Chương 16
Chung Hiểu Sinh
26/11/2015
Sáng hôm sau, Tô Duy về đến nhà, phát hiện Đại Hoàng đang ngủ trên sô pha.
Anh đẩy Đại Hoàng một cái, Đại Hoàng mơ màng tỉnh lại, buồn ngủ khẽ dụi mắt : “A ~ Bác sĩ, cuối cùng anh đã về, bây giờ mấy giờ rồi ?”
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, động tác của cậu dễ thương như chú mèo con, Tô Duy nhịn không được vuốt tóc cậu : “Đợi tôi cả đêm ?”
Đại Hoàng liếc nhìn cửa sổ, ngây thơ nói : “A, trời sáng rồi..”
Tô Duy vỗ vỗ cậu : “Mau đánh răng rửa mặt, hôm nay tôi muốn đưa cậu tới cửa hàng hoa làm việc.”
Chờ Đại Hoàng từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Duy cầm một hộp quà đưa tới trước mặt. Đại Hoàng ngây ngốc nhận lấy : “Cái gì vậy ?”
Tô Duy mặt không biểu tình nói : “Hôm nay là sinh nhật cậu.”
Đại Hoàng sửng sốt một hồi, có chút thẹn thùng gãi tóc : “Là vậy sao, anh tặng quà sinh nhật cho em ?”
Tô Duy gật đầu.
Đại Hoàng mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc đồng hồ. Thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia, dáng cười trở nên cứng đờ, cậu đẩy hộp quà sang một bên, lấy tay ôm ngực.
Tô Duy thấy cậu biểu tình khác thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi : “Cậu làm sao vậy ?”
Đại Hoàng cứng nhắc cười : “Em thật cao hứng. Bác sĩ, em rất thích món quà này.”
Nhưng chỉ được một vài giây, cậu ngồi lại bên ghế, vùi mặt vào khuỷu tay, khóc nấc từng tiếng.
Tô Duy đi tới phía trước, vỗ nhẹ lưng cậu : “Cậu nhớ tới cái gì phải không ?”
Đại Hoàng nghẹn ngào nói : “Em không biết.. em đột nhiên cảm thấy khó chịu… giống như mình đã làm gì sai.”
Một lát sau, cậu lau khô nước mắt, đeo đồng hồ lên tay : “Em đi làm điểm tâm.”
Ăn xong bữa sáng, Tô Duy lái xe đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó về nhà đợi khách ngày hôm nay.
Đại Hoàng hôm nay làm việc ở cửa hàng hoa, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên một mực nhìn lén mình. Đợi đến lúc không có khách, Đại Hoàng rốt cuộc kéo Nhậm Tiểu Thiên qua một bên : “Cậu nhìn gì tôi ?”
Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc : “Cậu thay đổi nhiều.”
Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi : “Tôi trước đây như nào ?”
Nhậm Tiểu Thiên nói : “Cậu trước đây không thích tiếp xúc với người khác, ghét nói chuyện với người lạ.”
Đại Hoàng nói : “Nói kĩ một chút, không thích như thế nào ?”
Đại Hoàng quấn quít hỏi, Nhậm Tiểu Thiển bất đắc dĩ mở miệng : “Cậu thích trốn học, nghe nói đi học cậu hay ngồi ở hàng cuối, lúc nói chuyện không bao giờ nhìn vào mắt người khác.”
Đại Hoàng hỏi : “Vậy tôi không thích tiếp xúc với người khác, ngoài ghét ra.. còn sợ ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, sửa lại đáp án : “Ừm, đó chính là sợ.”
Đại Hoàng bực mình : “Cậu nghiêm túc một chút, tôi là tự kỷ hay ám ảnh xã hội ?’
Nhậm Tiểu Thiên rất biết lắng nghe, nghiêm túc nói : “Sợ!”
Nhậm Tiểu Thiên đi cắt cành hoa, Đại Hoàng vẫn mải suy tư, nghịch nghịch cánh hoa khẽ lẩm bẩm : “Ám ảnh xã hội .. sợ người ?”
Một lát sau, cậu lại quấn lấy Nhậm Tiểu Thiên : “Tôi trước đây có mang đồng hồ đeo tay không ?”
Nhậm Tiểu Thiên rất khẳng định nói : “Không, cậu không mang đồ trang sức gì.”
“Có người từng tặng tôi cái gì không ?”
Nhậm Tiểu Thiên do dự một chút : “Tôi cũng không biết, nhưng tôi chưa từng thấy qua.”
Nhậm Tiểu Thiên không nói nhiều, cũng không chủ động nói chuyện với Đại Hoàng. Đại Hoàng hỏi cái gì thì cậu ta trả lời cái đấy. Bất quá tuy không nói, nhưng hình như cậu ta rất thích nhắn tin, cứ mấy phút lại lấy điện thoại ra nhìn một cái, thỉnh thoảng nhìn màn hình khẽ cười.
Đại Hoàng lần thứ N thấy cậu ấy cầm điện thoại di động, đau đầu lẩm bẩm : “Tại sao trước đây tôi lại làm bạn với cái đồ muộn tao này” ( muộn tao : ngoài lạnh, trong nóng )
Từ hôm ấy trở đi, mỗi buổi tối Đại Hoàng đi làm về lại mua một vài cành hoa khác nhau tặng cho Tô Duy. Hoa hồng đỏ, hoa hồng, hoa bách hợp, violet.. Tô Duy với mấy hoa này luôn tỏ ra hờ hững, Đại Hoàng đành tự mình cắm vào lọ hoa. Chẳng mấy chốc, phòng khách nhà Tô Duy rực rỡ bảy sắc màu. Về chậu bạch kiếm vân, Đại Hoàng từ lâu không để ý tới, cây đã héo rũ.
