Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Chương 33

Cẩm Trúc

17/06/2013

Sau khi gặp lại Lâm Nhược Hàm, Nhất Thế phát hiện cô gái này điềm đạm hơn

trước đây nhiều, mặt mày đã không còn vẻ phô trương khinh khỉnh thời niên thiếu,

có lẽ là mỗi người mỗi cách đối xử, chí ít thì trước mặt cô gái kia, Nhất Thế không

nhìn thấy cung cách năm xưa của Lâm Nhược Hàm nữa.

Mua áo gió cho Tống An Thần xong, Nhất Thế không dám lang thang thêm nữa, đi

thẳng về nhà. Quầnn áo trong này, túi tiền của cô kham không nổi.i. Dưới cao ốc, cô

đẩy cửa ra, thấy mộtt đoàn người mặc âu phụcc nghiêm trang đang đi tới, dẫn đầu là

một người cao lớn, cả người ỏa ra sự vững chãi không cách nào hình dung được.

Nhìn anh ta có cái gì đó sang trọng. Lúc Nhất Thế đi ngang qua anh ta, trong lòng

có hơi buồn bực, ngườii này, hình như cô đã gặp ở đâu rồi, chỉ là không ăn khớp với

những người trong trí nhớ củaa cô.

Người đàn ông dẫn đầu hơi sữững ra, dừng lại. Những ngườii đi sau anh ta cũng dừng

theo. Ngườii đàn ông đó quay đầu nhìn bóng Nhất Thế, hơi nheo mắt nhưng không

lên tiếng, chỉ đăm đăm nhìn bóng cô, từ từ xa dần.

“Tổng giám đốc, sao vậy?”

“Không sao.” Người đàn ông cười nhạt, quay người tiếp tục đi tới thang máy.

***

Về đến nhà chưa tới bảy giờ rưỡi. Một mình Nhất Thế ở nhà, nhìn phòng khách

thênh thang, đột nhiên thấy mất hứng. Cô leo lên sofa, quẳng đồ trong tay xuống,

mở ti vi lên xem.

Cô cũng không biết vì sao mình mất hứng thế này, hình như chỉ vì chờ Tống An

Thần trở về, nhìn đồng hồ tíc tắc từng giây từng phút đến khi kim chỉ giờ và phút

giao nhau, đúng 9 giờ, mí mắt cô sụp xuống, ôm cái áo gió, ngoẹo cổ ngủ thiếp đi.

Có tiếng mở cửa.

Nhất Thế giật mình chồm dậy, vừa đúng lúc Tống An Thần đẩy cửa vào. Tống An

Thần vào nhà thấy Nhất Thế ngồi trên sofa mở to mắt nhìn anh.

“Sao em lại ngồi ngây ra đây?” Tống An Thần cởi giày, xếp gọn lại rồi đi tới trước

mặt Nhất Thế, khom người muốn hôn cô lại bị Nhất Thế né qua.

Nhất Thế xấu hổ: “Em xem ti vi rồi ngủ quên, nghe tiếng mở cửa mới giật mình

dậy.”

Tống An Thần không nghe vào tai, ánh mắt dời đến cái áo trong tay Nhất Thế, nhìn

đăm đăm. Nhất Thế không nhịn được rụt tay lại, cắn môi không dám động đậy.

Tống An Thần bỗng ngẩng đầu lên, miết khóe mắt, có vẻ mệt mỏi “Đừng xem

khuya quá, ngủ sớm chút đi.” Nói xong liền đi lên lầu.

Nhất Thế bĩu môi, không cam tâm nhìn cái áo trong tay, rõ ràng muốn tặng cho anh

lại không thốt ra miệng. Mà anh cũng nhìn thấy rành rành, còn không thèm hỏi lấy

một câu.

Nhất Thế theo lên lầu, thấy cửa nhà tắm đóng, bên trong vọng ra tiếng nước chảy.

