Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 33:
Tiểu Thổ Đậu Đinh
19/09/2024
Cả thôn ăn uống, giặt giũ, tưới tiêu đều dựa vào con sông này, lúc Mạc Tiểu Tiểu theo Trần Đại Ngưu đến nơi thì đã có không ít người tụ tập.
"Úi chà! Đây là ai đây? Hoá ra là tân nương tử của thôn ta!"
Chưa đến gần, Mạc Tiểu Tiểu đã nghe thấy một giọng nói mỉa mai chói tai.
Sắc mặt nàng lập tức sa sầm, tìm một chỗ thuận tiện đặt chân, Trần Đại Ngưu vội vàng đặt chiếc thau gỗ trong tay xuống.
Thấy nàng không để ý đến mình, người phụ nữ kia lập tức không giữ được mặt mũi:
"Nhìn xem kìa! Xuất giá tòng phu rồi quả nhiên khác biệt! Ngay cả trưởng bối cũng không thèm chào hỏi! Thật là bất lịch sự!"
"Phu quân, nơi này ồn ào quá, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
Mạc Tiểu Tiểu không có ý định đôi co với mụ đàn bà chua ngoa kia, người vừa nói là nhị thẩm họ Mạc, cũng là thẩm của nhị thúc Mạc Đại (Cha), chính là thím của nàng - Hoàng Thái Hoa.
Đối với Hoàng Thái Hoa này, trong lòng Mạc Tiểu Tiểu một chút hảo cảm cũng không có.
Gia gia và nãi nãi nguyên chủ mất sớm, nhà họ Mạc sớm đã phân gia.
So với nhà lão nhị và lão tam phải làm lụng vất vả, Mạc Đại nhờ vào nghề gánh hàng rong mà đại phòng sống qua ngày tốt hơn hai huynh đệ còn lại.
Thậm chí, thỉnh thoảng Mạc Đại còn có thể mang về từ bên ngoài vài thứ mới lạ, tuy nguyên chủ chưa từng có cơ hội đụng vào nhưng cũng khiến cho hai nhà đó còn lại đỏ mắt ghen tị.
Đặc biệt là Hoàng Thái Hoa trước mặt này, kiêng dè Vương thị ghê gớm, không dám bắt nạt hai đứa con của bà ta, liền chỉ nhắm vào nguyên chủ - kẻ yếu đuối mà trút giận.
"Này! Con nhóc thối tha! Thím nói chuyện với ngươi mà ngươi điếc à?"
Thấy Mạc Tiểu Tiểu thế mà không thèm để ý đến mình, Hoàng Thái Hoa lập tức nổi giận, nhặt một hòn đá ném tới nước sông lẫn bùn đất bắn tung tóe khiến Mạc Tiểu Tiểu dính đầy người.
Những nữ nhân xung quanh bị vạ lây đều kinh hãi đứng bật dậy, bất mãn oán trách:
"Hoàng thẩm, mụ làm cái gì thế hả? Làm bẩn hết y phục của ta rồi này! Đại nha đầu nhà ngươi cũng vậy, thẩm ngươi nói chuyện mà ngươi không nghe thấy à? Thật là xúi quẩy mà!"
Nữ nhân đó vừa mắng vừa lầm bầm đứng dậy, nhổ toẹt vào người Mạc Tiểu Tiểu một cái rồi đổi chỗ khác.
Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ không dám hó hé một lời, nhưng nàng - Mạc Tiểu Tiểu lại không phải!
Bị ức hiếp đến mức này, làm sao có thể nhịn được nữa?
Vừa xắn tay áo định cúi xuống nhặt đá, thì một hòn đá lớn đã bay vụt qua trước mặt nàng, bọt nước lớn nổ tung trước mặt Hoàng Thái Hoa, chậu gỗ của mụ ta "ầm" một tiếng vỡ tan thành mấy mảnh.
"Úi chà! Đây là ai đây? Hoá ra là tân nương tử của thôn ta!"
Chưa đến gần, Mạc Tiểu Tiểu đã nghe thấy một giọng nói mỉa mai chói tai.
Sắc mặt nàng lập tức sa sầm, tìm một chỗ thuận tiện đặt chân, Trần Đại Ngưu vội vàng đặt chiếc thau gỗ trong tay xuống.
Thấy nàng không để ý đến mình, người phụ nữ kia lập tức không giữ được mặt mũi:
"Nhìn xem kìa! Xuất giá tòng phu rồi quả nhiên khác biệt! Ngay cả trưởng bối cũng không thèm chào hỏi! Thật là bất lịch sự!"
"Phu quân, nơi này ồn ào quá, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
Mạc Tiểu Tiểu không có ý định đôi co với mụ đàn bà chua ngoa kia, người vừa nói là nhị thẩm họ Mạc, cũng là thẩm của nhị thúc Mạc Đại (Cha), chính là thím của nàng - Hoàng Thái Hoa.
Đối với Hoàng Thái Hoa này, trong lòng Mạc Tiểu Tiểu một chút hảo cảm cũng không có.
Gia gia và nãi nãi nguyên chủ mất sớm, nhà họ Mạc sớm đã phân gia.
So với nhà lão nhị và lão tam phải làm lụng vất vả, Mạc Đại nhờ vào nghề gánh hàng rong mà đại phòng sống qua ngày tốt hơn hai huynh đệ còn lại.
Thậm chí, thỉnh thoảng Mạc Đại còn có thể mang về từ bên ngoài vài thứ mới lạ, tuy nguyên chủ chưa từng có cơ hội đụng vào nhưng cũng khiến cho hai nhà đó còn lại đỏ mắt ghen tị.
Đặc biệt là Hoàng Thái Hoa trước mặt này, kiêng dè Vương thị ghê gớm, không dám bắt nạt hai đứa con của bà ta, liền chỉ nhắm vào nguyên chủ - kẻ yếu đuối mà trút giận.
"Này! Con nhóc thối tha! Thím nói chuyện với ngươi mà ngươi điếc à?"
Thấy Mạc Tiểu Tiểu thế mà không thèm để ý đến mình, Hoàng Thái Hoa lập tức nổi giận, nhặt một hòn đá ném tới nước sông lẫn bùn đất bắn tung tóe khiến Mạc Tiểu Tiểu dính đầy người.
Những nữ nhân xung quanh bị vạ lây đều kinh hãi đứng bật dậy, bất mãn oán trách:
"Hoàng thẩm, mụ làm cái gì thế hả? Làm bẩn hết y phục của ta rồi này! Đại nha đầu nhà ngươi cũng vậy, thẩm ngươi nói chuyện mà ngươi không nghe thấy à? Thật là xúi quẩy mà!"
Nữ nhân đó vừa mắng vừa lầm bầm đứng dậy, nhổ toẹt vào người Mạc Tiểu Tiểu một cái rồi đổi chỗ khác.
Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ không dám hó hé một lời, nhưng nàng - Mạc Tiểu Tiểu lại không phải!
Bị ức hiếp đến mức này, làm sao có thể nhịn được nữa?
Vừa xắn tay áo định cúi xuống nhặt đá, thì một hòn đá lớn đã bay vụt qua trước mặt nàng, bọt nước lớn nổ tung trước mặt Hoàng Thái Hoa, chậu gỗ của mụ ta "ầm" một tiếng vỡ tan thành mấy mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.