Chương 9: Kí Ức Của Gương
Hải Hàn
28/07/2017
CHƯƠNG 9 QUYỂN 1: KÍ ỨC CỦA GƯƠNG
Nắm lấy những vết nứt giao hòa với nhau,
Tìm kiếm ngọn nguồn đứt đoạn,
Tôi biết mình đã lâm vào mê cung sương mù dày đặc.
Trên tay cầm những sợi tơ có thể vạch trần toàn bộ,
Tôi bắt đầu do dự không biết có nên ra khỏi lớp sương mù này hay không.
Trọng sử,
Muốn đả thương đến linh hồn vô tội đáng thương kia…
… …
Tôi không thích những thứ rườm rà, cho nên, tôi không thích hợp với công việc điều tra vụ án. Những tư liệu chồng chất này khác với những thứ tôi bình thường luôn tiếp xúc, khiến tôi chỉ muốn ngất xỉu, và càng có xúc động muốn phát điên ── Tôi tin nếu để con heo Vision kia nhìn bộ dạng này của tôi, cậu ta nhất định sẽ gào lên “Á á!! Tiểu Hàn nhà chúng ta bị chèn ép quá mức nên bị rối loạn lưỡng cực[1] rồi!!!!” Trước kia hồi đại học khi đi huấn luyện quân sự, tình huống như vậy đã từng phát sinh. Nhờ phúc của cậu ta, đến tận một năm sau đó, mọi người trong trường học vẫn cho rằng tôi và cậu ta đã vượt qua quan hệ tình bạn. Lại nói tiếp, cũng phải cảm tạ cậu ta thường xuyên dính lấy tôi như keo ── Không khác gì một con bạch tuộc. Tôi tin rằng nguyên nhân quen biết cái loại người như cậu ta từ nhỏ có lẽ là vì tổ tiên tôi đã gây ra tội ác tày trời chăng? Thí dụ như cường bạo trẻ thành niên? Cướp bóc? Giết người?… Tôi từng nghĩ rằng bản thân trước kia có lẽ là một trong mười tội phạm nguy hiểm nhất trong lịch sử, cho nên hiện tại mới phải chịu tội nghiệt này…
Thuận tay bỏ qua phần ghi chép vô dụng, tôi nỗ lực chiến đấu với chồng hồ sơ lịch sử cuộc gọi không chút hữu dụng trước mắt ── Có một nghi vấn. Tại sao tôi lại phải ngồi đây xem cái đống lịch sử cuộc gọi không hề giúp ích mà lại nhàm chán muốn chết này chứ hả? Bởi vì tôi muốn tự mình xác nhận xem Kenfen G. Levenda có tội hay không… Ừm… Dùng từ không được đúng lắm, nên nói là có hiềm nghi hay không. Từng có một người đã dùng thủ đoạn khủng bố khiến tôi nhớ kỹ một câu ── Trước khi tòa án phán định người nào đó có tội, người đó vẫn là trong sạch. Nhưng nếu phán sai? Nếu người nọ bởi vì nguyên nhân nào đó mà được cho là vô tội, vậy có thể chứng minh rằng người đó lúc trước thực sự không làm việc mà anh ta bị tố cáo hay không?… Tôi thích đi truy tìm chân tướng, nhưng cũng chán ghét biết được chân tướng, bởi vì “sự thật là tàn khốc”. Tôi là một người mâu thuẫn. Trong suy nghĩ của tôi, mọi sự vật đều có hai cách nhìn nhận. Cho nên, tôi luôn nhìn hai mặt của sự việc ── Đó là phương thức suy nghĩ mưu sát tế bào não cực kì.
Luận văn thạc sĩ của tôi bị giáo sư gọi là ── trong địa ngục hưởng thụ sung sướng của thiên đường, trong thiên đường thừa nhận thống khổ của địa ngục. Ông ấy nói văn chương của tôi khiến ông đầu choáng váng não căng ra, lại không thể phủ nhận đó là một bài luận văn học thuật vô cùng quý giá, nhưng sau khi xem xong thì có cảm giác rơi vào sương mù. Kỳ thật tôi cũng biết, bởi vì đa số thời gian tôi càng viết càng cảm nhận nỗi sợ hãi sâu sắc, bắt đầu từ sợ hãi cho đến khi cảm thấy ngạt thở… Hai cảm giác đối lập nhau khiến tôi muốn chạy trốn ── nhưng cuối cùng lại vì bản thân mà kiềm chế.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn trốn khỏi đống tài liệu khiến mắt tôi nổ đom đóm trước mắt thôi a.
