Chương 437: Ở bên nhau từ khi nào vậy?
Vô Ưu 95
08/03/2024
Trần Thương nhìn Đống Giai gắp khối thịt mỡ bỏ sang chén của La Châu, rất là thân mật gần gũi, nhịn không được hỏi:
"La Châu, Đổng Giai, hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"
La Châu cười hắc hắc, Đổng Giai lườm cậu ta một cái, nói: "Năm thứ nhất tôi thi vào Tây An Giao nhưng không có đậu, sau đó cùng nhau ôn tập lại thi vào trường học chúng ta, La Châu vẫn luôn chăm sóc tôi, chạy tới chạy lui giúp tôi tìm gia sư, sau đó tôi thi đậu, cho nên dứt khoát đến với anh ấy luôn."
La Châu cũng không để ý, cười nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, năm nay nghiên cứu sinh của tôi đều đã tốt nghiệp.”
Nói đến đây, La Châu bỗng nhiên thần bí cười nói: "Thương nhi, đại hội động viên học sinh mới năm nay sẽ rất náo nhiệt đấy, đặc biệt là ngày mai.”
Trần Thương sững sờ: "Có ý gì?"
La Châu: "Năm nay vừa vặn viện khánh, tròn sáu mươi năm, trường học mời rất nhiều sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp như chúng ta tới, còn có cả những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp hai năm trở lại đây, đại hội động viên tối nay khẳng định phải có một vài người lên đài diễn thuyết.”
Trần Thương nghe vậy mới ồ một tiếng.
Những chuyện này với hẳn mà nói tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì lớn.
"La Châu, cậu học nghiên cứu sinh ngành nào?” Trần Thương hỏi.
La Châu cười cười, phàn nàn nói: "Tôi học phổ ngoại, nhưng mà, năm nay phổ ngoại nhận ít người quá, mà trong những người tốt nghiệp lần này, phổ ngoại có gần hai ba mươi người. Người nhiều cháo ít, không đúng, phải là sói nhiều thịt í! Nguyên một đám. đang chờ đợi đơn vị đến tuyển."
Trần Thương như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: "Nha... Vậy cậu có đơn vị nào thích hợp chưa? Thầy của cậu đã chuẩn bị gì cho cậu hay chưa?”
Đổng Giai cười ha ha: "Ngốc như anh ấy thì làm gì mà chọn được chứ?
La Châu cũng cười xấu hổ, nói: "Cũng không hắn là vậy, lão sư của tôi không phải chủ nhiệm khoa nên không có quyền lực gì lớn, sinh viên người ta có lão sư là đại chủ nhiệm đều không nhất định có thể tìm được nơi tốt, lại nói, xã hội ngày nay, nào có chuyện đơn gián như vậy.”
"Năm ngoái, bệnh viện chúng tôi có một đàn anh, sau khi tốt nghiệp vì muốn được giữ lại nên kết quả trước sau bỏ ra sáu bảy mươi vạn, còn tôi nào có nhiều tiền như vậy để đi mua công việc chứ!"
Nói đến công việc, mọi người đều có chút xoắn xuýt.
Trần Thương cũng kịp thời thay đổi chủ đẽ, mọi người trò chuyện sang vấn đề khác.
Một bữa cơm, ăn cũng khá thú vị.
La Châu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thương nhỉ, thứ bảy có buổi họp lớp, cậu có định đi hay không? Lần này chúng ta đều tốt nghiệp, cho nên cũng muôn tụ họp một chút, dù sao sau này ai cũng phải đi làm, nói không chừng muốn tìm nhau mở hội chẩn cũng thuận tiện hơn."
Trần Thương nhịn không được cười ha ha.
Những ngành nghề khác thì không biết, chứ riêng ngành y thì thật đúng là như vậy, một đám bạn học sau khi vào làm ở bệnh viện, khoa gì cũng có, khỏi cần phải nói, ít nhất việc tìm người hội chẩn cũng thuận tiện, không căn gọi điện thoại thúc giục qua lại.
“Thứ bảy... Thứ bảy khả năng là tôi sẽ bận chút việc, đến lúc đó rồi nói sau."
Thứ bảy có khá nhiều việc, chủ nhiệm còn nói mình tới giám sát hội tuyển dụng.
Một bữa cơm ăn khá vui vẻ, bạn học cũ gặp lại nhau, hào hứng cũng không ít, vừa nói vừa cười vậy mà đã đến buổi chiều.
Đổng Giai đột nhiên hỏi: "Trần Thương, cậu và Cảnh Nghiên còn liên lạc không?"
Lời còn chưa nói hết, La Châu cất ngang, trừng Đổng Giai một cái.
Trần Thương cười cười: "Không có việc gì, sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên lạc nữa.”
La Châu vỗ vai Trần Thương: "Cũng chưa tìm đối tượng mới sao? Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp cậu đã tới đơn vị nào rồi?"
Trần Thương lắc đầu: "Sau khi tốt nghiệp thì đến làm ở bệnh viện tư nhân, làm được nửa năm thì không làm nổi, vừa vặn khoa cấp cứu ở tỉnh Nhị Viện đang tuyển cộng tác viên, chuyến đi này cũng đã hơn hai năm."
