Chương 27: Khúc Ưu Ưu
Traciniee.pth
06/06/2022
Ngày hôm sau, tại văn phòng của Sở Trạch Hiên.
Vương Chí Khanh và Sở Trạch Hiên đang bàn bạc thảo luận, xem xét lại các báo cáo của các bệnh viện để tìm ra đại diện tốt nhất. Giọng nói của quản lý Vương trầm ổn cất lên.
“Bác sĩ Sở, chúng ta cần chọn ra hai bệnh viện tiêu biểu tốt nhất, anh đã có quyết định chưa?”
“Theo như tôi thấy, chúng ta cần xem xét bệnh viện quân y vì yêu cầu của ông Lâm rất có lợi cho chúng ta. Chính vì vậy mà chúng ta sẽ chọn một bệnh viện khác trực thuộc một thành phố khác thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Không biết ý của Sở thiếu như thế nào?”
Sở Trạch Hiên ngồi đối diện gương mặt trầm ngâm, tay cầm sấp tư liệu, nghe Vương Chí Khanh báo cáo cũng rất có lý, gật nhẹ đầu. Anh chợt nghĩ, anh cần chọn một bệnh viện ở ngay thành phố A này và một bệnh viện ở thành phố khác, nhưng bệnh viện quân y cũng rất tích cực tham gia, báo cáo cũng khá tốt, vả lại anh và Lâm Hướng Nam đã có mối quan hệ quen biết nhiều năm, vì vậy anh vẫn nên giúp đỡ anh ta một chút. Sau một hồi suy ngẫm, anh quyết định.
“Chúng ta sẽ uỷ quyền cho bệnh viện quân y, bệnh viện nhân dân Đông Hải và… một bệnh viện nữa… là Thư Nhã”
Khi nghe Sở Trạch Hiên quyết định chọn bệnh viện quân y và bệnh viện nhân dân Đông Hải, Vương Chí Khanh tỏ vẻ khá hài lòng nhưng sau đó nghe đến cái tên Thư Nhã, ông ta lại sững sờ. Bởi theo như ông ta biết thì cơ sở vật chất của bệnh viện Thư Nhã không thể sánh bằng bệnh viện nhân dân Đông Hải được. Tại sao Sở Trạch Hiên lại chọn thêm bên đó?
Sở Trạch Hiên nhìn ra vẻ bất ngờ trên mặt Vương Chí Khanh liền chậm rãi giải thích.
“Bệnh viện quân y là ngoại lệ bởi nó không thể được thay thế bất kì bệnh viện nào khác. Ngoài ra, đề xuất của Thư Nhã cũng thể hiện sự đổi mới và tính khả thi, tôi rất thích nó. Ông hiểu ý của tôi chứ?”
Vương Chí Khanh liền lên tiếng.
“Nhưng… thuốc đặc chế lần này chỉ được sản xuất cho hai bệnh viện. Bây giờ uỷ quyền thêm một bệnh viện nữa… e là…”
“Ông cứ cung cấp cho họ số lượng dược liệu ba phần bằng nhau, tôi biết họ sẽ có cách xử lý thích hợp”
Vương Chí Khanh ảo não, ông ta biết lời nói của mình không thể thay đổi được quyết định của Sở Trạch Hiên liền gật nhẹ đầu, sau đó đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Trạch Hiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên người gọi là Cố Ngạn. Anh liền nhanh chóng bắt máy.
“Cố Ngạn, chúc mừng cậu! Vợ của cậu Mạc Tinh Tuyết đã thành công giành được spotlight trên các trang tin tức ngày hôm nay rồi đó. Tôi đoán cậu cuối cùng cũng ủ sẵn cơ hội để công khai việc này rồi đúng không?”
Cố Ngạn chưa kịp nói gì Sở Trạch Hiên đã nghe loáng thoáng mấy lời mắng nhiếc của Mạc Tinh Tuyết vọng lại. Cuộc hội thoại của hai vợ chồng cư nhiên lọt vào tai anh.
“Cố Ngạn, anh có biết hàng tá fans nữ của anh đang nói em quyến rũ anh không, nhưng họ đâu biết sự thật anh mới là người quyến rũ em chứ hả!”
