Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Chương 37

Cẩm Trúc

17/06/2013

Đầu óc Nhất Thế đột nhiên phát ra tiếng chuông cảnh báo, Triệu Cát Tường đã

nói… không được bị động quá, đừng có làm cá chết! Giây phút Tống An Thần ôm

cô vào lòng, Nhất Thế lấy can đảm vòng hai tay ôm cổ anh, nhiệt tình nghênh đón.

Hiển nhiên hành vi bất thường của Nhất Thế đã làm Tống An Thần trước giờ luôn

là người chủ động giật mình. Anh ngừng lại, khẽ tách môi mình ra khỏi môi Nhất

Thế, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng nhìn cô chăm chú, không thấy rõ tâm tình nơi đáy

mắt.

Nhất Thế bị Tống An Thần nhìn tới nỗi ngượng ngập, cô né ánh mắt anh, có phần

bứt rứt không yên, song trong đầu lại vang lên lời Triệu Cát Tường, đàn ông luôn

thích cảm giác mới mẻ, không thể cứ đờ ra mãi được. Phải chăng cô chủ động làm

anh hoảng sợ? Nhất Thế cảm thấy bất an, lấy hết dũng khí nhìn Tống An Thần, chỉ

thấy anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, giống như đang nhìn cảnh đẹp không sao tả

xiết, không cách nào dời ánh mắt. Nhất Thế hít sâu một hơi, cô không muốn làm

khúc gỗ.

Nghĩ đoạn, Nhất Thế vòng tay giữ lấy khuôn mặt Tống An Thần, hôn lên đó. Cái

gọi là phong thủy thay đổi, lần này thì Tống An Thần hết hồn, anh mở tròn mắt nhìn

Nhất Thế đã nhắm hờ mắt lại.

Hai chân Nhất Thế quặp lấy eo Tống An Thần, tay chân ôm lấy anh như con koala.

Cô cho rằng Tống An Thần sẽ đẩy mình ra nhưng không biết rằng, cô hoàn toàn

“châm lửa” người đàn ông trước mặt.

Đôi tay nóng ran ve vuốt tấm lưng căng cứng của Nhất Thế, tuy cách một lớp tơ áo

ngủ nhưng Nhất Thế vẫn cảm nhận được sức nóng của anh. Thể chất Tống An Thần

thuộc kiểu đông ấm hè mát, trong phòng ấm áp thế này, da thịt anh lúc nào cũng

mát rượi nhưng bây giờ, nhiệt độ lòng bàn tay anh cao không biết gấp mấy lần nhiệt

độ cơ thể. Nhất Thế co người theo bản năng, né tránh bàn tay đang chu du trên lưng

mình.

“Muộn rồi.” Tống An Thần đột nhiên siết chặt cô vào lòng, đôi mắt đen như mực

lóe sáng, có cảm giác như hổ vồ mồi. Nhất Thế linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Tống An Thần đột nhiên tăng lực tay, nhấc bổng mông cô lên. Nhất Thế

căng thẳng kẹp chặt hai chân, hai tay níu lấy cổ Tống An Thần, hoảng hồn nhìn

anh.

Tống An Thần không nói một lời, ghì cô trong lòng, tươi cười đi lên lầu.

“Tống An Thần, anh thả em xuống.” Nhất Thế níu vai anh, đỏ mặt nói.

“Lần này không phải là anh có mưu đồ bất chính với em mà là em tự chui đầu vào

lưới.”

Nhất Thế tức điên, đằng nào cũng là cô chui đầu vào lưới, vậy phải để cô làm chủ

mới đúng. Sao bây giờ lại giống như con heo bị treo lơ lửng trên nồi nước sôi chờ

luộc, cái này không đúng, cực kỳ không đúng, rõ ràng quyền chủ đạo thuộc về cô

mới phải.

Một đêm này, Nhất Thế hoàn toàn trở thành thần tử dưới người ai kia, còn thê thảm

hơn heo chờ xẻ thịt, ít ra thì heo còn kêu một tiếng là chết. Mà cô, dưới ánh trăng

trong vắt ban đêm, kêu cả đêm không chết mà là “sống không bằng chết”. Sau đêm

này, Nhất Thế rút ra kết luận, ngàn vạn lần đừng đi quyến rũ đàn ông, nhất là người

còn đẹp hơn mình, bản lĩnh trên giường thì hạng nhất nữa. Cái đó đúng là tai bay vạ

gió mà.

