Chương 490: Xét đến cùng, vẫn là tiền!
Vô Ưu 95
20/03/2024
Lý Kiến Vĩ tiếp tục nói thêm: “Hơn nữa điểm quan trọng nhất của ngoại khoa tay chính là tương đối thích hợp với khoa cấp cứu, người bệnh cấp cứu nằm viện trong thời gian ngắn, cấp cứu có thể hoàn mỹ phù hợp, hơn nữa lợi nhuận cũng không thấp, khoa chỉnh hình nhìn một ca phẫu thuật hết mấy vạn, nhưng vật liệu thiết bị cũng quý, nhân viên tham dự cũng nhiều, nhưng ngược lại tiền nhân công không có nhiều như vậy, lại nói đến ngoại khoa tay, mặc dù nhìn người bệnh năm viện với 5000 - 10000 khối không nhiều, nhưng số lượng lại nhiều, chỉ cần chờ một thời gian, lợi nhuận thu về sẽ không nhỏ.”
“Lần này, người trong bệnh viện đã bắt đầu có ý kiến với thế lực lớn của vị trí viện trưởng Tân, nên chủ nhiệm Lý hãy cố gắng hết sức đi, tranh thủ xây dựng ngoại khoa tay!”
Xét đến cùng, vẫn là tiền!
Làm sao lại nói rõ anh phát triển thế nào?
Thời điểm thống kê lợi nhuận cuối tháng cuối năm, biết khoa cấp cứu phát triển thế nào, thì ít ra họ sẽ không nghĩ là chức danh viện trưởng không xứng với anh.
...
...
Lúc tan tầm chiều thứ sau, Lý Bảo Sơn quay lại phòng cấp cứu, khẩn cấp triệu tập mọi người, mở một hội nghị,
Để nhân viên có thể nghỉ ngơi vào ngày cuối tuần, nên tổ chức luôn hoạt động tuyên truyền một lần cho nhanh, mỗi người bỏ ra thời gian nửa ngày, trợ giúp ngoại khoa tay Nhị Viện tỉnh tiến hành tuyên truyền một phen
An Ngạn Quân là người chịu trách nhiệm, hiện tại chủ nhiệm An có thể nói là hùng tâm tráng chí, hào hoa phong nhã, trên mặt viết đầy những suy nghĩ sáng tạo, cặp kính mắt màu vàng của lão bắt đầu lấp lóe hơn so với bình thường
Với đề nghị này mọi người cũng không hề phần nàn cái gì, dù sao thì cấp cứu hiệu quả và lợi ích tốt, thì tất cả sẽ cùng nhận được từng bước cao trong sự nghiệp, có thể tăng thêm một hạng mục ngoại khoa tay, đó là một chuyện tốt đối với khoa cấp cứu.
Trần Thương không được an bài công việc quảng cáo, mà bị phái đi hội tuyển dụng nhân viên tiến hành thông báo tuyển dụng.
Bởi vì là lao động hợp đồng, phòng ban vẫn có đãy đủ quyền tự chủ.
Sau khi tan tầm, Trần Thương nhận cuộc điện thoại của La Châu: “Thương Nhị, tất cả mọi người đang ăn cơm ở lầu ba của trường học, tới nói chuyện với mọi người cho vui không?”
Trần Thương có chút do dự, còn chưa kịp trả lời lại nghe thấy tiếng nói của La Châu: “Đến đi đến đi, mấy người ở An Dương chúng ta đều đến đây hết rồi, cậu tốt nhất hãy đến đây luôn đi, đừng suy nghĩ gì thêm mệt!”
Trần Thương nhẹ gật đầu: “Được rồi”
Bên ngoài phòng ăn trên lầu ba trường học được bao quanh bởi quán cơm nhỏ, có phòng, chủ yếu là gọi món ăn là chủ, tất cả mọi người thời đại học đều đang tụ tập ở đây.
Giá tiền không đất, tiện nghỉ bằng một nửa so với những tiệm cơm bên ngoài, để ăn được một bữa cơm no nên ở đây thì mọi người sẽ không có tốn nhiều tiền lắm.
Trần Thương trực tiếp gọi xe tới đó.
Quả thực lúc Trần Thương đến mọi người ai nấy đều vui mừng, anh cũng vui mừng nhận lấy sự hoan nghênh của mọi người.
Một bữa cơm ăn khí thế ngất trời, so với thời đại học cũng không khác chút nào.
Vẫn là mấy món đồ ăn thời đại học, vẫn là những con người của thời đại học, giọng nói khi tán gẫu cũng không có khác xưa là mấy.
Ngược lại điều này lại khiến Trần Thương cảm thấy rằng trong ba năm nay bản thân anh là người có sự thay đổi lớn nhất.