Có người nói tiếng nước chảy có thể kềm chế tâm tình nhưng Nhất Thế ngược lại,

càng mất bình tĩnh hơn. Nghĩ đến hôm nay lại ngủ chung giường liền đứng ngồi

không yên.

Một lát, Tống An Thần đi ra, một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay thắt đai lưng

bằng tơ. Mái tóc nhỏ nước, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm ngước

nhìn Nhất Thế, tỏa sáng lấp lánh.

Nhất Thế chưa khi nào thấy dáng vẻ này của Tống An Thần. Bản thân Tống An

Thần rất đẹp trai, nếu khuôn mặt cứng nhắc một chút thì còn giãn khoảng cách với

người khác được. Chỉ có cô, sau này được độc quyền chăm chú nhìn anh như thế,

nghĩ thế thôi là tim Nhất Thế đập thình thịch, thậm chí đầu óc còn thiếu dưỡng khí.

“Em không đi tắm à?” Tống An Thần từ từ đi qua, ngồi cạnh cô, đưa khăn cho cô

muốn cô lau tóc giùm anh. Nhất Thế cầm lấy khăn, vò lung tung trên đầu anh, lực

không mạnh nhưng cũng chẳng dịu dàng.

Tống An Thần cũng không nói gì, một tay tùy tiện ngăn eo cô, dựa vào người cô.

“Đừng dựa sát quá.” Nhất Thế kịp thời ngửa người ra cách xa mưu đồ bất chính của



anh “Em đang lau tóc cho anh mà.”

Tống An Thần ừ khẽ một tiếng nhưng người thì cứ ngả về phía cô như cũ, dựa vào

cổ cô, ngửi ngửi, giở giọng ve vãn: “Anh thích mùi này.” Mỗi lần anh hít thở, hơi

nóng cứ phả lên cái cổ mẫn cảm của cô, ngưa ngứa, tim đập loạn xạ. Nhất Thế

không nhịn được run rẩy, co rúm người muốn đẩy anh ra, ai ngờ Tống An Thần

nhào hẳn vào cô, bàn tay ở không trực tiếp cầm cái khăn trong tay Nhất Thế ném đi,

sờ sờ nụ hoa của cô.

“Hôm nay chắc anh mệt rồi.” Nhất Thế ấp úng, mặt đã đỏ đến mang tai. Khoảng

cách giữa hai người rất gần, thậm chí cô ngửi được mùi sữa tắm thơm phức trên

người anh, còn có cơ thể nóng bỏng của anh, cùng với nơi nào đó bên dưới đã biến

đổi.

“Ừ, hơi mệt.” Ngón tay khéo léo của Tống An Thần chu du trên người Nhất Thế,

hơn nữa mỗi chỗ chạm vào đều khẽ nắn bóp nhè nhẹ đúng vị trí thích hợp hoặc là

vuốt ve đúng chỗ. Kỹ thuật thành thạo như thế khiến cả người Nhất Thế như có

dòng điện chạy qua, làm toàn thân cô tê dại. Trong lúc không hay biết gì, quần áo

cô đã bị Tống An Thần cởi ra, lộ ra đồ lót màu đen gợi cảm.

“Đừng.” Nhất Thế thẹn thùng vòng hai tay che ngực, không cho anh tiếp tục muốn

làm gì thì làm. Tống An Thần dừng lại, ánh mắt thăm thẳm nhìn cô chan chứa,

không hề chớp.

Nhất Thế bị anh nhìn như thế, hồi hộp dâng lên.

“Anh mệt quá rồi.” Nhất Thế bổ sung lý do từ chối.

Tống An Thần lại cởi áo ra, hạ thấp người xuống: “Anh hi vọng mình càng mệt hơn

chút nữa.”

“…”

Xong chuyện, Nhất Thế rút ra kết luận. Lúc đàn ông nói mệt, tuyệt đối không thể

dung túng anh ta mệt thêm, bởi vì cuối cùng người mệt nhất ngược lại là mình, cô

chính là ví dụ sống sờ sờ trước mắt. Số lần cô và Tống An Thần làm tình đếm lại

đều không nhiều bằng đêm đó, đây chính là biện pháp không bằng cầm thú mà cầm

thú nào đó hi vọng được mệt hơn chút nữa.

