Chương 12
Cẩm Trúc
17/06/2013
Bốn người chuẩn bị tìm một quán bar ngồi xuống. Lâm Nhược Hàm nhìn thấy một
quán bar ở chỗ rẽ phía trên có bảng hiệu viết bằng chữ đỏ tươi “Bar Cảm Xúc”.
Cô chỉ vào bảng hiệu nói với ba người còn lại, “Chúng ta đi bar này đi.”
Lúc bọn họ tới trước cửa quán, Tống An Thần hơi chần chừ, “Bar này nhìn có vẻ
loạn.”
“Không đâu, chỉ là trang trí hơi cũ thôi.” Hòa Tấn nhìn ánh đèn chớp nháy ở cửa có
mấy bóng đã tắt cũng không thay mới, sơn đỏ trên tường cũng rớt không ít.
“Không chỉ vậy, trước cửa cũng không có bảo vệ, chỉ viết qua loa là cấm trẻ vị
thành niên, rõ ràng là viết cho có.” Tống An Thần chỉ vào tờ thông báo xuyên tạc
dán trước cửa.
Lâm Nhược Hàm nói: “Vậy thì có sao chứ, có hai thanh niên các anh ở đây, chắc
không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Cũng phải.” Hòa Tấn cười gãi đầu, liếc Nhất Thế, “Vậy bar này đi, dù sao cũng là
uống chút gì đó, giúp cô gái được nuông chiều một đêm.”
“Cậu nói ai được nuông chiều?” Lâm Nhược Hàm trừng cậu giận dữ. Hòa Tấn nhún
vai, tỏ vẻ mình không nói gì.
Tống An Thần suy tính một lát, cảm thấy ngoài việc bar này không đạt tiêu chuẩn
ra cũng sẽ không phát sinh vấn đề gì, có hai cậu con trai ở đây, bảo vệ thỏa đáng sẽ
không sao. Cậu nhìn Nhất Thế, thấy Nhất Thế cũng đang nhìn mình, giống như
nhường cậu quyết định.
“Vậy quán này đi.” Tống An Thần hạ quyết tâm.
Nhất Thế cũng không nói gì, gật đầu. Cô thật sự không muốn đi những chỗ như thế
này, tuy không phải bé ngoan, nhưng năm đó, suy nghĩ của cô là học sinh không
nên một mình đi tới những nơi như vậy.
Bốn người vừa vào quán liền nghe tiếng nhạc disco đinh tai nhức óc. Lâm Nhược
Hàm và Hòa Tấn đi phía trước rõ ràng rất hưng phấn, nhảy nhót đi lên trước thật
nhanh. Tống An Thần một mực đi theo bước chân Nhất Thế, thong thả mà đi. Lúc
đi tới chính sảnh đông người tụ tập, Tống An Thần trực tiếp ôm Nhất Thế kéo vào
bên người, tránh bị người khác chen lấn mà lạc nhau.
Động tác thân mật bất ngờ này của Tống An Thần làm Nhất Thế giật mình, mặt cô
đỏ bừng, muốn ngẩng đầu nhìn cậu lại không dám, chỉ biết cúi đầu mặc cho cậu
ôm.
Tống An Thần ôm Nhất Thế đến chỗ hai người kia đã ngồi yên ổn, Hòa Tấn hưng
phấn nói: “Chỗ này thật khá nha, rượu gì cũng có, chỉ là không có bánh kem, bọn
mình tới tiệm bánh kem đối diện mua một cái đi.”
Tóc mai Lâm Nhược Hàm hơi ẩm, rõ ràng nhảy nhót cật lực. Cô hừ hừ theo tiết tấu
của DJ, lớn tiếng: “Được đó, mua bánh kem, bọn tớ đợi cậu.”
Hòa Tấn gật đầu, kéo Tống An Thần đi ra ngoài. Tống An Thần dặn hai người còn
ngồi trên ghế, “Trước khi bọn tớ quay lại, các cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, không
cho phép đi.”
“Ừ.” Hai người đồng thời gật đầu. Bấy giờ Tống An Thần mới yên tâm đi theo Hòa
Tấn.
Lúc chỗ ngồi chỉ còn Nhất Thế và Lâm Nhược Hàm, Nhất Thế tỏ ra thận trọng hơn
hẳn, Lâm Nhược Hàm lại cao hứng lạ thường. Khi nhạc DJ đổi sang bài khác, Lâm
Nhược Hàm càng hứng lên, đứng bật dậy hỏi Nhất Thế, “Đi khiêu vũ không?”
Nhất Thế biết Lâm Nhược Hàm từ nhỏ đã học đủ loại vũ đạo, gần đây còn học múa
hiện đại ở hội văn nghệ càng làm cả trường hâm mộ. Khi DJ đệm nhạc lên, sinh ra
từ vũ đạo tất nhiên Lâm Nhược Hàm không chịu ngồi yên. Nhưng Tống An Thần
đã dặn trước đó, mà cô lại lớn hơn Lâm Nhược Hàm, nếu xảy ra chuyện gì cô cũng
có trách nhiệm, bèn nói với Lâm Nhược Hàm: “Cậu đợi bọn họ quay lại đã, chúng
ta ngồi đây trước đi.”