Lần này Tô Duy cảm thấy không vui, nhưng thấy Đại Hoàng vẫn rất kiên trì, vì vậy nói với cậu : “Tôi thích bluelover.” ( hoa hồng xanh, có lẽ vậy ;_;)
Tối hôm ấy Đại Hoàng hai tay trốn trơn đi về, ủ rũ cúi đầu nói : “Bác sĩ, bluelover rất đắt, em không mua nổi..”
Tô Duy không khỏi vui vẻ.
Một tuần sau, Tô Duy về đến nhà, phát hiện đầu giường bày một bình bluelover, bên cạnh còn có tấm thiệp từ Đại Hoàng.
“Bác sĩ, em dùng nửa tháng lương mà chỉ có thể mua được 9 cành bluelover, nhưng hôm nay nó lại lên giá, nên chỉ mua được 8 cành..” Phía sau vẽ một mặt khóc.
Tô Duy siết chặt tấm thiệp, thật lâu cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Tô Duy thường xuyên bắt gặp Cao Cẩm, anh thậm chí hoài nghi Cao Cẩm ngoài việc theo anh ra ngoài thì không có việc gì khác để làm. Anh bắt đầu hờ hững với Cao Cẩm, thỉnh thoảng Cao Cẩm rất tốt nói lời khuyên bảo với anh, cũng có khi lại nổi điên lên, không hề để ý người xung quanh đang nhìn mình.
Anh ta không ngừng hỏi anh đối với Đại Hoàng là loại cảm tình gì, mỗi lần đều nói trúng suy nghĩ anh.
“Tô Duy, mình rất hiểu cậu, mình có thể đoán nội tâm của cậu.” Cao Cẩm nói vậy, thế nhưng Tô Duy cũng không phải không thừa nhận, cậu ấy nói rất đúng.
Để trốn tránh Cao Cẩm, Tô Duy bắt đầu không ra khỏi nhà, thế nhưng lúc Đại Hoàng không ở nhà Cao Cẩm lại tới ầm ĩ, điều này khiến Tô Duy không khỏi đau đầu.
Cuối cùng một ngày, Tô Duy xuống dưới nhà đổ rác thấy Cao Cẩm cũng tới dây dưa. Anh không nhịn được nữa quát : “Cậu rốt cuộc muốn làm gì ? Cậu điều tra tôi, theo dõi tôi, thậm chí còn ở nhà đối diện quan sát tôi đúng không ? Nhà đối diện, có phải là cậu đang ở hay không ?”
Thấy anh tức giận, Cao Cẩm đột nhiên an tĩnh, ôn nhu nở nụ cười : “Đúng, không sai, cậu có muốn tới xem không ?”
Tô Duy giống như bị đầu độc, không tự chủ theo cậu ấy đến khu chung cư đối diện.
Lên tới nhà, Cao Cẩm lấy chìa khóa dưới thảm, đặt vào tay Tô Duy, ý bảo anh tự mở cửa.
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ đóng chặt, không có bất kì tia sáng nào chiếu vào. Tô Duy bật đèn, căn phòng sạch sẽ, thậm chí giống như một căn phòng không có người ở, bởi vì cả nhà chỉ có một cái giường, một cái bàn, và một chiếc máy tính.
Anh liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa gác một chiếc kính viễn vọng, không khỏi quay đầu lại hung tợn trừng Cao Cẩm, Cao Cẩm không sợ chỉ khẽ nhún vai.
Tô Duy đi tới bên cạnh chiếc kính viễn vọng, kéo rèm cửa ra một chút, sau đó từ mắt kính nhìn sang. Đối diện là Đại Hoàng đang chuẩn bị giặt quần áo. Cậu ngân nga hát, giống như tâm tình rất vui vẻ. Cậu cũng không bắt đầu giặt ngay, từ trong chậu lấy ra chiếc quần lót của Tô Duy, cẩn cẩn trọng trọng kéo đến bên mũi khẽ ngửi ngửi, sau đó đỏ mặt ném chiếc quần lót vào trong chậu, bắt đầu giặt quần áo..
Tim Tô Duy đập thật nhanh, chột dạ rời kính viễn vọng, thấp giọng nói : “Biến thái!” Hai chữ ‘biến thái’ này cũng không rõ là mắng Cao Cẩm hay Đại Hoàng.
Cao Cẩm từ phía sau tiến đến, ôn nhu ôm lưng anh : “Mình biến thái cũng là vì cậu a..”
Tô Duy lạnh lùng đẩy ra : “Cậu thôi trò theo dõi đi, chuyển nhà đi. Cao Cẩm, chúng ta đều đã kết thúc rồi.”
Cao Cẩm sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên tát Tô Duy “Tôi đã chờ cậu mười năm, cậu còn muốn tôi chờ bao lâu nữa ? Theo tôi đi, chúng ta ở bên nhau, một lần nữa lại bắt đầu..”
Tô Duy bị tát ngẩn người ra. Cái tát giống như kéo chiếc then chốt trong lòng, khiến lồng ngực anh nóng lên, đốt cháy lạnh lùng thường thấy.