Sáng sớm hôm sau, Nhất Thế nằm sấp trên giường cả người uể oải không còn sức

lực, bên cạnh đã không còn ai kia. Hôm nay cô nghỉ trực, Tống An Thần tinh lực

dồi dào sáng sớm đã đi làm. Đúng là khác biệt giữa bác sĩ và y tá, một người thì bận

muốn chết, một người thì rảnh thấy sợ.

Ánh nắng chiếu vào mắt cô, nắng chói làm Nhất Thế tỉnh giấc. Cô đặt chân xuống

giường, rửa mặt xong thì đi xuống lầu, thấy bữa sáng đặt trên bàn, còn có một tờ

giấy, viết mấy chữ: bà xã, vất vả cho em rồi, bữa sáng hầu hạ, tự giải quyết bữa

trưa, tối nay anh sẽ về sớm một chút. Ông xã em.

Nhất Thế mím môi, nhìn bữa sáng đã nguội lạnh trên bàn, đột nhiên mắt cay xè. Cô

nào có vất vả như Tống An Thần chứ, các ca mổ trong tay anh vốn có thể sắp xếp

không cần sít sao như thế nhưng Tống An Thần lại vắt giò lên cổ, chẳng qua vì

muốn tiết kiệm được nhiều thời gian để tổ chức hôn lễ cho cô mà thôi.

Cô ngồi xuống, ăn sạch bữa sáng đã lạnh ngắt, lòng lại ấm áp. Nhàn rỗi không có

chuyện gì làm liền dọn dẹp từ trong ra ngoài một lượt. Không thể không nói Tống



An Thần rất ưa sạch sẽ, gần như không có tí bụi nào, những chỗ khác cũng rất sạch,

cô làm không tới mười phút lại ngồi không.

Nhất Thế nhàm chán ngồi trên sofa xem tivi, chán chường ấn chuyển mấy kênh, lúc

nhìn thấy một đoạn quảng cáo, cô không kìm được dừng lại. Quảng cáo liên quan

đến vấn đề “không thể mang thai”, nói sẽ đáp ứng được mong muốn làm mẹ. Tim

cô nhảy lên, thật ra cô không hề thích con nít nhưng cô lại cực kỳ muốn có một đứa

con, không phải vì muốn đối phó với người lớn đôi bên, chỉ đơn giản là muốn sinh

một đứa con của Tống An Thần, có một đứa trẻ giống anh.

Cô đứng dậy, sửa soạn đàng hoàng liền đi ra ngoài. Cô nghĩ, không thể ngồi chờ

được, phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Nhất Thế ngồi xe buýt đến bệnh viện phụ nữ Đông Phương, không có tuyến xe buýt

đi thẳng đến đó, cô phải chuyển trạm. Mà trạm chuyển vừa vặn ngay phía dưới tòa

nhà Thụy Lực. Nhất Thế cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế, đến trạm dừng xe

buýt, vừa băng qua đường thì gặp Hòa Tấn, anh vừa lái xe đến công ty.

Nhất Thế đang băng qua đường, còn anh thì chờ đèn đỏ, thấy Nhất Thế đằng trước

bèn bấm còi, hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra gọi “Nhất Thế.”

Nhất Thế ngạc nhiên nhìn sang, ngớ người “Sao cậu lại ở đây?” Hiển nhiên câu hỏi

này quá thừa.

“Đến công ty.” Hòa Tấn cười nói. Anh cũng khách sáo một câu “Hôm nay cậu

không đi làm à?”

“Ừ, hôm nay nghỉ trực.”

“Cậu đi đâu? Tớ đưa cậu một đoạn.” Hòa Tấn cười hiền lành. Nhất Thế cảm thấy

xấu hổ, cô muốn đến bệnh viện phụ nữ, thật tình rất khó nói. Thấy Nhất Thế không

được tự nhiên, Hòa Tấn không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt không đồng ý sẽ không

thôi.

Nhất Thế ấp úng: “Đến nhà bạn chơi.”

“Vậy lên đi, tớ đưa cậu đi.”

Nhất Thế nghiến răng, đánh liều lên xe, ngồi ở ghế phụ lái. Hòa Tấn cười cười:

“Hôm nay nhìn cậu có vẻ rất khởi sắc.”

