Chương 389: Vì sao yên lặng rồi?
Vô Ưu 95
08/03/2024
Mạnh Hi.
Hình như là không sai, cho dù cũng mặc trên người chiếc áo blouse trắng, nhưng đứng trong đám người vẫn rất là dễ thấy.
Cảm giác đầu tiên của Trần Thương đây là một nữ cường nhân gọn gàng.
Trần Thương hít sâu một hơi, đi lên phía trước, cũng đã tới đây rồi, lo lắng cái gì?
Vừa mới qua đi, Trần Thương gật đầu có chút cúi đầu: "Mạnh lão sư ngài tốt, ta là Trần Thương, là nghiên cứu sinh năm nay, ta muốn làm học sinh của ngài."
Trần Thương vừa nói ra lời này, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại...
Trong lòng Trần Thương lập tức lộp bộp một tiếng.
Xây ra chuyện gì.
Vì sao yên lặng rồi?
Trần Thương khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Hi cũng thả đồ trong tay ra
Mạnh Hi dò xét Trần Thương một phen, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
Trần Thương gật đầu: "Cảm ơn lão sư”
Cung kính ngồi xuống, Trần Thương cảm giác trong phòng làm việc có chút an tĩnh, có loại cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Khoảng thời gian này, bắt đầu từ tháng sáu, rất nhiều học sinh tìm đến Mạnh Hi, nối liền không dứt, cứ một nhóm đến rồi lại một nhóm đi, thời gian dân qua, khoảng thời gian này cũng không nhiều người.
Bác sĩ trong phòng bỗng nhiên nhìn thấy một người không sợ chết, còn có chút hãng hái, mong chờ nhìn xem tiểu từ này có thể trải qua được mấy chiêu dưới tay giáo sư Mạnh.
Buổi sáng thứ hai, ngoại khoa tim theo truyền thống không an bài phẫu thuật, đương nhiên phẫu thuật khẩn cấp là ngoại lệ, qua một ngày cuối tuần, tất cả mọi người phải chỉnh lý một vài bệnh lịch cho bệnh nhân cùng một chút thuốc men, vật liệu, buổi chiều mới bắt đầu an bài phẫu thuật.
Khoảng thời gian, Mạnh Hi này xem như phát ra một chuyện, nếu như mình không nhận họ sinh, đến cuốicùng khẳng định sẽ an bài cho mình một học sinh, đây là chuyện không hề nghỉ ngờ.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng tìm một người tương đối thuận mắt, dùng nuông chiều học sinh.
Khi Trần Thương tới chào hỏi, trong lòng Mạnh Hi cũng hơi đồng ý rồi, dương quang suất khí, một tiểu tử thoải mái, hơn nữa quan trọng nhất Mạnh Hi phát hiện trước khi mình đến văn phòng đã nhìn thấy hần đứng trước cửa, đến sớm gần một giờ.
Mạnh Hi là một người quan niệm thời gian cực mạnh, mười điểm tự hạn chế, yêu cầu rất khắt khe đối với bản thân, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể kéo tới ngày mai.
Mà hôm nay Tiần Thương đến sớm, đã tạo cho Mạnh Hi một ấn tượng tốt, cộng thêm bề ngoài Trần Thương khí chất cũng không tệ, nói tóm lại, so với những người khác đã có thêm điểm.
Mạnh Hi mỉm cười: "Ngươi không cần lo lảng như vậy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trần Thương thành thật trả lời: "Hai mươi bảy tuổi."
Mạnh Hi như suy nghĩ điều gì, nhẹ gật đầu: " Hai mươi bảy, ngươi hẳn là đã đi làm, sau đó mới học nghiên cứu sinh, ngươi có kinh nghiệm làm việc chưa?"
"Trần Thương ừ một tiếng: sau khi tốt nghiệp ta làm tại khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện gần ba năm.
Sau khi nghe hẳn nói, Mạnh Hi nhẹ gật đầu: "Tiếng Anh của ngươi thế nào?"
Vấn đề nàng hỏi, không chỉ là bởi vì nàng yêu cầu học sinh có trình độ tiếng Anh tương đối cao, hơn nữa muốn kiêm tra năng lực học tập của Trần Thương, người sau khi đi làm mà còn nguyện ý học tiếng Anh ít càng thêm ít.
Mà trước mắt, tập san luận văn tuyến đầu y học đều là tiếng Anh là chủ, chủ yếu phải dùng loại ngôn ngữ tiếng Anh này rất nhiều.
Mạnh Hi muốn hiểu rõ chính là Trăn Thương chủ yếu là Trần Thương có học tập hay dừng lại.
Vấn đề này rất quan trọng.
Trần Thương gật đầu: "Còn tạm được."