Lâm Nhược Hàm vốn đang cao hứng bừng bừng bị Nhất Thế hắt cho một bát nước
lạnh, rõ ràng mất hứng. Cô ủ rũ, có phần buồn bực ngồi xuống ghế, đột nhiên gọi
phục vụ đi ngang qua: “Phục vụ, lại đây.”
Phục vụ ở đây nhìn có vẻ thời thượng, không giống phục vụ ở các khu giải trí tóc
húi cua mặt mũi bình thường mà để kiểu thịnh hành mới nhất, nhuộm màu sặc sỡ.
Phục vụ bị kêu bước lại, tay cầm menu, cười toe toét nói: “Hai em gái lần đầu tới
đây hả?”
Lâm Nhược Hàm không hề đề phòng, gật đầu, cầm lấy menu bắt đầu nghiên cứu.
Tay phục vụ này hiển nhiên rất thành thạo, trực tiếp ngồi xuống cạnh Nhất Thế,
cười hỏi: “Em gái này có vẻ căng thẳng nhỉ?”
Nhất Thế trừng anh ta: “Đừng ngồi cạnh tôi.”
Rõ ràng, Nhất Thế cự tuyệt thẳng thừng như vậy khiến anh chàng phục vụ đẹp trai
tự tin kia ngớ người. Anh chàng vốn tự tin vào sức hấp dẫn của mình với các khách
nữ, không ai có thể kháng cự. Xem ra cô bé chưa biết mùi đời này có vẻ chanh
chua, phục vụ cong môi cười, đứng dậy, “Hai em đến đây chơi xem ra có vẻ nhàm
chán nhỉ, nhiều người chơi vui hơn.” Anh ta gào to với người trên sàn nhảy, “Các
anh em, đến đây chơi đi.”
Lâm Nhược Hàm tò mò nhìn qua, chỉ thấy ba bốn anh chàng đi tới bên này. Tuổi
đều còn trẻ, xấp xỉ bọn họ, chẳng qua ra ngoài lăn lộn sớm nên trưởng thành hơn
nhiều, mà bọn họ so ra lại càng có cái vẻ của chim non lớn lên dưới đôi cánh che
chở của người nhà, quá sức non nớt.
Nhất Thế bị đám người kéo đến này hù dọa, nhất thời không nói được. Lâm Nhược
Hàm thấy bọn họ bộ dáng không tệ, cũng không từ chối, ngược lại còn nhiệt tình
hỏi: “Các anh biết nhảy?”
“Đương nhiên.” Một tên tóc vàng trong bọn cười hi hi nói.
Thế là Lâm Nhược Hàm theo anh ta trò chuyện, chân tay cũng hoạt động phong phú
không kém, huơ chân múa tay, vui quên trời đất. Nhất Thế ngoan ngoãn ngồi một
chỗ, phục vụ kia thấy Nhất Thế ngồi nghiêm chỉnh bật cười, “Em như thế chán lắm,
anh làm cho em chút đặc sắc của quán.”
Nói xong, không để Nhất Thế từ chối liền tự tiện hành động. Anh ta đi một hồi liền
quay lại, tay cầm mấy bình rượu tây đủ màu, còn có dụng cụ pha rượu. Anh ta lại
ngồi cạnh Nhất Thế, đặt mấy bình rượu lớn trên tay xuống, chân mày nhướng lên có
chút ngang ngạnh, chọc Nhất Thế: “Anh là bartender của quán Cảm Xúc này, em
gái nhìn có vẻ rất coi thường anh nhỉ? Hôm nay anh trai đang vui, pha cho em một
ly Homerun [13].”
“Caesar, A Vũ, hai cậu muốn Homerun không.” Anh ta gào lên với mấy người gọi
là anh em của mình, đáy mắt ngập đầy mờ ám. Nhất Thế cau mày, nhớ mang máng
Homerun còn có một ý nghĩa khác.
First base là nắm tay, Second base là hôn môi, Third base là ôm ấp và Homerun là
phòng tuyến cuối cùng.
Nhất Thế nhìn anh ta một cái, không biết rốt cuộc anh ta muốn bán thuốc gì.
Chỉ thấy anh chàng mô-đen đẹp trai này nhập chung ba loại rượu mạnh Whisky,
Barcadi và Brandy lại với nhau, thêm hai lát chanh trộn đều lại. Anh ta nghịch cốc
pha rượu trong tay, mặc sức vung lắc, đủ kiểu động tác ném, quăng, xoay tròn với
độ cao khó. Nhất Thế và Lâm Nhược Hàm nhìn mà há hốc miệng, các anh em khác
của anh ta cùng tới tấp khen hay, lúc anh ta rót vào ly, hai lớp màu khác nhau nhìn
càng đẹp.