Ngoại trừ khả năng mua giết người ── Cái đống hồ sơ cuộc gọi nhàm chán của quý ngài Kenfen có thể giúp tôi biết được những số anh ta hay gọi hoặc nhận được. Nhưng ngay cả bản ghi chép bên công ty cũng không có điểm gì đáng ngờ. Thật sự là một người vô cùng đứng đắn ── Anh ta còn thích hợp làm giáo sĩ hơn Phật Lahr đã chết.
“Điều tra lịch sử cuộc gọi và hồ sơ xuất nhập cảnh của Reese E. Holman, hai tháng trước hắn bay sang Mĩ giải quyết công việc, đến hôm qua mới về nước. Căn cứ vào thông tin bên Mĩ cung cấp, khả năng hắn liên quan đến vụ án là cực kì thấp.”
Âm thanh của Kiều mang theo chút bất đắc dĩ, anh ta dường như rất hi vọng anh bạn Holman kia có liên quan tới vụ án này.
“Kiều… À… Anh và Holman có mâu thuẫn gì sao? Anh dường như rất muốn anh ta là hung thủ…” Bỏ cái đống giấy tờ vô dụng kia, tôi xoay người nói chuyện với Kiều.
“Tuy rằng mỗi lần đều để hắn chuồn mất, nhưng hắn ta quả thật là ông trùm của một tập đoàn phạm tội.”
Cho nên hi vọng anh ta là phạm nhân sao? ── Cái ý nghĩ này và hi vọng tội phạm trên thế giới đều biến mất thật buồn cười. Đương nhiên, có thể lí giải đây là cách thỏa mãn tâm ý của con người, cũng có thể giải thích thành loại tiêu cực của bệnh tâm lý ── Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ đề nghị đương sự đi nghỉ ngơi một chút để thả lỏng tinh thần. Áp lực và thái độ chủ quan quá mức kiên định thông thường sẽ khiến người ta đưa ra những quyết định sai lầm.
“Không có bất kì người nào phải chịu trách nhiệm việc mình không làm, Kiều.” Tôi nhìn vào mắt anh ta, trong hai con ngươi đen láy mang theo cảm xúc tôi không thể lý giải, nhưng tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu đời sống riêng tư của một người tôi vừa mới quen được một ngày. “Chúng ta có lẽ nên sắp xếp lại tình tiết vụ án.” Tôi định làm một số việc coi như giúp đỡ a.
“Lại nữa sao?! ── ” Kiều khóc thét. “Chúng tôi làm rất, rất nhiều lần rồi đấy, bác sĩ.”
“Vậy thì nói về những tình tiết mới đi.”
Đảo cặp mắt trắng dã, Kiều mở đống tư liệu được sắp xếp chỉnh chu đọc cho tôi nghe.
“Ngoại trừ khả năng có kẻ thuê hung thủ giết bốn người đầu tiên, 16 người chết còn lại được chứng minh là không khác gì với án giết người. Kenfen G. Levenda, Reese E. Holman được chứng minh vô can.” Hắn dừng lại một chút. “Tôi vẫn không thể tin rằng một thiếu niên mới 17 tuổi có thể gây ra vụ án như vậy..”
“Nhưng cậu có tìm được kẻ đáng ngờ nào khác không? Hơn nữa tất cả các chứng cứ đều chứng minh là cậu ta làm… Chỉ là chúng ta dường như đang phức tạp hóa vấn đề… Có thể nói là không muốn từ bỏ.” Tôi cười nói. “Người mắc bệnh đa nhân cách đều là kho báu kỳ tích.”
“Nếu như tội danh đã được xác định, cậu thiếu gia kia sẽ bị kết án sao?”
“Chuyện này cậu phải biết rõ hơn tôi chứ?” Tôi có chút buồn cười nhìn anh ta, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, tôi mới biết anh ta không nói đùa với tôi.
“Với tình huống hiện tại, luật sư của cậu ta có lẽ sẽ lấy bệnh tinh thần làm lí do cầu tình với toà án, sau đó cưỡng chế điều trị 30 ngày, tiếp đó dựa vào chuẩn đoán của bác sĩ xem nên đến đâu để an dưỡng…” Tôi không rõ chế độ pháp luật của Anh cho lắm, nhưng có lẽ là giống nhau.
Kiều nhíu mày, trong âm thanh mang theo chút không cam lòng. “Ý anh là chúng tôi bây giờ có làm như điên cũng không khác gì, cuối cùng cậu ta nhiều nhất là đi vào bệnh viện?”