“Cậu chờ tôi ? Mười năm nay đều không có tin của cậu ! Cậu khiến mười năm của tôi tốt đến thế nào ! Tôi con mẹ nói giống như cái xác không hồn, ai cũng không dám thích, ai cũng không dám yêu ! Cao Cẩm, cậu đừng lôi cái mười năm kia ra để tôi áy náy nữa, mười năm, đủ rồi ! Tôi cuối cùng cũng thích được người khác, cậu lại tới phá hư ?”
Tô Duy xoay người rời đi, Cao Cẩm sau lưng anh hô lớn : “Tô Duy, mình sẽ không bỏ qua cho cậu !”
Đại Hoàng ở cửa hàng bán hoa cũng được nửa tháng, có Nhậm Tiểu Thiên giúp đỡ, công việc coi như thuận lợi. Chớp mắt, lại bắt đầu học kỳ mới.
Hôm nay Tô Duy tới trường chuẩn bị tư liệu, lúc lên xe chuẩn bị rời đi, điện thoại đột nhiên vang lên, là Đại Hoàng gọi tới.
Anh nghe máy, thờ ơ nói a lô, nhưng đầu dây bên kia truyền tới âm thanh ầm ĩ. Tô Duy chợt thấy không đúng, lại nói a lô, rốt cuộc nghe thấy thanh âm của Đại Hoàng, cậu tựa hồ cách điện thoại ra xa, thanh âm khẩn trương giống như khó thở : “Bác sĩ.. có người truy đuổi chúng em..”
Tô Duy giữ máy, một chân đạp ga : “Tôi lập tức tới ngay !”
Anh hỏi Đại Hoàng đang ở đâu, Đại Hoàng ấp úng nói không rõ, chỉ bảo ở gần cửa hàng hoa, Tô Duy còn muốn hỏi tiếp, điện thoại lại bị cúp. Cửa hàng hoa cách trường anh không xa, Tô Duy phóng xe tới cửa hàng, không gặp Đại Hoàng, một bên lo lắng gọi điện thoại, một bên chạy khắp nơi tìm.
Điện thoại của Đại Hoàng bị tắt, gọi thế nào cũng không được, Tô Duy tâm vô cùng loạn, trong khoảnh khắc ấy cái gì cũng không nghĩ, chỉ có một ý niệm trong đầu : “Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”
Mấy phút sau, anh tìm thấy Nhậm Tiểu Thiên và Đại Hoàng trong một căn hẻm nhỏ. Hai người bọn họ bị bảy tám tên côn đồ chặn ở đầu hẻm, Tô Duy cảm thấy máu dồn lên não. Anh cấp tốc gọi cho Dương Thiếu Quân, một câu cũng không có, chỉ nói địa điểm, sau đó cúp điện thoại, tiện tay lượm cục gạch nhào tới.
Mười mấy phút sau, Dương Thiếu Quân mặc cảnh phục chạy tới, mặt đất loang lổ vết máu, anh ngạc nhiên, chạy đến bên người Tô Duy : “Em thế nào ?”
Tô Duy hờ hững lắc đầu, lấy tay áo sơ mi lau vết thương trên mặt Đại Hoàng : “Bảy người, vừa chạy phía bên trái, anh đuổi theo đi !”
Dương Thiếu Quân dở khóc dở cười : “Em thật sự không sao chứ ?”
Tô Duy lắc đầu : “Không sao. Anh bắt bọn nó, điều tra rõ.”
Dương Thiếu Quân nhìn Tô Duy giống như không bị thương, không thể làm gì ngoài việc gọi người rồi đuổi theo.
Tô Duy nhặt điện thoại Đại Hoàng bị rơi đến tung pin lên, sau đó đỡ cậu và Nhậm Tiểu Thiên dậy : “Có chuyện gì vậy ?”
Đại Hoàng chán nản nói : “Không biết. Em với Tiểu Thiên vừa ra khỏi cửa hàng bị bọn họ bám theo. Em ban đầu đã để ý, đi đến nơi hẻo lánh mới cảm thấy không đúng, chúng em bắt đầu chạy, bọn họ bắt đầu đuổi theo..”
Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ vết thương trên mày, khẽ nhe răng trợn mắt.
Tô Duy hỏi Nhậm Tiểu Thiên : “Cậu đắc tội với ai sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, mờ mịt vuốt mặt mình : “Không biết.”
Tô Duy thở dài, đỡ bọn họ đến chỗ đậu xe của mình : “Tôi đưa hai người tới bệnh viện.”
Đến bệnh viện, Tô Duy giúp Đại Hoàng băng bó vết thương, nhịn không được trách cứ : “Có người đi theo sao còn đi vào đường vắng ?”
Bác sĩ dùng cồn lau vết thương trên người Đại Hoàng, cậu nhăn trán kêu đau : “Bởi vì trước đây cũng có người theo em.. Em nghĩ là người kia…”
Tô Duy ngẩn người : “Ai ?”
Đại Hoàng buồn rầu nói : “Không biết. Em thường xuyên cảm giác có người đi theo mình, cũng có thể là ảo giác. Có lần em cố ý trốn đi xem thử, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính đội mũ, không rõ dáng dấp như nào, cũng không biết có phải theo em hay không…”
Tô Duy không vui nói : “Tại sao cậu không nói với tôi ?”
Đại Hoàng ngượng ngùng gãi đầu : “Tại em cũng chưa xác định được rõ.. hơn nữa người kia hình như cũng không có ý muốn làm hại em…”
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiếu Quân gọi điện đến, nói là đã bắt được mấy tên lưu manh kia.