Chưa bao giờ thấy chiêu trò đẹp lộng lẫy cùng màu sắc cocktail ưa nhìn như vậy,
Nhất Thế không khỏi buột miệng, “Lợi hại quá.”
Bartender A Vũ cực kỳ tự tin, tựa hồ sớm đoán được không có cô gái nào không
xiêu lòng trước sức hấp dẫn của mình. Tên tóc vàng nháy mắt với anh ta, cầm hai ly
rượu lên trong lúc đó thả hai viên thuốc cực nhỏ vào, đưa cho Nhất Thế một ly,
Lâm Nhược Hàm một ly, “Nào nào, các em uống thử xem, mùi vị rất được đấy.”
Lúc này cả hai đều rất tò mò với ly cocktail này. Lâm Nhược Hàm không nói nhiều
cầm ly lên uống cạn, vị chua cay làm cô trào nước mắt, đây là rượu mạnh nhất mà
cô uống. Nhất Thế uống một ngụm lớn trước, lúc vị cay nồng sặc trong cổ họng,
thiếu chút nữa cô đã phun ra. Bình thường lễ mừng năm mới cô có uống cùng lắm
cũng chỉ là rượu nho, thi thoảng uống một ngụm rượu trắng nhưng không cay lắm,
loại này quá mạnh rồi. Cô không muốn uống tiếp ngụm nữa nhưng thấy mấy gã trai
đều nhìn mình, lại có chút ngại ngần cầm ly lên uống tiếp mấy ngụm nữa. Mắt thấy
sắp tới đáy, chuẩn bị uống tiếp thì Tống An Thần bê bánh kem vào tới, nhìn trên
ghế thêm mấy gã trai bộ dạng côn đồ, mặt mày lạnh tanh.
Hòa Tấn theo vào sau, thấy người lạ, không khỏi to tiếng hỏi: “Các người là ai?”
“Anh, anh ấy là bartender của quán, rất lợi hại nha.” Lâm Nhược Hàm uống rượu
mạnh nên mặt đỏ phừng nhưng trong mắt lại lộ ra kính nể làm Tống An Thần cảm
thấy bất an. Cậu không biết vì sao gã bartender này tới đây, chỉ đơn thuần là ý thức
tự bảo vệ mình của cậu rất cao, lập tức đuổi khách: “Ngại quá, bọn tôi muốn làm
sinh nhật cho em gái, không chào đón người ngoài.”
Tên tóc vàng có vẻ không cam tâm, “Ôi chà, tôi còn cho là chỉ có hai em gái này
đến đây thôi đấy.”
Bartender A Vũ đứng dậy, nói với tóc vàng: “Thu dọn đồ đi, chúng ta rút.” Kế đó
còn giơ ly quăng cho Nhất Thế ánh mắt đong đưa, “Cocktail anh mời em còn chưa
uống xong kìa?”
Tống An Thần thấy tóc vàng thu dọn chai rượu, đều là rượu tây cực mạnh, còn
uống sạch nữa? Tống An Thần dịu dàng nói với Nhất Thế: “Nhìn có vẻ rất dễ uống,
tớ cũng muốn thử một chút.”
“Vậy cho cậu uống.” Nhất Thế chỉ ước gì không phải uống, lập tức đưa cho cậu.
Tống An Thần nuốt mấy ngụm, cay nồng trong cổ họng, mũi còn ngửi thấy vị nồng
của rượu nặng. Cocktail bình thường độ rượu chừng 10%, bởi vì có cho thêm nước
trái cây làm loãng bớt nhưng cocktail này quá mạnh, ngay cả Tống An Thần cảm
thấy tửu lượng mình không tệ cũng lập tức đau cả đầu.
Bartender A Vũ nhún vai, nói với Nhất Thế, “Cậu bạn trai thế này, rất thích hợp
Home.” Câu này, hiển nhiên một câu hai nghĩa.
Nhất Thế im lặng không nói.
Đợi đám đông giải tán xong, ngồi trên ghế chỉ còn bốn người, yên tĩnh hơn nhiều,
Tống An Thần thắp nến, ba người hát bài chúc mừng sinh nhật tặng Lâm Nhược
Hàm, sau đó bắt đầu ăn bánh kem. Hòa Tấn hứng chí, gọi một két bia, muốn cụng
ly với Tống An Thần. Lâm Nhược Hàm đã vui vẻ trở lại, nói muốn tham gia. Nhất
Thế lúc này mặt đỏ bừng bừng, ngực rất nặng, đầu óc căng ra, hiển nhiên là rượu có
tác dụng, say rồi. Cô đành thối lui, không cụng ly với bọn họ.
