Chương 830: Tâm phục khẩu phục!
Vô Ưu 95
04/05/2024
Mặc dù, Đào Mật biết rõ Mạnh Hi, nhưng về thế hệ trẻ đời sau cũng không hiểu rõ cho lảm, điểm mấu chốt chính là... Người ta là con gái, ông Đào có chút ngượng ngùng khi chủ động đi làm quen hoặc là trò chuyện mấy câu...
Lỡ như bị người ta nói xấu, cũng không tốt cho lắm...
Thăm nghĩ đến đây, Đào Mật nhịn không được mà hỏi Hạ Cao Phong, ông nói:
- Đúng rồi, chủ nhiệm Hạ, ông có tiện ra cửa sau nói chuyện không, tôi có chuyện muốn hỏi thăm một chút?
Hạ Cao Phong cùng một đám chủ nhiệm chờ đợi Đào Mật nói ra hậu bối trâu bò này là ai, nhưng không nghĩ tới Đào Mật chuyển sang chuyện khác như vậy!
Mọi người trong nhất thời có chút xấu hổ!
Trong lòng Hạ Cao Phong vô cùng lo lắng, ông nhịn không được mà hỏi:
- Quan hệ của hai chúng ta cũng coi là thân thiết, có chuyện gì cứ nói thẳng!
Lúc này Đào Mật mới chịu nói ra:
- Bệnh viện của chúng ta có cậu bá sĩ trẻ tên là Trần Thương ở khoa cấp cứu, cậu ta cũng giống như một nửa con cháu của tôi, năm nay cậu ta đến chỗ của mấy người làm nghiên cứu sinh ngoại khoa tim, điều tôi muốn nhờ chính là mấy ông có thể chiếu cố cậu ta một chút.
- Cậu nhóc này không tệ, thiên phú rất tốt, các người coi như giúp lão Đào tôi một cái ân tình.
Đào Mật còn tưởng rằng mọi người nhất định không quen biết Trần Thương, nhưng lời này vừa nói ra, đám người Hạ Cao Phong nhất thời không nhịn được cười ha ha!
Ở sau lưng, mấy chủ nhiệm phó chủ nhiệm cũng nhịn không được mà cười.
Đào Mật ngỡ ngàng:
- Mấy người cười cái gì?
Hạ Cao Phong lập tức nói
- Lão Đào ơi, ông đây là đang quan tâm không
cần thiết đấy, tiểu Trần bây giờ ở khoa của chúng tôi có địa vị không thấp đâu, hiện tại cậu ta là nam thần ở phòng ban của chúng tôi!
Ở phía sau lưng, một chủ nhiệm cũng chen vào cười nói:
- Đúng vậy!
Đào Mật lắc đầu nhịn không được mà nói thăm một tiếng: Đúng vậy, người ưu tú giống như Trần Thương như thế, ở nơi nào cũng đều nổi bật!
Tuy nhiên, Đào Mật vẫn tiếp tục hỏi:
- Cái đó... Không biết vị nào là chủ nhiệm Mạnh Hi?
Mạnh Hi đứng ở phía sau đang xấu hổ, khi nghe. thấy Đào Mật hỏi cô là vị nào, liền vui vẻ!
- Xin chào chủ nhiệm Đào, tôi là Mạnh Hi!
Đào Mật thấy thế, lập tức sửng sốt và bần thần.
Cô gái này thật xinh đẹp!
Nhưng mà... tại sao áo phẫu thuật cô mặc có chút không hợp lý?
Nghĩ tới đây, Đào Mật nhịn không được mà nhíu mày, Đông Đại Nhất viện không lẽ lại thiếu vải may đồ đến vậy??
Nhưng mà...
Thời khắc Đào Mật nhìn thấy Mạnh Hi, lập tức sáng tỏ vì sao Trần Thương lại không bái ông làm thầy.
Tâm phục khẩu phục!
Thật sự phục từ đáy lòng mà.
Đào Mật sờ khuôn mặt già của mình, khỏi cần phải nói, chỉ riêng về phần khí chất cùng tướng mạo, ông cũng thua người ta rất nhiều.
Hơn nữa, người ta không chỉ có diện mạo, mà còn tài giỏi nữa!
Có thể dạy Trần Thương trở thành người có khả năng phẫu thuật cao siêu như vậy, tuyệt đối là một người rất giỏi.
Nghĩ tới đây, Đào Mật bỗng nhiên có chút xấu hổ, thậm chí ông còn đỏ mặt.
Dù sao.... Ở ngay trước mặt thầy của Trần Thương. mà nói phẫu thuật vết mổ nguyên bản là của ông, rõ ràng là rất xấu hổ.
Thật tốt là Mạnh Hi không bận tâm, bằng không không biết ông sẽ xấu hổ đến cỡ nào đây!
Nghĩ đến đây, Đào Mật xấu hổ cười:
- Chủ nhiệm Mạnh, rất vui được gặp ở nơi này, ngưỡng mộ cô đã lâu!