Ngày hôm sau, cô lăn qua lộn lại mà không dậy nổi, vặn eo, cảm giác xương cốt rã

rời, bên cạnh không còn ai nữa. Cầm thú làm xong chuyện của cầm thú, mặc quần

áo vào liền ra dáng bác sĩ ngời ngời song bản chất vẫn là bác sĩ cầm thú.

Nhất Thế xuống lầu, thấy Tống An Thần đã ăn mặc chỉnh tề, đứng trong bếp làm

bữa sáng, nghe tiếng động ngước mắt lên cười, “Sớm.”

Tinh thần Tống An Thần có vẻ rất tốt! Nhất Thế ngồi trước bàn ăn, nìn dáng anh

bận rộn, không biết vì sao trong lòng cảm thấy hoảng hốt. Đợi Tống An Thần bưng

bữa sáng ra, sống mũi Nhất Thế bỗng cay xè.

Đó là ký ức xa xưa lắm rồi. Cô nhìn cháo gạo nếp Tống An Thần nấu trong chén, trí

nhớ quay cuồng. Lúc đó rất nhỏ, hai người vừa vào cấp hai không lâu. Tuy đã tháng

chín nhưng vẫn còn nắng gay gắt, chân trời giống hệt cái lò lửa. Bọn họ luôn cùng

tan học, cho dù trực nhật hay làm vệ sinh. Ngày hôm đó đến phiên Nhất Thế quét

dọn vệ sinh, Tống An Thần ngồi tại chỗ làm bài chờ cô, Nhất Thế đau bụng không

rõ nguyên do nằm sấp xuống đất không cục cựa. Tống An Thần buông bút hỏi cô bị

sao? Cô chỉ nói đau bụng, không quét dọn được. Tống An Thần bỏ bài tập đó làm

vệ sinh dùm cô, làm xong lại kêu cô ở nguyên đó chờ cậu, cậu lập tức về ngay.

Ngày nóng như thế, lúc cậu chạy về thì mồ hôi ròng ròng, tay cầm một hộp cháo

gạo nếp đậu đen còn có một cái áo không biết ở đâu ra.

Cậu thiếu niên lúc ấy, mặt mũi đỏ bừng, đưa cháo đến trước mặt cô “Quần cậu đỏ

rồi.”

Cô cúi đầu nhìn, bất ngờ phát hiện cái quần trắng có một vệt đỏ, đó là lần đầu tiên

cô có kinh, cái gì cũng không biết.

“Mẹ tớ mà đau sẽ ăn cháo nóng. Mẹ nói phụ nữ ăn cái này có tác dụng nhất.” Cậu

đẩy đẩy cái chén, xấu hổ nói.

Đến giờ Nhất Thế còn nhớ, cảm giác ăn cháo nóng trong ngày nóng bức ấy, cả



người phát sốt, lòng càng sốt hơn. Chuyện này lọt vào tai ông bác ở phòng thường

trực cho cậu mượn áo, Nhất Thế mới biết, chuẩn bị cho cô trưởng thành, từ một cô

bé con trở thành thiếu nữ là Tống An Thần.

Đoạn trí nhớ đó lâu lắm không đi lục lọi qua, hôm nay nghĩ lại, Nhất Thế không

khỏi mỉm cười. Tống An Thần gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của cô như thế, đôi

khi có chuyện cô quên nhưng chưa chắc anh đã quên.

Có lẽ, đó cũng là một phần trong cuộc đời anh.

Tống An Thần ngồi ngay ngắn: “Ăn xong chúng ta đi làm.”

Nhất Thế ghé mắt nhìn anh: “Hôm nay anh không nghỉ sao?”

Tống An Thần đột nhiên chống cằm bật cười, nhướng mày, ánh mắt dạt dào tình

cảm nhìn Nhất Thế: “Không giải quyết sạch sẽ việc trong tay, không thể kết hôn.”