Mấy người kia thú tội, có một nữ sinh bỏ tiền thuê bọn họ dằn mặt Nhậm Tiểu Thiên, về phần Đại Hoàng, chỉ là vô tình bị liên lụy. Ngày ấy trong tiết của Lâm Duẫn Nhiên, có nữ sinh mang chó đi bị Nhậm Tiểu Thiên châm chọc, sau đó yêu cầu Nhậm Tiểu Thiên xin lỗi, nhưng cậu ta căn bản không để ý đến, chọc cho cô ta phải dùng tới chiêu này.
Biết được người đó không hướng tới Đại Hoàng, Tô Duy thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Xử lý vết thương xong, anh lái xe đưa Đại Hoàng về nhà. Ở trên xe Đại Hoàng lật đi lật lại chiếc đồng hồ đeo tay, Tô Duy nhịn không được hỏi : “Hỏng rồi ?”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục : “Không có ! Em bảo vệ rất tốt a ~” Cậu cười lấy lòng “Bác sĩ, thật ra em rất lợi hại, mấy tên kia không phải đối thủ của em! Tại em tháo đồng hồ ra trước, nên bị chiếm thế thượng phong..”
Tô Duy liếc mắt, cầm chiếc đồng hồ lên nhìn qua một chút, quả thật một vết xước cũng không có.
Lúc lên lầu Tô Duy đi rất vội. Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là kéo rèm sổ lại. Đại Hoàng thở hồng hộc đi theo anh : “Bác sĩ, sao lại…”
Tô Duy kéo cổ áo cậu áp lên tường : “Ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý mới.”
Đại Hoàng sửng sốt một lúc, đột nhiên thay đổi sắc mặt : “Bác sĩ, anh…”
Tô Duy ngắt lời nói : “Đúng, tôi đưa cậu cho người khác trị liệu, bắt đầu từ ngày mai, cậu không còn là bệnh nhân của tôi !”
Đại Hoàng nhíu mày thật chặt, trong mắt viết đầy kinh ngạc : “Anh.. tại sao..?”
Tô Duy dùng cái hôn để chặn lời cậu.
Một lúc sau, Tô Duy buông Đại Hoàng ra, sắc mặt cậu ửng hồng, vẻ mặt dại ra, miệng còn hơi mở, hai mắt mở to, sợi chỉ bạc như ẩn như hiện chảy xuống.
Tô Duy khép cằm cậu lại, hơi nheo mắt, hỏi : “Em hỏi tôi có thích em không, em biết tôi chấp nhận em thì kết quả sẽ như nào không ? Em biết nếu như em trở về nhân cách cũ thì sẽ như nào không ?”
Đại Hoàng chột dạ rũ mắt xuống, thật lâu sau nhỏ giọng : “Nhân cách kia sẽ không có ký ức lúc ở bên bác sĩ..” Cậu nói rất nhỏ, giống như muốn trốn tránh điều anh đang nhắc tới..
Tô Duy nói : “Em đã biết rõ, còn muốn tôi chấp nhận em ?”
Đại Hoàng cãi : “Nhưng hơn nửa năm nay em cũng chưa khôi phục, không phải sao ? Em, nếu như em cả đời không chữa được, vậy em vĩnh viễn không có cơ hội sao ? Em chỉ là chuyển hóa nhân cách, ký ức chỉ tạm thời ngủ quên, nó sẽ không biến mất, chỉ cần không nhớ tới…”
Tô Duy giễu cợt nói : “Em thật ích kỷ.”
Đại Hoàng cúi đầu, tai cún vô hình rũ xuống : “Xin lỗi.. nhưng em thực sự thích bác sĩ..”
Tô Duy buông cậu ra, vỗ nhè nhẹ bên mặt cậu : “Chí ít không làm bác sĩ của cậu, áp lực giảm đi rất nhiều.”
Đại Hoàng sửng sốt, lại muốn mở miệng, Tô Duy lần thứ hai đè lên. Lần này vẫn như trước, điên cuồng cướp đoạt không khí trong miệng Đại Hoàng, hận không thể đem cậu nuốt sạch vào bụng.
Thật lâu sau, anh buông Đại Hoàng ra. Đại Hoàng hít thở không thông, mặt đỏ như táo, chân cũng mềm nhũn dựa vào ngực anh, nhéo nhéo cổ áo anh khẩn trương hỏi : “Bác sĩ.. anh là.. nguyện ý chấp nhận em ?”
Tô Duy khẽ cười, đôi môi ôn nhu lại tiến tới, triệt để nuốt gọn mọi vấn đề.
*************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Được rồi, tôi thấy rất nhiều người nói Tô Duy tra. Bác sĩ Tô thật sự không tra ~ Anh đối với cảnh sát Dương là nghiêm túc cự tuyệt, chỉ là Dương Thiếu Quân liều chết tiến tới mà thôi ( có vấn dề, sau này sẽ nói đến ) ; Anh đối với Đại Hoàng ngay từ đầu là cự tuyệt, chẳng có gì mập mờ cả, nhưng Đại Hoàng nhõng nhẽo bám theo, anh dần động tâm nhưng vẫn không dám đón nhận Đại Hoàng a, vì Đại Hoàng rối loạn đa nhân cách, vạn nhất đang yêu, một ngày đẹp trời tỉnh dậy quên bác sĩ thì làm sao ? Còn Cao Cẩm, tuôi cam đoan tuyệt đối không phải tại bác sĩ, bác sĩ rất khổ tâm ! Anh ấy duy nhất tra với Lâm ngạo kiều a ~ bất quá trong lòng cũng có nguyên nhân.. hồi sau sẽ rõ …
Anh đẩy Đại Hoàng một cái, Đại Hoàng mơ màng tỉnh lại, buồn ngủ khẽ dụi mắt : “A ~ Bác sĩ, cuối cùng anh đã về, bây giờ mấy giờ rồi ?”