Thấy Đào Mật nể nâng như thế, không chỉ có Manh Hi đang trợn tròn mắt, mà các chủ nhiệm xung quanh cũng có biểu hiện giống cô.
Lỡ như bị người ta nói xấu, cũng không tốt cho lắm...
Thăm nghĩ đến đây, Đào Mật nhịn không được mà hỏi Hạ Cao Phong, ông nói:
- Đúng rồi, chủ nhiệm Hạ, ông có tiện ra cửa sau nói chuyện không, tôi có chuyện muốn hỏi thăm một chút?
Hạ Cao Phong cùng một đám chủ nhiệm chờ đợi Đào Mật nói ra hậu bối trâu bò này là ai, nhưng không nghĩ tới Đào Mật chuyển sang chuyện khác như vậy!
Mọi người trong nhất thời có chút xấu hổ!
Trong lòng Hạ Cao Phong vô cùng lo lắng, ông nhịn không được mà hỏi:
- Quan hệ của hai chúng ta cũng coi là thân thiết, có chuyện gì cứ nói thẳng!
Lúc này Đào Mật mới chịu nói ra:
- Bệnh viện của chúng ta có cậu bá sĩ trẻ tên là Trần Thương ở khoa cấp cứu, cậu ta cũng giống như một nửa con cháu của tôi, năm nay cậu ta đến chỗ của mấy người làm nghiên cứu sinh ngoại khoa tim, điều tôi muốn nhờ chính là mấy ông có thể chiếu cố cậu ta một chút.
- Cậu nhóc này không tệ, thiên phú rất tốt, các người coi như giúp lão Đào tôi một cái ân tình.
Đào Mật còn tưởng rằng mọi người nhất định không quen biết Trần Thương, nhưng lời này vừa nói ra, đám người Hạ Cao Phong nhất thời không nhịn được cười ha ha!
Ở sau lưng, mấy chủ nhiệm phó chủ nhiệm cũng nhịn không được mà cười.
Đào Mật ngỡ ngàng:
- Mấy người cười cái gì?
Hạ Cao Phong lập tức nói
- Lão Đào ơi, ông đây là đang quan tâm không
cần thiết đấy, tiểu Trần bây giờ ở khoa của chúng tôi có địa vị không thấp đâu, hiện tại cậu ta là nam thần ở phòng ban của chúng tôi!
Ở phía sau lưng, một chủ nhiệm cũng chen vào cười nói:
- Đúng vậy!
Đào Mật lắc đầu nhịn không được mà nói thăm một tiếng: Đúng vậy, người ưu tú giống như Trần Thương như thế, ở nơi nào cũng đều nổi bật!
Tuy nhiên, Đào Mật vẫn tiếp tục hỏi:
- Cái đó... Không biết vị nào là chủ nhiệm Mạnh Hi?
Mạnh Hi đứng ở phía sau đang xấu hổ, khi nghe. thấy Đào Mật hỏi cô là vị nào, liền vui vẻ!
- Xin chào chủ nhiệm Đào, tôi là Mạnh Hi!
Đào Mật thấy thế, lập tức sửng sốt và bần thần.
Cô gái này thật xinh đẹp!
Nhưng mà... tại sao áo phẫu thuật cô mặc có chút không hợp lý?
Nghĩ tới đây, Đào Mật nhịn không được mà nhíu mày, Đông Đại Nhất viện không lẽ lại thiếu vải may đồ đến vậy??
Nhưng mà...
Thời khắc Đào Mật nhìn thấy Mạnh Hi, lập tức sáng tỏ vì sao Trần Thương lại không bái ông làm thầy.
Tâm phục khẩu phục!
Thật sự phục từ đáy lòng mà.
Đào Mật sờ khuôn mặt già của mình, khỏi cần phải nói, chỉ riêng về phần khí chất cùng tướng mạo, ông cũng thua người ta rất nhiều.
Hơn nữa, người ta không chỉ có diện mạo, mà còn tài giỏi nữa!
Có thể dạy Trần Thương trở thành người có khả năng phẫu thuật cao siêu như vậy, tuyệt đối là một người rất giỏi.
Nghĩ tới đây, Đào Mật bỗng nhiên có chút xấu hổ, thậm chí ông còn đỏ mặt.
Dù sao.... Ở ngay trước mặt thầy của Trần Thương. mà nói phẫu thuật vết mổ nguyên bản là của ông, rõ ràng là rất xấu hổ.
Thật tốt là Mạnh Hi không bận tâm, bằng không không biết ông sẽ xấu hổ đến cỡ nào đây!
Nghĩ đến đây, Đào Mật xấu hổ cười:
- Chủ nhiệm Mạnh, rất vui được gặp ở nơi này, ngưỡng mộ cô đã lâu!
Thấy Đào Mật nể nâng như thế, không chỉ có Manh Hi đang trợn tròn mắt, mà các chủ nhiệm xung quanh cũng có biểu hiện giống cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.