Chương 6
Cẩm Trúc
17/06/2013
Nhất Thế thấy Ngôn Hành đi vào, tay chân càng lúc càng lạnh như buốt. Cô nhìn
chằm chằm ánh mắt trêu chọc của Ngôn Hành, đôi lông mày hài hước, anh biết rõ
làm như vậy sẽ phát sinh chuyện gì nhưng vẫn đi đến trước mặt cô.
Anh đặt mông ngồi xuống, một tay chống cằm, khuỷu tay gác trên mặt bàn, mắt lấp
lánh nụ cười chăm chú nhìn cô: “Tiểu sư muội!”
“Sư huynh!” Nhất Thế bình tĩnh xoa cằm nhưng trong lòng bắt đầu phát hoảng.
“Vừa rồi sao không trả lời tin nhắn? Có biết anh ở văn phòng chờ em lâu lắm
không?” anh vẫn cười như cũ, nụ cười vẫn yêu nghiệt như thế.
Nhất Thế ho nhẹ: “Chủ yếu làà em đói quá rồi.”
Ngôn Hành khẽ gật đầu, hơi nheo mắt, nhận ra cô xấu hổ, lập tức đứng dậy nói:
“Em ăn đi, anh ăn cùng đồng nghiệp.”
“Vâng!” nghe anh nói vậy, Nhất Thế lập tức yên tâm, bấy giờ mới cầm đũa lên gắp
một đũa cơm. Tâm trí lơ đãng, hơi há miệng, ánh mắt vô tình nhìn Tống An Thần
đang cười nói vui vẻ với mọi người, vẫn khuôn mặt tươi cười “nhất tiếu khuynh
thành” đó, khiến người ta nhìn thấy một dòng nước ấm trong ngày đông, thấm vào
tâm can.
Cô than nhẹ một tiếng, lãng phí quá! Có lẽ đúng như Triệu Cát Tường nói, trúc mã
nghiêng nước nghiêng thành của cô giới tính có vấn đề. Chí ít, ngay cả vị thanh mai
là cô đây cũng chưa từng hưởng thụ nụ cười như thế, tươi cười thế này dường như
chỉ với bạn đồng giới mà thôi.
Sầu não nhét cơm vào miệng, mới ăn được mấy miếng, bỗng nhiên phát hiện Ngôn
Hành vẫn còn đứng trước mặt, cô ngây ra, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy anh vẫn cười
như trước, nụ cười đó mang theo một phần bất đắc dĩ, còn có ba phần thương tiếc.
Anh đã biết chuyện gì đó rồi, chắc chắn anh đoán được Tống An Thần chính là trúc
mã chiếm cứ tất cả hồi ức của cô. Tuy cô không đề cập đến tên anh ta, chỉ nói với
anh, trúc mã của cô có làn da khiến tất cả các cô gái ao ước, gương mặt xuất chúng
không lẫn được với ai, thanh tú không lời nào tả xiết.
“Nhất Thế, tình cảm của em biểu lộ rõ quá!” Ngôn Hành khẽ nhếch môi để lộ một
nụ cười mỉm, quay lại ngồi cạnh đồng nghiệp, bắt đầu ăn cơm.
Nhất Thế cắn chặt môi, tiếp tục ăn. Ngồi bên cạnh, Triệu Cát Tường từ đầu chí cuối
không lên tiếng, rốt cục không nhẫn nại được, hảo tâm an ủi: “Nhất Thế, cậu có sao
không?”
Nhất Thế phục hồi tinh thần, hơi mơ màng, gật đầu:“Ừ? Cái gì?”
Triệu Cát Tường liếc cô mắng: “Tớ nói Nhất Thế này, vừa rồi bác sĩ Ngôn nói câu
kia là có ý gì? Cậu có chuyện gì mà sắc mặt bác sĩ Ngôn khó coi thế hả?”
“À, chắc là vẻ mặt lưu luyến không rời đó. Bác sĩ Ngôn chỉ coi tớ như em gái nên
mới không muốn thấy vẻ mặt như thế của tớ.” Cô nói qua loa cho xong, Triệu Cát
Tường lại rất hưởng thụ, rất hiểu chuyện gật gật đầu, còn vỗ vai Nhất Thế an ủi,
“Chân trời góc biển ở đâu mà chẳng có cỏ thơm, hà tất chỉ treo cổ trên một ngọn
cây chứ [3]”.
Triệu Cát Tường nghĩ nghĩ, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, “Hôm nay hình như có hoạt
động gì thì phải.” Cô ảo não vỗ đầu mình vài cái, thật tình nghĩ không ra bèn hỏi
Nhất Thế, “Hôm nay là ngày bao mấy?”
“Ngày Quốc tế thiếu nhi!”
“A! Đúng rồi.” Triệu Cát Tường sáng tỏ rồi, đứng bật dậy, quay đầu nhìn phía bàn
Tống An Thần, “Tiểu Trác Tử, hôm nay đặt phòng trước chưa?”
Một bác sĩ trắng bóc, cao ráo ngồi ở bàn Tống An Thần đưa mắt nhìn Triệu Cát
Tường, vốn đang cười, nghe Triệu Cát Tường hét lên tức thì mặt thuỗng ra, bộ dạng
bực mình đáp “Đặt từ sớm rồi.”
“Ok!” Triệu Cát Tường hoàn toàn phớt lờ thái độ khó chịu của anh ta, ra dấu “ok”
rồi ngồi xuống, quay qua nói với Nhất Thế: “Hôm này là ngày lễ bao nhiêu người
thích, khoa ung bướu chúng ta tổ chức đi KTV, cậu có bản lãnh gì cứ việc trổ hết
ra nhá.”
“Sao?” Khóe miệng Nhất Thế giật một cái, cô hát không hay lắm. Đã vài năm
không nghe hát rồi, chuyện đi KTV cô thật sự không muốn. Song ngày đầu tiên đi
làm ít nhiều gì cũng phải làm quen với đồng nghiệp, nghiễm nhiên lần này chính là
cơ hội rất tốt.
“Nhất Thế, nói cho cậu biết, trong bệnh viện toàn bộ các anh đẹp trai đều tập trung
ở khoa chúng ta, cậu nhắm trúng ai thì nói cho Triệu Cát Tường tớ biết, tớ sẽ giúp
cậu se tơ hồng. Phải biết tất cả các bác sĩ trẻ mới về khoa chúng ta đợt này đều tốt
nghiệp từ đại học A, tớ biết hết đấy.”
Nhất Thế im lặng. Trai đẹp cái gì, đều là mây trôi. Kỳ thật tìm được một người có
thể toàn tâm toàn ý yêu mình là đủ rồi, yêu cầu cao quá làm gì.
*****************************
Buổi chiều trực ca quả thực mệt người. cô là người mới, không thể không đi theo y
tá trưởng tìm hiểu công việc. Chỉ vào phòng bệnh mà cũng không được quá bừa bãi,
phải theo trình tự nhất định, vận dụng kiến thức chuyên môn cần linh hoạt, không
thể lúc nào cũng ỷ lại vào các y tá lớn tuổi khác, v.v… Lúc trước Nhất Thế từng
thực tập qua, đối với mấy chuyện này sớm đã như sấm bên tai song bộ dạng vẫn là
học hỏi, tỏ ra rất chăm chỉ.
Y tá trưởng rất khoái liếc nhìn cô thật lâu, mà mỗi lần chị ta nhìn cô lâu như vậy, cô
đều trưng ra vẻ mặt tương đối hòa nhã, y tá trưởng lập tức lườm cô một cái, hại cô
cảm thấy ngượng ngập.