“Hở?” Nhất Thế ngẩn người.

“Tống An Thần nuôi cậu khá thật đấy.” Hòa Tấn vẫn nói bâng quơ, nhưng câu này

hàm ý rất khó hiểu, Nhất Thế mân mê vạt áo, kéo cổ áo lên, không được tự nhiên.

“Tối qua tớ thấy cậu ở quán bar.” Hòa Tấn lại nói.

Nhất Thế cứng đờ, nghiêng người nhìn anh “Cậu cũng đến bar đó?”

“Thật quá trùng hợp.” Hòa Tấn vẫn nhìn về phía trước “Cậu khí thế hơn trước

nhiều, ngược lại Lâm Nhược Hàm yếu thế hơn.”

“Sao cậu không ra mặt? Chẳng lẽ vì Lâm Nhược Hàm?”

“Thật ra ba năm trước tớ và Lâm Nhược Hàm đã đụng mặt ở Pháp rồi, nói ra cũng

đáng buồn cười, tớ quen bạn gái, lại là bạn thân của Lâm Nhược Hàm.”

Nhất Thế lập tức nghĩ ngay đến Judy, sau đó lại cảm thấy không thể tin được.

Ngược lại biểu hiện của Hòa Tấn rất thản nhiên “Đúng như cậu nghĩ, Judy là bạn

gái cũ của tớ.”

“Ặc…” Nhất Thế đổ mồ hôi hột “Vậy tớ tha thứ cho việc cậu không ra mặt tối

qua.”

“Judy biết chuyện của Lâm Nhược Hàm. Lấy hiểu biết về Judy của tớ, cậu nên canh

chừng ông xã nhà cậu đấy.”

Nhất Thế nghe xong, nhìn Hòa Tấn khó hiểu.

“Judy là kiểu phụ nữ háo thắng, thích thách thức, cô ta vẫn luôn ôm thái độ hiếu kỳ

với Tống An Thần. Theo tớ thấy, cô ta sẽ báo thù cho Lâm Nhược Hàm, giành

Tống An Thần từ bên cạnh cậu, khiến hai người chia tay, sau đó đá Tống An Thần.”

Cái này… đúng là hoang đường mà! Nhất Thế sửng sốt nhìn Hòa Tấn, tỏ vẻ không

thể nào hiểu được suy đoán của anh.

“Tớ chỉ muốn cậu đề phòng, đừng căng thẳng như thế.” Kế đó, Hòa Tấn trề môi

cười tự giễu “À, trong lòng Tống An Thần chỉ có cậu, thật ra cậu cũng không cần

đề phòng cái gì. Cậu ta sẽ giải quyết hết thảy, khiến cậu không cần lo lắng gì hết.”

Nhất Thế nghi hoặc nhìn Hòa Tấn, cứ cảm thấy lời này của anh ta chua chua? Hơn

nữa vì sao anh ta tin tưởng Tống An Thần như thế? Mà cô, nghe nói Judy ngấp

nghé Tống An Thần lại cảm thấy bất an?



Lúc này, có lẽ tâm trạng của Nhất Thế rối bời, cô chỉ đường cho Hòa Tấn lái xe đến

bệnh viện phụ nữ Đông Phương. Bệnh viện này nằm ở khu dân cư mới của thành

phố B, người ở thưa thớt, có rất nhiều nhà còn đang xây dựng. Hòa Tấn nhìn chung

quanh, nghĩ hoài không ra có ai lại mua nhà ở chỗ này.

“Cám ơn cậu, tớ tới nơi rồi.” Nhất Thế cởi dây an toàn, cầm túi xách lên.

“Gặp sau.” Hòa Tấn cười híp mắt.

Nhất Thế xuống xe vẫy tay chào tạm biệt, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên chờ

Hòa Tấn lái xe đi. Quả nhiên Hòa Tấn thành thật quay đầu xe, chậm rãi lái đi. Nhất

Thế thấy anh đi một đoạn rồi mới hít sâu một hơi, nhắm bệnh viện Đông Phương

cách đó năm mét thẳng tiến.