“Được rồi, em luôn đúng. Là anh quyến rũ em. Anh sẽ tiếp tục quyến rũ em trong suốt nửa đời còn lại của anh.. haha”
Sở Trạch Hiên bất lực trước hai vợ chồng nhà này, lúc này anh mới lên tiếng.
“Này, này, tôi không muốn nghe hai người thể hiện tình cảm như vậy đâu biết chưa…hai người tem tém…”
Anh chưa kịp nói nốt câu, Cố Ngạn đã cúp máy cái “rụp” khiến anh không kịp phản ứng lại. Ngày trước, khi Thư Di và anh không thể thành đôi, anh không hề có cảm giác khó chịu khi bắt gặp những màn thể hiện tình cảm của họ. Nhưng giờ đây mỗi khi nhìn thấy Cố Ngạn và Mạc Tinh Tuyết ân ái với nhau, anh lại cảm thấy… hụt hẫng đến lạ. Khi gặp lại Thư Di, anh lại rất rối não khi không biết tình cảm của mình đối với cô là gì, là tình yêu hay là thương hại. Anh cũng chẳng rõ tâm tư mình ra sao…
Cùng buổi sáng hôm đó, tại một khu dân cư nhỏ nằm cách thành phố A 300m.
Trong một căn hộ, truyền đến một giọng nói của một người con gái.
“Mẹ à, mẹ làm ơn đừng nhắc đến chuyện trong quá khứ nữa có được không? Mẹ càng nói, nhiều khi con còn nghĩ Thư Di mới chính là con gái của mẹ chứ không phải con đâu”
Lúc này người phụ nữ kia mới lên tiếng.
“Ưu Ưu, con đi thành phố A là để công tác hay là có chuyện gì khác? Hạ gia đã phá sản, tiểu thư Thư Di cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, con nên biết cái gì buông được thì hãy buông… tốt nhất đừng cố chấp… hơn nữa, con được học hành đàng hoàng, giáo dục tốt như bây giờ đều là một tay Hạ gia chiếu cố”
Người phụ nữ đang nói kia chính là người giúp việc cũ của Hạ gia - Phương Hoa, và người con gái kia chính là Khúc Ưu Ưu - con gái của bà ta.
Khúc Ưu Ưu nghe mẹ nói vậy, ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác thường nhưng sau đó liền biến mất. Cô ta vừa sắp xếp quần áo vừa nói.
“Tiểu thư Thư Di? Mẹ à, mẹ đã không còn là người giúp việc của họ rất lâu rồi. Với cả, con đỗ đại học Harvard là vì con nhận được học bổng toàn phần, và hiện tại con là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế - Jenny. Con không còn liên quan gì đến Thư Di nữa. Cô ta không còn giá trị gì nữa rồi. Con còn chấp nhặt cô ta được hay sao?”
Khúc Ưu Ưu ngoảnh mặt tiếp tục gấp quần áo, lại vô tình nhìn thấy bức ảnh mà Sở Trạch Hiên, Hạ Thư Di và cô ta cùng đứng chung một khung hình chụp với nhau đặt ở đầu giường, cô ta liền cầm lên nhớ về chuyện quá khứ.
Cô ta và Thư Di quen biết nhau khi còn là những đứa trẻ, cô ta được biết đến là con gái của người giúp việc gia đình Hạ gia, cho dù cô ta có đi đâu thì cái mác đó vẫn gắn liền với cuộc đời của cô ta. Chính vì thế mà cô ta đã phải làm việc chăm chỉ để có thể trở thành một người con gái độc lập và tài giỏi chứ không còn đứng dưới thân phận thấp kém kia nữa.
Khúc Ưu Ưu nhìn chằm chằm vào khung hình nở một nụ cười khinh miệt, cất giọng nói thầm mà chỉ cô ta nghe được.
“Hạ Thư Di, không một ai có thể đứng mãi mãi ở vạch đích được đâu, đúng không?”
Sau đó, cô ta liền chuyển dời tầm mắt nhìn về người đàn ông đứng trong khung hình, Sở Trạch Hiên. Ngày trước, cô ta học hành rất tốt, cho nên việc nhảy lớp cũng không có gì là lạ, chính vì thế mà cô ta có thời gian tiếp xúc với Sở Trạch Hiên nhiều hơn, tình cảm đối với anh cũng không phải không có. Còn Thư Di thường xuyên trốn học, từ sơ trung đến cao trung đều viện lý do tìm cô ta nói chuyện nhưng thực chất là tìm Sở Trạch Hiên, việc này tất cả mọi người đều biết, nó đã không còn là bí mật nữa rồi.