Nhất Thế ngồi một bên thiếp đi một chút, chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng
nóng, cảm giác buồn đi toilet nhưng lại không muốn.
Cô hơi nheo mắt, chỉ thấy cả két bia trên bàn đã trống rỗng, Lâm Nhược Hàm và
Hòa Tấn đang nhảy nhót xiêu vẹo trên sàn nhảy, hết sức phấn khởi.
Tống An Thần ngồi nghiêng một bên, nước da trắng bóc đã ửng hồng, càng thêm
tuấn tú sinh động. Một tay cậu ôm bụng, hô hấp hơi dồn dập. Không biết vì sao,
Nhất Thế đột nhiên rất muốn dựa sát vào cậu, muốn ôm chặt lấy cậu, quấn lấy cậu.
Càng nghĩ, hơi thở của cô cũng dần dần nhanh hơn, đầu óc toàn là những thứ không
trong sáng.
Cô đột ngột đứng dậy nhưng đầu đau không ngớt, lại ngã nhào xuống sofa. Tống
An Thần bị tiếng động đánh thức, hơi mở mắt nhìn Nhất Thế, miết miết trán, “Cậu
sao vậy?”
“Tớ khó chịu quá.” Cô không biết đây là cảm giác gì, chỉ có thể nói khó chịu.
Tống An Thần khẽ nheo đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ rồi. Cậu
đứng dậy, đi tới sàn nhảy, nói gì đó với Hòa Tấn sau đó quay lại, kéo Nhất Thế đã
mềm nhũn lên, “Chúng ta về nhà trước đi.”
“Bọn họ thì sao?”
“Tớ kêu Hòa Tấn đưa em gái tớ về nhà.”
“À.” Nhất Thế ngoan ngoãn úp mặt lên vai cậu, ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng
trên người cậu, lại có cảm giác xúc động muốn cùng cậu homerun. Cô bị suy nghĩ
bẩn thỉu đột nhiên ập tới này dọa cho hết hồn, tỉnh táo lại phân nửa. Lúc này bọn họ
vừa đi ngang qua quầy bar, thấy bartender A Vũ dáng vẻ lưu manh phong trần, tay
cô không tự chủ quàng lấy eo Tống An Thần.
Cô gặp qua nhiều cậu con trai nhưng không có ai hơn được Tống An Thần. Tống
An Thần sạch sẽ ngăn nắp, da dẻ trắng bóc láng mịn, mặt mũi đẹp đẽ thanh tú
đường nào nét ấy, khiến người ta có cảm giác trong suốt không nhiễm khói lửa
nhân gian, cô thích dạng con trai như thế, rất thích, rất thích.
Cô ngã luôn vào người cậu.
Bản thân Tống An Thần cũng say rồi, cô nghiêng người làm cậu lảo đảo mấy bước,
cúi đầu thấy Nhất Thế có vẻ đã say bất tỉnh nhân sự, cười như mếu. Rượu mạnh
như vậy, mệt cô còn dám uống. Trên đường đáp xe về nhà, Nhất Thế càng lúc càng
thấy nóng, nóng đến không chịu nổi, bụng dưới có cảm giác nói không nên lời. Cô
tựa vào người Tống An Thần, tay không tự chủ sờ vào cái cổ mát lạnh của Tống An
Thần, tìm kiếm một chút mát mẻ.
Tống An Thần run rẩy, gạt tay Nhất Thế, “Đừng sờ lung tung.” Nhưng cậu cũng
không bình tĩnh nổi rồi.
Vất vả lắm mới về đến chung cư. Tống An Thần một bên đỡ Nhất Thế, một bên vất
vả lên lầu, tâm trí vốn mơ mơ màng màng nhờ trận giày vò này mà tỉnh táo lên
nhiều. Rốt cuộc cũng tới cửa nhà Nhất Thế, cậu hỏi: “Chìa khóa đâu?”
“Trong túi.” Cô vẫn dựa sátt vào vai cậu, tay chỉ vào túi quần.
Tống An Thầnn móc chìa khóa ra làm cả người Nhất Thế run lên. Cảm giác đụng
chạm không dễ dàng này, giống như ngọn núi lửa mà cô cố ép không được bùng nổ
sắp phun trào. Tống An Thầnn không chú ý đến thay đổi của Nhấtt Thế, mở cửa đưa
cô vào nhà. Do cô giống như xác chết cứng đờ, Tống An Thần không cách nào bật
đèn, may mà cậu quá quen nhà cô rồi, trực tiếp đưa cô vô phòng, quăng lên giường.
Cậu hơi mệt, vì thế cũng nằm xuống giường cô ngủ một lát. Vừa nhắm mắt, men
say nãy giờ nằm yên lại trở về đầu óc vì yên tĩnh lại trĩu xuống. Trong bóng đêm,
một đôi tay vuốt ve ngực cậu, không linh hoạt nhưng lại biết đốt lửa.
Tiếp theo đó, là biến hóa rấtt nhỏ của cậu.