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, động tác của cậu dễ thương như chú mèo con, Tô Duy nhịn không được vuốt tóc cậu : “Đợi tôi cả đêm ?”
Đại Hoàng liếc nhìn cửa sổ, ngây thơ nói : “A, trời sáng rồi..”
Tô Duy vỗ vỗ cậu : “Mau đánh răng rửa mặt, hôm nay tôi muốn đưa cậu tới cửa hàng hoa làm việc.”
Chờ Đại Hoàng từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Duy cầm một hộp quà đưa tới trước mặt. Đại Hoàng ngây ngốc nhận lấy : “Cái gì vậy ?”
Tô Duy mặt không biểu tình nói : “Hôm nay là sinh nhật cậu.”
Đại Hoàng sửng sốt một hồi, có chút thẹn thùng gãi tóc : “Là vậy sao, anh tặng quà sinh nhật cho em ?”
Tô Duy gật đầu.
Đại Hoàng mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc đồng hồ. Thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia, dáng cười trở nên cứng đờ, cậu đẩy hộp quà sang một bên, lấy tay ôm ngực.
Tô Duy thấy cậu biểu tình khác thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi : “Cậu làm sao vậy ?”
Đại Hoàng cứng nhắc cười : “Em thật cao hứng. Bác sĩ, em rất thích món quà này.”
Nhưng chỉ được một vài giây, cậu ngồi lại bên ghế, vùi mặt vào khuỷu tay, khóc nấc từng tiếng.
Tô Duy đi tới phía trước, vỗ nhẹ lưng cậu : “Cậu nhớ tới cái gì phải không ?”
Đại Hoàng nghẹn ngào nói : “Em không biết.. em đột nhiên cảm thấy khó chịu… giống như mình đã làm gì sai.”
Một lát sau, cậu lau khô nước mắt, đeo đồng hồ lên tay : “Em đi làm điểm tâm.”
Ăn xong bữa sáng, Tô Duy lái xe đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó về nhà đợi khách ngày hôm nay.
Đại Hoàng hôm nay làm việc ở cửa hàng hoa, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên một mực nhìn lén mình. Đợi đến lúc không có khách, Đại Hoàng rốt cuộc kéo Nhậm Tiểu Thiên qua một bên : “Cậu nhìn gì tôi ?”
Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc : “Cậu thay đổi nhiều.”
Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi : “Tôi trước đây như nào ?”
Nhậm Tiểu Thiên nói : “Cậu trước đây không thích tiếp xúc với người khác, ghét nói chuyện với người lạ.”
Đại Hoàng nói : “Nói kĩ một chút, không thích như thế nào ?”
Đại Hoàng quấn quít hỏi, Nhậm Tiểu Thiển bất đắc dĩ mở miệng : “Cậu thích trốn học, nghe nói đi học cậu hay ngồi ở hàng cuối, lúc nói chuyện không bao giờ nhìn vào mắt người khác.”
Đại Hoàng hỏi : “Vậy tôi không thích tiếp xúc với người khác, ngoài ghét ra.. còn sợ ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, sửa lại đáp án : “Ừm, đó chính là sợ.”
Đại Hoàng bực mình : “Cậu nghiêm túc một chút, tôi là tự kỷ hay ám ảnh xã hội ?’
Nhậm Tiểu Thiên rất biết lắng nghe, nghiêm túc nói : “Sợ!”
Nhậm Tiểu Thiên đi cắt cành hoa, Đại Hoàng vẫn mải suy tư, nghịch nghịch cánh hoa khẽ lẩm bẩm : “Ám ảnh xã hội .. sợ người ?”
Một lát sau, cậu lại quấn lấy Nhậm Tiểu Thiên : “Tôi trước đây có mang đồng hồ đeo tay không ?”
Nhậm Tiểu Thiên rất khẳng định nói : “Không, cậu không mang đồ trang sức gì.”
“Có người từng tặng tôi cái gì không ?”
Nhậm Tiểu Thiên do dự một chút : “Tôi cũng không biết, nhưng tôi chưa từng thấy qua.”
Nhậm Tiểu Thiên không nói nhiều, cũng không chủ động nói chuyện với Đại Hoàng. Đại Hoàng hỏi cái gì thì cậu ta trả lời cái đấy. Bất quá tuy không nói, nhưng hình như cậu ta rất thích nhắn tin, cứ mấy phút lại lấy điện thoại ra nhìn một cái, thỉnh thoảng nhìn màn hình khẽ cười.
Đại Hoàng lần thứ N thấy cậu ấy cầm điện thoại di động, đau đầu lẩm bẩm : “Tại sao trước đây tôi lại làm bạn với cái đồ muộn tao này” ( muộn tao : ngoài lạnh, trong nóng )
Từ hôm ấy trở đi, mỗi buổi tối Đại Hoàng đi làm về lại mua một vài cành hoa khác nhau tặng cho Tô Duy. Hoa hồng đỏ, hoa hồng, hoa bách hợp, violet.. Tô Duy với mấy hoa này luôn tỏ ra hờ hững, Đại Hoàng đành tự mình cắm vào lọ hoa. Chẳng mấy chốc, phòng khách nhà Tô Duy rực rỡ bảy sắc màu. Về chậu bạch kiếm vân, Đại Hoàng từ lâu không để ý tới, cây đã héo rũ.