Lúc sau, ánh mắt của cô ta nhìn Sở Trạch Hiên trong khung hình bỗng trở nên dịu dàng hơn, cô ta tự nhủ: “Em tin rằng anh không chấp nhận tình cảm của Thư Di là bởi em chính là người con gái mà anh đã yêu suốt nhiều năm qua. Anh hãy đợi em, em nhất định sẽ quay trở lại”.
Mẹ của cô ta thở dài, thấy con gái im lặng không biết nói gì nữa đành đóng cửa đi ra ngoài, bà chỉ cầu mong con gái bà không làm phiền Thư Di thôi. Nếu không bà sẽ cảm thấy có lỗi với ông bà Hạ nhiều lắm.
_____________
Tại bệnh viện Thư Nhã.
Vừa mới đến bệnh viện, Thư Di liền nghe được thông tin Thư Nhã được Hoa Khang uỷ quyền dự án chế tác dược phẩm. Hiện tại không chỉ viện trường Mã Quang Tùng cực kì vui vẻ mà cô cũng không giấu nổi bất ngờ. Viện trưởng Mã liền cho gọi cô vào văn phòng.
“Bác sĩ Hạ, cô ngồi đi. Cảm ơn cô rất nhiều, chúng ta đã được uỷ quyền từ phía Hoa Khang trong dự án dược phẩm lần này rồi”
“Thật sự tôi cũng không làm gì nhiều đâu. Tất cả đều nhờ Hứa Chiếu bên khoa Dược chỉ dẫn mà thôi”
“Đừng khiêm tốn như vậy. Công lao của cô cũng không nhỏ”
Mặc dù nói là vậy nhưng trong lòng Thư Di không khỏi thắc mắc, bệnh viện Thư Nhã được uỷ quyền như vậy là do cơ sở vật chất đủ tốt hay là sự ưu tiên của Sở Trạch Hiên đây?
Ngoài miệng thì tươi cười nhưng viện trưởng Mã biết rõ Thư Nhã chỉ nằm ở tầm trung, mặc dù cơ sở vật chất có tốt nhưng tỷ lệ nhận được uỷ quyền khá thấp chỉ dưới 50%, cùng lúc đó một bệnh viện khác cũng đã nhận được cấp phép, chính vì vậy mà lý do Thư Nhã có cơ hội rõ ràng liên quan đến mối quan hệ của bác sĩ Sở và bác sĩ Hạ. Nhưng mà ông cũng không tiện nói ra chỉ biết rằng như vậy cũng tốt.
Lúc sau, Viện trưởng Mã lên tiếng xác định lại yêu cầu của Thư Di trước đó.
“Được rồi, tôi sẽ hoàn thành những yêu cầu mà cô đã nói trước đây, cô có thể đến làm tại khoa phụ sản và ca làm việc sẽ linh động không còn 24/24h nữa. Cô cứ tiếp tục hoàn thành tốt công việc, tôi đặt niềm tin vào cô”
Thư Di đứng đối diện cũng hào hứng trở lại, điều kiện này thật tuyệt, cô sẽ thực hiện hoá ước mơ trở thành một bác sĩ phụ sản và cô cũng có thể dành nhiều thời hơn để chăm sóc cho Tâm Dao rồi.
Khi Thư Di chuẩn bị ra khỏi phòng thì Viện trưởng Mã lại lần nữa lên tiếng, đưa ra trước mặt cô một tờ giấy gì đó.
“Còn một việc nữa, sẽ có một buổi hội thảo y tế nhỏ diễn ra ở thành phố Nam Hải trong hai ngày nữa, cái này không thật sự quan trọng cho lắm nhưng tôi nghĩ cô vẫn sẽ là người đại diện Thư Nhã đi tham dự nó”
“Hội thảo y tế ư?”
Thư Di cầm trên tay giấy mời tham dự mà trong đầu chỉ cầu mong buổi hội thảo này Sở Trạch Hiên sẽ không tham gia. Nó chỉ là một buổi hội thảo nhỏ, cô nghĩ anh là một bác sĩ lớn sẽ không đến tham dự nó đâu nhỉ! Như vậy thì cô có thể thoải mái rồi.