Hiệu quả của homerun, quả nhiên là homerun.
quán bar ở chỗ rẽ phía trên có bảng hiệu viết bằng chữ đỏ tươi “Bar Cảm Xúc”.
Cô chỉ vào bảng hiệu nói với ba người còn lại, “Chúng ta đi bar này đi.”
Lúc bọn họ tới trước cửa quán, Tống An Thần hơi chần chừ, “Bar này nhìn có vẻ
loạn.”
“Không đâu, chỉ là trang trí hơi cũ thôi.” Hòa Tấn nhìn ánh đèn chớp nháy ở cửa có
mấy bóng đã tắt cũng không thay mới, sơn đỏ trên tường cũng rớt không ít.
“Không chỉ vậy, trước cửa cũng không có bảo vệ, chỉ viết qua loa là cấm trẻ vị
thành niên, rõ ràng là viết cho có.” Tống An Thần chỉ vào tờ thông báo xuyên tạc
dán trước cửa.
Lâm Nhược Hàm nói: “Vậy thì có sao chứ, có hai thanh niên các anh ở đây, chắc
không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Cũng phải.” Hòa Tấn cười gãi đầu, liếc Nhất Thế, “Vậy bar này đi, dù sao cũng là
uống chút gì đó, giúp cô gái được nuông chiều một đêm.”
“Cậu nói ai được nuông chiều?” Lâm Nhược Hàm trừng cậu giận dữ. Hòa Tấn nhún
vai, tỏ vẻ mình không nói gì.
Tống An Thần suy tính một lát, cảm thấy ngoài việc bar này không đạt tiêu chuẩn
ra cũng sẽ không phát sinh vấn đề gì, có hai cậu con trai ở đây, bảo vệ thỏa đáng sẽ
không sao. Cậu nhìn Nhất Thế, thấy Nhất Thế cũng đang nhìn mình, giống như
nhường cậu quyết định.
“Vậy quán này đi.” Tống An Thần hạ quyết tâm.
Nhất Thế cũng không nói gì, gật đầu. Cô thật sự không muốn đi những chỗ như thế
này, tuy không phải bé ngoan, nhưng năm đó, suy nghĩ của cô là học sinh không
nên một mình đi tới những nơi như vậy.
Bốn người vừa vào quán liền nghe tiếng nhạc disco đinh tai nhức óc. Lâm Nhược
Hàm và Hòa Tấn đi phía trước rõ ràng rất hưng phấn, nhảy nhót đi lên trước thật
nhanh. Tống An Thần một mực đi theo bước chân Nhất Thế, thong thả mà đi. Lúc
đi tới chính sảnh đông người tụ tập, Tống An Thần trực tiếp ôm Nhất Thế kéo vào
bên người, tránh bị người khác chen lấn mà lạc nhau.
Động tác thân mật bất ngờ này của Tống An Thần làm Nhất Thế giật mình, mặt cô
đỏ bừng, muốn ngẩng đầu nhìn cậu lại không dám, chỉ biết cúi đầu mặc cho cậu
ôm.
Tống An Thần ôm Nhất Thế đến chỗ hai người kia đã ngồi yên ổn, Hòa Tấn hưng
phấn nói: “Chỗ này thật khá nha, rượu gì cũng có, chỉ là không có bánh kem, bọn
mình tới tiệm bánh kem đối diện mua một cái đi.”
Tóc mai Lâm Nhược Hàm hơi ẩm, rõ ràng nhảy nhót cật lực. Cô hừ hừ theo tiết tấu
của DJ, lớn tiếng: “Được đó, mua bánh kem, bọn tớ đợi cậu.”
Hòa Tấn gật đầu, kéo Tống An Thần đi ra ngoài. Tống An Thần dặn hai người còn
ngồi trên ghế, “Trước khi bọn tớ quay lại, các cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, không
cho phép đi.”
“Ừ.” Hai người đồng thời gật đầu. Bấy giờ Tống An Thần mới yên tâm đi theo Hòa
Tấn.
Lúc chỗ ngồi chỉ còn Nhất Thế và Lâm Nhược Hàm, Nhất Thế tỏ ra thận trọng hơn
hẳn, Lâm Nhược Hàm lại cao hứng lạ thường. Khi nhạc DJ đổi sang bài khác, Lâm
Nhược Hàm càng hứng lên, đứng bật dậy hỏi Nhất Thế, “Đi khiêu vũ không?”
Nhất Thế biết Lâm Nhược Hàm từ nhỏ đã học đủ loại vũ đạo, gần đây còn học múa
hiện đại ở hội văn nghệ càng làm cả trường hâm mộ. Khi DJ đệm nhạc lên, sinh ra
từ vũ đạo tất nhiên Lâm Nhược Hàm không chịu ngồi yên. Nhưng Tống An Thần
đã dặn trước đó, mà cô lại lớn hơn Lâm Nhược Hàm, nếu xảy ra chuyện gì cô cũng
có trách nhiệm, bèn nói với Lâm Nhược Hàm: “Cậu đợi bọn họ quay lại đã, chúng
ta ngồi đây trước đi.”
