Chương 403: Thêm mắm thêm muổi
Vô Ưu 95
08/03/2024
(DG: Thạc đạo = Thạc sĩ đạo sư thực tập sinh)
“Như vậy đi, ta đi nói với tiểu Mạnh một chút, dù sao cũng phải hướng dẫn học sinh, nàng cũng có chút hảo cảm với nugoiw, dứt khoát hướng dẫn ngươi là được rồi!"
Nói tới đây, Tiền Lượng cười nói với Tiên Lâm: "Đi thôi, đi với ta đến ngoại khoa tìm một chuyến.”
Tiền Lâm nghe vậy, biến sắc, lập tức sợ hãi "Không không không... Không phải ý tứ này, đại bá, đây là bệnh viện ngươi là phó viện trưởng thường vụ, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều có vô số người nhìn thấy, ngươi không thể lấy việc công làm việc tư được!"
"Nếu như cha mẹ ta biết ta bởi vì chuyện của ta mà làm trễ nải công việc của đại bá ngài, khẳng định sẽ đánh chết ta."
Tiền Lượng khoát tay áo: "Không có chuyện dì, không có chuyện gì, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, lúc trước tiểu Mạnh là do ta đưa vào, huống chỉ tiểu Mạnh còn chưa có học sinh.”
Nghe đến đó, Tiền Lâm vội vàng ngăn Tiền Lượng lại: "Đại bá, ta PK thua người khác, hiện tại Mạnh lão sử đã có học sinh!"
Tiền Lượng nghe nói Mạnh Hi có học sinh, lập tức hào hứng: "Ö? Ai vậy? Có thể vào được mắt của Mạnh Hi, còn có thể thẳng ngươi."
Tiền Lâm hít sâu một hơi: 'Nam nhân đó dáng dấp rất đẹp trai! Là loại đặc biệt đẹp trai, hơn nữa, quan trọng nhất chính là năng lực đặc biệt mạnh."
"Ngoại khoa tìm giao ban dùng chính là tiếng Anh, kết quả...”
Tiền Lâm sinh động như thật (thêm mắm thêm muổi) nói một phen!
Sau kho Tiền Lượng nghe xong, nghiêm túc nhìn Tiền Lượng, nghiêm túc nói: "Tiểu Lâm, khoác lác không phải là thói quen tốt...”
Tiền Lâm trợn tròn mắt, cái này... kịch bản đáng lẽ ra không phải là như thế mà.
Tiền Lâm tranh thủ nói: "Thật, Trần Thương này hết sức lợi hại, hắn..."
Khi Tiền Lượng nghe thấy cái tên "Trần Thương” này, nháy mắt sửng sốt, trực tiếp cắt lời Tiền Lâm “Chờ một chút, ngươi nói là ai?"
Tiền Lâm trừng to mắt: "Trần Thương! A, chính là người cạnh tranh với ta."
Sau khi Tiền Lượng xác nhận, sinh lòng hoài nghị, Trần Thương này cùng Trần Thương kia là một người sao?
Nghĩ tới đây, Tiền Lượng cầm điện thoại lên, gọi cho bộ phận nghiên cứu sinh bên trường học: “Alo? Ta là Tiền Lượng.”
Quan Vĩ nghe xong, cười nói: "Chào Hiệu trưởng Tiền."
Tiền Lượng không chỉ là phó viện trưởng Đông Đại Nhất viện, hơn nữa còn là viện trưởng học viện lâm sàng Đại học Y Đông Dương, kiêm chức phó hiệu trưởng trường học, cả người thể kiêm cỡ nào chức, nói là quyền cao chức trọng một chứt không khoa trương.
Tiền Lượng ừ một tiếng: "Tiểu Quan, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, năm nay nghiên cứu sinh có người tên là Trần Thương phải không? Ngươi biết gì về học sinh này không?”
Quan Vĩ sững sờ, tại sao hiệu trưởng Tiền lại muốn nghe ngóng Tiần Thương chứ?
Chẳng lẽ chuyện Trần Thương bị hiệu trưởng Tiền biết rồi?
Quan Vĩ cái này mới nói chỉ tiết: "Hiệu trưởng Tiền, chuyện này ta còn chưa báo cáo cho ngài, Trần Thương này là tân sinh nghiên cứu sinh năm nay, hẳn được Tần Hiếu Uyên viện trưởng Tỉnh Nhị Viện tự thân phân phó.”
Tiền Lượng nghe thấy Tân Hiếu Uyên, trong lòng cảm thấy hình như là không phải chạy: “Trần Thương, có phải là Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện không?"
Quan Vĩ trợn tròn mắt, sao Hiệu trưởng Tiền lại biết Trần Thương?
Trần Thương ở trong mắt Tiền Lượng hình như là chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng gì mới đúng chứ!
"Đúng đúng đúng, chính là Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện."
Nghe đến đó, Tiền Lượng hiểu: " Được rồi, ta đã biết, cái này... Tiểu Quan, sau này Trần Thương có tin tức gì thì nói với ta một tiếng, chuyện của hẳn ngươi đề tỉnh cho ta một câu, đúng rồi, khai giảng đại hội động viên nghiên cứu sinh năm nay, ngươi chuẩn bị cho ta một phần bản thảo diễn thuyết, nhiều năm ta đã không tham gia, năm nay nói cái gì cũng phải đi một chuyến.”
Quan Vĩ vội vàng gật đầu: "Tốt, khổ cực Hiệu trưởng Tiền, đến lúc đó ta chuẩn bị xong sẽ sớm báo cáo coog việc với Hiệu trưởng Tiền..."