“Được thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị một chút”
Vương Chí Khanh và Sở Trạch Hiên đang bàn bạc thảo luận, xem xét lại các báo cáo của các bệnh viện để tìm ra đại diện tốt nhất. Giọng nói của quản lý Vương trầm ổn cất lên.
“Bác sĩ Sở, chúng ta cần chọn ra hai bệnh viện tiêu biểu tốt nhất, anh đã có quyết định chưa?”
“Theo như tôi thấy, chúng ta cần xem xét bệnh viện quân y vì yêu cầu của ông Lâm rất có lợi cho chúng ta. Chính vì vậy mà chúng ta sẽ chọn một bệnh viện khác trực thuộc một thành phố khác thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Không biết ý của Sở thiếu như thế nào?”
Sở Trạch Hiên ngồi đối diện gương mặt trầm ngâm, tay cầm sấp tư liệu, nghe Vương Chí Khanh báo cáo cũng rất có lý, gật nhẹ đầu. Anh chợt nghĩ, anh cần chọn một bệnh viện ở ngay thành phố A này và một bệnh viện ở thành phố khác, nhưng bệnh viện quân y cũng rất tích cực tham gia, báo cáo cũng khá tốt, vả lại anh và Lâm Hướng Nam đã có mối quan hệ quen biết nhiều năm, vì vậy anh vẫn nên giúp đỡ anh ta một chút. Sau một hồi suy ngẫm, anh quyết định.
“Chúng ta sẽ uỷ quyền cho bệnh viện quân y, bệnh viện nhân dân Đông Hải và… một bệnh viện nữa… là Thư Nhã”
Khi nghe Sở Trạch Hiên quyết định chọn bệnh viện quân y và bệnh viện nhân dân Đông Hải, Vương Chí Khanh tỏ vẻ khá hài lòng nhưng sau đó nghe đến cái tên Thư Nhã, ông ta lại sững sờ. Bởi theo như ông ta biết thì cơ sở vật chất của bệnh viện Thư Nhã không thể sánh bằng bệnh viện nhân dân Đông Hải được. Tại sao Sở Trạch Hiên lại chọn thêm bên đó?
Sở Trạch Hiên nhìn ra vẻ bất ngờ trên mặt Vương Chí Khanh liền chậm rãi giải thích.
“Bệnh viện quân y là ngoại lệ bởi nó không thể được thay thế bất kì bệnh viện nào khác. Ngoài ra, đề xuất của Thư Nhã cũng thể hiện sự đổi mới và tính khả thi, tôi rất thích nó. Ông hiểu ý của tôi chứ?”
Vương Chí Khanh liền lên tiếng.
“Nhưng… thuốc đặc chế lần này chỉ được sản xuất cho hai bệnh viện. Bây giờ uỷ quyền thêm một bệnh viện nữa… e là…”
“Ông cứ cung cấp cho họ số lượng dược liệu ba phần bằng nhau, tôi biết họ sẽ có cách xử lý thích hợp”
Vương Chí Khanh ảo não, ông ta biết lời nói của mình không thể thay đổi được quyết định của Sở Trạch Hiên liền gật nhẹ đầu, sau đó đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Trạch Hiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên người gọi là Cố Ngạn. Anh liền nhanh chóng bắt máy.
“Cố Ngạn, chúc mừng cậu! Vợ của cậu Mạc Tinh Tuyết đã thành công giành được spotlight trên các trang tin tức ngày hôm nay rồi đó. Tôi đoán cậu cuối cùng cũng ủ sẵn cơ hội để công khai việc này rồi đúng không?”
Cố Ngạn chưa kịp nói gì Sở Trạch Hiên đã nghe loáng thoáng mấy lời mắng nhiếc của Mạc Tinh Tuyết vọng lại. Cuộc hội thoại của hai vợ chồng cư nhiên lọt vào tai anh.
“Cố Ngạn, anh có biết hàng tá fans nữ của anh đang nói em quyến rũ anh không, nhưng họ đâu biết sự thật anh mới là người quyến rũ em chứ hả!”
“Được rồi, em luôn đúng. Là anh quyến rũ em. Anh sẽ tiếp tục quyến rũ em trong suốt nửa đời còn lại của anh.. haha”
Sở Trạch Hiên bất lực trước hai vợ chồng nhà này, lúc này anh mới lên tiếng.