Lâm Nhược Hàm vốn đang cao hứng bừng bừng bị Nhất Thế hắt cho một bát nước
lạnh, rõ ràng mất hứng. Cô ủ rũ, có phần buồn bực ngồi xuống ghế, đột nhiên gọi
phục vụ đi ngang qua: “Phục vụ, lại đây.”
Phục vụ ở đây nhìn có vẻ thời thượng, không giống phục vụ ở các khu giải trí tóc
húi cua mặt mũi bình thường mà để kiểu thịnh hành mới nhất, nhuộm màu sặc sỡ.
Phục vụ bị kêu bước lại, tay cầm menu, cười toe toét nói: “Hai em gái lần đầu tới
đây hả?”
Lâm Nhược Hàm không hề đề phòng, gật đầu, cầm lấy menu bắt đầu nghiên cứu.
Tay phục vụ này hiển nhiên rất thành thạo, trực tiếp ngồi xuống cạnh Nhất Thế,
cười hỏi: “Em gái này có vẻ căng thẳng nhỉ?”
Nhất Thế trừng anh ta: “Đừng ngồi cạnh tôi.”
Rõ ràng, Nhất Thế cự tuyệt thẳng thừng như vậy khiến anh chàng phục vụ đẹp trai
tự tin kia ngớ người. Anh chàng vốn tự tin vào sức hấp dẫn của mình với các khách
nữ, không ai có thể kháng cự. Xem ra cô bé chưa biết mùi đời này có vẻ chanh
chua, phục vụ cong môi cười, đứng dậy, “Hai em đến đây chơi xem ra có vẻ nhàm
chán nhỉ, nhiều người chơi vui hơn.” Anh ta gào to với người trên sàn nhảy, “Các
anh em, đến đây chơi đi.”
Lâm Nhược Hàm tò mò nhìn qua, chỉ thấy ba bốn anh chàng đi tới bên này. Tuổi
đều còn trẻ, xấp xỉ bọn họ, chẳng qua ra ngoài lăn lộn sớm nên trưởng thành hơn
nhiều, mà bọn họ so ra lại càng có cái vẻ của chim non lớn lên dưới đôi cánh che
chở của người nhà, quá sức non nớt.
Nhất Thế bị đám người kéo đến này hù dọa, nhất thời không nói được. Lâm Nhược
Hàm thấy bọn họ bộ dáng không tệ, cũng không từ chối, ngược lại còn nhiệt tình
hỏi: “Các anh biết nhảy?”
“Đương nhiên.” Một tên tóc vàng trong bọn cười hi hi nói.
Thế là Lâm Nhược Hàm theo anh ta trò chuyện, chân tay cũng hoạt động phong phú
không kém, huơ chân múa tay, vui quên trời đất. Nhất Thế ngoan ngoãn ngồi một
chỗ, phục vụ kia thấy Nhất Thế ngồi nghiêm chỉnh bật cười, “Em như thế chán lắm,
anh làm cho em chút đặc sắc của quán.”
Nói xong, không để Nhất Thế từ chối liền tự tiện hành động. Anh ta đi một hồi liền
quay lại, tay cầm mấy bình rượu tây đủ màu, còn có dụng cụ pha rượu. Anh ta lại
ngồi cạnh Nhất Thế, đặt mấy bình rượu lớn trên tay xuống, chân mày nhướng lên có
chút ngang ngạnh, chọc Nhất Thế: “Anh là bartender của quán Cảm Xúc này, em
gái nhìn có vẻ rất coi thường anh nhỉ? Hôm nay anh trai đang vui, pha cho em một
ly Homerun [13].”
“Caesar, A Vũ, hai cậu muốn Homerun không.” Anh ta gào lên với mấy người gọi
là anh em của mình, đáy mắt ngập đầy mờ ám. Nhất Thế cau mày, nhớ mang máng
Homerun còn có một ý nghĩa khác.
First base là nắm tay, Second base là hôn môi, Third base là ôm ấp và Homerun là
phòng tuyến cuối cùng.
Nhất Thế nhìn anh ta một cái, không biết rốt cuộc anh ta muốn bán thuốc gì.
Chỉ thấy anh chàng mô-đen đẹp trai này nhập chung ba loại rượu mạnh Whisky,
Barcadi và Brandy lại với nhau, thêm hai lát chanh trộn đều lại. Anh ta nghịch cốc
pha rượu trong tay, mặc sức vung lắc, đủ kiểu động tác ném, quăng, xoay tròn với
độ cao khó. Nhất Thế và Lâm Nhược Hàm nhìn mà há hốc miệng, các anh em khác
của anh ta cùng tới tấp khen hay, lúc anh ta rót vào ly, hai lớp màu khác nhau nhìn
càng đẹp.