“Cậu có thể nguyền rủa cậu nhóc đó ngộ độc thuốc.” Lần này tôi cười ra tiếng. Nhưng nhớ tới hoá chất dimethylamine (chủ yếu dùng với bệnh nhân huyết áp thấp trúng độc lưu huỳnh) ── Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không thích hợp để làm một bác sĩ tâm thần. Tôi học hoá không tốt, dược lý học (theo yêu cầu của y học và tâm lý học) cũng cực kì chán, thường xuyên nhớ nhầm thành phần thuốc. Hiện tại nhớ lại, thật đúng là ác mộng… Nhưng tôi cam đoan, tôi tuyệt sẽ không nhớ nhầm tác dụng của thuốc ── Chỉ cần đừng để tôi phát hiện ra loại thuốc mới, tôi tuyệt đối vô hại.
“Đúng nha… Chỉ có thể như vậy thôi…” Kiều vừa dứt lời, một giọng nói oang oang vang lên──
“Hance! Chúng tôi đã về rồi!” Đó là Windsor, khiến tôi không thể không liên tưởng tới con heo Vision kia… Thật khiến người ta lạnh cả sống lưng…
“Kiều, lấy tờ giám định của pháp y và báo cáo bệnh án ra đi.” Davi đi phía sau Windsor xuất hiện trong phòng.
Lướt qua một lượt hai thuật ngữ chuyên nghiệp (khiến tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra nó là cái gì) liên thông với nhau trong tờ báo cáo, tôi khẳng định một sự việc ── “Xem ra quả thật là vị thiếu gia kia làm… Nhưng… Kẻ đã giết người rốt cuộc là ai…”
“Chúng tôi tạm thời biết được ba tên: Anjo, Beren, Crucifer, nhưng nhân cách chính Anjo không có năng lực giết người. Chúng tôi chưa gặp được Crucifer, không cách nào phán đoán được trạng thái tinh thần của cậu ta.” Windsor đặt mông ngồi bàn đang chất đầy tư liệu, một tay tháo lỏng nơ trên cổ.
“Vậy là Beren giết người sao?” Kiều hỏi.
“Chưa có biện pháp xác định.” Windsor nhíu mày.
Tôi không nói gì, đợi xem bọn họ có cần giải thích cái gì không, kết quả lại một hồi lặng yên.
“Nói như vậy, hiện tại chỉ còn cách chờ Vision đêm nay đưa tư liệu cho tôi rồi mới có thể tiếp tục…” Tôi đứng lên, vặn vẹo phần eo có chút cứng ngắc do ngồi lâu.
“Cũng chỉ còn cách như vậy. Chúng ta đi uống trà chiều đi?” Kiều cũng đứng lên.
Lại bị Davi gõ đầu.
“Cậu… Hiện tại đã là sáu giờ chiều tối rồi ạ! Còn trà chiều gì nữa!”
… … …
Tối, không có nghĩa là yên tĩnh. Trên phố khắp nơi đều là những người uống rượu giao du, nhưng trong khách sạn, quả thực vô cùng im lặng…
“Bảo cậu điều tra, cậu có tra ra được cái gì không.” Vừa uống cà phê, tôi vừa nói chuyện điện thoại với cái tên căn nguyên tai họa, đồng thời mở máy tính nhận tư liệu.
(Đã nhờ vả người ta giúp đỡ mà khẩu khí lại kém như vậy à… Mệt cậu còn có huyết thống Trung Quốc nữa chứ…)
“À há? Là ai cầu ai giúp đỡ hả? Cậu nói lại cho tôi xem, Vision…” Hừ! Hại tôi không được nghỉ ngơi mà phải chạy đến đây làm mấy chuyện mưu sát tế bào não, cư nhiên còn dám oán hận sao?!
(Phải, phải, là tôi cầu cậu giúp đỡ được chưa?… Có cần phải nói với tôi như vậy không… Cậu bị mãn kinh sớm à?)
“Được rồi! Đừng nói mấy lời nhảm nhí với tôi nữa.” Sao lại lắm bưu kiện như vậy… Lại còn có hòm thư thương vụ đến nữa chứ… “Nghiêm chỉnh mà nói, điều tra được đến đâu rồi?”
(Bạn của cậu ta lúc trước nói cậu ta có nhiều nhân cách.)
“Nói thừa!”
(Đứa nhóc nói không được rõ ràng giống như đứa trẻ ba tuổi kia a, bọn họ gọi cậu ta là Anjo. Đứa nhóc rất dịu dàng, khi cười rộ lên rất ngọt ngào thì họ gọi là Beren. Bình thường thời gian Beren xuất hiện tương đối nhiều.)
“Vậy còn Crucifer?” Ngọt ngào?… Tôi nhìn ra sao cũng thấy thằng nhóc Beren kia chẳng giống miêu tả chút nào… Tên nhóc Beren rõ ràng là một đứa trẻ rất tà mị, trong ánh mắt bao hàm vẻ tà tứ không hợp với tuổi…
(Hả? Cậu cũng biết à?)