“Này, này, tôi không muốn nghe hai người thể hiện tình cảm như vậy đâu biết chưa…hai người tem tém…”
Anh chưa kịp nói nốt câu, Cố Ngạn đã cúp máy cái “rụp” khiến anh không kịp phản ứng lại. Ngày trước, khi Thư Di và anh không thể thành đôi, anh không hề có cảm giác khó chịu khi bắt gặp những màn thể hiện tình cảm của họ. Nhưng giờ đây mỗi khi nhìn thấy Cố Ngạn và Mạc Tinh Tuyết ân ái với nhau, anh lại cảm thấy… hụt hẫng đến lạ. Khi gặp lại Thư Di, anh lại rất rối não khi không biết tình cảm của mình đối với cô là gì, là tình yêu hay là thương hại. Anh cũng chẳng rõ tâm tư mình ra sao…
Cùng buổi sáng hôm đó, tại một khu dân cư nhỏ nằm cách thành phố A 300m.
Trong một căn hộ, truyền đến một giọng nói của một người con gái.
“Mẹ à, mẹ làm ơn đừng nhắc đến chuyện trong quá khứ nữa có được không? Mẹ càng nói, nhiều khi con còn nghĩ Thư Di mới chính là con gái của mẹ chứ không phải con đâu”
Lúc này người phụ nữ kia mới lên tiếng.
“Ưu Ưu, con đi thành phố A là để công tác hay là có chuyện gì khác? Hạ gia đã phá sản, tiểu thư Thư Di cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, con nên biết cái gì buông được thì hãy buông… tốt nhất đừng cố chấp… hơn nữa, con được học hành đàng hoàng, giáo dục tốt như bây giờ đều là một tay Hạ gia chiếu cố”
Người phụ nữ đang nói kia chính là người giúp việc cũ của Hạ gia - Phương Hoa, và người con gái kia chính là Khúc Ưu Ưu - con gái của bà ta.
Khúc Ưu Ưu nghe mẹ nói vậy, ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác thường nhưng sau đó liền biến mất. Cô ta vừa sắp xếp quần áo vừa nói.
“Tiểu thư Thư Di? Mẹ à, mẹ đã không còn là người giúp việc của họ rất lâu rồi. Với cả, con đỗ đại học Harvard là vì con nhận được học bổng toàn phần, và hiện tại con là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế - Jenny. Con không còn liên quan gì đến Thư Di nữa. Cô ta không còn giá trị gì nữa rồi. Con còn chấp nhặt cô ta được hay sao?”
Khúc Ưu Ưu ngoảnh mặt tiếp tục gấp quần áo, lại vô tình nhìn thấy bức ảnh mà Sở Trạch Hiên, Hạ Thư Di và cô ta cùng đứng chung một khung hình chụp với nhau đặt ở đầu giường, cô ta liền cầm lên nhớ về chuyện quá khứ.
Cô ta và Thư Di quen biết nhau khi còn là những đứa trẻ, cô ta được biết đến là con gái của người giúp việc gia đình Hạ gia, cho dù cô ta có đi đâu thì cái mác đó vẫn gắn liền với cuộc đời của cô ta. Chính vì thế mà cô ta đã phải làm việc chăm chỉ để có thể trở thành một người con gái độc lập và tài giỏi chứ không còn đứng dưới thân phận thấp kém kia nữa.
Khúc Ưu Ưu nhìn chằm chằm vào khung hình nở một nụ cười khinh miệt, cất giọng nói thầm mà chỉ cô ta nghe được.
“Hạ Thư Di, không một ai có thể đứng mãi mãi ở vạch đích được đâu, đúng không?”
Sau đó, cô ta liền chuyển dời tầm mắt nhìn về người đàn ông đứng trong khung hình, Sở Trạch Hiên. Ngày trước, cô ta học hành rất tốt, cho nên việc nhảy lớp cũng không có gì là lạ, chính vì thế mà cô ta có thời gian tiếp xúc với Sở Trạch Hiên nhiều hơn, tình cảm đối với anh cũng không phải không có. Còn Thư Di thường xuyên trốn học, từ sơ trung đến cao trung đều viện lý do tìm cô ta nói chuyện nhưng thực chất là tìm Sở Trạch Hiên, việc này tất cả mọi người đều biết, nó đã không còn là bí mật nữa rồi.