Cả một buổi chiều tới tới lui lui, quay qua quay lại chỉ có hai việc dạy bảo và tham
quan. Lúc tham quan lần cuối cùng, gần sát giờ tan ca, y tá trưởng dẫn tất cả đi
tham quan phòng khám của bác sĩ. Y tá trưởng nói: “Phòng khám của bác sĩ cũng
có phân công một y tá hỗ trợ, có điều tính huống đó trừ phi được bác sĩ đặc biệt cho
phép hoặc là thời điểm bận rộn.”
Y tá trưởng thò đầu nhìn phòng khám số 1 một cái rồi quay sang nói với đám Nhất
Thế: “Các cô được phân công đến khoa ung bướu, sau này sẽ thường xuyên đi lại
owr đây, nhất định phải thông thạo nơi này, hơn nữa phải quen thuộc với các bác sĩ
khoa ung bướu.”
Lúc này, từ phòng khám số 1 bước ra một người, anh ta hiển nhiên vừa mới thay
đồ, tay còn đang đặt trên nút áo, trước cửa nhiều y tá như vậy khiến anh giật cả
mình, liên tục lui ra sau.
“Bác sĩ Trác tan tầm à?” Y tá trưởng cười tươi hỏi.
Đây không phải là Tiểu Trác Tử theo như lời của Triệu Cát Tường sao?
Tiểu Trác Tử gật đầu, nhìn qua đồng phục y tá của họ rồi nói “Mọi người.....”
“Tôi đang giải thích cho họ một số quy định.” Y tá trưởng cười nói.
Tiểu Trác Tử tỏ vẻ ghi nhận, cười,“Mọi người tiếp tục đi.” Sau đó ánh mắt vừa lúc
lướt qua Nhất Thế, anh bỗng nhiên chỉ vào cô, há miệng, cả buổi cũng không thốt ra
một chữ, cuối cùng nản lòng nói với Nhất Thế: “Cô y tá, cô biết Triệu Cát Tường à,
khi tan tầm nhớ nói với cô ta, kêu cô ta đừng có lề mề, đừng đến muộn đấy.”
Nhất Thế ngơ ngác, gật đầu. Tiểu Trác Tử cảm ơn rồi vội vàng bỏđi. Y tá trưởng
lúc này cũng nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ tan ca, nói với bọn họ:“Tôi biết các cô cậu
trẻ tuổi có hoạt động, bây giờ cũng đến giờ tan tầm, không trì hoãn mọi người, đi
đi!”
Nhóm y tá lễ phép cúi chào y tá trưởng, trật tự quay lại phòng thay đồ. Vừa khuất
tầm mắt của y tá trưởng không tới một giây, cả nhóm lập tức bùng nổ, ùn ùn chạy
đi. Nhất Thế bị người phía sau đẩy vài cái, dở khóc dở cười. Hoạt động hôm nay
quả nhiên là một sự kiện rất trọng đại nha.
Cô chậm rãi thong thả bước đến phòng thay đồ, thấy Triệu Cát Tường cực kỳ sốt
ruột đi qua đi lại trước cửa.
“Cát Tường!” Nhất Thế gọi, Triệu Cát Tường ngẩng đầu nhìn thấy Nhất Thế, bay
qua kéo cô vào phòng thay đồ, ”Nhanh lên, nhanh lên, mau thay quần áo!”
“Không cần gấp gáp như thế chứ, chúng ta còn tận nửa tiếng mới tới giờ hẹn mà.”
“Đương nhiên gấp rồi! Chúng ta còn phải đến salon làm tóc, trang điểm nữa.” Triệu
Cát Tường lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mà Nhất Thế nghe kế
hoạch này như bị sét đánh, không phải chỉ đi KTV hát thôi à, làm gì phải điều động
nhân lực kinh thế?
Sự thật chứng minh, quả thật như thế. Cô vào phòng thay đồ, thấy các y tá đang
trang điểm, biểu hiện rất nghiêm túc. Nhất Thế hoàn toàn đen mặt, bác sĩ nam khoa
ung bướu quả nhiên rất có sức hấp dẫn.
Nhất Thế bị Triệu Cát Tường kéo vào một salon tóc khá xa hoa, bị Triệu Cát Tường
ép buộc, ấn xuống ghế, để thợ làm tóc thuận lợi “Muốn làm gì thì làm”. Nhất Thế
không thích đổi kiểu tóc, cô thích tóc thẳng, từ nhỏ đến giờ chỉ thích để tóc dài bay
bay, nhưng thợ làm tóc lại uốn tóc cho cô, kiểu đầu công chúa.
Cô nhìn mình trong gương, dở khóc dở cười. Cô có phong thái công chúa, đã từng
là một công chúa tư sản . Triệu Cát Tường làm xong kiểu tóc quay lại. Tóc cô vốn
là kiểu Bobo [4], lần này vẫn là tóc Bobo như cũ, chẳng qua nhìn đứng đắn hơn
trước kia rất nhiều. May mà chỉ đổi kiểu có một lần này, nếu là thường xuyên, Nhất
Thế chắc chắn sẽ sụp đổ mất, cô không muốn giả làm thục nữ.
Triệu Cát Tường nhìn nhìn mái tóc “lóng lánh” của Nhất Thế, hết sức ngạc nhiên,
kéo cô quay trái quay phải một vòng, miệng không ngớt líu ríu, “Tớ đã nói Nhất
Thế đẹp tự nhiên mà, làm sao lại không xứng với bác sĩ Ngôn chứ? Hừ, lần này để
bọn họ nhìn đi.”
Không phải đi diễu võ dương oai đấy chứ?
Hai người ban đầu tính lập tức đi đến tiệm KTV, nhưng khi Triệu Cát Tường bất
ngờ liếc thấy giày của Nhất Thế, mặt mày lập tức sa sầm, “Tớ nói Nhất Thế, cậu có
chỗ nào giống con gái không, sao lại mang giày đế bằng hả?”
“Tớ không quen mang giày cao gót.”
“Bây giờ không quen cũng phải mang, tình thế bắt buộc phải vậy!” Triệu Cát
Tường tiện thể kéo cô đi mua giầy.
Theo lời Triệu Cát Tường, đã là con gái nhất định phải mang giày cao gót ra đường,
hóp bụng ưỡn ngực, ngẩng đầu sải bước mà vẫn tự tin như thường. Đương nhiên trừ
những cô nàng chân bẹt không thể mang giày cao gót ra.
Nhất Thế rất ít khi mang giày cao gót. Lần này mang vào, hoàn toàn không thể làm
theo lời Triệu Cát Tường hóp bụng ưỡn ngực, ngẩng đầu tự tin được. Cô thấy mình
chẳng khác nào người què, rất mất tự nhiên, giống như có thể ngã sấp xuống bất cứ
lúc nào. Triệu Cát Tường nhìn thấy bộ dạng kì quặc của Nhất Thế đành phải tự
mình làm mẫu bước mấy bước, giày cao gót đạp xuống đất “cộp cộp”, phối hợp với
tư thế “đoan trang” của cô làm cho người ta cảm thấy có vẻ tây.
Triệu Cát Tường nói: “Nhất Thế, tư thế của cậu nhìn khó coi quá đấy.”
“Mình không thích mang giày cao gót, ở đại học cho tới bây giờ đều mang giày đế
bằng.” Nhất Thế bước đi vẫn bất nhã như cũ. Triệu Cát Tường nhìn cô kỳ dị, như
thể cô là người nguyên thủy sống trong hang.
“Aiz, Nhất Thế à, cậu đã hai mươi lăm tuổi, vẫn là nên học mang giày cao gót cho
tốt đi. Dáng cậu cũng không cao lắm, chẳng lẽ cậu không có cảm giác tự ti của
người lùn sao?”
Nhất Thế chỉ cao có 1m62, quả thật cần mang giày cao gót hỗ trợ chiều cao, cô hiểu
ra gật đầu, “Mình sẽ cố gắng.”
Cô hiện tại đã bắt đầu đi làm, không thể ăn bận như hồi còn đi học được. Kỳ thật cô
hiểu dụng ý của Triệu Cát Tường, cô vừa tới khoa ung bướu liền nổi danh. Cô
không dựa vào chính mình, cũng không phải nhờ gia đình hậu thuẫn để được nhận
vào, mà là dựa vào đàn ông. Trong mắt những đồng nghiệp tài giỏi, kiêu ngạo, hay
ghen tị kia mà nói thì cực kỳ đáng khinh. Hơn nữa bản thân mình bề ngoài như cục
đất, càng dễ trở thành đối tượng “trà dư tửu hậu”.
Hai người thuê xe đến thẳng quán KTV đã hẹn. Hai người mới xuống xe đã thấy
dáng người nhanh nhẹn của Tiểu Trác Tử đang đi qua đi lại trước quán, không
ngừng bấm di động trong tay, có vẻ rất sốt ruột. Triệu Cát Tường thấy Tiểu Trác Tử
lập tức dừng lại, lôi di động trong túi ra, nhất thời mặt tái mét. Nhất Thế tò mò nhìn
cô, lại nhìn điện thoại của cô, mười tám cuộc gọi nhỡ, di động của cô ấy để chế độ
im lặng, khó trách không nghe thấy.
Mà Tiểu Trác Tử hành động không có mục đích kia rốt cục cũng đảo mắt nhìn về
phía họ, vừa nhìn thấy Triệu Cát Tường liền giận dữ, hùng hổ đi tới, quát: “Tôi
không phải đã dặn cô đừng tới muộn rồi sao, cô không đến muộn sẽ chết à?!”
“Tôi thích đến muộn đấy, anh quản được chắc ?” Giọng Triệu Cát Tường chói tai,
tức giận đáp trả. Mặt Tiểu Trác Tử cáu kỉnh, tức tối phẩy tay đi vào.
Triệu Cát Tường lúc này cũng chẳng còn khí thế gì, nhìn theo bóng lưng anh ta, vừa
bướng bỉnh vừa kỳ quặc. Nhất Thế hỏi, “Cát Tường, chúng ta có vào không?”
“Vào, sao lại không vào?” Triệu Cát Tường nắm chặt tay Nhất Thế, nghênh ngang
đi vào.
“Chậm một chút, giày cao gót của tớ.” Nhất Thế loạng choạng đi theo sau Triệu Cát
Tường, thật sự rất chật vật.
Triệu Cát Tường dẫn Nhất Thế hết cua rồi quẹo mấy lần mới dễ dàng mở được cánh
cửa phòng. Không khí vốn không quá ầm ĩ bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng la hét chói
tai chấn động cả màng nhĩ, tinh thần Nhất Thế bỗng chốc bị sốc.
Đây là một căn phòng thật lớn, bên trong đủ mặt nam nữ, bình thường đều mặc
đồng phục thống nhất, mà lúc này bọn họ mặc đồ đủ loại màu sắc kiểu dáng. Người
thì vắt chân nhìn Nhất Thế cùng Triệu Cát Tường đi vào, người thì tự đùa một
mình, cũng có người đang giành mic hát.
Lần tụ hội này đều là sinh viên tốt nghiệp năm nay, vừa vặn là thời kì quá độ của
tuổi trẻ học đường, vẫn còn tràn đầy sức sống. Triệu Cát Tường liếc Tiểu Trác Tử
một cái, ngang nhiên chen vào chỗ ngồi giữa Tiểu Trác Tử và Tống An Thần, ngồi
xuống bên cạnh anh, Nhất Thế thuận tiện ngồi xuống bên phải Triệu Cát Tường,
bên trái Tống An Thần.
Ngồi xuống xong, Nhất Thế càng thấy mất tự nhiên. Cô một mực nhìn thẳng, không
dám liếc qua bên cạnh. Lúc bước chân vào phòng ánh mắt hai người đã chạm nhau
rồi. Thay áo blouse ra, đeo kính mắt gọng vàng, áo sơ mi, nghiễm nhiên trở lại bộ
dạng sáng chói như mặt trời của cậu con trai láng giềng, dường như trở lại dáng vẻ
thanh nhã thời trung học.
Nhất Thế thấy hơi khó chịu, ánh mắt bất an nhìn Triệu Cát Tường ngồi bên trái. Chỉ
thấy Triệu Cát Tường và Tiểu Trác Tử đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẫn còn
làm mình làm mẩy. Triệu Cát Tường đột nhiên đứng lên, đi lên bục chọn bài hát,
ánh mắt Tiểu Trác Tử chưa bao giờ rời khỏi cô, không biết suy nghĩ cái gì, cũng
đứng lên đi theo, kéo Triệu Cát Tường đang chọn bài, “Tôi có chuyện muốn nói với
em.”
“Anh tránh ra!”
Nhưng Tiểu Trác Tử rất mạnh tay, không để ý Triệu Cát Tường giãy dụa, lôi cô ra
ngoài.
Nhất Thế quan sát hết thảy toàn bộ quá trình, chớp mắt, cô nghĩ trong đó hình như
có cái gì ẩn giấu. Cô đang nghĩ, một cô y tá giọng cao đã hát xong một bài, song bài
hát tiếp theo lại không có người nhận.
Nhất Thế nhìn lên màn hình, ngẩn người, là bài “Nếu tình yêu ra đi”. [5]
“Ai chọn vậy ?” Liễu Hiểu, người hơi mập lên tiếng.
“Chắc là Triệu Cát Tường mới vừa chọn.”
“Vậy bây giờ ai hát đây?”
“Bỏ qua đi.”
“Qua cái gì? Bài này nghe hay mà.”
Bài hát này Nhất Thế từng điên cuồng học hát, tựa hồ có sự đồng cảm, cho nên cô
rất thích bài này. Cô cười nói:“Để mình hát cho.”
Liễu Hiểu thấy cô nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên muốn hát ca khúc này, lập
tức nhiệt tình đưa micro cho cô, “Nhớ thương cảm một chút!” sau đó dẫn đầu vỗ
tay, “Đến đây đi, mau đến nghe người đẹp Nhất Thế hát.”
Tức khắc, trong phòng toàn bộ là tiếng vỗ tay, cô hơi ngượng ngùng, chỉ biết ngây
ngô cười. Ánh mắt chạm vào cặp mắt sâu thẳm đến cực điểm của Tống An Thần,
lúc đồng tử sáng như sao khám phá ánh mắt cô, tim cô đập lỡ một nhịp. Nhất Thế
hít sâu một hơi, bắt đầu ca theo giai điệu bài hát.
“Đầu phố, một cặp đôi giống hệt chúng ta
Ở thành phố này có hơn hai người đối diện với bi kịch chia tay
Rời bỏ vòng ôm, mỗi người một ngả
Nhìn họ mà vành mắt em ngấn lệ
Lệ rơi đầy mặt, không ngoảnh đầu nhìn hương hai người đi
Dường như ngày hôm qua chúng ta lại bắt đầu
Trước kia thật lâu, nếu tình yêu của chúng ta ra đi thì sao
Một lần cuối cùng tin tưởng thiên trường địa cửu
Từng nằm trong vòng tay ấm áp của anh mà không cần tưởng tượng
Sau này em lưu lạc bơ vơ tháng ngày đằng đẵng
Trước kia rất lâu, nếu tình yêu của chúng ta ra đi thì sao
Không nghi ngờ ái tình là tín ngưỡng
Song cuộc đời đã khác đi rồi
Em hi vọng vĩnh viễn không biết kiên cường
….”