“Cậu nói mau đi! Đừng nơi kéo dài thời gian nữa.” Con heo này đúng là vô sỉ.
(Được rồi được rồi… Làm gì mà ghê gớm thế…)
“Hử?”
(Nhân cách gọi là Crucifer đại khái là khuynh hướng có bạo lực. Tôi nghĩ đó là chứng rối loạn lưỡng cực. Cậu ta rất thích đánh nhau, có lần còn đánh một người đến gần chết.)
Như vậy… Crucifer có lẽ là thủ phạm của vụ án giết người này… Nhưng cậu ta tại sao lại làm như thế?…
“Cậu tiếp tục miêu tả một chút hình tượng của Beren cho tôi đi.”
(Là một người rất điềm đạm nho nhã, dịu dàng đáng yêu.)
“Cậu xác xác định bọn họ không nói là tà mị? Có khí thế bức người?” Vậy… Người sáng nay tôi nói chuyện là ai?…
(Họ nói Beren là một người rất ôn hòa, những từ này tôi không hề sửa một tí nào đâu…)
Như vậy… Như vậy còn có một người nữa tồn tại mà chúng tôi không biết sao?… Vậy… Rốt cuộc hung thủ vụ án thứ nhất là?… Crucifer… Làm thế nào để cậu ta xuất hiện?…
(Này, nói cho cậu biết điều này. Nhân cách Beren và Crucifer hình như bắt đầu xuất hiện sau khi Anjo bốn tuổi bị gã linh mục cường bạo. Tính ra thì, bọn họ đã cùng nhau tồn tại được hơn mười ba năm rồi… Theo lời của những đứa trẻ kia, Anjo biết sự tồn tại của những người kia, hơn nữa, nhân cách bọn họ hoán đổi cho nhau rất dễ dàng.)
“Cậu muốn nói điều gì?”
(Tôi đang nghĩ… Chúng ta có thể là đã bị lừa hay không? Có lẽ, căn bản là không hề có Beren, cũng không hề có Crucifer, và cũng không có Anjo… Bọn họ liệu có thể chỉ do một người giả dạng không? Giả thiết này không phải là không thể.)
“Cũng có thể… Nhưng chúng ta không thể xác định, đúng không? Chỉ có thể đối phó với cậu ta. Hơn nữa, cho dù cậu ta thật sự giả vờ, thì cậu ta vẫn thực sự bị bệnh về tinh thần, hơn nữa… còn có khuynh hướng bạo lực…” Có lẽ, đối với Anjo mà nói… Beren giống như từ mẫu giúp cậu ta yên lòng, mà Crucifer chính là nghiêm phụ giúp cậu ta không bị tổn thương… Nhưng nếu còn tồn tại một người nữa… Vậy… Người kia rốt cuộc là ai?… Người hôm nay liệu có phải là Crucifer không?
(Hàn, tôi đang tìm động cơ gây án của cậu ta, còn hung thủ… Cậu nỗ lực hơn nữa đi nhé.)
Âm thanh của Vision mang theo hài hước ── Mẹ nó! Ném cho tôi cái việc tổn hại não như vậy sao. Con heo này!
“Vision… Ha ha… Cậu bây giờ đang giở trò vô sỉ sao?…” Nếu không phải vụ này có tính khiêu chiến khiến tôi cảm thấy hứng thú, tôi sớm đã bay về Paris xử lí thằng nhóc ngu ngốc kia rồi.
(Ai nha nha, tôi đang nói sự thật a… Hàn, đêm mai tôi sắp xếp tư liệu rồi gửi cho cậu.. Chúc cậu may mắn.)
“Ừm…”
Cúp điện thoại, tôi đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn bóng của mình.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Crucifer xuất hiện?… Mà người kia… Liệu có phải là Crucifer hay không…
Nghi vấn khiến người ta đau đầu, mà nghi vấn không tìm ra đáp án càng khiến người ta hao tổn tinh thần… Nếu hiện tại có một tấm gương, có lẽ sẽ phát hiện ra sắc mặt tôi bây giờ không khác với quỷ là bao…
Từ từ… Đúng rồi… Tấm gương…
Kí ức của tấm gương đã bị đào ra, tấm gương ẩn tàng ấy… Đã nổi lên trên mặt nước… Chân tướng đã có thể chạm tới rồi…
[1] Rối loạn lưỡng cực: là một bệnh lý cảm xúc thường gặp trong thực hành lâm sàng. Đặc điểm của bệnh là sự tái diễn hoặc luân phiên của các giai đoạn hưng cảm hoặc trầm cảm (hai hội chứng hoàn toàn trái ngược nhau), xen kẽ là những giai đoạn thuyên giảm hoàn toàn. Đăng bởi: admin
Nắm lấy những vết nứt giao hòa với nhau,
Tìm kiếm ngọn nguồn đứt đoạn,
Tôi biết mình đã lâm vào mê cung sương mù dày đặc.