Cô không chú ý đến, Hòa Tấn vẫn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, trông thấy rõ

mồn một. Bệnh viện phụ nữ Đông Phương là bệnh viện chuyên khoa dành cho phụ

nữ. Người đến đây chỉ có hai mục đích, một là muốn nạo phá thai không đau, hai là

vì chữa trị chứng vô sinh.

Rốt cuộc Nhất Thế đến đó làm gì? Ý nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu Hòa Tấn là phá

thai. Anh lập tức cầm điện thoại lên, gọi đến bệnh viện số 3, hỏi số điện thoại của

Tống An Thần, lại gọi tiếp.

“A lô.” Đầu dây bên kia vang lên giọng Tống An Thần.

“Tớ là Hòa Tấn.”

“…” Tống An Thần không lên tiếng.

“Cậu đến bệnh viện phụ nữ Đông Phương một chuyến đi, Nhất Thế đang ở đó, có lẽ

cô ấy đi phá thai.”

“Cái gì?” Tống An Thần đứng bật dậy, làm đổ cả ghế dựa, hiển nhiên là hoảng hồn.

“Các cậu có chuyện gì thế?”

“Cái đó không phải việc của cậu, cám ơn cậu đã báo, lúc khác cảm tạ sau.” Tống

An Thần lập tức ngắt điện thoại, hấp tấp cởi áo blouse, mặc đồ tây chạy ra khỏi

phòng khám lao xuống bãi đậu xe.

Mặt anh cứng ngắc, lạnh như băng. Trên đường lái xe đến bệnh viện phụ nữ Đông

Phương, tay anh đột nhiên run lên. Anh nhớ Nhất Thế có hỏi “Nếu sau này em

không thể mang thai, anh còn cần em không?”

Tống An Thần cứ cho rằng cô không thể, lại không dè là không muốn mang thai.

Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ sao? Bỗng dưng Tống An Thần suy nghĩ một lúc, bật

cười, hoàn toàn khác hẳn vẻ băng giá lúc nãy, giống như ánh nắng ngày xuân chiếu

rọi sau một mùa đông giá.

Anh gọi điện thoại cho Nhất Thế, cả nửa ngày cũng không có người nghe. Kiên

nhẫn gọi cú thứ hai, đầu bên kia vang lên giọng nói hiền hòa của Nhất Thế “A lô,

sao lại gọi điện cho em? Đang đi làm mà?”

“Cục cưng, em ở đâu?”

Đầu bên kia im lặng một lúc “Em đi ra ngoài chơi.”

“Cục cưng, anh đi đón em.”

“Hả?” Nhất Thế cuống lên, vội vàng từ chối “Không cần đâu, em tự đi về được

rồi.” Cô vừa mới kiểm tra sức khỏe và siêu âm xong, đang chờ kết quả.

“Anh sắp đến bệnh viện Đông Phương rồi, ngoan, không được đi đâu hết.” Nói

xong Tống An Thần ngắt điện thoại, khuôn mặt tươi cười hòa nhã, toàn thân toát ra

hơi thở ấm áp như gió xuân.

Lúc nãy anh còn đang tức nên không suy xét nhiều câu nói của Hòa Tấn, nhưng

nháy mắt đột nhiên nhớ ra tuần trước mình bị bắt nhịn cả tuần, vừa mới được dỡ bỏ

cấm vận không lâu, sao Nhất Thế có thai mà đi phá được? Có lẽ Hòa Tấn thấy Nhất

Thế đến bệnh viện phụ nữ nên mới suy đoán mà thôi. Nhất Thế từng nói câu kia,

làm Tống An Thần nghĩ đến một nguyên nhân khác.

Người phụ nữ ngốc nghếch này!! Tống An Thần càng nghĩ càng cười khổ, gương

mặt tuấn tú nhuốm ý cười nhàn nhạt. Chưa từng có chuyện gì khiến Tống An Thần

cảm thấy ngọt ngào mà lại bất lực thế này. Một người phụ nữ chịu sinh con cho một

người đàn ông vốn đã là một loại hạnh phúc, người phụ nữ nghĩ trăm ngàn cách nỗ

lực sinh con vì một người đàn ông là hạnh phúc không thể dùng từ ngữ nào để hình

dung.

Tống An Thần bỗng cảm thấy con không quan trọng, Nhất Thế của anh mới là

nguồn hạnh phúc lớn nhất của anh. Không có gì quan trọng hơn cô, đáng giá để anh

theo đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook