Chương 57
Thụy Mang (Sleep Mango)
11/09/2020
Tới dưới lầu, Lâm Thiên xách túi mua sắm xuống xe.
“A Kha, mẹ mời gia sư về cho con, trước kỳ thi tốt nghiệp con không cần phải tới trường học nữa, ở nhà học chăm chỉ nhé….”
Tôn Kha im lặng không nói gì đi theo mẹ mình, so với lần trước Lâm Thiên gặp, trông cậu bé càng có vẻ trầm lắng hơn. “A Kha, con có nghe thấy mẹ nói gì không? Mẹ bảo ——” Lúc người phụ nữ định cất cao giọng, chợt trông thấy Lâm Thiên cầm túi đồ mua sắm xuất hiện, còn có bác sĩ Phó theo sau anh.
Cô không nói gì nữa, Tôn Kha cúi đầu, nên không trông thấy ai.
Đã lâu rồi Lâm Thiên không nghe thấy tiếng đàn cello, lúc bữa tối, tiếng đàn đã biến mất bấy lâu lại một lần nữa vang lên, kỹ thuật trở nên khác lạ, ngay cả giai điệu cũng không còn chính xác, dường như không tìm được ý nghĩa sống tiếp.
Phó Tinh Hà đóng cửa sổ lại, tiếng đàn lập tức trở nên mơ hồ.
“Thằng bé bị bệnh trầm cảm, anh bảo mẹ nó đưa nó tới gặp bác sĩ, chắc là không để trong lòng.” Hắn cho rằng mình đã nói rất rõ rồi, nhưng sau đó, mẹ Tôn Kha không tìm tới hắn nữa, Phó Tinh Hà cũng không gặp lại Tôn Kha.
Lâm Thiên nói: “Mấy hôm Tết em có gặp cậu ấy ở bệnh viện, có phải cậu ấy vẫn còn nằm viện không? Vẫn bị bệnh à.” Lâm Thiên vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng thoạt trông Tôn Kha bị bệnh rất nghiêm trọng, không phải do bệnh tật trên cơ thể, mà là do tâm bệnh, mà dường như mẹ cậu bé không nhận ra. Anh nghĩ không biết có nên đi hỏi một chút không, lại cảm thấy không nên quản mấy chuyện này.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thiên dọn dẹp bàn ăn, trời tháng ba, sáu bảy giờ vẫn còn sắc hoàng hôn, trời vẫn chưa hoàn toàn tối đi.
Anh rửa tay sạch sẽ, đi vào thư phòng, Phó Tinh Hà đang gọi điện thoại, trông thấy Lâm Thiên đi vào, chỉ liếc nhìn anh một cái.
Lâm Thiên nghe thấy dường như Phó Tinh Hà phải tới bệnh viện tiếp nhận một ca mổ.
Chẳng bao lâu sau hắn cúp máy, Phó Tinh Hà đứng dậy, đi vào phòng thay quần áo, “Có bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, anh phải tới bệnh viện một chuyến.”
Lâm Thiên theo hắn đi vào phòng ngủ, “Thế ca phẫu thuật này có lâu không ạ?”
“Không rõ nữa.” Hắn mặc quần áo, “Chắc đến rạng sáng.” Lâm Thiên tới gần giúp hắn cài khuy áo, ánh mắt Phó Tinh Hà chạm vào bờ mi đang rủ xuống của Lâm Thiên, ánh đèn phòng ngủ khiến nó trở nên lung linh, yết hầu hắn cuồn cuộn, lập tức dẹp ngọn lửa trong lòng xuống, bàn tay luồn thắt lưng, thấp giọng nói: “Chắc muộn anh mới về, đừng đợi anh.”
Lâm Thiên không lên tiếng, Phó Tinh Hà chuẩn bị đi, trông thấy Lâm Thiên cũng bắt đầu vội vã thay quần áo, hắn chau mày, “Không cần đưa anh đi.”
“Buổi chiều anh vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, ban nãy cầm đũa cũng không ổn, sao em có thể yên tâm để anh lái xe được.” Lâm Thiên nói rồi đoạt lấy chiếc chìa khóa trên tay bác sĩ Phó, “Đi thôi.”
Phó Tinh Hà không làm gì được anh, dường như Lâm Thiên biết hắn nôn nóng, anh lái xe rất nhanh, dọc đường đi điện thoại của Phó Tinh Hà lại đổ chuông hai lần nữa, Lâm Thiên cũng thấy sốt ruột thay cho hắn, chỉ mười phút đã tới bệnh viện.
Còn chưa kịp chào bye bye, bác sĩ Phó đã xuống xe, Lâm Thiên tìm chỗ đỗ, đi lên tầng.
Rốt cuộc là tình huống khẩn cấp gì chứ? Trong bệnh viện có bác sĩ trực ca, sao lại phải hối bác sĩ Phó tới bệnh viện. Lâm Thiên đi lên tầng, các y bác sĩ ở khoa não đều biết anh, nhưng bình thường chưa từng nói chuyện, bởi vì họ đều cảm thấy chàng trai này cao khó lòng với nổi, chỉ những khi ở trước mặt chủ nhiệm của họ, thì cảm giác xa cách vạn dặm kia mới chực tan biến. Có lẽ vì những người đẹp mắt đều mang lại cảm giác xa cách, bởi vậy nên đó giờ có rất ít người dám nói chuyện với anh.
Lâm Thiên chủ động hỏi một y tá, “Bệnh nhân được đưa tới tình hình nguy kịch lắm à?”
Y tá không dám nhìn thẳng vào anh, gương mặt đỏ đến lạ, nhỏ giọng nói, “Anh hỏi ca phẫu thuật của chủ nhiệm kia ạ?”
Lâm Thiên gật đầu, y tá nói: “Bệnh nhân, bệnh nhân là phu nhân của thị trưởng Hồng.. cho nên mới gọi chủ nhiệm tới.”
“Phu nhân thị trưởng? Bệnh tình có nghiêm trọng lắm không?”
“Tính mạng nguy kịch…” Y tá nói xong, lại len lén nhìn Lâm Thiên.
Sắc mặt Lâm Thiên không được tốt cho lắm, anh nói cảm ơn, sau đó ngồi sang một bên. Tính mạng bệnh nhân nguy kịch, mà thân phận bệnh nhân cũng không tầm thường, thành công thì không nói làm gì, nếu chẳng may ca phẫu thuật thất bại, sẽ gây phiền toái lớn.
Phu nhân Hồng bị đau đầu từ xưa, đi cầu thầy khắp nơi nhưng không có kết quả, nhưng bệnh đau đầu này, mỗi tháng đều bị tái phát mấy lần, lúc đau phải tiêm thuốc mới đỡ được, mà dù là đông y hay tây y cũng đều vô dụng. Ba năm trước, bệnh nhân kiểm tra ra bị u tuyến yên, lúc đó viện trưởng Lôi mổ chính, ca phẫu thuật thành công.
Thế nhưng phẫu thuật xong, bệnh nhân vẫn thường xuyên cảm thấy đau đầu, cơn đau khác với trước kia, cũng không nghiêm trọng như trước, nên chỉ uống thuốc điều trị.
Đến khi ban nãy đưa tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra bị u não, khác với khối u tuyến yên đã cắt bỏ ba năm trước, hơn nữa giờ mới kiểm tra ra, căn bệnh u não này có thời gian ủ bệnh ba năm, nói cách khác, ba năm trước làm phẫu thuật đáng lẽ ra phải phát hiện ra, sau đó lấy ra ngoài.
Nhưng sở dĩ trước đây không kiểm tra ra, là do bệnh viện chẩn đoán nhầm! Lúc đó có hai khối u não, nhưng chỉ phát hiện ra khối u tuyến yên kia, kết quả bỏ qua một khối u đang dần lớn. Mới dẫn tới âm ỉ tới tận bây giờ, bước vào giai đoạn cuối.
Tính mạng nguy kịch.
Mới đầu đưa tới bệnh viện, muốn viện trưởng Lôi mổ chính, nhưng không rõ viện trưởng Lôi nghe phong thanh điều gì, ông biết rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, biết hậu quả nếu phẫu thuật thất bại, ông không dám nhận ca phẫu thuật này, bèn lập tức bước vào một phòng phẫu thuật khác.
Ba năm trước, viện trưởng Lôi có thể lên làm viện trưởng, cũng có quan hệ mật thiết với ca phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến yên này.
Ông không nhận, đùn đẩy trách nhiệm, trọng trách chỉ có thể rơi xuống Phó Tinh Hà. Với khối u não có thời kỳ ủ bệnh như vậy, rất có khả năng là khối u ác tính.
Lâm Thiên không biết ẩn tình trong đó, chỉ biết bác sĩ Phó chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Anh lo lắng đợi bên ngoài, y tá trực ca bưng cốc nước nóng tới cho anh, hỏi anh có muốn ăn khuya không.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lâm Thiên nhận lấy cốc nước nóng, hỏi: “Ca phẫu thuật kia còn bao lâu nữa?”
“Để em đi hỏi giúp anh.”
Y tá trực ca đi tới phòng phẫu thuật, một lúc sau đi ra, “Đã lấy khối u ra rồi.” Quả nhiên là u ác tính.
Khối u được cắt bỏ, không có nghĩa là đã an toàn, bởi vì rất có khả năng khối u đã di căn, dù sao cũng đã ba năm rồi. Ca phẫu thuật này không có ý nghĩa gì lớn, phải đưa ra các phương án trị liệu khác mới đúng, ví dụ như dùng thuốc đông y khống chế, có khả năng giảm bớt đau đớn, kéo dài sinh mệnh, ngăn chặn sự di căn, cuối cùng “đấu tranh trường kỳ với khối u”.
Lúc bấy giờ Phó Tinh Hà xem CT, cũng đề nghị như vậy.
Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, không thể ra ý kiến, nhưng chồng của bệnh nhân, thị trưởng Hồng yêu cầu nhất định phải tiến hành phẫu thuật.
Một tiếng sau, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy không tử vong, nhưng được đưa vào ICU. Ca phẫu thuật vô công vô quá, bệnh nhân không chuyển biến tốt, cũng không chuyển biến xấu, Lâm Thiên thấy bác sĩ Phó nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân, cũng chính là thị trưởng hiện tại. (Vô công vô quá: không thành công nhưng cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng)
Đợi hai người nói xong, Lâm Thiên mới qua đó.
“Ông ấy có gây khó dễ cho anh không?”
“Gây khó dễ gì chứ, anh chỉ là bác sĩ thôi mà.” Phó Tinh Hà không nhiều lời, nói sang chuyện khác, “Em ngồi ở viện năm tiếng à?”
Lâm Thiên nhỏ giọng nói vâng, lúc này viện trưởng Lôi ra khỏi thang máy, vội đuổi theo hai người, “Xin lỗi Tiểu Phó, ca phẫu thuật này đáng lý ra phải do tôi làm, nhưng lại có bệnh nhân khác, đành phải gọi cậu tới.” Ông lâm trận bỏ chạy, nhưng cũng không muốn Phó Tinh Hà trách tội mình, đành phải tìm một lý do chính đáng.
Phó Tinh Hà không tỏ vẻ gì, trình bày về ca mổ. Trong quá trình phẫu thuật, y tá có nói, ba năm trước bệnh nhân từng tới đây, ca phẫu thuật đạt thành công lớn, kết quả bệnh viện chẩn đoán nhầm, có hai khối u mà chỉ tra ra được có một, lần này vấn đề lớn rồi, nếu lúc đó cắt bỏ cả hai khối u đi, giờ đã không xảy ra chuyện như vậy.
Cũng may mà Phó Tinh Hà không thất bại, mặc dù vẫn chưa thể nói là thành công, nhưng vô công vô quá, sẽ không có vấn đề gì.
Viện trưởng Lôi mừng rỡ gật đầu, “Tôi biết mà, giao vị trí này cho cậu là đúng đắn.”
Đợi ông đi rồi, Lâm Thiên muốn hỏi điều gì đó, Phó Tinh Hà nói: “Không phải đã bảo em không cần chờ anh rồi hay sao?”
Lâm Thiên nhỏ giọng lầu bầu nói gì đó, Phó Tinh Hà không nghe rõ, nhưng Lâm Thiên chẳng có ý nhận sai, mà ngược lại vẻ mặt câng câng em chẳng làm gì sai cả.
Về tới nhà, Lâm Thiên rót nước ấm giúp bác sĩ Phó ngâm tay, sau đó giúp hắn xoa bóp. Anh cưỡi trên đùi Phó Tinh Hà, cúi đầu giúp hắn xoa bóp tay, mỗi ngón tay đều xoa bóp hồi lâu, mười ngón tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, cả những kẽ tay, tất cả đều được xoa bóp kỹ càng, Lâm Thiên ngước đầu lên, bác sĩ Phó đã nhắm mắt lại.
Phó Tinh Hà thực sự rất mệt mỏi, sự mệt mỏi này so với Lâm Thiên xử lý văn kiện còn mệt hơn nhiều, là mệt mỏi rã rời. Lâm Thiên từ trên người hắn ngồi dậy, Phó Tinh Hà lại vòng tay ôm lấy anh, Lâm Thiên ngẩng đầu lên, bác sĩ Phó đang ngủ, hắn ôm lấy anh, hoàn toàn là hành động vô thức.
Lâm Thiên nằm sấp trong lồng ngực hắn mấy phút, đến khi ngồi dậy, lúc này Phó Tinh Hà không còn vô thức ôm lấy anh nữa, Lâm Thiên bò xuống cuối giường, xoa bóp lòng bàn chân cho Phó Tinh Hà.
Cả ngày trời phẫu thuật, không biết đã đứng bao lâu rồi, ca phẫu thuật ban nãy kéo dài tới năm tiếng, lại càng khủng bố hơn. Lâm Thiên khống chế lực rất nhẹ, bờ mi Phó Tinh Hà run run, thế nhưng không tỉnh lại, một lúc sau, có lẽ là huyệt vị nào đó bị kích thích, bờ mi hắn từ từ nâng lên, nhìn thấy Lâm Thiên đang nằm úp dưới chân hắn.
“Em làm gì vậy?”
“Xoa bóp cho anh nè.” Lâm Thiên phát hiện, bác sĩ Phó không chỉ có đôi tay đẹp, mà chân cũng rất đẹp nữa, phải nói là chỗ nào cũng đẹp cả, chẳng có điểm thiếu hụt.
“Đừng xoa bóp,” Phó Tinh Hà khẽ chau mày, “Qua đây ngủ đi.”
Động tác tay Lâm Thiên dừng lại, “Thế anh thử xem giờ chân đã thoải mái hơn chút nào chưa.” Lúc anh nói chuyện, gương mặt dán sát vào, ngón chân Phó Tinh Hà nhạy cảm khẽ co lại, đột nhiên co chân lên, “Đừng gần như vậy.”
Lâm Thiên cười rộ lên, “Anh à, em phát hiện chân anh rất là nhạy cảm nhá, ban nãy em mới chỉ nói thôi, còn chưa dán sát vào nữa.”
Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn anh một cái, đầu gối co lên, nghiêng đi, “Lâm Thiên, qua đây ngủ, đã mấy giờ rồi.”
Lâm Thiên dạ một tiếng, từ cuối giường chui vào trong chăn, chui vào trong lòng của bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà nhắm nghiền mắt lại, đoạn nói: “Tắt đèn.”
Lâm Thiên lại chui ra khỏi chăn, vươn tay ra tắt đèn. Anh lại lui vào trong chăn, Phó Tinh Hà ôm anh say giấc.
Sáng hôm sau, hiếm khi nào Lâm Thiên lại giường, Phó Tinh Hà cũng không tỉnh giấc, hôm nay hắn được nghỉ, Lâm Thiên cũng không cần tới công ty.
Thấy bác sĩ Phó không rời giường, Lâm Thiên cũng không tỉnh lại.
Bình thường họ đều dậy từ sáu, bảy giờ, thế mà hôm nay lại nằm tới mười giờ.
Lâm Thiên ngậm bàn chải bò lên giường, vén chăn lên, cù Phò Tinh Hà, “Anh à, dậy đi thôi là dậy đi thôi, mặt trời chiếu tới mông rồi kìa!” Trong miệng anh vẫn còn bọt kem đánh răng, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Phó Tinh Hà trở mình, không hề bị lay động, Lâm Thiên tiếp tục mơ hồ nói: “Bên ngoài thời tiết tốt, cảnh xuân đẹp như vậy, anh ra biển tản bộ với em có được không.”
Hắn không có động tĩnh gì, Lâm Thiên túm lấy chân hắn bắt đầu cù bàn chân, Phó Tinh Hà phản ứng rất dữ, lập tức ngồi bật dậy.
Lâm Thiên sợ ngây ra, “Nhạy cảm thế cơ à..” Sao trước đây anh không phát hiện ra cơ chứ? Hay là trước đây hắn vẫn luôn kiềm chế, giờ thì không kiềm chế được nữa rồi?
Phó Tinh Hà miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh, hắn ngửa đầu tựa vào tường, “Đi nhổ bọt kem đánh răng ra rồi hẵng nói.”
Lâm Thiên nói vâng, anh súc miệng sạch sẽ, sau đó bóp kem cạo râu ra tay, lại chạy về giường, “Bác sĩ Phó à để em cạo râu cho anh nhá, anh…”
Phó Tinh Hà liếc nhìn tóc mai bên gò má của anh, đã dài tới cằm rồi.
“Em nên cắt tóc đi rồi đó.” Ngón cái và ngón trỏ hắn kẹp lấy nhúm tóc kia.
“Để bữa nào cắt sau, giờ em cạo râu cho anh đã.” Lâm Thiên lấy kem cạo râu bôi lên cằm hắn.
Phó Tinh Hà như tước vũ khí, để mặc tay anh bôi loạn lên mặt mình, không nói cũng chẳng động đậy, cứ như vậy lặng lẽ nhìn anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảm thấy Lâm Thiên đẹp trai rồi, cũng bởi vậy nên lần thứ hai gặp lại, hắn mới có thể lập tức tìm được người này trong trí nhớ. Với hắn mà nói, lần đầu tiên hắn gặp mặt Lâm Thiên chính là tầm này năm ngoái, tháng ba, dùng bữa ở nhà cô.
Nhưng với Lâm Thiên, lần gặp mặt đầu tiên, lại là mười một năm về trước.
Phó Tinh Hà lại chẳng có chút ấn tượng nào về lần gặp mặt ấy, có lẽ khi đó trong mắt hắn chỉ có chính bản thân mình, những người khác không buồn để ý, Lâm Thiên cũng không cố gắng xuất hiện trước mặt hắn, nhất định hắn không để ý có một người như vậy.
Lâm Thiên cũng nhận ra ánh mắt của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn hút anh vào, động tác trên tay anh dần chậm lại, ánh mắt của Phó Tinh Hà khiến trái tim anh đột nhiên đập loạn, “Sao lại nhìn em như vậy….” Anh thầm nghĩ, dù cho đã ở bên bác sĩ Phó, anh vẫn không thể chống đỡ được ánh mắt này.
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn môi anh hai, ba giây, hỏi anh: “Đã bôi xong chưa?”
Lâm Thiên khẽ ho khan một tiếng, bàn tay tiếp tục bôi lên cằm hắn, như trét bánh gato, “Xong ngay đây, xong ngay đây.” Sau khi bôi xong, Lâm Thiên cầm máy cạo râu bằng điện, cưỡi lên người hắn, chăm chú cạo râu cho hắn.
Anh còn tưởng Phó Tinh Hà muốn hôn mình, kết quả lại không phải.
Lâm Thiên ôm tâm tình mất mát đi nấu cháo bí đỏ, Phó Tinh Hà thì chạy trên máy, cả người ướt nhẹp mồ hôi, ăn xong liền đi vào phòng tắm.
Hắn vừa vào trong phòng, chưa tới hai phút đã gọi, “Lâm Thiên, vào đây.”
Đúng lúc Lâm Thiên đang ở bên ngoài, anh ngó đầu vào, “Anh muốn cọ lưng ạ?”
Ánh đèn phòng tắm rất sáng, rất chói mắt, chiếu vào cơ thể cường tráng trần trụi của Phó Tinh Hà, ánh mắt Lâm Thiên rơi xuống hạ bộ của hắn.
Phó Tinh Hà ngoắc ngón tay, “Vào đây.”
“Tuyên dâm giữa ban ngày à…” Đôi mắt Lam Thiên sáng lên, nhanh chóng cởi quần áo.
Hôm qua lúc đi siêu thị, Lâm Thiên lại mua chuối, anh mua một nải to, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng ăn trong phòng tắm lại có vị khang khác.
Chỗ chuối này ăn rất lâu, bất tri bất giác đã quá trưa, lâu như một ca phẫu thuật.
Lâm Thiên sảng khoái đi ra, mùi vị bên trong bị nước nóng gột rửa, anh thay quần áo, Phó Tinh Hà cũng theo ra, “Đi biển à?”
“Ra đảo, một người bạn của em vừa mới xây một hòn đảo, còn chưa mở cửa, mời em qua chơi, đương nhiên em cũng có yêu cầu.” Nếu nhiều người, anh không thích, mà bác sĩ Phó nhất định cũng không thích.
Đến cảng, họ ngồi một du thuyền nhỏ qua đó, chỉ mất có nửa giờ, rất gần.
Đúng là hòn đảo vừa mới được xây dựng, ngay cả chỗ cát vụn dưới chân cũng toát lên mùi tươi mới không thể nghi ngờ. Trên đảo có rất nhiều loại thực vật Lâm Thiên không biết tên, cũng không có bảng tên, chúng khác với những cây cối thường thấy, càng khác với chỗ cây cối ở nhà thầy Lư.
Từ bên bến cảng này, vòng qua tới một bãi cát khác, cả hòn đảo rất nhỏ, vòng quanh, đi một vòng chỉ mất có hai mươi phút, rộng hơn thao trường ở đại học bốn năm lần. Từ lúc Lâm Thiên lên đảo chỉ thấy có hai người.
Hòn đảo này không có gì khác, nên tuyệt đối không ô nhiễm, cát nhỏ xíu, màu trắng sữa, đi chân trần lên cũng rất thoải mái.
Trên bờ cát có xếp một cây dù lớn cùng hai chiếc ghế tựa, phía sau là một khe đá cùng bụi cây, có những trái màu đen kết thành chùm giống như nho, rủ mình xuống mặt đất. Lâm Thiên vươn tay ra hái, thầm nghĩ không biết cái này có thể ăn được hay không, anh lấy tay vân vê, lại hít hít hà hà, không có mùi vị gì đặc biệt, anh còn muốn lấy răng cắn thử, Phó Tinh Hà liền gảy thứ trên tay anh xuống, trái cây nho nhỏ liền rơi xuống cát.
“Không ăn được đâu, đây là tân linh.”
Lâm Thiên dạ một tiếng, tròng mắt đảo vòng, “Em biết không ăn được mà, em không ăn, em có ngốc đâu mà.”
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, chỉ vào thân cây phía sau nói, “Cái kia cũng không ăn được đâu đấy.”
Lâm Thiên nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, là một bông hoa có cánh màu trắng sữa, nhị hoa màu vàng, anh không biết.
“Đó là hoa mà, em có phải trẻ lên ba đâu, sao lại ăn được.” Lâm Thiên phản bác.
“Không phải lần trước em lấy hoa lan trong nhà ra pha trà hay sao?”
“Cái đó không có độc, cô Mẫn dạy em mà, cô bảo có thể hái hoa lan kia xuống để pha trà, còn có tác dụng giảm sưng tấy nữa…”
“Anh không bảo hoa của nó, em có thấy quả kia không, màu xanh, như quả xoài xanh ấy, em hái xuống ăn mà xem. Lần trước có một bệnh nhân bị đưa tới viện, bởi ăn quả này xong bị trúng độc đấy.”
Lâm Thiên nói: “Em đâu có nhìn thấy quả gì cũng ăn đâu, em có ngốc đâu mà..” Anh nhìn quả trên cây, dưới ánh mặt trời hiện lên sắc xanh nhạt, trông vẫn còn chưa chín tới, sao anh có thể ăn được! Thế nhưng khi còn bé, đúng là anh thường làm chuyện này, hoa hòe nở bên bờ sông, rơi trắng xóa một góc, có rất nhiều bạn đi nhặt cánh hoa, Lâm Thiên thì lại không chút do dự mà bỏ vào trong miệng ăn, nhai được mấy cái thấy không ngon liền nhổ ra.
Có một lần anh ăn đồ hư, bị ngộ độc thức ăn, từ đó Lâm Thiên không còn tùy tiện ăn đồ nữa, nhưng với loại quả thoạt nhìn không có độc này, Lâm Thiên sẽ tò mò hái xuống nghiên cứu một hồi. Phó Tinh Hà từng trông thấy mấy lần, mới biết anh có thói quen này.
“Cái này gọi là trái xoài biển, mặc dù có kịch độc, nhưng có glucozit cường tim.”
“Thế bệnh nhân ăn trái xoài biển của viện anh cuối cùng thế nào rồi?” Lâm Thiên nằm trên ghế ở bãi cát mà hút nước trái cây, ánh mắt nhìn về phía lùm cây phía sau, bông hoa trắng bị thổi bay xuống mặt cát.
“Chết rồi.”
Lâm Thiên đang uống nước xoài liền há hốc miệng, đột nhiên ho sằng sặc.
“Em uống cái này không có độc đâu.” Phó Tinh Hà nói, “Có thể yên tâm, vị của xoài bình thường và xoài biển khác nhau.”
Hai chiếc ghế đặt song song với nhau, gió biển thốc tới, cái nắng mùa xuân chẳng đủ để xua tan hơi lạnh của gió biển, Lâm Thiên cảm thấy hơi lạnh, anh đặt cốc xuống, thoáng nghiêng đầu, tựa lên vai Phó Tinh Hà.
Anh biết, ở bên bác sĩ Phó thì chỉ nói mấy chuyện này thôi.
Nằm được một lúc, có người tới đưa thêm nước đào, đồng thời hỏi họ muốn ăn tối ở đâu trên hòn đảo này. Lâm Thiên và bác sĩ Phó nằm ở chiếc ghế tựa ngoài bãi cát, cả người gần như lún xuống mặt cát, trọng lượng của anh khiến cơ thể Phó Tinh Hà bị nhấn vào trong cát, Phó Tinh Hà trở mình qua, ngược lại khiến Lâm Thiên bị lún xuống cát, bên tóc Lâm Thiên cơ man cát trắng, lấm lem lên cả gương mặt, anh không rõ mình có ăn phải cát hay không, hai người như đang đấu đá liều chết, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà xoay rất nhiều vòng trên bờ cát vắng hoe, Lâm Thiên cười ha hả, cuối cùng hết sức, anh nắm tay Phó Tinh Hà, nằm song song bên nhau.
Hoàng hôn giá đáo, ánh chiều tà nhuộm mặt biển thành sắc tím óng ánh, hòa cùng sắc cam và vàng, ánh sáng lung linh trải dài từ chân trời xa xa tới trước mặt.
Ánh dương chập chùng theo sườn núi dọc bờ cát, khung cảnh quá đỗi thơ mộng.
Lâm Thiên ngồi dưới ánh hoàng hôn, phủi cát trên người xuống, “Làm sao bây giờ, em có cảm giác trong sịp em cũng có cát nữa..” Lâm Thiên nhảy tại chỗ mấy cái, “Tiêu rồi tiêu rồi, có thiệt này!” Anh nhảy mấy cái vẫn chưa xong, nếu không phải đang ở bên ngoài, có khi còn cởi cả quần ra nhảy. Phó Tinh Hà không nhìn nổi, vươn tay kéo mắt cá chân anh lại, kéo anh ngã về phía mình, “Sao cứ chồm chồm như khỉ thế.”
Lâm Thiên ủ ê, “Anh, cát vào sịp em rồi.”
“Tối tắm.” Phó Tinh Hà thờ ơ không động lòng.
Lâm Thiên thở than, “Anh nói xem sao cát chui vào được? Không phải chỉ có mình em bị thôi chứ,” Lâm Thiên nói rồi vươn tay qua, túm lấy mông hắn, “Để em kiểm tra một chút..”
“Lâm Tiểu Thiên!” Phó TInh Hà túm lấy tay anh, “Cầm cái gì mà cầm, bỏ ra cho anh, đấy, tay em toàn là cát!!”
Hắn đè Lâm Thiên lại, Lâm Thiên đạt được mục đích, cười ha ha lấy tay ra, giơ tay đầu hàng, “Em sai rồi em sai rồi, anh à, đừng cù nữa..”
Phó Tinh Hà không cù anh nữa, hắn giữ lấy vai Lâm Thiên, Lâm Thiên vòng tay qua đầu hắn một cách tự nhiên, bàn tay Phó Tinh Hà từ dưới mặt cát lùa vào mái tóc anh, hắn giữ rịt lấy gáy anh, cúi xuống hôn.
Nửa phút sau, “Em ăn bao nhiêu cát vậy, sao trong miệng toàn cát là cát..” Phó Tinh Hà chau mày nghiêng mặt qua chỗ khác, yết hầu Lâm Thiên “Ực” một cái, Phó Tinh Hà xốc anh dậy, “Đừng nuốt, nhổ ra cho anh.”
“A Kha, mẹ mời gia sư về cho con, trước kỳ thi tốt nghiệp con không cần phải tới trường học nữa, ở nhà học chăm chỉ nhé….”
Tôn Kha im lặng không nói gì đi theo mẹ mình, so với lần trước Lâm Thiên gặp, trông cậu bé càng có vẻ trầm lắng hơn. “A Kha, con có nghe thấy mẹ nói gì không? Mẹ bảo ——” Lúc người phụ nữ định cất cao giọng, chợt trông thấy Lâm Thiên cầm túi đồ mua sắm xuất hiện, còn có bác sĩ Phó theo sau anh.
Cô không nói gì nữa, Tôn Kha cúi đầu, nên không trông thấy ai.
Đã lâu rồi Lâm Thiên không nghe thấy tiếng đàn cello, lúc bữa tối, tiếng đàn đã biến mất bấy lâu lại một lần nữa vang lên, kỹ thuật trở nên khác lạ, ngay cả giai điệu cũng không còn chính xác, dường như không tìm được ý nghĩa sống tiếp.
Phó Tinh Hà đóng cửa sổ lại, tiếng đàn lập tức trở nên mơ hồ.
“Thằng bé bị bệnh trầm cảm, anh bảo mẹ nó đưa nó tới gặp bác sĩ, chắc là không để trong lòng.” Hắn cho rằng mình đã nói rất rõ rồi, nhưng sau đó, mẹ Tôn Kha không tìm tới hắn nữa, Phó Tinh Hà cũng không gặp lại Tôn Kha.
Lâm Thiên nói: “Mấy hôm Tết em có gặp cậu ấy ở bệnh viện, có phải cậu ấy vẫn còn nằm viện không? Vẫn bị bệnh à.” Lâm Thiên vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng thoạt trông Tôn Kha bị bệnh rất nghiêm trọng, không phải do bệnh tật trên cơ thể, mà là do tâm bệnh, mà dường như mẹ cậu bé không nhận ra. Anh nghĩ không biết có nên đi hỏi một chút không, lại cảm thấy không nên quản mấy chuyện này.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thiên dọn dẹp bàn ăn, trời tháng ba, sáu bảy giờ vẫn còn sắc hoàng hôn, trời vẫn chưa hoàn toàn tối đi.
Anh rửa tay sạch sẽ, đi vào thư phòng, Phó Tinh Hà đang gọi điện thoại, trông thấy Lâm Thiên đi vào, chỉ liếc nhìn anh một cái.
Lâm Thiên nghe thấy dường như Phó Tinh Hà phải tới bệnh viện tiếp nhận một ca mổ.
Chẳng bao lâu sau hắn cúp máy, Phó Tinh Hà đứng dậy, đi vào phòng thay quần áo, “Có bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, anh phải tới bệnh viện một chuyến.”
Lâm Thiên theo hắn đi vào phòng ngủ, “Thế ca phẫu thuật này có lâu không ạ?”
“Không rõ nữa.” Hắn mặc quần áo, “Chắc đến rạng sáng.” Lâm Thiên tới gần giúp hắn cài khuy áo, ánh mắt Phó Tinh Hà chạm vào bờ mi đang rủ xuống của Lâm Thiên, ánh đèn phòng ngủ khiến nó trở nên lung linh, yết hầu hắn cuồn cuộn, lập tức dẹp ngọn lửa trong lòng xuống, bàn tay luồn thắt lưng, thấp giọng nói: “Chắc muộn anh mới về, đừng đợi anh.”
Lâm Thiên không lên tiếng, Phó Tinh Hà chuẩn bị đi, trông thấy Lâm Thiên cũng bắt đầu vội vã thay quần áo, hắn chau mày, “Không cần đưa anh đi.”
“Buổi chiều anh vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, ban nãy cầm đũa cũng không ổn, sao em có thể yên tâm để anh lái xe được.” Lâm Thiên nói rồi đoạt lấy chiếc chìa khóa trên tay bác sĩ Phó, “Đi thôi.”
Phó Tinh Hà không làm gì được anh, dường như Lâm Thiên biết hắn nôn nóng, anh lái xe rất nhanh, dọc đường đi điện thoại của Phó Tinh Hà lại đổ chuông hai lần nữa, Lâm Thiên cũng thấy sốt ruột thay cho hắn, chỉ mười phút đã tới bệnh viện.
Còn chưa kịp chào bye bye, bác sĩ Phó đã xuống xe, Lâm Thiên tìm chỗ đỗ, đi lên tầng.
Rốt cuộc là tình huống khẩn cấp gì chứ? Trong bệnh viện có bác sĩ trực ca, sao lại phải hối bác sĩ Phó tới bệnh viện. Lâm Thiên đi lên tầng, các y bác sĩ ở khoa não đều biết anh, nhưng bình thường chưa từng nói chuyện, bởi vì họ đều cảm thấy chàng trai này cao khó lòng với nổi, chỉ những khi ở trước mặt chủ nhiệm của họ, thì cảm giác xa cách vạn dặm kia mới chực tan biến. Có lẽ vì những người đẹp mắt đều mang lại cảm giác xa cách, bởi vậy nên đó giờ có rất ít người dám nói chuyện với anh.
Lâm Thiên chủ động hỏi một y tá, “Bệnh nhân được đưa tới tình hình nguy kịch lắm à?”
Y tá không dám nhìn thẳng vào anh, gương mặt đỏ đến lạ, nhỏ giọng nói, “Anh hỏi ca phẫu thuật của chủ nhiệm kia ạ?”
Lâm Thiên gật đầu, y tá nói: “Bệnh nhân, bệnh nhân là phu nhân của thị trưởng Hồng.. cho nên mới gọi chủ nhiệm tới.”
“Phu nhân thị trưởng? Bệnh tình có nghiêm trọng lắm không?”
“Tính mạng nguy kịch…” Y tá nói xong, lại len lén nhìn Lâm Thiên.
Sắc mặt Lâm Thiên không được tốt cho lắm, anh nói cảm ơn, sau đó ngồi sang một bên. Tính mạng bệnh nhân nguy kịch, mà thân phận bệnh nhân cũng không tầm thường, thành công thì không nói làm gì, nếu chẳng may ca phẫu thuật thất bại, sẽ gây phiền toái lớn.
Phu nhân Hồng bị đau đầu từ xưa, đi cầu thầy khắp nơi nhưng không có kết quả, nhưng bệnh đau đầu này, mỗi tháng đều bị tái phát mấy lần, lúc đau phải tiêm thuốc mới đỡ được, mà dù là đông y hay tây y cũng đều vô dụng. Ba năm trước, bệnh nhân kiểm tra ra bị u tuyến yên, lúc đó viện trưởng Lôi mổ chính, ca phẫu thuật thành công.
Thế nhưng phẫu thuật xong, bệnh nhân vẫn thường xuyên cảm thấy đau đầu, cơn đau khác với trước kia, cũng không nghiêm trọng như trước, nên chỉ uống thuốc điều trị.
Đến khi ban nãy đưa tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra bị u não, khác với khối u tuyến yên đã cắt bỏ ba năm trước, hơn nữa giờ mới kiểm tra ra, căn bệnh u não này có thời gian ủ bệnh ba năm, nói cách khác, ba năm trước làm phẫu thuật đáng lẽ ra phải phát hiện ra, sau đó lấy ra ngoài.
Nhưng sở dĩ trước đây không kiểm tra ra, là do bệnh viện chẩn đoán nhầm! Lúc đó có hai khối u não, nhưng chỉ phát hiện ra khối u tuyến yên kia, kết quả bỏ qua một khối u đang dần lớn. Mới dẫn tới âm ỉ tới tận bây giờ, bước vào giai đoạn cuối.
Tính mạng nguy kịch.
Mới đầu đưa tới bệnh viện, muốn viện trưởng Lôi mổ chính, nhưng không rõ viện trưởng Lôi nghe phong thanh điều gì, ông biết rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, biết hậu quả nếu phẫu thuật thất bại, ông không dám nhận ca phẫu thuật này, bèn lập tức bước vào một phòng phẫu thuật khác.
Ba năm trước, viện trưởng Lôi có thể lên làm viện trưởng, cũng có quan hệ mật thiết với ca phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến yên này.
Ông không nhận, đùn đẩy trách nhiệm, trọng trách chỉ có thể rơi xuống Phó Tinh Hà. Với khối u não có thời kỳ ủ bệnh như vậy, rất có khả năng là khối u ác tính.
Lâm Thiên không biết ẩn tình trong đó, chỉ biết bác sĩ Phó chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Anh lo lắng đợi bên ngoài, y tá trực ca bưng cốc nước nóng tới cho anh, hỏi anh có muốn ăn khuya không.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lâm Thiên nhận lấy cốc nước nóng, hỏi: “Ca phẫu thuật kia còn bao lâu nữa?”
“Để em đi hỏi giúp anh.”
Y tá trực ca đi tới phòng phẫu thuật, một lúc sau đi ra, “Đã lấy khối u ra rồi.” Quả nhiên là u ác tính.
Khối u được cắt bỏ, không có nghĩa là đã an toàn, bởi vì rất có khả năng khối u đã di căn, dù sao cũng đã ba năm rồi. Ca phẫu thuật này không có ý nghĩa gì lớn, phải đưa ra các phương án trị liệu khác mới đúng, ví dụ như dùng thuốc đông y khống chế, có khả năng giảm bớt đau đớn, kéo dài sinh mệnh, ngăn chặn sự di căn, cuối cùng “đấu tranh trường kỳ với khối u”.
Lúc bấy giờ Phó Tinh Hà xem CT, cũng đề nghị như vậy.
Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, không thể ra ý kiến, nhưng chồng của bệnh nhân, thị trưởng Hồng yêu cầu nhất định phải tiến hành phẫu thuật.
Một tiếng sau, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy không tử vong, nhưng được đưa vào ICU. Ca phẫu thuật vô công vô quá, bệnh nhân không chuyển biến tốt, cũng không chuyển biến xấu, Lâm Thiên thấy bác sĩ Phó nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân, cũng chính là thị trưởng hiện tại. (Vô công vô quá: không thành công nhưng cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng)
Đợi hai người nói xong, Lâm Thiên mới qua đó.
“Ông ấy có gây khó dễ cho anh không?”
“Gây khó dễ gì chứ, anh chỉ là bác sĩ thôi mà.” Phó Tinh Hà không nhiều lời, nói sang chuyện khác, “Em ngồi ở viện năm tiếng à?”
Lâm Thiên nhỏ giọng nói vâng, lúc này viện trưởng Lôi ra khỏi thang máy, vội đuổi theo hai người, “Xin lỗi Tiểu Phó, ca phẫu thuật này đáng lý ra phải do tôi làm, nhưng lại có bệnh nhân khác, đành phải gọi cậu tới.” Ông lâm trận bỏ chạy, nhưng cũng không muốn Phó Tinh Hà trách tội mình, đành phải tìm một lý do chính đáng.
Phó Tinh Hà không tỏ vẻ gì, trình bày về ca mổ. Trong quá trình phẫu thuật, y tá có nói, ba năm trước bệnh nhân từng tới đây, ca phẫu thuật đạt thành công lớn, kết quả bệnh viện chẩn đoán nhầm, có hai khối u mà chỉ tra ra được có một, lần này vấn đề lớn rồi, nếu lúc đó cắt bỏ cả hai khối u đi, giờ đã không xảy ra chuyện như vậy.
Cũng may mà Phó Tinh Hà không thất bại, mặc dù vẫn chưa thể nói là thành công, nhưng vô công vô quá, sẽ không có vấn đề gì.
Viện trưởng Lôi mừng rỡ gật đầu, “Tôi biết mà, giao vị trí này cho cậu là đúng đắn.”
Đợi ông đi rồi, Lâm Thiên muốn hỏi điều gì đó, Phó Tinh Hà nói: “Không phải đã bảo em không cần chờ anh rồi hay sao?”
Lâm Thiên nhỏ giọng lầu bầu nói gì đó, Phó Tinh Hà không nghe rõ, nhưng Lâm Thiên chẳng có ý nhận sai, mà ngược lại vẻ mặt câng câng em chẳng làm gì sai cả.
Về tới nhà, Lâm Thiên rót nước ấm giúp bác sĩ Phó ngâm tay, sau đó giúp hắn xoa bóp. Anh cưỡi trên đùi Phó Tinh Hà, cúi đầu giúp hắn xoa bóp tay, mỗi ngón tay đều xoa bóp hồi lâu, mười ngón tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, cả những kẽ tay, tất cả đều được xoa bóp kỹ càng, Lâm Thiên ngước đầu lên, bác sĩ Phó đã nhắm mắt lại.
Phó Tinh Hà thực sự rất mệt mỏi, sự mệt mỏi này so với Lâm Thiên xử lý văn kiện còn mệt hơn nhiều, là mệt mỏi rã rời. Lâm Thiên từ trên người hắn ngồi dậy, Phó Tinh Hà lại vòng tay ôm lấy anh, Lâm Thiên ngẩng đầu lên, bác sĩ Phó đang ngủ, hắn ôm lấy anh, hoàn toàn là hành động vô thức.
Lâm Thiên nằm sấp trong lồng ngực hắn mấy phút, đến khi ngồi dậy, lúc này Phó Tinh Hà không còn vô thức ôm lấy anh nữa, Lâm Thiên bò xuống cuối giường, xoa bóp lòng bàn chân cho Phó Tinh Hà.
Cả ngày trời phẫu thuật, không biết đã đứng bao lâu rồi, ca phẫu thuật ban nãy kéo dài tới năm tiếng, lại càng khủng bố hơn. Lâm Thiên khống chế lực rất nhẹ, bờ mi Phó Tinh Hà run run, thế nhưng không tỉnh lại, một lúc sau, có lẽ là huyệt vị nào đó bị kích thích, bờ mi hắn từ từ nâng lên, nhìn thấy Lâm Thiên đang nằm úp dưới chân hắn.
“Em làm gì vậy?”
“Xoa bóp cho anh nè.” Lâm Thiên phát hiện, bác sĩ Phó không chỉ có đôi tay đẹp, mà chân cũng rất đẹp nữa, phải nói là chỗ nào cũng đẹp cả, chẳng có điểm thiếu hụt.
“Đừng xoa bóp,” Phó Tinh Hà khẽ chau mày, “Qua đây ngủ đi.”
Động tác tay Lâm Thiên dừng lại, “Thế anh thử xem giờ chân đã thoải mái hơn chút nào chưa.” Lúc anh nói chuyện, gương mặt dán sát vào, ngón chân Phó Tinh Hà nhạy cảm khẽ co lại, đột nhiên co chân lên, “Đừng gần như vậy.”
