khiến người phụ nữ ho khan cũng là nó!
Ai có thể ngờ được vật lạ mắc kẹt trong phế quản lại là một con muỗi to, thực sự đúng là mẹ nó quý dị.
Tỉnh Nhiên đỏ mặt:
- Không phải tôi đoán, là bác sĩ Trần!
'Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh lập tức. nhìn về phía Trần Thương.
Anh ta là ai?
Anh ta đến từ nơi nào?
Sao anh ta lại lợi hại như thế?
Triết học tam liên hiển hiện não hải, ba người cũng có chút mờ mịt.
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- Trước tiên lấy nó ra đi.
Lúc này, mọi người mới phản ứng, bác sĩ nội soi phế quản bắt đầu động thủ, thận trọng thao tác.
Kỳ thật độ khó cũng không lớn.
Mà giờ phút này, người hiếu kỳ và lo lắng nhất chính là người bệnh.
Khi cô nghe thấy mọi người liên tiếp chửi thề, lập tức hôn mê rồi.
Đến cùng là thứ gì mà lại có thể khiến mọi người chấn kinh như vậy?
Cô cũng rất tò mò rốt cuộc mình đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì?
Chẳng lẽ ở trong đó là Tôn hầu tử?
Ước chừng qua mấy phút, rốt cục, vật lạ trong phế quản cũng được lấy ra ngoài.
Bên ngoài con muỗi có phần bí vật bao quanh, thế nhưng cái hình dạng này không đẹp bằng hổ phách, thậm chí có chút buồn nôn.
Mà trong lòng Tỉnh Nhiên có chút ngây ngốc.
Liên tưởng tới vừa rồi Trần Thương nói vào tai anh:
- Có thể là con muỗi.
Trần Thương sao lại phát hiện là con muỗi?
Mặc dù nói là có khả năng, nhưng mà... Ít nhất người ta còn có thể nói ra vật này là gì.
Anh vội vàng cầm CT lên so sánh, nhìn mất một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra mấy tầng biểu hiện kết hợp lại, giống như... Đại khái... Khả năng... Thật sự giống với con muỗi?
Mà con mẹ nó, sao anh lại nghĩ như thế này chứ?
Bởi vì CT là bình quét, từng tầng từng tầng.
Nếu anh muốn tư duy theo loại hướng dọc này, thì rong đầu phải hình thành một không gian trong đó toàn bộ phải là cảm giác và hình ảnh.
Mà nếu như là thế thật... Thì cũng không phải là không có khả năng đoán ra.
Chỉ có điều... Chuyện này cũng là quá khó khăn rồi?
Tỉnh Nhiên nhìn chấm chăm Trần Thương bằng ánh mắt tràn đầy sự trấn kinh và khó có thể tin được.
Anh còn biết những gì?
Anh trai!
Trong lĩnh vực phẫu thuật khoa ngoại lồng ngực. anh đã làm tốt như vậy, đến kỹ thuật hình ảnh cũng đỉnh cao, rốt cuộc anh còn định để những tiến sĩ viện trung khoa có một chút tôn nghiêm hay tiếng nói gì đó không?
Lúc Tỉnh Nhiên nhìn về phía Trần Thương lần nữa, trong mắt đã tràn đầy sự cúng bái!
Đây đúng là một đại lão chính hiệu!
Mà Dương Lâm đứng một bên cũng y vậy, kinh động nhìn Trần Thương như thấy người từ trên trời xuống!
'Vội vàng tiến tới, nắm tay Trần Thương:
~ Vị băng hữu này, làm quen chút đi, tôi là Dương Lâm của khoa cấp cứu, không biết cậu đây xưng hô thế nào?
Trần Thương mỉm cười:
- Chào bác sĩ Dương, tôi tên Trần Thương. Là...
Trần Thương đang định giới thiệu trường và thầy cô của mình.
Nhưng thật không ngờ Dương Lâm lại đột nhiên vỗ đùi một cái!
- Bác sĩ Trần! Hóa ra anh chính là bác sĩ Trần! Thảo nào tôi nhìn anh cứ thấy quen quen!
Trần Thương:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.