Chương 4: Mộng
Hà Bất Dã
20/09/2023
Ăn mì xong, Cố Niệm rửa sạch bát, trong chốc lát không còn việc gì để làm, trong đầu cô không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước.
Kỳ thật, lúc mới bắt đầu, cô cũng không nhận ra bản thân đã tiến vào trong mộng người khác. Cô chỉ phát hiện ra điểm kỳ lạ sau khi nói chuyện với một người bệnh đã xuất viện.
Đó là một người bệnh có chứng vọng tưởng, cảm giác có người muốn giết mình, hơn nữa tình trạng đã rất nghiêm trọng, nhưng đột nhiên người đó lại khỏi bệnh.
Ngày xuất viện, đối phương cố tình tìm tới cô, nói lời cảm ơn cô đã giúp đỡ giết cái người đã đuổi giết mình, hiện tại thì tốt rồi, cô ấy rốt cuộc có thể sống một cuộc sống bình thường.
Lúc ấy, Cố Niệm thực sự là chỉ biết mang vẻ mặt ngơ ngác, theo bản năng hỏi lại, cô đã giết người giúp cô ấy vào lúc nào, đối phương còn thần bí trả lời: Ở trong mộng.
Khi đó, Cố Niệm đã cảm thấy chẩn đoán của bệnh viện có vấn đề. Cô còn đi tìm bác sĩ điều trị của đối phương để đối chứng, kết quả phát hiện các phương diện kiểm tra đều đưa ra một kết quả, tinh thần đối phương vô cùng bình thường.
Chuyện này chỉ có hai loại khả năng. Một là bệnh của đối phương chưa được chữa khỏi, chỉ là ẩn giấu sâu hơn. Khả năng còn lại chính là đối phương nói thật.
Xét theo phương diện nào thì phương án đầu vẫn có tính khả thi hơn, nhưng Cố Niệm chợt nhớ tới giấc mơ của bản thân vào buổi tối một ngày trước.
Ở trong mộng, cô dường như vẫn luôn chạy, tìm kiếm một thứ gì đó. Sau đó cô nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc men theo âm thanh đi tới thì nhìn thấy một người đàn ông bị khói đen bao vây, trong tay đối phương cầm dao, đang muốn giết người.
Sau đó, cô giết chết đối phương, mà khuôn mặt của người được cứu đột nhiên hiện ra trong đầu Cố Niệm, chính là người bị chứng vọng tưởng kia.
Cố Niệm kiềm chế ý nghĩ tiếp tục nhớ lại, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm xuống.
Thực ra thì giấc ngủ là một phương thức giảm sức ép rất tốt khi gặp áp lực lớn, Cố Niệm không có chứng mất ngủ, nhưng nằm mãi tới mười hai giờ mà cô vẫn chưa ngủ được.
Không phải Cố Niệm không ngủ được, mà là cô không dám ngủ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này cô đã quá mệt mỏi, cho dù cố gắng chống đỡ nhưng mí mắt vẫn càng ngày càng nặng, cuối cùng, cô chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, đi ngủ.
Cố Niệm "mở" mắt, cô lại nằm mơ.
Bởi vì không phải là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, cho nên tạm thời cô coi như vẫn bình tĩnh.
Cô có chút tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Kỳ thật, lúc mới bắt đầu, cô cũng không nhận ra bản thân đã tiến vào trong mộng người khác. Cô chỉ phát hiện ra điểm kỳ lạ sau khi nói chuyện với một người bệnh đã xuất viện.
Đó là một người bệnh có chứng vọng tưởng, cảm giác có người muốn giết mình, hơn nữa tình trạng đã rất nghiêm trọng, nhưng đột nhiên người đó lại khỏi bệnh.
Ngày xuất viện, đối phương cố tình tìm tới cô, nói lời cảm ơn cô đã giúp đỡ giết cái người đã đuổi giết mình, hiện tại thì tốt rồi, cô ấy rốt cuộc có thể sống một cuộc sống bình thường.
Lúc ấy, Cố Niệm thực sự là chỉ biết mang vẻ mặt ngơ ngác, theo bản năng hỏi lại, cô đã giết người giúp cô ấy vào lúc nào, đối phương còn thần bí trả lời: Ở trong mộng.
Khi đó, Cố Niệm đã cảm thấy chẩn đoán của bệnh viện có vấn đề. Cô còn đi tìm bác sĩ điều trị của đối phương để đối chứng, kết quả phát hiện các phương diện kiểm tra đều đưa ra một kết quả, tinh thần đối phương vô cùng bình thường.
Chuyện này chỉ có hai loại khả năng. Một là bệnh của đối phương chưa được chữa khỏi, chỉ là ẩn giấu sâu hơn. Khả năng còn lại chính là đối phương nói thật.
Xét theo phương diện nào thì phương án đầu vẫn có tính khả thi hơn, nhưng Cố Niệm chợt nhớ tới giấc mơ của bản thân vào buổi tối một ngày trước.
Ở trong mộng, cô dường như vẫn luôn chạy, tìm kiếm một thứ gì đó. Sau đó cô nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc men theo âm thanh đi tới thì nhìn thấy một người đàn ông bị khói đen bao vây, trong tay đối phương cầm dao, đang muốn giết người.
Sau đó, cô giết chết đối phương, mà khuôn mặt của người được cứu đột nhiên hiện ra trong đầu Cố Niệm, chính là người bị chứng vọng tưởng kia.
Cố Niệm kiềm chế ý nghĩ tiếp tục nhớ lại, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm xuống.
Thực ra thì giấc ngủ là một phương thức giảm sức ép rất tốt khi gặp áp lực lớn, Cố Niệm không có chứng mất ngủ, nhưng nằm mãi tới mười hai giờ mà cô vẫn chưa ngủ được.
Không phải Cố Niệm không ngủ được, mà là cô không dám ngủ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này cô đã quá mệt mỏi, cho dù cố gắng chống đỡ nhưng mí mắt vẫn càng ngày càng nặng, cuối cùng, cô chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, đi ngủ.
Cố Niệm "mở" mắt, cô lại nằm mơ.
Bởi vì không phải là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, cho nên tạm thời cô coi như vẫn bình tĩnh.
Cô có chút tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.