Trên tay cầm những sợi tơ có thể vạch trần toàn bộ,
Tôi bắt đầu do dự không biết có nên ra khỏi lớp sương mù này hay không.
Trọng sử,
Muốn đả thương đến linh hồn vô tội đáng thương kia…
… …
Tôi không thích những thứ rườm rà, cho nên, tôi không thích hợp với công việc điều tra vụ án. Những tư liệu chồng chất này khác với những thứ tôi bình thường luôn tiếp xúc, khiến tôi chỉ muốn ngất xỉu, và càng có xúc động muốn phát điên ── Tôi tin nếu để con heo Vision kia nhìn bộ dạng này của tôi, cậu ta nhất định sẽ gào lên “Á á!! Tiểu Hàn nhà chúng ta bị chèn ép quá mức nên bị rối loạn lưỡng cực[1] rồi!!!!” Trước kia hồi đại học khi đi huấn luyện quân sự, tình huống như vậy đã từng phát sinh. Nhờ phúc của cậu ta, đến tận một năm sau đó, mọi người trong trường học vẫn cho rằng tôi và cậu ta đã vượt qua quan hệ tình bạn. Lại nói tiếp, cũng phải cảm tạ cậu ta thường xuyên dính lấy tôi như keo ── Không khác gì một con bạch tuộc. Tôi tin rằng nguyên nhân quen biết cái loại người như cậu ta từ nhỏ có lẽ là vì tổ tiên tôi đã gây ra tội ác tày trời chăng? Thí dụ như cường bạo trẻ thành niên? Cướp bóc? Giết người?… Tôi từng nghĩ rằng bản thân trước kia có lẽ là một trong mười tội phạm nguy hiểm nhất trong lịch sử, cho nên hiện tại mới phải chịu tội nghiệt này…
Thuận tay bỏ qua phần ghi chép vô dụng, tôi nỗ lực chiến đấu với chồng hồ sơ lịch sử cuộc gọi không chút hữu dụng trước mắt ── Có một nghi vấn. Tại sao tôi lại phải ngồi đây xem cái đống lịch sử cuộc gọi không hề giúp ích mà lại nhàm chán muốn chết này chứ hả? Bởi vì tôi muốn tự mình xác nhận xem Kenfen G. Levenda có tội hay không… Ừm… Dùng từ không được đúng lắm, nên nói là có hiềm nghi hay không. Từng có một người đã dùng thủ đoạn khủng bố khiến tôi nhớ kỹ một câu ── Trước khi tòa án phán định người nào đó có tội, người đó vẫn là trong sạch. Nhưng nếu phán sai? Nếu người nọ bởi vì nguyên nhân nào đó mà được cho là vô tội, vậy có thể chứng minh rằng người đó lúc trước thực sự không làm việc mà anh ta bị tố cáo hay không?… Tôi thích đi truy tìm chân tướng, nhưng cũng chán ghét biết được chân tướng, bởi vì “sự thật là tàn khốc”. Tôi là một người mâu thuẫn. Trong suy nghĩ của tôi, mọi sự vật đều có hai cách nhìn nhận. Cho nên, tôi luôn nhìn hai mặt của sự việc ── Đó là phương thức suy nghĩ mưu sát tế bào não cực kì.
Luận văn thạc sĩ của tôi bị giáo sư gọi là ── trong địa ngục hưởng thụ sung sướng của thiên đường, trong thiên đường thừa nhận thống khổ của địa ngục. Ông ấy nói văn chương của tôi khiến ông đầu choáng váng não căng ra, lại không thể phủ nhận đó là một bài luận văn học thuật vô cùng quý giá, nhưng sau khi xem xong thì có cảm giác rơi vào sương mù. Kỳ thật tôi cũng biết, bởi vì đa số thời gian tôi càng viết càng cảm nhận nỗi sợ hãi sâu sắc, bắt đầu từ sợ hãi cho đến khi cảm thấy ngạt thở… Hai cảm giác đối lập nhau khiến tôi muốn chạy trốn ── nhưng cuối cùng lại vì bản thân mà kiềm chế.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn trốn khỏi đống tài liệu khiến mắt tôi nổ đom đóm trước mắt thôi a.
