Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 20:
Tiểu Thổ Đậu Đinh
17/09/2024
Vừa được tự do, Mạc Lai Bảo lập tức chạy như bay về nhà, Mạc Hoan Hoan thấy nó lại đi mách lẻo thì tức đến hộc máu, chỉ có thể nhanh chóng bước nhanh chân.
“Lũ khốn nạn! Dám tính kế lão nương! Hừ! Còn nối dõi tông đường? Ta trù cho các ngươi sinh con trai cũng không có lỗ đít!”
Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng Vương thị mắng chửi ầm ĩ trong sân.
“Á… Nương ơi! Tỷ tỷ đánh con…”
Đang mắng chửi hăng say, Mạc Lai Bảo lao vào vừa khóc vừa gào ầm ĩ chui vào lòng Vương thị.
“Ôi chao, chuyện gì thế này?”
Vương thị lập tức đau lòng ôm lấy nó, ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Hoan Hoan vội vàng đi vào, xoay người muốn chuồn vào phòng.
“Đứng lại! Chuyện gì thế?”
Mạc Hoan Hoan biết không thể trốn tránh ủ rũ quay đầu lại:
“Nương, con với Lai Bảo đùa nhau thôi, Lai Bảo à~.. có phải không?”
Nàng ta trừng mắt đe dọa Mạc Lai Bảo, đáng tiếc, Vương thị chính là chỗ dựa lớn nhất của Mạc Lai Bảo, có Vương thị, nó chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
“Không phải! Tỷ tỷ vặn tai con!”
“Con bé chết tiệt này, ra tay kiểu gì thế hả? Đệ đệ con sau này là người làm quan to đấy, con vặn hỏng tai nó thì sao hả?”
Vương thị giơ tay lên muốn đánh, Mạc Hoan Hoan vội vàng né tránh:
“Nương! Nương! Đừng vội, nữ nhi còn có chuyện muốn nói với nương!”
Vương thị dừng bước, nghi ngờ nhìn nàng:
“Sao? Có chuyện thì nói nhanh!”
Làm gì có chuyện gì, Mạc Hoan Hoan chỉ muốn chạy trốn khỏi trận đòn này thôi, nương đang tức giận, không thể thiếu nàng ta làm bao cát trút giận.
Ánh mắt liếc thấy cây đòn gánh dưới chân tường, nàng ta lập tức nảy ra một ý…
“Nương, cha sắp về rồi, đến lúc đó chúng ta biết ăn nói thế nào với cha đây?”
Tính ra Mạc lão gia đi cũng đã nửa tháng rồi.
Mấy năm nay mất mùa, ruộng đồng thất bát, buôn bán ế ẩm, Mạc lão gia đành phải đi xa hơn, lên tận phủ thành buôn bán.
Một đi một về cũng mất nửa tháng.
Ban đầu Vương thị tính toán chu đáo lắm, mới định ngày này làm đám cưới, định bụng chước gạo nấu thành cơm rồi tính, đến lúc đó có hai lượng bạc làm lộ phí cho con trai, cũng dễ bề ăn nói với Mạc lão gia.
Thế mà, tình cảnh hiện tại đúng là “gà bay trứng vỡ”.
Nhắc đến chuyện này, Vương thị quả nhiên bị dời đi sự chú ý, mặt mày ủ rũ nhìn về phía cổng viện, nhất thời không biết làm sao.
Nhà Mạc gia cách Trần gia không xa, đứng trong sân đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên nhà Trần gia, Mạc Lai Bảo nghĩ đến đồ ăn ngập tràn bên đó liền nuốt nước miếng thèm thuồng.
“Nương, Mạc Tiểu Tiểu bọn họ đang ăn thịt kìa, nương là nương của tỷ ấy, ta là đệ đệ của tỷ ấy, sao tỷ ấy không cho chúng ta qua ăn?”
“Lũ khốn nạn! Dám tính kế lão nương! Hừ! Còn nối dõi tông đường? Ta trù cho các ngươi sinh con trai cũng không có lỗ đít!”
Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng Vương thị mắng chửi ầm ĩ trong sân.
“Á… Nương ơi! Tỷ tỷ đánh con…”
Đang mắng chửi hăng say, Mạc Lai Bảo lao vào vừa khóc vừa gào ầm ĩ chui vào lòng Vương thị.
“Ôi chao, chuyện gì thế này?”
Vương thị lập tức đau lòng ôm lấy nó, ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Hoan Hoan vội vàng đi vào, xoay người muốn chuồn vào phòng.
“Đứng lại! Chuyện gì thế?”
Mạc Hoan Hoan biết không thể trốn tránh ủ rũ quay đầu lại:
“Nương, con với Lai Bảo đùa nhau thôi, Lai Bảo à~.. có phải không?”
Nàng ta trừng mắt đe dọa Mạc Lai Bảo, đáng tiếc, Vương thị chính là chỗ dựa lớn nhất của Mạc Lai Bảo, có Vương thị, nó chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
“Không phải! Tỷ tỷ vặn tai con!”
“Con bé chết tiệt này, ra tay kiểu gì thế hả? Đệ đệ con sau này là người làm quan to đấy, con vặn hỏng tai nó thì sao hả?”
Vương thị giơ tay lên muốn đánh, Mạc Hoan Hoan vội vàng né tránh:
“Nương! Nương! Đừng vội, nữ nhi còn có chuyện muốn nói với nương!”
Vương thị dừng bước, nghi ngờ nhìn nàng:
“Sao? Có chuyện thì nói nhanh!”
Làm gì có chuyện gì, Mạc Hoan Hoan chỉ muốn chạy trốn khỏi trận đòn này thôi, nương đang tức giận, không thể thiếu nàng ta làm bao cát trút giận.
Ánh mắt liếc thấy cây đòn gánh dưới chân tường, nàng ta lập tức nảy ra một ý…
“Nương, cha sắp về rồi, đến lúc đó chúng ta biết ăn nói thế nào với cha đây?”
Tính ra Mạc lão gia đi cũng đã nửa tháng rồi.
Mấy năm nay mất mùa, ruộng đồng thất bát, buôn bán ế ẩm, Mạc lão gia đành phải đi xa hơn, lên tận phủ thành buôn bán.
Một đi một về cũng mất nửa tháng.
Ban đầu Vương thị tính toán chu đáo lắm, mới định ngày này làm đám cưới, định bụng chước gạo nấu thành cơm rồi tính, đến lúc đó có hai lượng bạc làm lộ phí cho con trai, cũng dễ bề ăn nói với Mạc lão gia.
Thế mà, tình cảnh hiện tại đúng là “gà bay trứng vỡ”.
Nhắc đến chuyện này, Vương thị quả nhiên bị dời đi sự chú ý, mặt mày ủ rũ nhìn về phía cổng viện, nhất thời không biết làm sao.
Nhà Mạc gia cách Trần gia không xa, đứng trong sân đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên nhà Trần gia, Mạc Lai Bảo nghĩ đến đồ ăn ngập tràn bên đó liền nuốt nước miếng thèm thuồng.
“Nương, Mạc Tiểu Tiểu bọn họ đang ăn thịt kìa, nương là nương của tỷ ấy, ta là đệ đệ của tỷ ấy, sao tỷ ấy không cho chúng ta qua ăn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.