Rất có một chút cảm khái
Vừa ăn vừa nói chuyện, mới biết được chuyện mọi người đều đang học nghiên trên cơ bản, cũng chính là ở đại y khoa Đông Dương, có không ít người giống bạn gái Đổng Giai của La Châu, năm thứ nhất thi nghiên cứu thất bại, năm thứ hai thi đậu.
Sau khi biết được năm nay Trần Thương mới lên thành chức nghiên cứu sinh, cả đám người nhao nhao hết lên, nhất định phải để Trần Thương lần lượt gọi sư huynh sư tỷ.
Vẫn là sự náo nhiệt phi thường này.
“Lần này, người trong bệnh viện đã bắt đầu có ý kiến với thế lực lớn của vị trí viện trưởng Tân, nên chủ nhiệm Lý hãy cố gắng hết sức đi, tranh thủ xây dựng ngoại khoa tay!”
Xét đến cùng, vẫn là tiền!
Làm sao lại nói rõ anh phát triển thế nào?
Thời điểm thống kê lợi nhuận cuối tháng cuối năm, biết khoa cấp cứu phát triển thế nào, thì ít ra họ sẽ không nghĩ là chức danh viện trưởng không xứng với anh.
...
...
Lúc tan tầm chiều thứ sau, Lý Bảo Sơn quay lại phòng cấp cứu, khẩn cấp triệu tập mọi người, mở một hội nghị,
Để nhân viên có thể nghỉ ngơi vào ngày cuối tuần, nên tổ chức luôn hoạt động tuyên truyền một lần cho nhanh, mỗi người bỏ ra thời gian nửa ngày, trợ giúp ngoại khoa tay Nhị Viện tỉnh tiến hành tuyên truyền một phen
An Ngạn Quân là người chịu trách nhiệm, hiện tại chủ nhiệm An có thể nói là hùng tâm tráng chí, hào hoa phong nhã, trên mặt viết đầy những suy nghĩ sáng tạo, cặp kính mắt màu vàng của lão bắt đầu lấp lóe hơn so với bình thường
Với đề nghị này mọi người cũng không hề phần nàn cái gì, dù sao thì cấp cứu hiệu quả và lợi ích tốt, thì tất cả sẽ cùng nhận được từng bước cao trong sự nghiệp, có thể tăng thêm một hạng mục ngoại khoa tay, đó là một chuyện tốt đối với khoa cấp cứu.
Trần Thương không được an bài công việc quảng cáo, mà bị phái đi hội tuyển dụng nhân viên tiến hành thông báo tuyển dụng.
Bởi vì là lao động hợp đồng, phòng ban vẫn có đãy đủ quyền tự chủ.
Sau khi tan tầm, Trần Thương nhận cuộc điện thoại của La Châu: “Thương Nhị, tất cả mọi người đang ăn cơm ở lầu ba của trường học, tới nói chuyện với mọi người cho vui không?”
Trần Thương có chút do dự, còn chưa kịp trả lời lại nghe thấy tiếng nói của La Châu: “Đến đi đến đi, mấy người ở An Dương chúng ta đều đến đây hết rồi, cậu tốt nhất hãy đến đây luôn đi, đừng suy nghĩ gì thêm mệt!”
Trần Thương nhẹ gật đầu: “Được rồi”
Bên ngoài phòng ăn trên lầu ba trường học được bao quanh bởi quán cơm nhỏ, có phòng, chủ yếu là gọi món ăn là chủ, tất cả mọi người thời đại học đều đang tụ tập ở đây.
Giá tiền không đất, tiện nghỉ bằng một nửa so với những tiệm cơm bên ngoài, để ăn được một bữa cơm no nên ở đây thì mọi người sẽ không có tốn nhiều tiền lắm.
Trần Thương trực tiếp gọi xe tới đó.
Quả thực lúc Trần Thương đến mọi người ai nấy đều vui mừng, anh cũng vui mừng nhận lấy sự hoan nghênh của mọi người.
Một bữa cơm ăn khí thế ngất trời, so với thời đại học cũng không khác chút nào.
Vẫn là mấy món đồ ăn thời đại học, vẫn là những con người của thời đại học, giọng nói khi tán gẫu cũng không có khác xưa là mấy.
Ngược lại điều này lại khiến Trần Thương cảm thấy rằng trong ba năm nay bản thân anh là người có sự thay đổi lớn nhất.
Rất có một chút cảm khái
Vừa ăn vừa nói chuyện, mới biết được chuyện mọi người đều đang học nghiên trên cơ bản, cũng chính là ở đại y khoa Đông Dương, có không ít người giống bạn gái Đổng Giai của La Châu, năm thứ nhất thi nghiên cứu thất bại, năm thứ hai thi đậu.
Sau khi biết được năm nay Trần Thương mới lên thành chức nghiên cứu sinh, cả đám người nhao nhao hết lên, nhất định phải để Trần Thương lần lượt gọi sư huynh sư tỷ.
Vẫn là sự náo nhiệt phi thường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.