Chưa bao giờ thấy chiêu trò đẹp lộng lẫy cùng màu sắc cocktail ưa nhìn như vậy,
Nhất Thế không khỏi buột miệng, “Lợi hại quá.”
Bartender A Vũ cực kỳ tự tin, tựa hồ sớm đoán được không có cô gái nào không
xiêu lòng trước sức hấp dẫn của mình. Tên tóc vàng nháy mắt với anh ta, cầm hai ly
rượu lên trong lúc đó thả hai viên thuốc cực nhỏ vào, đưa cho Nhất Thế một ly,
Lâm Nhược Hàm một ly, “Nào nào, các em uống thử xem, mùi vị rất được đấy.”
Lúc này cả hai đều rất tò mò với ly cocktail này. Lâm Nhược Hàm không nói nhiều
cầm ly lên uống cạn, vị chua cay làm cô trào nước mắt, đây là rượu mạnh nhất mà
cô uống. Nhất Thế uống một ngụm lớn trước, lúc vị cay nồng sặc trong cổ họng,
thiếu chút nữa cô đã phun ra. Bình thường lễ mừng năm mới cô có uống cùng lắm
cũng chỉ là rượu nho, thi thoảng uống một ngụm rượu trắng nhưng không cay lắm,
loại này quá mạnh rồi. Cô không muốn uống tiếp ngụm nữa nhưng thấy mấy gã trai
đều nhìn mình, lại có chút ngại ngần cầm ly lên uống tiếp mấy ngụm nữa. Mắt thấy
sắp tới đáy, chuẩn bị uống tiếp thì Tống An Thần bê bánh kem vào tới, nhìn trên
ghế thêm mấy gã trai bộ dạng côn đồ, mặt mày lạnh tanh.
Hòa Tấn theo vào sau, thấy người lạ, không khỏi to tiếng hỏi: “Các người là ai?”
“Anh, anh ấy là bartender của quán, rất lợi hại nha.” Lâm Nhược Hàm uống rượu
mạnh nên mặt đỏ phừng nhưng trong mắt lại lộ ra kính nể làm Tống An Thần cảm
thấy bất an. Cậu không biết vì sao gã bartender này tới đây, chỉ đơn thuần là ý thức
tự bảo vệ mình của cậu rất cao, lập tức đuổi khách: “Ngại quá, bọn tôi muốn làm
sinh nhật cho em gái, không chào đón người ngoài.”
Tên tóc vàng có vẻ không cam tâm, “Ôi chà, tôi còn cho là chỉ có hai em gái này
đến đây thôi đấy.”
Bartender A Vũ đứng dậy, nói với tóc vàng: “Thu dọn đồ đi, chúng ta rút.” Kế đó
còn giơ ly quăng cho Nhất Thế ánh mắt đong đưa, “Cocktail anh mời em còn chưa
uống xong kìa?”
Tống An Thần thấy tóc vàng thu dọn chai rượu, đều là rượu tây cực mạnh, còn
uống sạch nữa? Tống An Thần dịu dàng nói với Nhất Thế: “Nhìn có vẻ rất dễ uống,
tớ cũng muốn thử một chút.”
“Vậy cho cậu uống.” Nhất Thế chỉ ước gì không phải uống, lập tức đưa cho cậu.
Tống An Thần nuốt mấy ngụm, cay nồng trong cổ họng, mũi còn ngửi thấy vị nồng
của rượu nặng. Cocktail bình thường độ rượu chừng 10%, bởi vì có cho thêm nước
trái cây làm loãng bớt nhưng cocktail này quá mạnh, ngay cả Tống An Thần cảm
thấy tửu lượng mình không tệ cũng lập tức đau cả đầu.
Bartender A Vũ nhún vai, nói với Nhất Thế, “Cậu bạn trai thế này, rất thích hợp
Home.” Câu này, hiển nhiên một câu hai nghĩa.
Nhất Thế im lặng không nói.
Đợi đám đông giải tán xong, ngồi trên ghế chỉ còn bốn người, yên tĩnh hơn nhiều,
Tống An Thần thắp nến, ba người hát bài chúc mừng sinh nhật tặng Lâm Nhược
Hàm, sau đó bắt đầu ăn bánh kem. Hòa Tấn hứng chí, gọi một két bia, muốn cụng
ly với Tống An Thần. Lâm Nhược Hàm đã vui vẻ trở lại, nói muốn tham gia. Nhất
Thế lúc này mặt đỏ bừng bừng, ngực rất nặng, đầu óc căng ra, hiển nhiên là rượu có
tác dụng, say rồi. Cô đành thối lui, không cụng ly với bọn họ.
Nhất Thế ngồi một bên thiếp đi một chút, chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng
nóng, cảm giác buồn đi toilet nhưng lại không muốn.