Nhất Thế đỏ mặt: “Không phải đã kết hôn rồi sao?”

Tống An Thần cười khẽ: “Còn nợ em một lễ cưới.” Nói rồi tự múc một muỗng cháo

đút vào miệng cô, Nhất Thế vội vàng cản lại, “Em tự ăn.” Để đàn ông đút, thật là

quá làm nũng.

Hai người ăn xong liền cùng nhau đi làm. Khiến Nhất Thế sửng sốt là, Tống An

Thần cầm cái áo gió cô mua hôm qua trên sofa lên? Cô kinh ngạc nhìn anh mặc áo.

Quá đáng mà, nhận quà của cô ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn chứ!

Thấy mắt Nhất Thế bốc lửa, không kềm được giận trừng anh, Tống An Thần lại tỏ

vẻ vô tội: “Tối hôm qua anh đáp lễ em rồi.”

“%¥%%...” Nhất Thế muốn phản bác lại không tìm ra từ nào. Ngày hôm qua quả

thật anh bán sức hơi bị dữ, nhưng mà…

Đâu phải mình cô sướng đâu! Nhất Thế tức muốn giơ chân, cái tên Tống An Thần

này, luôn bắt mình chịu thiệt!

***

Thì ra hôm qua Tống An Thần đã hoàn thành xong một ca mổ, hôm nay lại sắp xếp

một ca khác. Ba ngày nữa là hoàn thành hết những ca còn lại, sau đó anh có thể

nghỉ phép. Cũng tức là nói, không đến một tuần, bọn họ có thể đãi tiệc cưới được

rồi.

Xe đang chạy bon bon, đi cũng không tới mười mấy phút nhưng ngay tại góc cua,

một chiếc xe thể thao màu đỏ từ trong hẻm lao ra. Kỹ thuật lái xe của Tống An

Thần rất khá, phanh xe quẹo cua, tránh được tai nạn. Nhưng chiếc xe đỏ kia hình

như lái không giỏi lắm, hoặc có lẽ là quá hoảng sợ, tông thẳng vào gốc ngô đồng

trên lề đường.

Nhất Thế nhìn chiếc xe: “Chúng ta có cần xuống xem thử không?”

“Em ngồi yên, anh xuống xem sao.” Nói rồi, Tống An Thần mở cửa bước xuống,

người trên chiếc xe đỏ cũng đi xuống. Một cô gái, mặc quần bộ đội, áo jacket màu

đen, trên người đeo rất nhiều món, chỉ có thể nói là giông giống phong cách punk

rock.

Nhất Thế cảm thấy mặt cô gái này rất quen? Cô giật mình, đây không phải là cô gái

cá tính nhường áo gió cho cô sao? Không phải bạn thân của Lâm Nhược Hàm à?

Tống An Thần nói với cô ta cái gì đó, Nhất Thế không nghe rõ.

Đợi Tống An Thần quay đầu chỉ vào Nhất Thế, cô ta liền giơ tay vẫy cô chào. Nhất

Thế cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc bọn họ nói gì? Hai người cũng không nói lâu lắm,

Tống An Thần liền quay lại xe. Nhất Thế hỏi anh: “Hai người nói gì thế?”

“Cô ấy nói em rất tinh mắt.” Tống An Thần liếc Nhất Thế một cái, miệng nở nụ

cười nhàn nhạt.

“Hả? Sao lại nói thế?”

“Có thể lấy được người đàn ông như anh.” Tống An Thần cười tiếp lời.

Nhất Thế cười không nổi,i, không nhịn được quay nhìn cô gái kia, ánh mắt cô ta vẫn

còn nhìn sang bên này. Điềuu đó khiến lòng Nhất Thế lộp bộp, mặtt đỏ bừng. Trực

giác thông thường, mộtt cô gái nhìn một người đàn ông xa lạ nhiềuu hơn năm giây,

tức là động lòng, muốn mơ tưởởng hão huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook