Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 25:
Tiểu Thổ Đậu Đinh
17/09/2024
Cảm nhận được lực đạo trên cổ tay biến mất, Trần Đại Ngưu vội vàng quay đầu lại, thấy Vân Nương gật đầu với hắn, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng xông về phía Mạc Tiểu Tiểu.
“Trưởng thôn! Ôi chao ôi! Bọn họ bắt nạt trượng phu nhà ta không có ở nhà đây mà! Trưởng thôn, ngài phải làm chủ cho ta a!”
Thấy sự việc càng lúc càng lớn, Vương thị đang không biết làm sao, quay đầu lại nhìn thấy trưởng thôn trong đám người liền nhào về phía lão ta.
Mạc Trường Phú nghiêng người tránh đi, liếc mắt nhìn Vương thị đầy chán ghét:
“Được rồi! Hôm nay là ngày vui của Tiểu Tiểu và Đại Ngưu, ngươi làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì? Ta thấy ngươi bị điên rồi, Đại Thịnh, Nhị Phong, hai người đưa bà ta về nhà đi!”
“Rõ!”
Hai hán tử to khỏe lên tiếng đáp, xắn tay áo lên đi về phía Vương thị.
“Ngươi… các ngươi muốn làm gì? Á! Đừng đụng vào ta! Bất kính quá…”
“Thẩm, thẩm đừng có tự mình vơ vào mình chứ, với tuổi của thẩm rồi mà còn bất kính?”
“Ha ha ha ha…”
Trong tiếng cười ồn ào, Vương thị bị lôi kéo, đẩy ra khỏi Trần gia.
“Lai Bảo, nương ngươi đi rồi, ngươi còn ăn nữa hả!”
Không biết ai đó đột nhiên lên tiếng, mọi người mới phát hiện Mạc Lai Bảo núp sau đám người, một tay cầm một cái chân giò gặm nhấm ngon lành, mặc kệ bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không hề bận tâm.
Mạc Tiểu Tiểu âm thầm cười lạnh, quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng lén lút ở cửa vẻ khinh bỉ trong mắt càng sâu:
“Muội muội, muội đến sao không lên tiếng? Muội đến để chúc mừng tỷ tỷ sao?”
Mạc Hoan Hoan đang định ôm một con gà lén chuồn đi thì cả người cứng đờ, xấu hổ quay người lại, đang muốn tìm cớ gì đó để nói thì cánh tay bỗng nhiên tê rần, con gà trong lòng “bịch” một tiếng lăn xuống đất.
Vân Nương xoay nhẹ cổ tay, thản nhiên nhìn về phía khác cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến bà.
Mọi người xung quanh được một trận cười lớn:
“Ha ha ha ha! Quả nhiên là cùng một ruột sinh ra, đều là một giuộc! Nàng ta đâu phải đến chúc mừng, rõ ràng là đến trộm gà đấy chứ!”
“Thật mất mặt, đường đường chính chính đến chúc mừng thì không được sao? Cần gì phải lén lút như vậy?”
“Nhìn cái miệng đầy dầu mỡ kia kìa, không biết đã lén ăn bao lâu rồi nữa!”
“Đây mới là bất hiếu này, tỷ đệ nhìn thấy nương mình ở đây làm loạn cũng mặc kệ, chỉ lo ăn thôi!”
……
Mạc Hoan Hoan bị mọi người nói đến mức đỏ mặt tía tai, nhất là mấy nam nhân ngày thường hay ái mộ nàng ta cũng im lặng không nói đỡ, lập tức nước mắt lưng tròng khóc lóc như thể có người bắt nạt nàng ta vậy.
Trưởng thôn không nhịn được nữa, dù sao đuổi một người đi cũng như đuổi ba người, dứt khoát bảo người “mời” hai tỷ đệ này ra ngoài.
Tuy bị lật mất ba bàn tiệc nhưng dù sao cũng đã làm nhiều món ngon như vậy, dân làng chen chúc nhau, vừa bàn tán chuyện của mấy người Vương thị, vừa thi thoảng chửi rủa thêm vài câu rồi lại rôm rả ăn uống.
Cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, Mạc Tiểu Tiểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Đại Ngưu đang đau lòng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của nàng.
Thì ra lúc nãy trong lúc xô đẩy, tay nàng vô tình bị cọ xước một mảng da, vết thương nhỏ này đối với nguyên chủ căn bản chẳng là gì Mạc Tiểu Tiểu thậm chí còn không phát hiện ra.
“Bịch!”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay, nhiệt độ nóng rực truyền thẳng đến tận đáy lòng Mạc Tiểu Tiểu:
“Tiểu Tiểu, xin lỗi nàng, Đại Ngưu không bảo vệ tốt nàng được…”
Mạc Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy, xuyên đến thế giới xa lạ này hình như cũng chẳng đáng sợ lắm.
Ấy vậy mà, đến tối, khi Trần Đại Ngưu cởi trần định leo lên giường, Mạc Tiểu Tiểu lại ngây người.
Sao nàng có thể quên chuyện này chứ…!
“Trưởng thôn! Ôi chao ôi! Bọn họ bắt nạt trượng phu nhà ta không có ở nhà đây mà! Trưởng thôn, ngài phải làm chủ cho ta a!”
Thấy sự việc càng lúc càng lớn, Vương thị đang không biết làm sao, quay đầu lại nhìn thấy trưởng thôn trong đám người liền nhào về phía lão ta.
Mạc Trường Phú nghiêng người tránh đi, liếc mắt nhìn Vương thị đầy chán ghét:
“Được rồi! Hôm nay là ngày vui của Tiểu Tiểu và Đại Ngưu, ngươi làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì? Ta thấy ngươi bị điên rồi, Đại Thịnh, Nhị Phong, hai người đưa bà ta về nhà đi!”
“Rõ!”
Hai hán tử to khỏe lên tiếng đáp, xắn tay áo lên đi về phía Vương thị.
“Ngươi… các ngươi muốn làm gì? Á! Đừng đụng vào ta! Bất kính quá…”
“Thẩm, thẩm đừng có tự mình vơ vào mình chứ, với tuổi của thẩm rồi mà còn bất kính?”
“Ha ha ha ha…”
Trong tiếng cười ồn ào, Vương thị bị lôi kéo, đẩy ra khỏi Trần gia.
“Lai Bảo, nương ngươi đi rồi, ngươi còn ăn nữa hả!”
Không biết ai đó đột nhiên lên tiếng, mọi người mới phát hiện Mạc Lai Bảo núp sau đám người, một tay cầm một cái chân giò gặm nhấm ngon lành, mặc kệ bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không hề bận tâm.
Mạc Tiểu Tiểu âm thầm cười lạnh, quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng lén lút ở cửa vẻ khinh bỉ trong mắt càng sâu:
“Muội muội, muội đến sao không lên tiếng? Muội đến để chúc mừng tỷ tỷ sao?”
Mạc Hoan Hoan đang định ôm một con gà lén chuồn đi thì cả người cứng đờ, xấu hổ quay người lại, đang muốn tìm cớ gì đó để nói thì cánh tay bỗng nhiên tê rần, con gà trong lòng “bịch” một tiếng lăn xuống đất.
Vân Nương xoay nhẹ cổ tay, thản nhiên nhìn về phía khác cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến bà.
Mọi người xung quanh được một trận cười lớn:
“Ha ha ha ha! Quả nhiên là cùng một ruột sinh ra, đều là một giuộc! Nàng ta đâu phải đến chúc mừng, rõ ràng là đến trộm gà đấy chứ!”
“Thật mất mặt, đường đường chính chính đến chúc mừng thì không được sao? Cần gì phải lén lút như vậy?”
“Nhìn cái miệng đầy dầu mỡ kia kìa, không biết đã lén ăn bao lâu rồi nữa!”
“Đây mới là bất hiếu này, tỷ đệ nhìn thấy nương mình ở đây làm loạn cũng mặc kệ, chỉ lo ăn thôi!”
……
Mạc Hoan Hoan bị mọi người nói đến mức đỏ mặt tía tai, nhất là mấy nam nhân ngày thường hay ái mộ nàng ta cũng im lặng không nói đỡ, lập tức nước mắt lưng tròng khóc lóc như thể có người bắt nạt nàng ta vậy.
Trưởng thôn không nhịn được nữa, dù sao đuổi một người đi cũng như đuổi ba người, dứt khoát bảo người “mời” hai tỷ đệ này ra ngoài.
Tuy bị lật mất ba bàn tiệc nhưng dù sao cũng đã làm nhiều món ngon như vậy, dân làng chen chúc nhau, vừa bàn tán chuyện của mấy người Vương thị, vừa thi thoảng chửi rủa thêm vài câu rồi lại rôm rả ăn uống.
Cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, Mạc Tiểu Tiểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Đại Ngưu đang đau lòng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của nàng.
Thì ra lúc nãy trong lúc xô đẩy, tay nàng vô tình bị cọ xước một mảng da, vết thương nhỏ này đối với nguyên chủ căn bản chẳng là gì Mạc Tiểu Tiểu thậm chí còn không phát hiện ra.
“Bịch!”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay, nhiệt độ nóng rực truyền thẳng đến tận đáy lòng Mạc Tiểu Tiểu:
“Tiểu Tiểu, xin lỗi nàng, Đại Ngưu không bảo vệ tốt nàng được…”
Mạc Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy, xuyên đến thế giới xa lạ này hình như cũng chẳng đáng sợ lắm.
Ấy vậy mà, đến tối, khi Trần Đại Ngưu cởi trần định leo lên giường, Mạc Tiểu Tiểu lại ngây người.
Sao nàng có thể quên chuyện này chứ…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.