Cô hơi nheo mắt, chỉ thấy cả két bia trên bàn đã trống rỗng, Lâm Nhược Hàm và
Hòa Tấn đang nhảy nhót xiêu vẹo trên sàn nhảy, hết sức phấn khởi.
Tống An Thần ngồi nghiêng một bên, nước da trắng bóc đã ửng hồng, càng thêm
tuấn tú sinh động. Một tay cậu ôm bụng, hô hấp hơi dồn dập. Không biết vì sao,
Nhất Thế đột nhiên rất muốn dựa sát vào cậu, muốn ôm chặt lấy cậu, quấn lấy cậu.
Càng nghĩ, hơi thở của cô cũng dần dần nhanh hơn, đầu óc toàn là những thứ không
trong sáng.
Cô đột ngột đứng dậy nhưng đầu đau không ngớt, lại ngã nhào xuống sofa. Tống
An Thần bị tiếng động đánh thức, hơi mở mắt nhìn Nhất Thế, miết miết trán, “Cậu
sao vậy?”
“Tớ khó chịu quá.” Cô không biết đây là cảm giác gì, chỉ có thể nói khó chịu.
Tống An Thần khẽ nheo đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ rồi. Cậu
đứng dậy, đi tới sàn nhảy, nói gì đó với Hòa Tấn sau đó quay lại, kéo Nhất Thế đã
mềm nhũn lên, “Chúng ta về nhà trước đi.”
“Bọn họ thì sao?”
“Tớ kêu Hòa Tấn đưa em gái tớ về nhà.”
“À.” Nhất Thế ngoan ngoãn úp mặt lên vai cậu, ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng
trên người cậu, lại có cảm giác xúc động muốn cùng cậu homerun. Cô bị suy nghĩ
bẩn thỉu đột nhiên ập tới này dọa cho hết hồn, tỉnh táo lại phân nửa. Lúc này bọn họ
vừa đi ngang qua quầy bar, thấy bartender A Vũ dáng vẻ lưu manh phong trần, tay
cô không tự chủ quàng lấy eo Tống An Thần.
Cô gặp qua nhiều cậu con trai nhưng không có ai hơn được Tống An Thần. Tống
An Thần sạch sẽ ngăn nắp, da dẻ trắng bóc láng mịn, mặt mũi đẹp đẽ thanh tú
đường nào nét ấy, khiến người ta có cảm giác trong suốt không nhiễm khói lửa
nhân gian, cô thích dạng con trai như thế, rất thích, rất thích.
Cô ngã luôn vào người cậu.
Bản thân Tống An Thần cũng say rồi, cô nghiêng người làm cậu lảo đảo mấy bước,
cúi đầu thấy Nhất Thế có vẻ đã say bất tỉnh nhân sự, cười như mếu. Rượu mạnh
như vậy, mệt cô còn dám uống. Trên đường đáp xe về nhà, Nhất Thế càng lúc càng
thấy nóng, nóng đến không chịu nổi, bụng dưới có cảm giác nói không nên lời. Cô
tựa vào người Tống An Thần, tay không tự chủ sờ vào cái cổ mát lạnh của Tống An
Thần, tìm kiếm một chút mát mẻ.
Tống An Thần run rẩy, gạt tay Nhất Thế, “Đừng sờ lung tung.” Nhưng cậu cũng
không bình tĩnh nổi rồi.
Vất vả lắm mới về đến chung cư. Tống An Thần một bên đỡ Nhất Thế, một bên vất
vả lên lầu, tâm trí vốn mơ mơ màng màng nhờ trận giày vò này mà tỉnh táo lên
nhiều. Rốt cuộc cũng tới cửa nhà Nhất Thế, cậu hỏi: “Chìa khóa đâu?”
“Trong túi.” Cô vẫn dựa sátt vào vai cậu, tay chỉ vào túi quần.
Tống An Thầnn móc chìa khóa ra làm cả người Nhất Thế run lên. Cảm giác đụng
chạm không dễ dàng này, giống như ngọn núi lửa mà cô cố ép không được bùng nổ
sắp phun trào. Tống An Thầnn không chú ý đến thay đổi của Nhấtt Thế, mở cửa đưa
cô vào nhà. Do cô giống như xác chết cứng đờ, Tống An Thần không cách nào bật
đèn, may mà cậu quá quen nhà cô rồi, trực tiếp đưa cô vô phòng, quăng lên giường.
Cậu hơi mệt, vì thế cũng nằm xuống giường cô ngủ một lát. Vừa nhắm mắt, men
say nãy giờ nằm yên lại trở về đầu óc vì yên tĩnh lại trĩu xuống. Trong bóng đêm,
một đôi tay vuốt ve ngực cậu, không linh hoạt nhưng lại biết đốt lửa.
Tiếp theo đó, là biến hóa rấtt nhỏ của cậu.
Hiệu quả của homerun, quả nhiên là homerun.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.