Chương 430: Phẫu thuật kết thúc
Vô Ưu 95
08/03/2024
Lưu Kiện thấy rằng có ba điểm đánh giá cao trong ca phẫu thuật của Tiần Phương.
Đầu tiên là khai dao, thời điểm khai dao rất chuẩn xác, sắc bén quả quyết, giống như trong vạn quân lấy ngay đầu của chỉ huy địch.
Thứ hai là phân li (tách), cách phân lí rất ổn định, giống như núi đá Thái Sơn, vững như núi
Thứ ba là khâu lại, bước khâu rất vi diệu và tỉnh tế, những mũi kim khâu đều như là đang sáng tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Mỗi lần thấy Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện không thể không có thêm mấy phần cảm phục.
Không chỉ riêng hẳn, lần đầu tiên Vệ Chí thấy Trần Phương làm phẫu thuật cũng không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt, vị bác sĩ này... Rất là lợi hại nha!
Từng bước, từng bước tiến hành có thứ tự mà không một chút hoảng loạn.
Trần Phương trông như một vị lão tướng quân, bày binh bố trận, điều binh khiển tướng, phóng khoáng mà tự do!
[ Đinh! Nhiệm vụ khâu lại rạn nứt thực quản level 37 đã hoàn thành, thu hoạch được: Kinh nghiệm lâm sàng + 300; kinh nghiệm phẫu thuật + 300; điểm kỹ năng + 1.]
Thành công, sau khi tháo khẩu trang xuống, Trần Phương ngay lập tức trở thành tâm điểm!
Mọi người trong phòng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phương.
Những người từng biết anh chợt cảm thấy có chút lạ lẫm!
Những người không biết cũng chỉ biết cảm khái, thật quá lợi hại!
Khổng Viện Viện có chút phấn khích, anh ta đang nhìn tôi, đang nhìn tôi.
Phẫu thuật kết thúc.
Bệnh nhân được đẩy ra ngoài, rốt cuộc Trương Tấn Phong cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, mà lúc này, Trương Yên vẫn đứng yên ở chỗ cũ nhịn không được. uống một viên thuốc an thần!
Phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, cô cũng có thể cho người bệnh cùng gia đình họ một đáp án hài lòng rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Yên một mặt tò mò nhìn Trần Thương, cô chưa từng gặp qua Trần Thương, cũng chưa nghe nói đến, hơn nữa nghe nói là bởi vì Trần Thương còn nhiều lần bị Tống Cường khoa y vụ phê bình.
Thế nhưng lại tựa hồ cảm thấy Trần Thương có chút quen mắt!
Vốn dĩ Trương Yên cho rằng lần trước Tống Cường chủ động từ chức là bởi vì chọc phải nhân vật quan trọng gì, bây giờ thấy bộ dáng Trần Thương như vậy, cũng không giống với tin đồn thần bí mà mọi người nói tới, cái gì mà có người chống lưng.
Ngược lại cảm thấy Trần Thương rất tốt...
Hơn nữa, cộng thêm lăn Trần Thương phẫu thuật này, Trương Yên không khỏi nhìn Trần Thương bằng con mắt khác.
Trương Tấn Phong bước tới, trông rất là vui mừng, chậm rãi đi lên phía trước, đánh giá Trần Thương, lông mày cũng giãn ra, mắt cười nói: "Bác sĩ Trần, vất vả cho cậu rồi! Thật sự là làm phiền cậu quá. Nếu không phải có cậu, khoa chúng tôi thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì "
Trần Thương cười cười: "Chủ nhiệm Trương ngài đừng khách khí quá, các khoa vốn là nên tương trợ hợp tác với nhau. Ta chính là làm việc mình nên làm mà thôi..."
Trương Tấn Phong nhìn Trần Thương không kiêu không gấp, bộ dáng thoải mái, cũng nhịn không được hài lòng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy trong mắt Trần Thương tràn đầy vui mừng, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm.
[ Đinh! Độ thiện cảm của Trương Tấn Phong + 10.]
Trương Tấn Phong quay người nhìn Vệ Chí, chủ động đưa tay: "Chủ nhiệm Vệ, phiền anh đi một chuyến xa như vậy, thật sự rất cám ơn."
'Vệ Chí läc đầu, lấy khẩu trang xuống, cười nói: "Đừng khách khí, đây là chuyện cứu người, sao có thể nói phiền hà? Đây chính là công việc chung của chúng ta mắt"
"Lại nói, nếu như hôm nay tôi không đến, làm sao có thể nhìn thấy một ca phẫu thuật xuất sắc như vậy được chứ?"
Nói đến đây, Vệ Chí quay người bắt đầu đánh giá Trần Thương, nhìn vị tỉnh anh soái khí này, một chàng trai trẻ tuổi phóng khoáng, cảm khái một tiếng: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, lớp sau tiến bộ hơn lớp trước!”