Ngoại trừ khả năng mua giết người ── Cái đống hồ sơ cuộc gọi nhàm chán của quý ngài Kenfen có thể giúp tôi biết được những số anh ta hay gọi hoặc nhận được. Nhưng ngay cả bản ghi chép bên công ty cũng không có điểm gì đáng ngờ. Thật sự là một người vô cùng đứng đắn ── Anh ta còn thích hợp làm giáo sĩ hơn Phật Lahr đã chết.
“Điều tra lịch sử cuộc gọi và hồ sơ xuất nhập cảnh của Reese E. Holman, hai tháng trước hắn bay sang Mĩ giải quyết công việc, đến hôm qua mới về nước. Căn cứ vào thông tin bên Mĩ cung cấp, khả năng hắn liên quan đến vụ án là cực kì thấp.”
Âm thanh của Kiều mang theo chút bất đắc dĩ, anh ta dường như rất hi vọng anh bạn Holman kia có liên quan tới vụ án này.
“Kiều… À… Anh và Holman có mâu thuẫn gì sao? Anh dường như rất muốn anh ta là hung thủ…” Bỏ cái đống giấy tờ vô dụng kia, tôi xoay người nói chuyện với Kiều.
“Tuy rằng mỗi lần đều để hắn chuồn mất, nhưng hắn ta quả thật là ông trùm của một tập đoàn phạm tội.”
Cho nên hi vọng anh ta là phạm nhân sao? ── Cái ý nghĩ này và hi vọng tội phạm trên thế giới đều biến mất thật buồn cười. Đương nhiên, có thể lí giải đây là cách thỏa mãn tâm ý của con người, cũng có thể giải thích thành loại tiêu cực của bệnh tâm lý ── Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ đề nghị đương sự đi nghỉ ngơi một chút để thả lỏng tinh thần. Áp lực và thái độ chủ quan quá mức kiên định thông thường sẽ khiến người ta đưa ra những quyết định sai lầm.
“Không có bất kì người nào phải chịu trách nhiệm việc mình không làm, Kiều.” Tôi nhìn vào mắt anh ta, trong hai con ngươi đen láy mang theo cảm xúc tôi không thể lý giải, nhưng tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu đời sống riêng tư của một người tôi vừa mới quen được một ngày. “Chúng ta có lẽ nên sắp xếp lại tình tiết vụ án.” Tôi định làm một số việc coi như giúp đỡ a.
“Lại nữa sao?! ── ” Kiều khóc thét. “Chúng tôi làm rất, rất nhiều lần rồi đấy, bác sĩ.”
“Vậy thì nói về những tình tiết mới đi.”
Đảo cặp mắt trắng dã, Kiều mở đống tư liệu được sắp xếp chỉnh chu đọc cho tôi nghe.
“Ngoại trừ khả năng có kẻ thuê hung thủ giết bốn người đầu tiên, 16 người chết còn lại được chứng minh là không khác gì với án giết người. Kenfen G. Levenda, Reese E. Holman được chứng minh vô can.” Hắn dừng lại một chút. “Tôi vẫn không thể tin rằng một thiếu niên mới 17 tuổi có thể gây ra vụ án như vậy..”
“Nhưng cậu có tìm được kẻ đáng ngờ nào khác không? Hơn nữa tất cả các chứng cứ đều chứng minh là cậu ta làm… Chỉ là chúng ta dường như đang phức tạp hóa vấn đề… Có thể nói là không muốn từ bỏ.” Tôi cười nói. “Người mắc bệnh đa nhân cách đều là kho báu kỳ tích.”
“Nếu như tội danh đã được xác định, cậu thiếu gia kia sẽ bị kết án sao?”
“Chuyện này cậu phải biết rõ hơn tôi chứ?” Tôi có chút buồn cười nhìn anh ta, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, tôi mới biết anh ta không nói đùa với tôi.
“Với tình huống hiện tại, luật sư của cậu ta có lẽ sẽ lấy bệnh tinh thần làm lí do cầu tình với toà án, sau đó cưỡng chế điều trị 30 ngày, tiếp đó dựa vào chuẩn đoán của bác sĩ xem nên đến đâu để an dưỡng…” Tôi không rõ chế độ pháp luật của Anh cho lắm, nhưng có lẽ là giống nhau.
Kiều nhíu mày, trong âm thanh mang theo chút không cam lòng. “Ý anh là chúng tôi bây giờ có làm như điên cũng không khác gì, cuối cùng cậu ta nhiều nhất là đi vào bệnh viện?”
“Cậu có thể nguyền rủa cậu nhóc đó ngộ độc thuốc.” Lần này tôi cười ra tiếng. Nhưng nhớ tới hoá chất dimethylamine (chủ yếu dùng với bệnh nhân huyết áp thấp trúng độc lưu huỳnh) ── Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không thích hợp để làm một bác sĩ tâm thần. Tôi học hoá không tốt, dược lý học (theo yêu cầu của y học và tâm lý học) cũng cực kì chán, thường xuyên nhớ nhầm thành phần thuốc. Hiện tại nhớ lại, thật đúng là ác mộng… Nhưng tôi cam đoan, tôi tuyệt sẽ không nhớ nhầm tác dụng của thuốc ── Chỉ cần đừng để tôi phát hiện ra loại thuốc mới, tôi tuyệt đối vô hại.
“Đúng nha… Chỉ có thể như vậy thôi…” Kiều vừa dứt lời, một giọng nói oang oang vang lên──
“Hance! Chúng tôi đã về rồi!” Đó là Windsor, khiến tôi không thể không liên tưởng tới con heo Vision kia… Thật khiến người ta lạnh cả sống lưng…
“Kiều, lấy tờ giám định của pháp y và báo cáo bệnh án ra đi.” Davi đi phía sau Windsor xuất hiện trong phòng.
Lướt qua một lượt hai thuật ngữ chuyên nghiệp (khiến tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra nó là cái gì) liên thông với nhau trong tờ báo cáo, tôi khẳng định một sự việc ── “Xem ra quả thật là vị thiếu gia kia làm… Nhưng… Kẻ đã giết người rốt cuộc là ai…”
“Chúng tôi tạm thời biết được ba tên: Anjo, Beren, Crucifer, nhưng nhân cách chính Anjo không có năng lực giết người. Chúng tôi chưa gặp được Crucifer, không cách nào phán đoán được trạng thái tinh thần của cậu ta.” Windsor đặt mông ngồi bàn đang chất đầy tư liệu, một tay tháo lỏng nơ trên cổ.
“Vậy là Beren giết người sao?” Kiều hỏi.
“Chưa có biện pháp xác định.” Windsor nhíu mày.
Tôi không nói gì, đợi xem bọn họ có cần giải thích cái gì không, kết quả lại một hồi lặng yên.
“Nói như vậy, hiện tại chỉ còn cách chờ Vision đêm nay đưa tư liệu cho tôi rồi mới có thể tiếp tục…” Tôi đứng lên, vặn vẹo phần eo có chút cứng ngắc do ngồi lâu.
“Cũng chỉ còn cách như vậy. Chúng ta đi uống trà chiều đi?” Kiều cũng đứng lên.
Lại bị Davi gõ đầu.
“Cậu… Hiện tại đã là sáu giờ chiều tối rồi ạ! Còn trà chiều gì nữa!”
… … …
Tối, không có nghĩa là yên tĩnh. Trên phố khắp nơi đều là những người uống rượu giao du, nhưng trong khách sạn, quả thực vô cùng im lặng…
“Bảo cậu điều tra, cậu có tra ra được cái gì không.” Vừa uống cà phê, tôi vừa nói chuyện điện thoại với cái tên căn nguyên tai họa, đồng thời mở máy tính nhận tư liệu.
(Đã nhờ vả người ta giúp đỡ mà khẩu khí lại kém như vậy à… Mệt cậu còn có huyết thống Trung Quốc nữa chứ…)
“À há? Là ai cầu ai giúp đỡ hả? Cậu nói lại cho tôi xem, Vision…” Hừ! Hại tôi không được nghỉ ngơi mà phải chạy đến đây làm mấy chuyện mưu sát tế bào não, cư nhiên còn dám oán hận sao?!
(Phải, phải, là tôi cầu cậu giúp đỡ được chưa?… Có cần phải nói với tôi như vậy không… Cậu bị mãn kinh sớm à?)
“Được rồi! Đừng nói mấy lời nhảm nhí với tôi nữa.” Sao lại lắm bưu kiện như vậy… Lại còn có hòm thư thương vụ đến nữa chứ… “Nghiêm chỉnh mà nói, điều tra được đến đâu rồi?”
(Bạn của cậu ta lúc trước nói cậu ta có nhiều nhân cách.)
“Nói thừa!”
(Đứa nhóc nói không được rõ ràng giống như đứa trẻ ba tuổi kia a, bọn họ gọi cậu ta là Anjo. Đứa nhóc rất dịu dàng, khi cười rộ lên rất ngọt ngào thì họ gọi là Beren. Bình thường thời gian Beren xuất hiện tương đối nhiều.)
“Vậy còn Crucifer?” Ngọt ngào?… Tôi nhìn ra sao cũng thấy thằng nhóc Beren kia chẳng giống miêu tả chút nào… Tên nhóc Beren rõ ràng là một đứa trẻ rất tà mị, trong ánh mắt bao hàm vẻ tà tứ không hợp với tuổi…
(Hả? Cậu cũng biết à?)
“Cậu nói mau đi! Đừng nơi kéo dài thời gian nữa.” Con heo này đúng là vô sỉ.
(Được rồi được rồi… Làm gì mà ghê gớm thế…)
“Hử?”
(Nhân cách gọi là Crucifer đại khái là khuynh hướng có bạo lực. Tôi nghĩ đó là chứng rối loạn lưỡng cực. Cậu ta rất thích đánh nhau, có lần còn đánh một người đến gần chết.)
Như vậy… Crucifer có lẽ là thủ phạm của vụ án giết người này… Nhưng cậu ta tại sao lại làm như thế?…
“Cậu tiếp tục miêu tả một chút hình tượng của Beren cho tôi đi.”
(Là một người rất điềm đạm nho nhã, dịu dàng đáng yêu.)
“Cậu xác xác định bọn họ không nói là tà mị? Có khí thế bức người?” Vậy… Người sáng nay tôi nói chuyện là ai?…
(Họ nói Beren là một người rất ôn hòa, những từ này tôi không hề sửa một tí nào đâu…)
Như vậy… Như vậy còn có một người nữa tồn tại mà chúng tôi không biết sao?… Vậy… Rốt cuộc hung thủ vụ án thứ nhất là?… Crucifer… Làm thế nào để cậu ta xuất hiện?…
(Này, nói cho cậu biết điều này. Nhân cách Beren và Crucifer hình như bắt đầu xuất hiện sau khi Anjo bốn tuổi bị gã linh mục cường bạo. Tính ra thì, bọn họ đã cùng nhau tồn tại được hơn mười ba năm rồi… Theo lời của những đứa trẻ kia, Anjo biết sự tồn tại của những người kia, hơn nữa, nhân cách bọn họ hoán đổi cho nhau rất dễ dàng.)
“Cậu muốn nói điều gì?”
(Tôi đang nghĩ… Chúng ta có thể là đã bị lừa hay không? Có lẽ, căn bản là không hề có Beren, cũng không hề có Crucifer, và cũng không có Anjo… Bọn họ liệu có thể chỉ do một người giả dạng không? Giả thiết này không phải là không thể.)
“Cũng có thể… Nhưng chúng ta không thể xác định, đúng không? Chỉ có thể đối phó với cậu ta. Hơn nữa, cho dù cậu ta thật sự giả vờ, thì cậu ta vẫn thực sự bị bệnh về tinh thần, hơn nữa… còn có khuynh hướng bạo lực…” Có lẽ, đối với Anjo mà nói… Beren giống như từ mẫu giúp cậu ta yên lòng, mà Crucifer chính là nghiêm phụ giúp cậu ta không bị tổn thương… Nhưng nếu còn tồn tại một người nữa… Vậy… Người kia rốt cuộc là ai?… Người hôm nay liệu có phải là Crucifer không?
(Hàn, tôi đang tìm động cơ gây án của cậu ta, còn hung thủ… Cậu nỗ lực hơn nữa đi nhé.)
Âm thanh của Vision mang theo hài hước ── Mẹ nó! Ném cho tôi cái việc tổn hại não như vậy sao. Con heo này!
“Vision… Ha ha… Cậu bây giờ đang giở trò vô sỉ sao?…” Nếu không phải vụ này có tính khiêu chiến khiến tôi cảm thấy hứng thú, tôi sớm đã bay về Paris xử lí thằng nhóc ngu ngốc kia rồi.
(Ai nha nha, tôi đang nói sự thật a… Hàn, đêm mai tôi sắp xếp tư liệu rồi gửi cho cậu.. Chúc cậu may mắn.)
“Ừm…”
Cúp điện thoại, tôi đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn bóng của mình.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Crucifer xuất hiện?… Mà người kia… Liệu có phải là Crucifer hay không…
Nghi vấn khiến người ta đau đầu, mà nghi vấn không tìm ra đáp án càng khiến người ta hao tổn tinh thần… Nếu hiện tại có một tấm gương, có lẽ sẽ phát hiện ra sắc mặt tôi bây giờ không khác với quỷ là bao…
Từ từ… Đúng rồi… Tấm gương…
Kí ức của tấm gương đã bị đào ra, tấm gương ẩn tàng ấy… Đã nổi lên trên mặt nước… Chân tướng đã có thể chạm tới rồi…
[1] Rối loạn lưỡng cực: là một bệnh lý cảm xúc thường gặp trong thực hành lâm sàng. Đặc điểm của bệnh là sự tái diễn hoặc luân phiên của các giai đoạn hưng cảm hoặc trầm cảm (hai hội chứng hoàn toàn trái ngược nhau), xen kẽ là những giai đoạn thuyên giảm hoàn toàn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.