Mỗi lần hát ca khúc này, cô đều đặt hết tình cảm của mình vào đó. Cô nắm micro
thật chặt, chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt trong trẻo lấp lánh nước mà cố chấp,
dường như đang thuật lại chuyện xưa của mình. Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe,
vì cô chăm chú, còn vì cô đã hát lên một khúc ca động lòng người thế này.
Tống An Thần vẫn ngồi bên cạnh cô, anh thậm chí có thể ngửi được trên người cô
hương vị biển nhàn nhạt. Đó là mùi nước hoa cô yêu nhất, nhẹ nhàng thoang
thoảng, mang theo không khí thoáng đãng của trời cao biển rộng. Cô từng nói qua,
muốn làm một con cá, ngao du khắp các đại dương, toàn thân mang theo hơi nước,
còn có bạn đời cùng nhau già đi; kể cho con cháu mình nghe chuyện từng ngao du
lúc xưa, cả chuyện tình lãng mạn ngày xưa với bạn già nữa.
Trước kia thật lâu, nếu tình yêu của bọn họ ra đi thì sẽ như thế nào?
Bài hát vừa hết, mọi người có mặt đều ồn ào, liên tục vỗ tay. Nhất Thế chỉ ngây
ngốc cười, cô biết phía sau có đôi mắt đang nhìn mình, bài hát này chính là hát cho
anh, là tặng cho anh, là kỷ niệm cuối cùng của anh.
Tiếp theo là bài hát của một người khác. Nhất Thế vẫn ngồi thẳng lưng giả bộ chăm
chú lắng nghe. Đột nhiên, người bên cạnh cô đứng bật dậy, đi ra ngoài khiến Nhất
Thế giật mình.
Cô y tá đang hát thấy Tống An Thần đột nhiên rời đi cùng không hát nữa.
Nhất Thế lúc này mới quay đầu nhìn về chỗ anh mới ngồi, lòng bỗng nhiên chùng
xuống.
Mọi người hát thêm 3 bài nữa, Triệu Cát Tường cùng Tiểu Trác Tử vẫn chưa quay
lại, Tống An Thần cũng không thấy bóng dáng. Nhất Thế cũng muốn đi toilet. Cô đi
ra ngoài, vừa mới qua khúc quanh tình cờ đụng phải Tống An Thần đang dựa vào
tường hút thuốc. Anh ngẩng đầu phả khói vào không khí, từng vòng mỏng mảnh
quyện vào nhau, nhưng xem chừng vẫn không giải tỏa được hết ưu sầu, lưng anh
dựa sát vào tường, ngửa mặt lên trần nhà ngẩn người, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú
nhìn nghiêng mang theo một nỗi buồn thương, sâu kín khó dò.
Nhất Thế vốn định thối lui không quấy rầy anh, không dè đụng phải chậu bonsai
trang trí sau lưng, tiếng vang không lớn không nhỏ lại vừa đủ cho Tống An Thần
nghe thấy.
Đương lúc cô dè dặt, lúc lắc đầu không biết nên nhặt chậu bonsai lên hay không,
ngẩng đầu lên thì thấy Tống An Thần đã bước về phía cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp,
trong ánh mắt ấy dường như có chút mệt mỏi.
“Tôi..... tôi muốn đi toilet!” cô nhìn xung quanh,“Hình như tìm không ra, à à.....”
giọng nói có chút hỗn loạn, không thể trấn tĩnh.
Tống An Thần không nhúc nhích, ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô làm toàn thân Nhất
Thế nổi gai ốc.
“Tôi quay lại xem sao!” Nhất Thế chỉ phía sau, lập tức xoay người muốn chạy trốn.
“Diệp Nhất Thế!” Tống An Thần rốt cục mở miệng.
Nhất Thế lập tức đứng lại, khóc không ra nước mắt, oán giận mình tự dưng muốn đi
toilet làm gì. Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim cô cũng đập càng lúc
càng mau, thiếu chút nữa làm cho toàn thân cô bất động.
Cô hít sâu một hơi, xoay người tặng cho Tống An Thần một nụ cười to hết cỡ, “Có
chuyện gì không? Cậu em Tống?”
Tống An Thần bất ngờ hành động, một tay anh tóm lấy cô, ép cô vào tường, để cô
rúc trong lòng mình, khiến cô không thể né tránh. Nhất Thế còn chưa kịp giật mình,
Tống An Thần lấy tay giữ chặt hai má của cô rồi hung hăng ép môi xuống.
Cô ngạc nhiên mở to mắt, vì quá hoảng hốt, miệng hơi hé ra liền bị anh thừa cơ đi
vào, lưỡi trực tiếp khuấy đảo bên trong. Anh dịu dàng vuốt ve, trằn trọc lưu luyến,
mút nhẹ, một mặt nhẫn nại chờ đợi phản ứng của cô.
“Ngoan, hít thở đi!” Tống An Thần dỗ dành cô từng bước một. Nhất Thế chớp mắt,
nghe theo hít vào một hơi. Đôi mắt đen láy của Tống An Thần mang theo ý cười, lại
tiếp tục phủ lên môi cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn, tràn ngập trong kẽ
răng, tay anh cũng dời chỗ, vuốt ve lưng cô, cách một lớp áo T-shirt mỏng, Nhất
Thế vẫn có thể cảm giác được sự nóng bỏng của anh. Cô khẽ run rẩy, vô phương
ngăn cản anh, có lẽ là cô cũng khát vọng anh.
Rốt cục, anh cũng tách khỏi môi cô, ánh mắt vẫnkhông rời khỏi đôi môi sưng đỏ
của cô, anh nói: “Em đi toilet đi, cứ đi thẳng phía trước là tới.”
“Ách.....” Nhất Thế lập tức hoàn hồn.
Tống An Thần trêu đùa: “Đây là phí chỉ đường.” Nói rồi anh nhấc chân quay lại chỗ
cũ.
Lưu lại Nhất Thế đực mặt tại chỗ, cô lập tức xoay người, nhìn bóng lưng Tống An
Thần điên cuồng đấm đá, ăn đậu hủ của cô còn xem là chuyện đương nhiên, cô
khinh.
Đột nhiên, Tống An Thần xoay người. Nhất Thế lập tức thu hồi dáng vẻ hung hăng,
làm bộ thục nữ ngây ngô cười với Tống An Thần.
“Diệp Nhất Thế, kĩ thuật hôn của em vẫn còn trúc trắc như vậy.” Tống An Thần đột
nhiên mỉm cười mê người, rồi lại xoay người bước đi.
“.....” Nhất Thế nghiến răng nghiến lợi, hung hăng xoay người đi vào toilet chuẩn bị
súc miệng.
Cô vừa vào toilet, liền nhìn thấy Triệu Cát Tường đang đứng cạnh lavabo tô son
môi, cánh môi ướt át xinh đẹp đó, sưng rồi.
“Môi cậu sao lại sưng lên thế kia?” Nhất Thế đi tới, đỡ mặt cô bạn lên hỏi.
“Môi của cậu cũng sưng.” Triệu Cát Tường cũng đẩy mặt cô lên hỏi.
Hai người cùng đỏ mặt.
P/S: Tống An Thần là bác sĩ khoa ung bướu, chuyên môn phẫu thuật cắt bỏ các bộ
phận có khối u, chuyên môn của Ngôn Hành cũng thuộc lĩnh vực này; phương pháp
hóa trị, xạ trị không thuộc trong phạm vi nghề nghiệp của hai người họ. Nói thêm
một chút, khoa ung bướu gồm cả nội khoa lẫn ngoại khoa, nhưng đa số các ca bệnh
ung bướu thuộc về nội khoa.
chằm chằm ánh mắt trêu chọc của Ngôn Hành, đôi lông mày hài hước, anh biết rõ
làm như vậy sẽ phát sinh chuyện gì nhưng vẫn đi đến trước mặt cô.