Lúc sau, ánh mắt của cô ta nhìn Sở Trạch Hiên trong khung hình bỗng trở nên dịu dàng hơn, cô ta tự nhủ: “Em tin rằng anh không chấp nhận tình cảm của Thư Di là bởi em chính là người con gái mà anh đã yêu suốt nhiều năm qua. Anh hãy đợi em, em nhất định sẽ quay trở lại”.
Mẹ của cô ta thở dài, thấy con gái im lặng không biết nói gì nữa đành đóng cửa đi ra ngoài, bà chỉ cầu mong con gái bà không làm phiền Thư Di thôi. Nếu không bà sẽ cảm thấy có lỗi với ông bà Hạ nhiều lắm.
_____________
Tại bệnh viện Thư Nhã.
Vừa mới đến bệnh viện, Thư Di liền nghe được thông tin Thư Nhã được Hoa Khang uỷ quyền dự án chế tác dược phẩm. Hiện tại không chỉ viện trường Mã Quang Tùng cực kì vui vẻ mà cô cũng không giấu nổi bất ngờ. Viện trưởng Mã liền cho gọi cô vào văn phòng.
“Bác sĩ Hạ, cô ngồi đi. Cảm ơn cô rất nhiều, chúng ta đã được uỷ quyền từ phía Hoa Khang trong dự án dược phẩm lần này rồi”
“Thật sự tôi cũng không làm gì nhiều đâu. Tất cả đều nhờ Hứa Chiếu bên khoa Dược chỉ dẫn mà thôi”
“Đừng khiêm tốn như vậy. Công lao của cô cũng không nhỏ”
Mặc dù nói là vậy nhưng trong lòng Thư Di không khỏi thắc mắc, bệnh viện Thư Nhã được uỷ quyền như vậy là do cơ sở vật chất đủ tốt hay là sự ưu tiên của Sở Trạch Hiên đây?
Ngoài miệng thì tươi cười nhưng viện trưởng Mã biết rõ Thư Nhã chỉ nằm ở tầm trung, mặc dù cơ sở vật chất có tốt nhưng tỷ lệ nhận được uỷ quyền khá thấp chỉ dưới 50%, cùng lúc đó một bệnh viện khác cũng đã nhận được cấp phép, chính vì vậy mà lý do Thư Nhã có cơ hội rõ ràng liên quan đến mối quan hệ của bác sĩ Sở và bác sĩ Hạ. Nhưng mà ông cũng không tiện nói ra chỉ biết rằng như vậy cũng tốt.
Lúc sau, Viện trưởng Mã lên tiếng xác định lại yêu cầu của Thư Di trước đó.
“Được rồi, tôi sẽ hoàn thành những yêu cầu mà cô đã nói trước đây, cô có thể đến làm tại khoa phụ sản và ca làm việc sẽ linh động không còn 24/24h nữa. Cô cứ tiếp tục hoàn thành tốt công việc, tôi đặt niềm tin vào cô”
Thư Di đứng đối diện cũng hào hứng trở lại, điều kiện này thật tuyệt, cô sẽ thực hiện hoá ước mơ trở thành một bác sĩ phụ sản và cô cũng có thể dành nhiều thời hơn để chăm sóc cho Tâm Dao rồi.
Khi Thư Di chuẩn bị ra khỏi phòng thì Viện trưởng Mã lại lần nữa lên tiếng, đưa ra trước mặt cô một tờ giấy gì đó.
“Còn một việc nữa, sẽ có một buổi hội thảo y tế nhỏ diễn ra ở thành phố Nam Hải trong hai ngày nữa, cái này không thật sự quan trọng cho lắm nhưng tôi nghĩ cô vẫn sẽ là người đại diện Thư Nhã đi tham dự nó”
“Hội thảo y tế ư?”
Thư Di cầm trên tay giấy mời tham dự mà trong đầu chỉ cầu mong buổi hội thảo này Sở Trạch Hiên sẽ không tham gia. Nó chỉ là một buổi hội thảo nhỏ, cô nghĩ anh là một bác sĩ lớn sẽ không đến tham dự nó đâu nhỉ! Như vậy thì cô có thể thoải mái rồi.
“Được thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị một chút”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.