Đầu tiên là khai dao, thời điểm khai dao rất chuẩn xác, sắc bén quả quyết, giống như trong vạn quân lấy ngay đầu của chỉ huy địch.
Thứ hai là phân li (tách), cách phân lí rất ổn định, giống như núi đá Thái Sơn, vững như núi
Thứ ba là khâu lại, bước khâu rất vi diệu và tỉnh tế, những mũi kim khâu đều như là đang sáng tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Mỗi lần thấy Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện không thể không có thêm mấy phần cảm phục.
Không chỉ riêng hẳn, lần đầu tiên Vệ Chí thấy Trần Phương làm phẫu thuật cũng không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt, vị bác sĩ này... Rất là lợi hại nha!
Từng bước, từng bước tiến hành có thứ tự mà không một chút hoảng loạn.
Trần Phương trông như một vị lão tướng quân, bày binh bố trận, điều binh khiển tướng, phóng khoáng mà tự do!
[ Đinh! Nhiệm vụ khâu lại rạn nứt thực quản level 37 đã hoàn thành, thu hoạch được: Kinh nghiệm lâm sàng + 300; kinh nghiệm phẫu thuật + 300; điểm kỹ năng + 1.]
Thành công, sau khi tháo khẩu trang xuống, Trần Phương ngay lập tức trở thành tâm điểm!
Mọi người trong phòng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phương.
Những người từng biết anh chợt cảm thấy có chút lạ lẫm!
Những người không biết cũng chỉ biết cảm khái, thật quá lợi hại!
Khổng Viện Viện có chút phấn khích, anh ta đang nhìn tôi, đang nhìn tôi.
Phẫu thuật kết thúc.
Bệnh nhân được đẩy ra ngoài, rốt cuộc Trương Tấn Phong cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, mà lúc này, Trương Yên vẫn đứng yên ở chỗ cũ nhịn không được. uống một viên thuốc an thần!
Phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, cô cũng có thể cho người bệnh cùng gia đình họ một đáp án hài lòng rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Yên một mặt tò mò nhìn Trần Thương, cô chưa từng gặp qua Trần Thương, cũng chưa nghe nói đến, hơn nữa nghe nói là bởi vì Trần Thương còn nhiều lần bị Tống Cường khoa y vụ phê bình.
Thế nhưng lại tựa hồ cảm thấy Trần Thương có chút quen mắt!
Vốn dĩ Trương Yên cho rằng lần trước Tống Cường chủ động từ chức là bởi vì chọc phải nhân vật quan trọng gì, bây giờ thấy bộ dáng Trần Thương như vậy, cũng không giống với tin đồn thần bí mà mọi người nói tới, cái gì mà có người chống lưng.
Ngược lại cảm thấy Trần Thương rất tốt...
Hơn nữa, cộng thêm lăn Trần Thương phẫu thuật này, Trương Yên không khỏi nhìn Trần Thương bằng con mắt khác.
Trương Tấn Phong bước tới, trông rất là vui mừng, chậm rãi đi lên phía trước, đánh giá Trần Thương, lông mày cũng giãn ra, mắt cười nói: "Bác sĩ Trần, vất vả cho cậu rồi! Thật sự là làm phiền cậu quá. Nếu không phải có cậu, khoa chúng tôi thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì "
Trần Thương cười cười: "Chủ nhiệm Trương ngài đừng khách khí quá, các khoa vốn là nên tương trợ hợp tác với nhau. Ta chính là làm việc mình nên làm mà thôi..."
Trương Tấn Phong nhìn Trần Thương không kiêu không gấp, bộ dáng thoải mái, cũng nhịn không được hài lòng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy trong mắt Trần Thương tràn đầy vui mừng, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm.
[ Đinh! Độ thiện cảm của Trương Tấn Phong + 10.]
Trương Tấn Phong quay người nhìn Vệ Chí, chủ động đưa tay: "Chủ nhiệm Vệ, phiền anh đi một chuyến xa như vậy, thật sự rất cám ơn."
'Vệ Chí läc đầu, lấy khẩu trang xuống, cười nói: "Đừng khách khí, đây là chuyện cứu người, sao có thể nói phiền hà? Đây chính là công việc chung của chúng ta mắt"
"Lại nói, nếu như hôm nay tôi không đến, làm sao có thể nhìn thấy một ca phẫu thuật xuất sắc như vậy được chứ?"
Nói đến đây, Vệ Chí quay người bắt đầu đánh giá Trần Thương, nhìn vị tỉnh anh soái khí này, một chàng trai trẻ tuổi phóng khoáng, cảm khái một tiếng: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, lớp sau tiến bộ hơn lớp trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.