Anh đặt mông ngồi xuống, một tay chống cằm, khuỷu tay gác trên mặt bàn, mắt lấp
lánh nụ cười chăm chú nhìn cô: “Tiểu sư muội!”
“Sư huynh!” Nhất Thế bình tĩnh xoa cằm nhưng trong lòng bắt đầu phát hoảng.
“Vừa rồi sao không trả lời tin nhắn? Có biết anh ở văn phòng chờ em lâu lắm
không?” anh vẫn cười như cũ, nụ cười vẫn yêu nghiệt như thế.
Nhất Thế ho nhẹ: “Chủ yếu làà em đói quá rồi.”
Ngôn Hành khẽ gật đầu, hơi nheo mắt, nhận ra cô xấu hổ, lập tức đứng dậy nói:
“Em ăn đi, anh ăn cùng đồng nghiệp.”
“Vâng!” nghe anh nói vậy, Nhất Thế lập tức yên tâm, bấy giờ mới cầm đũa lên gắp
một đũa cơm. Tâm trí lơ đãng, hơi há miệng, ánh mắt vô tình nhìn Tống An Thần
đang cười nói vui vẻ với mọi người, vẫn khuôn mặt tươi cười “nhất tiếu khuynh
thành” đó, khiến người ta nhìn thấy một dòng nước ấm trong ngày đông, thấm vào
tâm can.
Cô than nhẹ một tiếng, lãng phí quá! Có lẽ đúng như Triệu Cát Tường nói, trúc mã
nghiêng nước nghiêng thành của cô giới tính có vấn đề. Chí ít, ngay cả vị thanh mai
là cô đây cũng chưa từng hưởng thụ nụ cười như thế, tươi cười thế này dường như
chỉ với bạn đồng giới mà thôi.
Sầu não nhét cơm vào miệng, mới ăn được mấy miếng, bỗng nhiên phát hiện Ngôn
Hành vẫn còn đứng trước mặt, cô ngây ra, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy anh vẫn cười
như trước, nụ cười đó mang theo một phần bất đắc dĩ, còn có ba phần thương tiếc.
Anh đã biết chuyện gì đó rồi, chắc chắn anh đoán được Tống An Thần chính là trúc
mã chiếm cứ tất cả hồi ức của cô. Tuy cô không đề cập đến tên anh ta, chỉ nói với
anh, trúc mã của cô có làn da khiến tất cả các cô gái ao ước, gương mặt xuất chúng
không lẫn được với ai, thanh tú không lời nào tả xiết.
“Nhất Thế, tình cảm của em biểu lộ rõ quá!” Ngôn Hành khẽ nhếch môi để lộ một
nụ cười mỉm, quay lại ngồi cạnh đồng nghiệp, bắt đầu ăn cơm.
Nhất Thế cắn chặt môi, tiếp tục ăn. Ngồi bên cạnh, Triệu Cát Tường từ đầu chí cuối
không lên tiếng, rốt cục không nhẫn nại được, hảo tâm an ủi: “Nhất Thế, cậu có sao
không?”
Nhất Thế phục hồi tinh thần, hơi mơ màng, gật đầu:“Ừ? Cái gì?”
Triệu Cát Tường liếc cô mắng: “Tớ nói Nhất Thế này, vừa rồi bác sĩ Ngôn nói câu
kia là có ý gì? Cậu có chuyện gì mà sắc mặt bác sĩ Ngôn khó coi thế hả?”
“À, chắc là vẻ mặt lưu luyến không rời đó. Bác sĩ Ngôn chỉ coi tớ như em gái nên
mới không muốn thấy vẻ mặt như thế của tớ.” Cô nói qua loa cho xong, Triệu Cát
Tường lại rất hưởng thụ, rất hiểu chuyện gật gật đầu, còn vỗ vai Nhất Thế an ủi,
“Chân trời góc biển ở đâu mà chẳng có cỏ thơm, hà tất chỉ treo cổ trên một ngọn
cây chứ [3]”.
Triệu Cát Tường nghĩ nghĩ, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, “Hôm nay hình như có hoạt
động gì thì phải.” Cô ảo não vỗ đầu mình vài cái, thật tình nghĩ không ra bèn hỏi
Nhất Thế, “Hôm nay là ngày bao mấy?”
“Ngày Quốc tế thiếu nhi!”
“A! Đúng rồi.” Triệu Cát Tường sáng tỏ rồi, đứng bật dậy, quay đầu nhìn phía bàn
Tống An Thần, “Tiểu Trác Tử, hôm nay đặt phòng trước chưa?”
Một bác sĩ trắng bóc, cao ráo ngồi ở bàn Tống An Thần đưa mắt nhìn Triệu Cát
Tường, vốn đang cười, nghe Triệu Cát Tường hét lên tức thì mặt thuỗng ra, bộ dạng
bực mình đáp “Đặt từ sớm rồi.”
“Ok!” Triệu Cát Tường hoàn toàn phớt lờ thái độ khó chịu của anh ta, ra dấu “ok”
rồi ngồi xuống, quay qua nói với Nhất Thế: “Hôm này là ngày lễ bao nhiêu người
thích, khoa ung bướu chúng ta tổ chức đi KTV, cậu có bản lãnh gì cứ việc trổ hết
ra nhá.”
“Sao?” Khóe miệng Nhất Thế giật một cái, cô hát không hay lắm. Đã vài năm
không nghe hát rồi, chuyện đi KTV cô thật sự không muốn. Song ngày đầu tiên đi
làm ít nhiều gì cũng phải làm quen với đồng nghiệp, nghiễm nhiên lần này chính là
cơ hội rất tốt.
“Nhất Thế, nói cho cậu biết, trong bệnh viện toàn bộ các anh đẹp trai đều tập trung
ở khoa chúng ta, cậu nhắm trúng ai thì nói cho Triệu Cát Tường tớ biết, tớ sẽ giúp
cậu se tơ hồng. Phải biết tất cả các bác sĩ trẻ mới về khoa chúng ta đợt này đều tốt
nghiệp từ đại học A, tớ biết hết đấy.”
Nhất Thế im lặng. Trai đẹp cái gì, đều là mây trôi. Kỳ thật tìm được một người có
thể toàn tâm toàn ý yêu mình là đủ rồi, yêu cầu cao quá làm gì.
*****************************
Buổi chiều trực ca quả thực mệt người. cô là người mới, không thể không đi theo y
tá trưởng tìm hiểu công việc. Chỉ vào phòng bệnh mà cũng không được quá bừa bãi,
phải theo trình tự nhất định, vận dụng kiến thức chuyên môn cần linh hoạt, không
thể lúc nào cũng ỷ lại vào các y tá lớn tuổi khác, v.v… Lúc trước Nhất Thế từng
thực tập qua, đối với mấy chuyện này sớm đã như sấm bên tai song bộ dạng vẫn là
học hỏi, tỏ ra rất chăm chỉ.
Y tá trưởng rất khoái liếc nhìn cô thật lâu, mà mỗi lần chị ta nhìn cô lâu như vậy, cô
đều trưng ra vẻ mặt tương đối hòa nhã, y tá trưởng lập tức lườm cô một cái, hại cô
cảm thấy ngượng ngập.
Cả một buổi chiều tới tới lui lui, quay qua quay lại chỉ có hai việc dạy bảo và tham
quan. Lúc tham quan lần cuối cùng, gần sát giờ tan ca, y tá trưởng dẫn tất cả đi
tham quan phòng khám của bác sĩ. Y tá trưởng nói: “Phòng khám của bác sĩ cũng
có phân công một y tá hỗ trợ, có điều tính huống đó trừ phi được bác sĩ đặc biệt cho
phép hoặc là thời điểm bận rộn.”
Y tá trưởng thò đầu nhìn phòng khám số 1 một cái rồi quay sang nói với đám Nhất
Thế: “Các cô được phân công đến khoa ung bướu, sau này sẽ thường xuyên đi lại
owr đây, nhất định phải thông thạo nơi này, hơn nữa phải quen thuộc với các bác sĩ
khoa ung bướu.”
Lúc này, từ phòng khám số 1 bước ra một người, anh ta hiển nhiên vừa mới thay
đồ, tay còn đang đặt trên nút áo, trước cửa nhiều y tá như vậy khiến anh giật cả
mình, liên tục lui ra sau.
“Bác sĩ Trác tan tầm à?” Y tá trưởng cười tươi hỏi.
Đây không phải là Tiểu Trác Tử theo như lời của Triệu Cát Tường sao?
Tiểu Trác Tử gật đầu, nhìn qua đồng phục y tá của họ rồi nói “Mọi người.....”
“Tôi đang giải thích cho họ một số quy định.” Y tá trưởng cười nói.
Tiểu Trác Tử tỏ vẻ ghi nhận, cười,“Mọi người tiếp tục đi.” Sau đó ánh mắt vừa lúc
lướt qua Nhất Thế, anh bỗng nhiên chỉ vào cô, há miệng, cả buổi cũng không thốt ra
một chữ, cuối cùng nản lòng nói với Nhất Thế: “Cô y tá, cô biết Triệu Cát Tường à,
khi tan tầm nhớ nói với cô ta, kêu cô ta đừng có lề mề, đừng đến muộn đấy.”
Nhất Thế ngơ ngác, gật đầu. Tiểu Trác Tử cảm ơn rồi vội vàng bỏđi. Y tá trưởng
lúc này cũng nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ tan ca, nói với bọn họ:“Tôi biết các cô cậu
trẻ tuổi có hoạt động, bây giờ cũng đến giờ tan tầm, không trì hoãn mọi người, đi
đi!”
Nhóm y tá lễ phép cúi chào y tá trưởng, trật tự quay lại phòng thay đồ. Vừa khuất
tầm mắt của y tá trưởng không tới một giây, cả nhóm lập tức bùng nổ, ùn ùn chạy
đi. Nhất Thế bị người phía sau đẩy vài cái, dở khóc dở cười. Hoạt động hôm nay
quả nhiên là một sự kiện rất trọng đại nha.
Cô chậm rãi thong thả bước đến phòng thay đồ, thấy Triệu Cát Tường cực kỳ sốt
ruột đi qua đi lại trước cửa.
“Cát Tường!” Nhất Thế gọi, Triệu Cát Tường ngẩng đầu nhìn thấy Nhất Thế, bay
qua kéo cô vào phòng thay đồ, ”Nhanh lên, nhanh lên, mau thay quần áo!”
“Không cần gấp gáp như thế chứ, chúng ta còn tận nửa tiếng mới tới giờ hẹn mà.”
“Đương nhiên gấp rồi! Chúng ta còn phải đến salon làm tóc, trang điểm nữa.” Triệu
Cát Tường lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mà Nhất Thế nghe kế
hoạch này như bị sét đánh, không phải chỉ đi KTV hát thôi à, làm gì phải điều động
nhân lực kinh thế?
Sự thật chứng minh, quả thật như thế. Cô vào phòng thay đồ, thấy các y tá đang
trang điểm, biểu hiện rất nghiêm túc. Nhất Thế hoàn toàn đen mặt, bác sĩ nam khoa
ung bướu quả nhiên rất có sức hấp dẫn.
Nhất Thế bị Triệu Cát Tường kéo vào một salon tóc khá xa hoa, bị Triệu Cát Tường
ép buộc, ấn xuống ghế, để thợ làm tóc thuận lợi “Muốn làm gì thì làm”. Nhất Thế
không thích đổi kiểu tóc, cô thích tóc thẳng, từ nhỏ đến giờ chỉ thích để tóc dài bay
bay, nhưng thợ làm tóc lại uốn tóc cho cô, kiểu đầu công chúa.
Cô nhìn mình trong gương, dở khóc dở cười. Cô có phong thái công chúa, đã từng
là một công chúa tư sản . Triệu Cát Tường làm xong kiểu tóc quay lại. Tóc cô vốn
là kiểu Bobo [4], lần này vẫn là tóc Bobo như cũ, chẳng qua nhìn đứng đắn hơn
trước kia rất nhiều. May mà chỉ đổi kiểu có một lần này, nếu là thường xuyên, Nhất
Thế chắc chắn sẽ sụp đổ mất, cô không muốn giả làm thục nữ.
Triệu Cát Tường nhìn nhìn mái tóc “lóng lánh” của Nhất Thế, hết sức ngạc nhiên,
kéo cô quay trái quay phải một vòng, miệng không ngớt líu ríu, “Tớ đã nói Nhất
Thế đẹp tự nhiên mà, làm sao lại không xứng với bác sĩ Ngôn chứ? Hừ, lần này để
bọn họ nhìn đi.”
Không phải đi diễu võ dương oai đấy chứ?
Hai người ban đầu tính lập tức đi đến tiệm KTV, nhưng khi Triệu Cát Tường bất
ngờ liếc thấy giày của Nhất Thế, mặt mày lập tức sa sầm, “Tớ nói Nhất Thế, cậu có
chỗ nào giống con gái không, sao lại mang giày đế bằng hả?”
“Tớ không quen mang giày cao gót.”
“Bây giờ không quen cũng phải mang, tình thế bắt buộc phải vậy!” Triệu Cát
Tường tiện thể kéo cô đi mua giầy.
Theo lời Triệu Cát Tường, đã là con gái nhất định phải mang giày cao gót ra đường,
hóp bụng ưỡn ngực, ngẩng đầu sải bước mà vẫn tự tin như thường. Đương nhiên trừ
những cô nàng chân bẹt không thể mang giày cao gót ra.
Nhất Thế rất ít khi mang giày cao gót. Lần này mang vào, hoàn toàn không thể làm
theo lời Triệu Cát Tường hóp bụng ưỡn ngực, ngẩng đầu tự tin được. Cô thấy mình
chẳng khác nào người què, rất mất tự nhiên, giống như có thể ngã sấp xuống bất cứ
lúc nào. Triệu Cát Tường nhìn thấy bộ dạng kì quặc của Nhất Thế đành phải tự
mình làm mẫu bước mấy bước, giày cao gót đạp xuống đất “cộp cộp”, phối hợp với
tư thế “đoan trang” của cô làm cho người ta cảm thấy có vẻ tây.
Triệu Cát Tường nói: “Nhất Thế, tư thế của cậu nhìn khó coi quá đấy.”
“Mình không thích mang giày cao gót, ở đại học cho tới bây giờ đều mang giày đế
bằng.” Nhất Thế bước đi vẫn bất nhã như cũ. Triệu Cát Tường nhìn cô kỳ dị, như
thể cô là người nguyên thủy sống trong hang.
“Aiz, Nhất Thế à, cậu đã hai mươi lăm tuổi, vẫn là nên học mang giày cao gót cho
tốt đi. Dáng cậu cũng không cao lắm, chẳng lẽ cậu không có cảm giác tự ti của
người lùn sao?”
Nhất Thế chỉ cao có 1m62, quả thật cần mang giày cao gót hỗ trợ chiều cao, cô hiểu
ra gật đầu, “Mình sẽ cố gắng.”
Cô hiện tại đã bắt đầu đi làm, không thể ăn bận như hồi còn đi học được. Kỳ thật cô
hiểu dụng ý của Triệu Cát Tường, cô vừa tới khoa ung bướu liền nổi danh. Cô
không dựa vào chính mình, cũng không phải nhờ gia đình hậu thuẫn để được nhận
vào, mà là dựa vào đàn ông. Trong mắt những đồng nghiệp tài giỏi, kiêu ngạo, hay
ghen tị kia mà nói thì cực kỳ đáng khinh. Hơn nữa bản thân mình bề ngoài như cục
đất, càng dễ trở thành đối tượng “trà dư tửu hậu”.
Hai người thuê xe đến thẳng quán KTV đã hẹn. Hai người mới xuống xe đã thấy
dáng người nhanh nhẹn của Tiểu Trác Tử đang đi qua đi lại trước quán, không
ngừng bấm di động trong tay, có vẻ rất sốt ruột. Triệu Cát Tường thấy Tiểu Trác Tử
lập tức dừng lại, lôi di động trong túi ra, nhất thời mặt tái mét. Nhất Thế tò mò nhìn
cô, lại nhìn điện thoại của cô, mười tám cuộc gọi nhỡ, di động của cô ấy để chế độ
im lặng, khó trách không nghe thấy.
Mà Tiểu Trác Tử hành động không có mục đích kia rốt cục cũng đảo mắt nhìn về
phía họ, vừa nhìn thấy Triệu Cát Tường liền giận dữ, hùng hổ đi tới, quát: “Tôi
không phải đã dặn cô đừng tới muộn rồi sao, cô không đến muộn sẽ chết à?!”
“Tôi thích đến muộn đấy, anh quản được chắc ?” Giọng Triệu Cát Tường chói tai,
tức giận đáp trả. Mặt Tiểu Trác Tử cáu kỉnh, tức tối phẩy tay đi vào.
Triệu Cát Tường lúc này cũng chẳng còn khí thế gì, nhìn theo bóng lưng anh ta, vừa
bướng bỉnh vừa kỳ quặc. Nhất Thế hỏi, “Cát Tường, chúng ta có vào không?”
“Vào, sao lại không vào?” Triệu Cát Tường nắm chặt tay Nhất Thế, nghênh ngang
đi vào.
“Chậm một chút, giày cao gót của tớ.” Nhất Thế loạng choạng đi theo sau Triệu Cát
Tường, thật sự rất chật vật.
Triệu Cát Tường dẫn Nhất Thế hết cua rồi quẹo mấy lần mới dễ dàng mở được cánh
cửa phòng. Không khí vốn không quá ầm ĩ bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng la hét chói
tai chấn động cả màng nhĩ, tinh thần Nhất Thế bỗng chốc bị sốc.
Đây là một căn phòng thật lớn, bên trong đủ mặt nam nữ, bình thường đều mặc
đồng phục thống nhất, mà lúc này bọn họ mặc đồ đủ loại màu sắc kiểu dáng. Người
thì vắt chân nhìn Nhất Thế cùng Triệu Cát Tường đi vào, người thì tự đùa một
mình, cũng có người đang giành mic hát.
Lần tụ hội này đều là sinh viên tốt nghiệp năm nay, vừa vặn là thời kì quá độ của
tuổi trẻ học đường, vẫn còn tràn đầy sức sống. Triệu Cát Tường liếc Tiểu Trác Tử
một cái, ngang nhiên chen vào chỗ ngồi giữa Tiểu Trác Tử và Tống An Thần, ngồi
xuống bên cạnh anh, Nhất Thế thuận tiện ngồi xuống bên phải Triệu Cát Tường,
bên trái Tống An Thần.
Ngồi xuống xong, Nhất Thế càng thấy mất tự nhiên. Cô một mực nhìn thẳng, không
dám liếc qua bên cạnh. Lúc bước chân vào phòng ánh mắt hai người đã chạm nhau
rồi. Thay áo blouse ra, đeo kính mắt gọng vàng, áo sơ mi, nghiễm nhiên trở lại bộ
dạng sáng chói như mặt trời của cậu con trai láng giềng, dường như trở lại dáng vẻ
thanh nhã thời trung học.
Nhất Thế thấy hơi khó chịu, ánh mắt bất an nhìn Triệu Cát Tường ngồi bên trái. Chỉ
thấy Triệu Cát Tường và Tiểu Trác Tử đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẫn còn
làm mình làm mẩy. Triệu Cát Tường đột nhiên đứng lên, đi lên bục chọn bài hát,
ánh mắt Tiểu Trác Tử chưa bao giờ rời khỏi cô, không biết suy nghĩ cái gì, cũng
đứng lên đi theo, kéo Triệu Cát Tường đang chọn bài, “Tôi có chuyện muốn nói với
em.”
“Anh tránh ra!”
Nhưng Tiểu Trác Tử rất mạnh tay, không để ý Triệu Cát Tường giãy dụa, lôi cô ra
ngoài.
Nhất Thế quan sát hết thảy toàn bộ quá trình, chớp mắt, cô nghĩ trong đó hình như
có cái gì ẩn giấu. Cô đang nghĩ, một cô y tá giọng cao đã hát xong một bài, song bài
hát tiếp theo lại không có người nhận.
Nhất Thế nhìn lên màn hình, ngẩn người, là bài “Nếu tình yêu ra đi”. [5]
“Ai chọn vậy ?” Liễu Hiểu, người hơi mập lên tiếng.
“Chắc là Triệu Cát Tường mới vừa chọn.”
“Vậy bây giờ ai hát đây?”
“Bỏ qua đi.”
“Qua cái gì? Bài này nghe hay mà.”
Bài hát này Nhất Thế từng điên cuồng học hát, tựa hồ có sự đồng cảm, cho nên cô
rất thích bài này. Cô cười nói:“Để mình hát cho.”
Liễu Hiểu thấy cô nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên muốn hát ca khúc này, lập
tức nhiệt tình đưa micro cho cô, “Nhớ thương cảm một chút!” sau đó dẫn đầu vỗ
tay, “Đến đây đi, mau đến nghe người đẹp Nhất Thế hát.”
Tức khắc, trong phòng toàn bộ là tiếng vỗ tay, cô hơi ngượng ngùng, chỉ biết ngây
ngô cười. Ánh mắt chạm vào cặp mắt sâu thẳm đến cực điểm của Tống An Thần,
lúc đồng tử sáng như sao khám phá ánh mắt cô, tim cô đập lỡ một nhịp. Nhất Thế
hít sâu một hơi, bắt đầu ca theo giai điệu bài hát.
“Đầu phố, một cặp đôi giống hệt chúng ta
Ở thành phố này có hơn hai người đối diện với bi kịch chia tay
Rời bỏ vòng ôm, mỗi người một ngả
Nhìn họ mà vành mắt em ngấn lệ
Lệ rơi đầy mặt, không ngoảnh đầu nhìn hương hai người đi
Dường như ngày hôm qua chúng ta lại bắt đầu
Trước kia thật lâu, nếu tình yêu của chúng ta ra đi thì sao
Một lần cuối cùng tin tưởng thiên trường địa cửu
Từng nằm trong vòng tay ấm áp của anh mà không cần tưởng tượng
Sau này em lưu lạc bơ vơ tháng ngày đằng đẵng
Trước kia rất lâu, nếu tình yêu của chúng ta ra đi thì sao
Không nghi ngờ ái tình là tín ngưỡng
Song cuộc đời đã khác đi rồi
Em hi vọng vĩnh viễn không biết kiên cường
….”