Lâm Thiên cười rộ lên, “Anh à, em phát hiện chân anh rất là nhạy cảm nhá, ban nãy em mới chỉ nói thôi, còn chưa dán sát vào nữa.”
Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn anh một cái, đầu gối co lên, nghiêng đi, “Lâm Thiên, qua đây ngủ, đã mấy giờ rồi.”
Lâm Thiên dạ một tiếng, từ cuối giường chui vào trong chăn, chui vào trong lòng của bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà nhắm nghiền mắt lại, đoạn nói: “Tắt đèn.”
Lâm Thiên lại chui ra khỏi chăn, vươn tay ra tắt đèn. Anh lại lui vào trong chăn, Phó Tinh Hà ôm anh say giấc.
Sáng hôm sau, hiếm khi nào Lâm Thiên lại giường, Phó Tinh Hà cũng không tỉnh giấc, hôm nay hắn được nghỉ, Lâm Thiên cũng không cần tới công ty.
Thấy bác sĩ Phó không rời giường, Lâm Thiên cũng không tỉnh lại.
Bình thường họ đều dậy từ sáu, bảy giờ, thế mà hôm nay lại nằm tới mười giờ.
Lâm Thiên ngậm bàn chải bò lên giường, vén chăn lên, cù Phò Tinh Hà, “Anh à, dậy đi thôi là dậy đi thôi, mặt trời chiếu tới mông rồi kìa!” Trong miệng anh vẫn còn bọt kem đánh răng, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Phó Tinh Hà trở mình, không hề bị lay động, Lâm Thiên tiếp tục mơ hồ nói: “Bên ngoài thời tiết tốt, cảnh xuân đẹp như vậy, anh ra biển tản bộ với em có được không.”
Hắn không có động tĩnh gì, Lâm Thiên túm lấy chân hắn bắt đầu cù bàn chân, Phó Tinh Hà phản ứng rất dữ, lập tức ngồi bật dậy.
Lâm Thiên sợ ngây ra, “Nhạy cảm thế cơ à..” Sao trước đây anh không phát hiện ra cơ chứ? Hay là trước đây hắn vẫn luôn kiềm chế, giờ thì không kiềm chế được nữa rồi?
Phó Tinh Hà miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh, hắn ngửa đầu tựa vào tường, “Đi nhổ bọt kem đánh răng ra rồi hẵng nói.”
Lâm Thiên nói vâng, anh súc miệng sạch sẽ, sau đó bóp kem cạo râu ra tay, lại chạy về giường, “Bác sĩ Phó à để em cạo râu cho anh nhá, anh…”
Phó Tinh Hà liếc nhìn tóc mai bên gò má của anh, đã dài tới cằm rồi.
“Em nên cắt tóc đi rồi đó.” Ngón cái và ngón trỏ hắn kẹp lấy nhúm tóc kia.
“Để bữa nào cắt sau, giờ em cạo râu cho anh đã.” Lâm Thiên lấy kem cạo râu bôi lên cằm hắn.
Phó Tinh Hà như tước vũ khí, để mặc tay anh bôi loạn lên mặt mình, không nói cũng chẳng động đậy, cứ như vậy lặng lẽ nhìn anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảm thấy Lâm Thiên đẹp trai rồi, cũng bởi vậy nên lần thứ hai gặp lại, hắn mới có thể lập tức tìm được người này trong trí nhớ. Với hắn mà nói, lần đầu tiên hắn gặp mặt Lâm Thiên chính là tầm này năm ngoái, tháng ba, dùng bữa ở nhà cô.
Nhưng với Lâm Thiên, lần gặp mặt đầu tiên, lại là mười một năm về trước.
Phó Tinh Hà lại chẳng có chút ấn tượng nào về lần gặp mặt ấy, có lẽ khi đó trong mắt hắn chỉ có chính bản thân mình, những người khác không buồn để ý, Lâm Thiên cũng không cố gắng xuất hiện trước mặt hắn, nhất định hắn không để ý có một người như vậy.
Lâm Thiên cũng nhận ra ánh mắt của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn hút anh vào, động tác trên tay anh dần chậm lại, ánh mắt của Phó Tinh Hà khiến trái tim anh đột nhiên đập loạn, “Sao lại nhìn em như vậy….” Anh thầm nghĩ, dù cho đã ở bên bác sĩ Phó, anh vẫn không thể chống đỡ được ánh mắt này.
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn môi anh hai, ba giây, hỏi anh: “Đã bôi xong chưa?”
Lâm Thiên khẽ ho khan một tiếng, bàn tay tiếp tục bôi lên cằm hắn, như trét bánh gato, “Xong ngay đây, xong ngay đây.” Sau khi bôi xong, Lâm Thiên cầm máy cạo râu bằng điện, cưỡi lên người hắn, chăm chú cạo râu cho hắn.
Anh còn tưởng Phó Tinh Hà muốn hôn mình, kết quả lại không phải.
Lâm Thiên ôm tâm tình mất mát đi nấu cháo bí đỏ, Phó Tinh Hà thì chạy trên máy, cả người ướt nhẹp mồ hôi, ăn xong liền đi vào phòng tắm.
Hắn vừa vào trong phòng, chưa tới hai phút đã gọi, “Lâm Thiên, vào đây.”
Đúng lúc Lâm Thiên đang ở bên ngoài, anh ngó đầu vào, “Anh muốn cọ lưng ạ?”
Ánh đèn phòng tắm rất sáng, rất chói mắt, chiếu vào cơ thể cường tráng trần trụi của Phó Tinh Hà, ánh mắt Lâm Thiên rơi xuống hạ bộ của hắn.
Phó Tinh Hà ngoắc ngón tay, “Vào đây.”
“Tuyên dâm giữa ban ngày à…” Đôi mắt Lam Thiên sáng lên, nhanh chóng cởi quần áo.
Hôm qua lúc đi siêu thị, Lâm Thiên lại mua chuối, anh mua một nải to, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng ăn trong phòng tắm lại có vị khang khác.
Chỗ chuối này ăn rất lâu, bất tri bất giác đã quá trưa, lâu như một ca phẫu thuật.
Lâm Thiên sảng khoái đi ra, mùi vị bên trong bị nước nóng gột rửa, anh thay quần áo, Phó Tinh Hà cũng theo ra, “Đi biển à?”
“Ra đảo, một người bạn của em vừa mới xây một hòn đảo, còn chưa mở cửa, mời em qua chơi, đương nhiên em cũng có yêu cầu.” Nếu nhiều người, anh không thích, mà bác sĩ Phó nhất định cũng không thích.
Đến cảng, họ ngồi một du thuyền nhỏ qua đó, chỉ mất có nửa giờ, rất gần.
Đúng là hòn đảo vừa mới được xây dựng, ngay cả chỗ cát vụn dưới chân cũng toát lên mùi tươi mới không thể nghi ngờ. Trên đảo có rất nhiều loại thực vật Lâm Thiên không biết tên, cũng không có bảng tên, chúng khác với những cây cối thường thấy, càng khác với chỗ cây cối ở nhà thầy Lư.
Từ bên bến cảng này, vòng qua tới một bãi cát khác, cả hòn đảo rất nhỏ, vòng quanh, đi một vòng chỉ mất có hai mươi phút, rộng hơn thao trường ở đại học bốn năm lần. Từ lúc Lâm Thiên lên đảo chỉ thấy có hai người.