Lần này Tô Duy cảm thấy không vui, nhưng thấy Đại Hoàng vẫn rất kiên trì, vì vậy nói với cậu : “Tôi thích bluelover.” ( hoa hồng xanh, có lẽ vậy ;_;)
Tối hôm ấy Đại Hoàng hai tay trốn trơn đi về, ủ rũ cúi đầu nói : “Bác sĩ, bluelover rất đắt, em không mua nổi..”
Tô Duy không khỏi vui vẻ.
Một tuần sau, Tô Duy về đến nhà, phát hiện đầu giường bày một bình bluelover, bên cạnh còn có tấm thiệp từ Đại Hoàng.
“Bác sĩ, em dùng nửa tháng lương mà chỉ có thể mua được 9 cành bluelover, nhưng hôm nay nó lại lên giá, nên chỉ mua được 8 cành..” Phía sau vẽ một mặt khóc.
Tô Duy siết chặt tấm thiệp, thật lâu cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Tô Duy thường xuyên bắt gặp Cao Cẩm, anh thậm chí hoài nghi Cao Cẩm ngoài việc theo anh ra ngoài thì không có việc gì khác để làm. Anh bắt đầu hờ hững với Cao Cẩm, thỉnh thoảng Cao Cẩm rất tốt nói lời khuyên bảo với anh, cũng có khi lại nổi điên lên, không hề để ý người xung quanh đang nhìn mình.
Anh ta không ngừng hỏi anh đối với Đại Hoàng là loại cảm tình gì, mỗi lần đều nói trúng suy nghĩ anh.
“Tô Duy, mình rất hiểu cậu, mình có thể đoán nội tâm của cậu.” Cao Cẩm nói vậy, thế nhưng Tô Duy cũng không phải không thừa nhận, cậu ấy nói rất đúng.
Để trốn tránh Cao Cẩm, Tô Duy bắt đầu không ra khỏi nhà, thế nhưng lúc Đại Hoàng không ở nhà Cao Cẩm lại tới ầm ĩ, điều này khiến Tô Duy không khỏi đau đầu.
Cuối cùng một ngày, Tô Duy xuống dưới nhà đổ rác thấy Cao Cẩm cũng tới dây dưa. Anh không nhịn được nữa quát : “Cậu rốt cuộc muốn làm gì ? Cậu điều tra tôi, theo dõi tôi, thậm chí còn ở nhà đối diện quan sát tôi đúng không ? Nhà đối diện, có phải là cậu đang ở hay không ?”
Thấy anh tức giận, Cao Cẩm đột nhiên an tĩnh, ôn nhu nở nụ cười : “Đúng, không sai, cậu có muốn tới xem không ?”
Tô Duy giống như bị đầu độc, không tự chủ theo cậu ấy đến khu chung cư đối diện.
Lên tới nhà, Cao Cẩm lấy chìa khóa dưới thảm, đặt vào tay Tô Duy, ý bảo anh tự mở cửa.
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ đóng chặt, không có bất kì tia sáng nào chiếu vào. Tô Duy bật đèn, căn phòng sạch sẽ, thậm chí giống như một căn phòng không có người ở, bởi vì cả nhà chỉ có một cái giường, một cái bàn, và một chiếc máy tính.
Anh liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa gác một chiếc kính viễn vọng, không khỏi quay đầu lại hung tợn trừng Cao Cẩm, Cao Cẩm không sợ chỉ khẽ nhún vai.
Tô Duy đi tới bên cạnh chiếc kính viễn vọng, kéo rèm cửa ra một chút, sau đó từ mắt kính nhìn sang. Đối diện là Đại Hoàng đang chuẩn bị giặt quần áo. Cậu ngân nga hát, giống như tâm tình rất vui vẻ. Cậu cũng không bắt đầu giặt ngay, từ trong chậu lấy ra chiếc quần lót của Tô Duy, cẩn cẩn trọng trọng kéo đến bên mũi khẽ ngửi ngửi, sau đó đỏ mặt ném chiếc quần lót vào trong chậu, bắt đầu giặt quần áo..
Tim Tô Duy đập thật nhanh, chột dạ rời kính viễn vọng, thấp giọng nói : “Biến thái!” Hai chữ ‘biến thái’ này cũng không rõ là mắng Cao Cẩm hay Đại Hoàng.
Cao Cẩm từ phía sau tiến đến, ôn nhu ôm lưng anh : “Mình biến thái cũng là vì cậu a..”
Tô Duy lạnh lùng đẩy ra : “Cậu thôi trò theo dõi đi, chuyển nhà đi. Cao Cẩm, chúng ta đều đã kết thúc rồi.”
Cao Cẩm sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên tát Tô Duy “Tôi đã chờ cậu mười năm, cậu còn muốn tôi chờ bao lâu nữa ? Theo tôi đi, chúng ta ở bên nhau, một lần nữa lại bắt đầu..”
Tô Duy bị tát ngẩn người ra. Cái tát giống như kéo chiếc then chốt trong lòng, khiến lồng ngực anh nóng lên, đốt cháy lạnh lùng thường thấy.
“Cậu chờ tôi ? Mười năm nay đều không có tin của cậu ! Cậu khiến mười năm của tôi tốt đến thế nào ! Tôi con mẹ nói giống như cái xác không hồn, ai cũng không dám thích, ai cũng không dám yêu ! Cao Cẩm, cậu đừng lôi cái mười năm kia ra để tôi áy náy nữa, mười năm, đủ rồi ! Tôi cuối cùng cũng thích được người khác, cậu lại tới phá hư ?”
Tô Duy xoay người rời đi, Cao Cẩm sau lưng anh hô lớn : “Tô Duy, mình sẽ không bỏ qua cho cậu !”
Đại Hoàng ở cửa hàng bán hoa cũng được nửa tháng, có Nhậm Tiểu Thiên giúp đỡ, công việc coi như thuận lợi. Chớp mắt, lại bắt đầu học kỳ mới.
Hôm nay Tô Duy tới trường chuẩn bị tư liệu, lúc lên xe chuẩn bị rời đi, điện thoại đột nhiên vang lên, là Đại Hoàng gọi tới.
Anh nghe máy, thờ ơ nói a lô, nhưng đầu dây bên kia truyền tới âm thanh ầm ĩ. Tô Duy chợt thấy không đúng, lại nói a lô, rốt cuộc nghe thấy thanh âm của Đại Hoàng, cậu tựa hồ cách điện thoại ra xa, thanh âm khẩn trương giống như khó thở : “Bác sĩ.. có người truy đuổi chúng em..”
Tô Duy giữ máy, một chân đạp ga : “Tôi lập tức tới ngay !”
Anh hỏi Đại Hoàng đang ở đâu, Đại Hoàng ấp úng nói không rõ, chỉ bảo ở gần cửa hàng hoa, Tô Duy còn muốn hỏi tiếp, điện thoại lại bị cúp. Cửa hàng hoa cách trường anh không xa, Tô Duy phóng xe tới cửa hàng, không gặp Đại Hoàng, một bên lo lắng gọi điện thoại, một bên chạy khắp nơi tìm.
Điện thoại của Đại Hoàng bị tắt, gọi thế nào cũng không được, Tô Duy tâm vô cùng loạn, trong khoảnh khắc ấy cái gì cũng không nghĩ, chỉ có một ý niệm trong đầu : “Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”
Mấy phút sau, anh tìm thấy Nhậm Tiểu Thiên và Đại Hoàng trong một căn hẻm nhỏ. Hai người bọn họ bị bảy tám tên côn đồ chặn ở đầu hẻm, Tô Duy cảm thấy máu dồn lên não. Anh cấp tốc gọi cho Dương Thiếu Quân, một câu cũng không có, chỉ nói địa điểm, sau đó cúp điện thoại, tiện tay lượm cục gạch nhào tới.
Mười mấy phút sau, Dương Thiếu Quân mặc cảnh phục chạy tới, mặt đất loang lổ vết máu, anh ngạc nhiên, chạy đến bên người Tô Duy : “Em thế nào ?”
Tô Duy hờ hững lắc đầu, lấy tay áo sơ mi lau vết thương trên mặt Đại Hoàng : “Bảy người, vừa chạy phía bên trái, anh đuổi theo đi !”
Dương Thiếu Quân dở khóc dở cười : “Em thật sự không sao chứ ?”
Tô Duy lắc đầu : “Không sao. Anh bắt bọn nó, điều tra rõ.”
Dương Thiếu Quân nhìn Tô Duy giống như không bị thương, không thể làm gì ngoài việc gọi người rồi đuổi theo.
Tô Duy nhặt điện thoại Đại Hoàng bị rơi đến tung pin lên, sau đó đỡ cậu và Nhậm Tiểu Thiên dậy : “Có chuyện gì vậy ?”
Đại Hoàng chán nản nói : “Không biết. Em với Tiểu Thiên vừa ra khỏi cửa hàng bị bọn họ bám theo. Em ban đầu đã để ý, đi đến nơi hẻo lánh mới cảm thấy không đúng, chúng em bắt đầu chạy, bọn họ bắt đầu đuổi theo..”
Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ vết thương trên mày, khẽ nhe răng trợn mắt.
Tô Duy hỏi Nhậm Tiểu Thiên : “Cậu đắc tội với ai sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, mờ mịt vuốt mặt mình : “Không biết.”
Tô Duy thở dài, đỡ bọn họ đến chỗ đậu xe của mình : “Tôi đưa hai người tới bệnh viện.”
Đến bệnh viện, Tô Duy giúp Đại Hoàng băng bó vết thương, nhịn không được trách cứ : “Có người đi theo sao còn đi vào đường vắng ?”
Bác sĩ dùng cồn lau vết thương trên người Đại Hoàng, cậu nhăn trán kêu đau : “Bởi vì trước đây cũng có người theo em.. Em nghĩ là người kia…”
Tô Duy ngẩn người : “Ai ?”
Đại Hoàng buồn rầu nói : “Không biết. Em thường xuyên cảm giác có người đi theo mình, cũng có thể là ảo giác. Có lần em cố ý trốn đi xem thử, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính đội mũ, không rõ dáng dấp như nào, cũng không biết có phải theo em hay không…”
Tô Duy không vui nói : “Tại sao cậu không nói với tôi ?”
Đại Hoàng ngượng ngùng gãi đầu : “Tại em cũng chưa xác định được rõ.. hơn nữa người kia hình như cũng không có ý muốn làm hại em…”
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiếu Quân gọi điện đến, nói là đã bắt được mấy tên lưu manh kia.
Mấy người kia thú tội, có một nữ sinh bỏ tiền thuê bọn họ dằn mặt Nhậm Tiểu Thiên, về phần Đại Hoàng, chỉ là vô tình bị liên lụy. Ngày ấy trong tiết của Lâm Duẫn Nhiên, có nữ sinh mang chó đi bị Nhậm Tiểu Thiên châm chọc, sau đó yêu cầu Nhậm Tiểu Thiên xin lỗi, nhưng cậu ta căn bản không để ý đến, chọc cho cô ta phải dùng tới chiêu này.
Biết được người đó không hướng tới Đại Hoàng, Tô Duy thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Xử lý vết thương xong, anh lái xe đưa Đại Hoàng về nhà. Ở trên xe Đại Hoàng lật đi lật lại chiếc đồng hồ đeo tay, Tô Duy nhịn không được hỏi : “Hỏng rồi ?”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục : “Không có ! Em bảo vệ rất tốt a ~” Cậu cười lấy lòng “Bác sĩ, thật ra em rất lợi hại, mấy tên kia không phải đối thủ của em! Tại em tháo đồng hồ ra trước, nên bị chiếm thế thượng phong..”
Tô Duy liếc mắt, cầm chiếc đồng hồ lên nhìn qua một chút, quả thật một vết xước cũng không có.
Lúc lên lầu Tô Duy đi rất vội. Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là kéo rèm sổ lại. Đại Hoàng thở hồng hộc đi theo anh : “Bác sĩ, sao lại…”
Tô Duy kéo cổ áo cậu áp lên tường : “Ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý mới.”
Đại Hoàng sửng sốt một lúc, đột nhiên thay đổi sắc mặt : “Bác sĩ, anh…”
Tô Duy ngắt lời nói : “Đúng, tôi đưa cậu cho người khác trị liệu, bắt đầu từ ngày mai, cậu không còn là bệnh nhân của tôi !”
Đại Hoàng nhíu mày thật chặt, trong mắt viết đầy kinh ngạc : “Anh.. tại sao..?”
Tô Duy dùng cái hôn để chặn lời cậu.
Một lúc sau, Tô Duy buông Đại Hoàng ra, sắc mặt cậu ửng hồng, vẻ mặt dại ra, miệng còn hơi mở, hai mắt mở to, sợi chỉ bạc như ẩn như hiện chảy xuống.
Tô Duy khép cằm cậu lại, hơi nheo mắt, hỏi : “Em hỏi tôi có thích em không, em biết tôi chấp nhận em thì kết quả sẽ như nào không ? Em biết nếu như em trở về nhân cách cũ thì sẽ như nào không ?”
Đại Hoàng chột dạ rũ mắt xuống, thật lâu sau nhỏ giọng : “Nhân cách kia sẽ không có ký ức lúc ở bên bác sĩ..” Cậu nói rất nhỏ, giống như muốn trốn tránh điều anh đang nhắc tới..
Tô Duy nói : “Em đã biết rõ, còn muốn tôi chấp nhận em ?”
Đại Hoàng cãi : “Nhưng hơn nửa năm nay em cũng chưa khôi phục, không phải sao ? Em, nếu như em cả đời không chữa được, vậy em vĩnh viễn không có cơ hội sao ? Em chỉ là chuyển hóa nhân cách, ký ức chỉ tạm thời ngủ quên, nó sẽ không biến mất, chỉ cần không nhớ tới…”
Tô Duy giễu cợt nói : “Em thật ích kỷ.”
Đại Hoàng cúi đầu, tai cún vô hình rũ xuống : “Xin lỗi.. nhưng em thực sự thích bác sĩ..”
Tô Duy buông cậu ra, vỗ nhè nhẹ bên mặt cậu : “Chí ít không làm bác sĩ của cậu, áp lực giảm đi rất nhiều.”
Đại Hoàng sửng sốt, lại muốn mở miệng, Tô Duy lần thứ hai đè lên. Lần này vẫn như trước, điên cuồng cướp đoạt không khí trong miệng Đại Hoàng, hận không thể đem cậu nuốt sạch vào bụng.
Thật lâu sau, anh buông Đại Hoàng ra. Đại Hoàng hít thở không thông, mặt đỏ như táo, chân cũng mềm nhũn dựa vào ngực anh, nhéo nhéo cổ áo anh khẩn trương hỏi : “Bác sĩ.. anh là.. nguyện ý chấp nhận em ?”
Tô Duy khẽ cười, đôi môi ôn nhu lại tiến tới, triệt để nuốt gọn mọi vấn đề.
*************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Được rồi, tôi thấy rất nhiều người nói Tô Duy tra. Bác sĩ Tô thật sự không tra ~ Anh đối với cảnh sát Dương là nghiêm túc cự tuyệt, chỉ là Dương Thiếu Quân liều chết tiến tới mà thôi ( có vấn dề, sau này sẽ nói đến ) ; Anh đối với Đại Hoàng ngay từ đầu là cự tuyệt, chẳng có gì mập mờ cả, nhưng Đại Hoàng nhõng nhẽo bám theo, anh dần động tâm nhưng vẫn không dám đón nhận Đại Hoàng a, vì Đại Hoàng rối loạn đa nhân cách, vạn nhất đang yêu, một ngày đẹp trời tỉnh dậy quên bác sĩ thì làm sao ? Còn Cao Cẩm, tuôi cam đoan tuyệt đối không phải tại bác sĩ, bác sĩ rất khổ tâm ! Anh ấy duy nhất tra với Lâm ngạo kiều a ~ bất quá trong lòng cũng có nguyên nhân.. hồi sau sẽ rõ …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.