Mỗi lần hát ca khúc này, cô đều đặt hết tình cảm của mình vào đó. Cô nắm micro
thật chặt, chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt trong trẻo lấp lánh nước mà cố chấp,
dường như đang thuật lại chuyện xưa của mình. Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe,
vì cô chăm chú, còn vì cô đã hát lên một khúc ca động lòng người thế này.
Tống An Thần vẫn ngồi bên cạnh cô, anh thậm chí có thể ngửi được trên người cô
hương vị biển nhàn nhạt. Đó là mùi nước hoa cô yêu nhất, nhẹ nhàng thoang
thoảng, mang theo không khí thoáng đãng của trời cao biển rộng. Cô từng nói qua,
muốn làm một con cá, ngao du khắp các đại dương, toàn thân mang theo hơi nước,
còn có bạn đời cùng nhau già đi; kể cho con cháu mình nghe chuyện từng ngao du
lúc xưa, cả chuyện tình lãng mạn ngày xưa với bạn già nữa.
Trước kia thật lâu, nếu tình yêu của bọn họ ra đi thì sẽ như thế nào?
Bài hát vừa hết, mọi người có mặt đều ồn ào, liên tục vỗ tay. Nhất Thế chỉ ngây
ngốc cười, cô biết phía sau có đôi mắt đang nhìn mình, bài hát này chính là hát cho
anh, là tặng cho anh, là kỷ niệm cuối cùng của anh.
Tiếp theo là bài hát của một người khác. Nhất Thế vẫn ngồi thẳng lưng giả bộ chăm
chú lắng nghe. Đột nhiên, người bên cạnh cô đứng bật dậy, đi ra ngoài khiến Nhất
Thế giật mình.
Cô y tá đang hát thấy Tống An Thần đột nhiên rời đi cùng không hát nữa.
Nhất Thế lúc này mới quay đầu nhìn về chỗ anh mới ngồi, lòng bỗng nhiên chùng
xuống.
Mọi người hát thêm 3 bài nữa, Triệu Cát Tường cùng Tiểu Trác Tử vẫn chưa quay
lại, Tống An Thần cũng không thấy bóng dáng. Nhất Thế cũng muốn đi toilet. Cô đi
ra ngoài, vừa mới qua khúc quanh tình cờ đụng phải Tống An Thần đang dựa vào
tường hút thuốc. Anh ngẩng đầu phả khói vào không khí, từng vòng mỏng mảnh
quyện vào nhau, nhưng xem chừng vẫn không giải tỏa được hết ưu sầu, lưng anh
dựa sát vào tường, ngửa mặt lên trần nhà ngẩn người, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú
nhìn nghiêng mang theo một nỗi buồn thương, sâu kín khó dò.
Nhất Thế vốn định thối lui không quấy rầy anh, không dè đụng phải chậu bonsai
trang trí sau lưng, tiếng vang không lớn không nhỏ lại vừa đủ cho Tống An Thần
nghe thấy.
Đương lúc cô dè dặt, lúc lắc đầu không biết nên nhặt chậu bonsai lên hay không,
ngẩng đầu lên thì thấy Tống An Thần đã bước về phía cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp,
trong ánh mắt ấy dường như có chút mệt mỏi.
“Tôi..... tôi muốn đi toilet!” cô nhìn xung quanh,“Hình như tìm không ra, à à.....”
giọng nói có chút hỗn loạn, không thể trấn tĩnh.
Tống An Thần không nhúc nhích, ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô làm toàn thân Nhất
Thế nổi gai ốc.
“Tôi quay lại xem sao!” Nhất Thế chỉ phía sau, lập tức xoay người muốn chạy trốn.
“Diệp Nhất Thế!” Tống An Thần rốt cục mở miệng.
Nhất Thế lập tức đứng lại, khóc không ra nước mắt, oán giận mình tự dưng muốn đi
toilet làm gì. Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim cô cũng đập càng lúc
càng mau, thiếu chút nữa làm cho toàn thân cô bất động.
Cô hít sâu một hơi, xoay người tặng cho Tống An Thần một nụ cười to hết cỡ, “Có
chuyện gì không? Cậu em Tống?”
Tống An Thần bất ngờ hành động, một tay anh tóm lấy cô, ép cô vào tường, để cô
rúc trong lòng mình, khiến cô không thể né tránh. Nhất Thế còn chưa kịp giật mình,
Tống An Thần lấy tay giữ chặt hai má của cô rồi hung hăng ép môi xuống.
Cô ngạc nhiên mở to mắt, vì quá hoảng hốt, miệng hơi hé ra liền bị anh thừa cơ đi
vào, lưỡi trực tiếp khuấy đảo bên trong. Anh dịu dàng vuốt ve, trằn trọc lưu luyến,
mút nhẹ, một mặt nhẫn nại chờ đợi phản ứng của cô.
“Ngoan, hít thở đi!” Tống An Thần dỗ dành cô từng bước một. Nhất Thế chớp mắt,
nghe theo hít vào một hơi. Đôi mắt đen láy của Tống An Thần mang theo ý cười, lại
tiếp tục phủ lên môi cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn, tràn ngập trong kẽ
răng, tay anh cũng dời chỗ, vuốt ve lưng cô, cách một lớp áo T-shirt mỏng, Nhất
Thế vẫn có thể cảm giác được sự nóng bỏng của anh. Cô khẽ run rẩy, vô phương
ngăn cản anh, có lẽ là cô cũng khát vọng anh.
Rốt cục, anh cũng tách khỏi môi cô, ánh mắt vẫnkhông rời khỏi đôi môi sưng đỏ
của cô, anh nói: “Em đi toilet đi, cứ đi thẳng phía trước là tới.”
“Ách.....” Nhất Thế lập tức hoàn hồn.
Tống An Thần trêu đùa: “Đây là phí chỉ đường.” Nói rồi anh nhấc chân quay lại chỗ
cũ.
Lưu lại Nhất Thế đực mặt tại chỗ, cô lập tức xoay người, nhìn bóng lưng Tống An
Thần điên cuồng đấm đá, ăn đậu hủ của cô còn xem là chuyện đương nhiên, cô
khinh.
Đột nhiên, Tống An Thần xoay người. Nhất Thế lập tức thu hồi dáng vẻ hung hăng,
làm bộ thục nữ ngây ngô cười với Tống An Thần.
“Diệp Nhất Thế, kĩ thuật hôn của em vẫn còn trúc trắc như vậy.” Tống An Thần đột
nhiên mỉm cười mê người, rồi lại xoay người bước đi.
“.....” Nhất Thế nghiến răng nghiến lợi, hung hăng xoay người đi vào toilet chuẩn bị
súc miệng.
Cô vừa vào toilet, liền nhìn thấy Triệu Cát Tường đang đứng cạnh lavabo tô son
môi, cánh môi ướt át xinh đẹp đó, sưng rồi.
“Môi cậu sao lại sưng lên thế kia?” Nhất Thế đi tới, đỡ mặt cô bạn lên hỏi.
“Môi của cậu cũng sưng.” Triệu Cát Tường cũng đẩy mặt cô lên hỏi.
Hai người cùng đỏ mặt.
P/S: Tống An Thần là bác sĩ khoa ung bướu, chuyên môn phẫu thuật cắt bỏ các bộ
phận có khối u, chuyên môn của Ngôn Hành cũng thuộc lĩnh vực này; phương pháp
hóa trị, xạ trị không thuộc trong phạm vi nghề nghiệp của hai người họ. Nói thêm
một chút, khoa ung bướu gồm cả nội khoa lẫn ngoại khoa, nhưng đa số các ca bệnh
ung bướu thuộc về nội khoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.