“Như vậy đi, ta đi nói với tiểu Mạnh một chút, dù sao cũng phải hướng dẫn học sinh, nàng cũng có chút hảo cảm với nugoiw, dứt khoát hướng dẫn ngươi là được rồi!"
Nói tới đây, Tiền Lượng cười nói với Tiên Lâm: "Đi thôi, đi với ta đến ngoại khoa tìm một chuyến.”
Tiền Lâm nghe vậy, biến sắc, lập tức sợ hãi "Không không không... Không phải ý tứ này, đại bá, đây là bệnh viện ngươi là phó viện trưởng thường vụ, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều có vô số người nhìn thấy, ngươi không thể lấy việc công làm việc tư được!"
"Nếu như cha mẹ ta biết ta bởi vì chuyện của ta mà làm trễ nải công việc của đại bá ngài, khẳng định sẽ đánh chết ta."
Tiền Lượng khoát tay áo: "Không có chuyện dì, không có chuyện gì, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, lúc trước tiểu Mạnh là do ta đưa vào, huống chỉ tiểu Mạnh còn chưa có học sinh.”
Nghe đến đó, Tiền Lâm vội vàng ngăn Tiền Lượng lại: "Đại bá, ta PK thua người khác, hiện tại Mạnh lão sử đã có học sinh!"
Tiền Lượng nghe nói Mạnh Hi có học sinh, lập tức hào hứng: "Ö? Ai vậy? Có thể vào được mắt của Mạnh Hi, còn có thể thẳng ngươi."
Tiền Lâm hít sâu một hơi: 'Nam nhân đó dáng dấp rất đẹp trai! Là loại đặc biệt đẹp trai, hơn nữa, quan trọng nhất chính là năng lực đặc biệt mạnh."
"Ngoại khoa tìm giao ban dùng chính là tiếng Anh, kết quả...”
Tiền Lâm sinh động như thật (thêm mắm thêm muổi) nói một phen!
Sau kho Tiền Lượng nghe xong, nghiêm túc nhìn Tiền Lượng, nghiêm túc nói: "Tiểu Lâm, khoác lác không phải là thói quen tốt...”
Tiền Lâm trợn tròn mắt, cái này... kịch bản đáng lẽ ra không phải là như thế mà.
Tiền Lâm tranh thủ nói: "Thật, Trần Thương này hết sức lợi hại, hắn..."
Khi Tiền Lượng nghe thấy cái tên "Trần Thương” này, nháy mắt sửng sốt, trực tiếp cắt lời Tiền Lâm “Chờ một chút, ngươi nói là ai?"
Tiền Lâm trừng to mắt: "Trần Thương! A, chính là người cạnh tranh với ta."
Sau khi Tiền Lượng xác nhận, sinh lòng hoài nghị, Trần Thương này cùng Trần Thương kia là một người sao?
Nghĩ tới đây, Tiền Lượng cầm điện thoại lên, gọi cho bộ phận nghiên cứu sinh bên trường học: “Alo? Ta là Tiền Lượng.”
Quan Vĩ nghe xong, cười nói: "Chào Hiệu trưởng Tiền."
Tiền Lượng không chỉ là phó viện trưởng Đông Đại Nhất viện, hơn nữa còn là viện trưởng học viện lâm sàng Đại học Y Đông Dương, kiêm chức phó hiệu trưởng trường học, cả người thể kiêm cỡ nào chức, nói là quyền cao chức trọng một chứt không khoa trương.
Tiền Lượng ừ một tiếng: "Tiểu Quan, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, năm nay nghiên cứu sinh có người tên là Trần Thương phải không? Ngươi biết gì về học sinh này không?”
Quan Vĩ sững sờ, tại sao hiệu trưởng Tiền lại muốn nghe ngóng Tiần Thương chứ?
Chẳng lẽ chuyện Trần Thương bị hiệu trưởng Tiền biết rồi?
Quan Vĩ cái này mới nói chỉ tiết: "Hiệu trưởng Tiền, chuyện này ta còn chưa báo cáo cho ngài, Trần Thương này là tân sinh nghiên cứu sinh năm nay, hẳn được Tần Hiếu Uyên viện trưởng Tỉnh Nhị Viện tự thân phân phó.”
Tiền Lượng nghe thấy Tân Hiếu Uyên, trong lòng cảm thấy hình như là không phải chạy: “Trần Thương, có phải là Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện không?"
Quan Vĩ trợn tròn mắt, sao Hiệu trưởng Tiền lại biết Trần Thương?
Trần Thương ở trong mắt Tiền Lượng hình như là chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng gì mới đúng chứ!
"Đúng đúng đúng, chính là Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện."
Nghe đến đó, Tiền Lượng hiểu: " Được rồi, ta đã biết, cái này... Tiểu Quan, sau này Trần Thương có tin tức gì thì nói với ta một tiếng, chuyện của hẳn ngươi đề tỉnh cho ta một câu, đúng rồi, khai giảng đại hội động viên nghiên cứu sinh năm nay, ngươi chuẩn bị cho ta một phần bản thảo diễn thuyết, nhiều năm ta đã không tham gia, năm nay nói cái gì cũng phải đi một chuyến.”
Quan Vĩ vội vàng gật đầu: "Tốt, khổ cực Hiệu trưởng Tiền, đến lúc đó ta chuẩn bị xong sẽ sớm báo cáo coog việc với Hiệu trưởng Tiền..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.