"Ngày ngày đều bận rộn thăm khám bệnh nhân như vậy, làm gì có thời gian đi tìm người yêu chứ? Vì lẽ đó quay đầu ngẫm lại, vẫn là lúc đi học vui nhất."
"La Châu, Đổng Giai, hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"
La Châu cười hắc hắc, Đổng Giai lườm cậu ta một cái, nói: "Năm thứ nhất tôi thi vào Tây An Giao nhưng không có đậu, sau đó cùng nhau ôn tập lại thi vào trường học chúng ta, La Châu vẫn luôn chăm sóc tôi, chạy tới chạy lui giúp tôi tìm gia sư, sau đó tôi thi đậu, cho nên dứt khoát đến với anh ấy luôn."
La Châu cũng không để ý, cười nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, năm nay nghiên cứu sinh của tôi đều đã tốt nghiệp.”
Nói đến đây, La Châu bỗng nhiên thần bí cười nói: "Thương nhi, đại hội động viên học sinh mới năm nay sẽ rất náo nhiệt đấy, đặc biệt là ngày mai.”
Trần Thương sững sờ: "Có ý gì?"
La Châu: "Năm nay vừa vặn viện khánh, tròn sáu mươi năm, trường học mời rất nhiều sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp như chúng ta tới, còn có cả những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp hai năm trở lại đây, đại hội động viên tối nay khẳng định phải có một vài người lên đài diễn thuyết.”
Trần Thương nghe vậy mới ồ một tiếng.
Những chuyện này với hẳn mà nói tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì lớn.
"La Châu, cậu học nghiên cứu sinh ngành nào?” Trần Thương hỏi.
La Châu cười cười, phàn nàn nói: "Tôi học phổ ngoại, nhưng mà, năm nay phổ ngoại nhận ít người quá, mà trong những người tốt nghiệp lần này, phổ ngoại có gần hai ba mươi người. Người nhiều cháo ít, không đúng, phải là sói nhiều thịt í! Nguyên một đám. đang chờ đợi đơn vị đến tuyển."
Trần Thương như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: "Nha... Vậy cậu có đơn vị nào thích hợp chưa? Thầy của cậu đã chuẩn bị gì cho cậu hay chưa?”
Đổng Giai cười ha ha: "Ngốc như anh ấy thì làm gì mà chọn được chứ?
La Châu cũng cười xấu hổ, nói: "Cũng không hắn là vậy, lão sư của tôi không phải chủ nhiệm khoa nên không có quyền lực gì lớn, sinh viên người ta có lão sư là đại chủ nhiệm đều không nhất định có thể tìm được nơi tốt, lại nói, xã hội ngày nay, nào có chuyện đơn gián như vậy.”
"Năm ngoái, bệnh viện chúng tôi có một đàn anh, sau khi tốt nghiệp vì muốn được giữ lại nên kết quả trước sau bỏ ra sáu bảy mươi vạn, còn tôi nào có nhiều tiền như vậy để đi mua công việc chứ!"
Nói đến công việc, mọi người đều có chút xoắn xuýt.
Trần Thương cũng kịp thời thay đổi chủ đẽ, mọi người trò chuyện sang vấn đề khác.
Một bữa cơm, ăn cũng khá thú vị.
La Châu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thương nhỉ, thứ bảy có buổi họp lớp, cậu có định đi hay không? Lần này chúng ta đều tốt nghiệp, cho nên cũng muôn tụ họp một chút, dù sao sau này ai cũng phải đi làm, nói không chừng muốn tìm nhau mở hội chẩn cũng thuận tiện hơn."
Trần Thương nhịn không được cười ha ha.
Những ngành nghề khác thì không biết, chứ riêng ngành y thì thật đúng là như vậy, một đám bạn học sau khi vào làm ở bệnh viện, khoa gì cũng có, khỏi cần phải nói, ít nhất việc tìm người hội chẩn cũng thuận tiện, không căn gọi điện thoại thúc giục qua lại.
“Thứ bảy... Thứ bảy khả năng là tôi sẽ bận chút việc, đến lúc đó rồi nói sau."
Thứ bảy có khá nhiều việc, chủ nhiệm còn nói mình tới giám sát hội tuyển dụng.
Một bữa cơm ăn khá vui vẻ, bạn học cũ gặp lại nhau, hào hứng cũng không ít, vừa nói vừa cười vậy mà đã đến buổi chiều.
Đổng Giai đột nhiên hỏi: "Trần Thương, cậu và Cảnh Nghiên còn liên lạc không?"
Lời còn chưa nói hết, La Châu cất ngang, trừng Đổng Giai một cái.
Trần Thương cười cười: "Không có việc gì, sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên lạc nữa.”
La Châu vỗ vai Trần Thương: "Cũng chưa tìm đối tượng mới sao? Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp cậu đã tới đơn vị nào rồi?"
Trần Thương lắc đầu: "Sau khi tốt nghiệp thì đến làm ở bệnh viện tư nhân, làm được nửa năm thì không làm nổi, vừa vặn khoa cấp cứu ở tỉnh Nhị Viện đang tuyển cộng tác viên, chuyến đi này cũng đã hơn hai năm."
"Ngày ngày đều bận rộn thăm khám bệnh nhân như vậy, làm gì có thời gian đi tìm người yêu chứ? Vì lẽ đó quay đầu ngẫm lại, vẫn là lúc đi học vui nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.