Lời này mới ra, Mạnh Hi nhịn cười không được.
Hình như là không sai, cho dù cũng mặc trên người chiếc áo blouse trắng, nhưng đứng trong đám người vẫn rất là dễ thấy.
Cảm giác đầu tiên của Trần Thương đây là một nữ cường nhân gọn gàng.
Trần Thương hít sâu một hơi, đi lên phía trước, cũng đã tới đây rồi, lo lắng cái gì?
Vừa mới qua đi, Trần Thương gật đầu có chút cúi đầu: "Mạnh lão sư ngài tốt, ta là Trần Thương, là nghiên cứu sinh năm nay, ta muốn làm học sinh của ngài."
Trần Thương vừa nói ra lời này, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại...
Trong lòng Trần Thương lập tức lộp bộp một tiếng.
Xây ra chuyện gì.
Vì sao yên lặng rồi?
Trần Thương khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Hi cũng thả đồ trong tay ra
Mạnh Hi dò xét Trần Thương một phen, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
Trần Thương gật đầu: "Cảm ơn lão sư”
Cung kính ngồi xuống, Trần Thương cảm giác trong phòng làm việc có chút an tĩnh, có loại cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Khoảng thời gian này, bắt đầu từ tháng sáu, rất nhiều học sinh tìm đến Mạnh Hi, nối liền không dứt, cứ một nhóm đến rồi lại một nhóm đi, thời gian dân qua, khoảng thời gian này cũng không nhiều người.
Bác sĩ trong phòng bỗng nhiên nhìn thấy một người không sợ chết, còn có chút hãng hái, mong chờ nhìn xem tiểu từ này có thể trải qua được mấy chiêu dưới tay giáo sư Mạnh.
Buổi sáng thứ hai, ngoại khoa tim theo truyền thống không an bài phẫu thuật, đương nhiên phẫu thuật khẩn cấp là ngoại lệ, qua một ngày cuối tuần, tất cả mọi người phải chỉnh lý một vài bệnh lịch cho bệnh nhân cùng một chút thuốc men, vật liệu, buổi chiều mới bắt đầu an bài phẫu thuật.
Khoảng thời gian, Mạnh Hi này xem như phát ra một chuyện, nếu như mình không nhận họ sinh, đến cuốicùng khẳng định sẽ an bài cho mình một học sinh, đây là chuyện không hề nghỉ ngờ.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng tìm một người tương đối thuận mắt, dùng nuông chiều học sinh.
Khi Trần Thương tới chào hỏi, trong lòng Mạnh Hi cũng hơi đồng ý rồi, dương quang suất khí, một tiểu tử thoải mái, hơn nữa quan trọng nhất Mạnh Hi phát hiện trước khi mình đến văn phòng đã nhìn thấy hần đứng trước cửa, đến sớm gần một giờ.
Mạnh Hi là một người quan niệm thời gian cực mạnh, mười điểm tự hạn chế, yêu cầu rất khắt khe đối với bản thân, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể kéo tới ngày mai.
Mà hôm nay Tiần Thương đến sớm, đã tạo cho Mạnh Hi một ấn tượng tốt, cộng thêm bề ngoài Trần Thương khí chất cũng không tệ, nói tóm lại, so với những người khác đã có thêm điểm.
Mạnh Hi mỉm cười: "Ngươi không cần lo lảng như vậy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trần Thương thành thật trả lời: "Hai mươi bảy tuổi."
Mạnh Hi như suy nghĩ điều gì, nhẹ gật đầu: " Hai mươi bảy, ngươi hẳn là đã đi làm, sau đó mới học nghiên cứu sinh, ngươi có kinh nghiệm làm việc chưa?"
"Trần Thương ừ một tiếng: sau khi tốt nghiệp ta làm tại khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện gần ba năm.
Sau khi nghe hẳn nói, Mạnh Hi nhẹ gật đầu: "Tiếng Anh của ngươi thế nào?"
Vấn đề nàng hỏi, không chỉ là bởi vì nàng yêu cầu học sinh có trình độ tiếng Anh tương đối cao, hơn nữa muốn kiêm tra năng lực học tập của Trần Thương, người sau khi đi làm mà còn nguyện ý học tiếng Anh ít càng thêm ít.
Mà trước mắt, tập san luận văn tuyến đầu y học đều là tiếng Anh là chủ, chủ yếu phải dùng loại ngôn ngữ tiếng Anh này rất nhiều.
Mạnh Hi muốn hiểu rõ chính là Trăn Thương chủ yếu là Trần Thương có học tập hay dừng lại.
Vấn đề này rất quan trọng.
Trần Thương gật đầu: "Còn tạm được."
Lời này mới ra, Mạnh Hi nhịn cười không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.