Hòn đảo này không có gì khác, nên tuyệt đối không ô nhiễm, cát nhỏ xíu, màu trắng sữa, đi chân trần lên cũng rất thoải mái.
Trên bờ cát có xếp một cây dù lớn cùng hai chiếc ghế tựa, phía sau là một khe đá cùng bụi cây, có những trái màu đen kết thành chùm giống như nho, rủ mình xuống mặt đất. Lâm Thiên vươn tay ra hái, thầm nghĩ không biết cái này có thể ăn được hay không, anh lấy tay vân vê, lại hít hít hà hà, không có mùi vị gì đặc biệt, anh còn muốn lấy răng cắn thử, Phó Tinh Hà liền gảy thứ trên tay anh xuống, trái cây nho nhỏ liền rơi xuống cát.
“Không ăn được đâu, đây là tân linh.”
Lâm Thiên dạ một tiếng, tròng mắt đảo vòng, “Em biết không ăn được mà, em không ăn, em có ngốc đâu mà.”
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, chỉ vào thân cây phía sau nói, “Cái kia cũng không ăn được đâu đấy.”
Lâm Thiên nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, là một bông hoa có cánh màu trắng sữa, nhị hoa màu vàng, anh không biết.
“Đó là hoa mà, em có phải trẻ lên ba đâu, sao lại ăn được.” Lâm Thiên phản bác.
“Không phải lần trước em lấy hoa lan trong nhà ra pha trà hay sao?”
“Cái đó không có độc, cô Mẫn dạy em mà, cô bảo có thể hái hoa lan kia xuống để pha trà, còn có tác dụng giảm sưng tấy nữa…”
“Anh không bảo hoa của nó, em có thấy quả kia không, màu xanh, như quả xoài xanh ấy, em hái xuống ăn mà xem. Lần trước có một bệnh nhân bị đưa tới viện, bởi ăn quả này xong bị trúng độc đấy.”
Lâm Thiên nói: “Em đâu có nhìn thấy quả gì cũng ăn đâu, em có ngốc đâu mà..” Anh nhìn quả trên cây, dưới ánh mặt trời hiện lên sắc xanh nhạt, trông vẫn còn chưa chín tới, sao anh có thể ăn được! Thế nhưng khi còn bé, đúng là anh thường làm chuyện này, hoa hòe nở bên bờ sông, rơi trắng xóa một góc, có rất nhiều bạn đi nhặt cánh hoa, Lâm Thiên thì lại không chút do dự mà bỏ vào trong miệng ăn, nhai được mấy cái thấy không ngon liền nhổ ra.
Có một lần anh ăn đồ hư, bị ngộ độc thức ăn, từ đó Lâm Thiên không còn tùy tiện ăn đồ nữa, nhưng với loại quả thoạt nhìn không có độc này, Lâm Thiên sẽ tò mò hái xuống nghiên cứu một hồi. Phó Tinh Hà từng trông thấy mấy lần, mới biết anh có thói quen này.
“Cái này gọi là trái xoài biển, mặc dù có kịch độc, nhưng có glucozit cường tim.”
“Thế bệnh nhân ăn trái xoài biển của viện anh cuối cùng thế nào rồi?” Lâm Thiên nằm trên ghế ở bãi cát mà hút nước trái cây, ánh mắt nhìn về phía lùm cây phía sau, bông hoa trắng bị thổi bay xuống mặt cát.
“Chết rồi.”
Lâm Thiên đang uống nước xoài liền há hốc miệng, đột nhiên ho sằng sặc.
“Em uống cái này không có độc đâu.” Phó Tinh Hà nói, “Có thể yên tâm, vị của xoài bình thường và xoài biển khác nhau.”
Hai chiếc ghế đặt song song với nhau, gió biển thốc tới, cái nắng mùa xuân chẳng đủ để xua tan hơi lạnh của gió biển, Lâm Thiên cảm thấy hơi lạnh, anh đặt cốc xuống, thoáng nghiêng đầu, tựa lên vai Phó Tinh Hà.
Anh biết, ở bên bác sĩ Phó thì chỉ nói mấy chuyện này thôi.
Nằm được một lúc, có người tới đưa thêm nước đào, đồng thời hỏi họ muốn ăn tối ở đâu trên hòn đảo này. Lâm Thiên và bác sĩ Phó nằm ở chiếc ghế tựa ngoài bãi cát, cả người gần như lún xuống mặt cát, trọng lượng của anh khiến cơ thể Phó Tinh Hà bị nhấn vào trong cát, Phó Tinh Hà trở mình qua, ngược lại khiến Lâm Thiên bị lún xuống cát, bên tóc Lâm Thiên cơ man cát trắng, lấm lem lên cả gương mặt, anh không rõ mình có ăn phải cát hay không, hai người như đang đấu đá liều chết, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà xoay rất nhiều vòng trên bờ cát vắng hoe, Lâm Thiên cười ha hả, cuối cùng hết sức, anh nắm tay Phó Tinh Hà, nằm song song bên nhau.
Hoàng hôn giá đáo, ánh chiều tà nhuộm mặt biển thành sắc tím óng ánh, hòa cùng sắc cam và vàng, ánh sáng lung linh trải dài từ chân trời xa xa tới trước mặt.
Ánh dương chập chùng theo sườn núi dọc bờ cát, khung cảnh quá đỗi thơ mộng.
Lâm Thiên ngồi dưới ánh hoàng hôn, phủi cát trên người xuống, “Làm sao bây giờ, em có cảm giác trong sịp em cũng có cát nữa..” Lâm Thiên nhảy tại chỗ mấy cái, “Tiêu rồi tiêu rồi, có thiệt này!” Anh nhảy mấy cái vẫn chưa xong, nếu không phải đang ở bên ngoài, có khi còn cởi cả quần ra nhảy. Phó Tinh Hà không nhìn nổi, vươn tay kéo mắt cá chân anh lại, kéo anh ngã về phía mình, “Sao cứ chồm chồm như khỉ thế.”
Lâm Thiên ủ ê, “Anh, cát vào sịp em rồi.”
“Tối tắm.” Phó Tinh Hà thờ ơ không động lòng.
Lâm Thiên thở than, “Anh nói xem sao cát chui vào được? Không phải chỉ có mình em bị thôi chứ,” Lâm Thiên nói rồi vươn tay qua, túm lấy mông hắn, “Để em kiểm tra một chút..”
“Lâm Tiểu Thiên!” Phó TInh Hà túm lấy tay anh, “Cầm cái gì mà cầm, bỏ ra cho anh, đấy, tay em toàn là cát!!”
Hắn đè Lâm Thiên lại, Lâm Thiên đạt được mục đích, cười ha ha lấy tay ra, giơ tay đầu hàng, “Em sai rồi em sai rồi, anh à, đừng cù nữa..”
Phó Tinh Hà không cù anh nữa, hắn giữ lấy vai Lâm Thiên, Lâm Thiên vòng tay qua đầu hắn một cách tự nhiên, bàn tay Phó Tinh Hà từ dưới mặt cát lùa vào mái tóc anh, hắn giữ rịt lấy gáy anh, cúi xuống hôn.
Nửa phút sau, “Em ăn bao nhiêu cát vậy, sao trong miệng toàn cát là cát..” Phó Tinh Hà chau mày nghiêng mặt qua chỗ khác, yết hầu Lâm Thiên “Ực” một cái, Phó Tinh Hà xốc anh dậy, “Đừng nuốt, nhổ ra cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.