Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 46:
Tiểu Thổ Đậu Đinh
19/09/2024
Mạc Tiểu Tiểu lặng lẽ quan sát Vân Nương, lại bắt gặp trong mắt bà thoáng qua một tia lệ.
Bữa tối đành phải đứng ăn, cái bàn trong nhà đã hoàn toàn biến thành tro tàn, Mạc gia cũng không thể nào thực sự bồi thường cho nhà nàng được.
Vẫn như mọi khi, mỗi người một bát cháo rau, trời đã muộn như vậy, dù có săn được thỏ rừng cũng không còn thời gian để nấu nướng.
Nhân lúc Trần Đại Ngưu đi thanh phòng, Mạc Tiểu Tiểu rón rén đi tới phòng Vân Nương.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Vân Nương đang dùng kim chỉ thêu thùa thứ gì đó, thấy Mạc Tiểu Tiểu đi vào, bà không ngẩng đầu lên.
Mạc Tiểu Tiểu xoắn hai tay vào nhau, mím môi hồi lâu mới mở miệng:
“Nương…”
Chỉ cất lên một tiếng nương, Mạc Tiểu Tiểu đã nghẹn lời.
Vân Nương cuối cùng cũng chịu đặt cây kim sợi chỉ trong tay xuống, bà ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Tiểu Tiểu với ánh mắt chân thành chưa từng có:
“Ngươi rất thông minh.”
Mạc Tiểu Tiểu: “…”
Sao nghe cứ thấy không giống như đang khen cô nhỉ…
“Trần gia không phải là bàn đạp cho con, có khi còn khiến con vạn kiếp bất phục. Nếu con hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Mạc Lai Bảo nhất thời hoảng hốt, vội vàng lắc đầu:
“Không! Con không hối hận! Con…”
Còn chưa đợi cô nói xong, Vân Nương đã ngắt lời…
"Hiện tại có lẽ ngươi không hối hận, nhưng về sau thì sao? Đại Ngưu có lẽ cả đời này sẽ như vậy, thậm chí tình hình của hắn có thể ngày càng tệ hơn, ngươi có thể đảm bảo rằng cả đời này chỉ làm nữ nhân nhà họ Trần?"
Mạc Tiểu Tiểu bị Vân Nương truy vấn đến mức á khẩu không nói nên lời
…cả đời! Nó quá dài, nàng còn chưa từng nghĩ đến chuyện cả đời.
Kiếp trước nàng khổ vô cùng, liều mạng thi đậu vào trường đại học mơ ước, lại liều mạng ở lại thành phố mình yêu thích để đứng vững gót chân, cho dù vậy nàng cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện cả đời.
Bởi vì nàng quá hiểu cái cảm giác sống những ngày tháng không biết ngày mai ra sao.
Quả nhiên, ngày tốt lành chưa được hưởng thụ một ngày, nàng đã đột nhiên xuyên không đến không gian xa lạ này.
"Nương, ta không thể đảm bảo."
Mạc Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt thất vọng thoáng qua của Vân Nương.
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt, từng màn được che chở phía sau lần lượt hiện lên trước mắt.
Mạc Tiểu Tiểu cắn môi, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nếu nàng có thể xuyên không đến đây thông qua cục đá xấu xí kia, hơn nữa còn có thể lấy ra đồ vật trong căn hộ, có phải nàng có cơ hội quay hại hay không?
Bữa tối đành phải đứng ăn, cái bàn trong nhà đã hoàn toàn biến thành tro tàn, Mạc gia cũng không thể nào thực sự bồi thường cho nhà nàng được.
Vẫn như mọi khi, mỗi người một bát cháo rau, trời đã muộn như vậy, dù có săn được thỏ rừng cũng không còn thời gian để nấu nướng.
Nhân lúc Trần Đại Ngưu đi thanh phòng, Mạc Tiểu Tiểu rón rén đi tới phòng Vân Nương.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Vân Nương đang dùng kim chỉ thêu thùa thứ gì đó, thấy Mạc Tiểu Tiểu đi vào, bà không ngẩng đầu lên.
Mạc Tiểu Tiểu xoắn hai tay vào nhau, mím môi hồi lâu mới mở miệng:
“Nương…”
Chỉ cất lên một tiếng nương, Mạc Tiểu Tiểu đã nghẹn lời.
Vân Nương cuối cùng cũng chịu đặt cây kim sợi chỉ trong tay xuống, bà ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Tiểu Tiểu với ánh mắt chân thành chưa từng có:
“Ngươi rất thông minh.”
Mạc Tiểu Tiểu: “…”
Sao nghe cứ thấy không giống như đang khen cô nhỉ…
“Trần gia không phải là bàn đạp cho con, có khi còn khiến con vạn kiếp bất phục. Nếu con hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Mạc Lai Bảo nhất thời hoảng hốt, vội vàng lắc đầu:
“Không! Con không hối hận! Con…”
Còn chưa đợi cô nói xong, Vân Nương đã ngắt lời…
"Hiện tại có lẽ ngươi không hối hận, nhưng về sau thì sao? Đại Ngưu có lẽ cả đời này sẽ như vậy, thậm chí tình hình của hắn có thể ngày càng tệ hơn, ngươi có thể đảm bảo rằng cả đời này chỉ làm nữ nhân nhà họ Trần?"
Mạc Tiểu Tiểu bị Vân Nương truy vấn đến mức á khẩu không nói nên lời
…cả đời! Nó quá dài, nàng còn chưa từng nghĩ đến chuyện cả đời.
Kiếp trước nàng khổ vô cùng, liều mạng thi đậu vào trường đại học mơ ước, lại liều mạng ở lại thành phố mình yêu thích để đứng vững gót chân, cho dù vậy nàng cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện cả đời.
Bởi vì nàng quá hiểu cái cảm giác sống những ngày tháng không biết ngày mai ra sao.
Quả nhiên, ngày tốt lành chưa được hưởng thụ một ngày, nàng đã đột nhiên xuyên không đến không gian xa lạ này.
"Nương, ta không thể đảm bảo."
Mạc Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt thất vọng thoáng qua của Vân Nương.
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt, từng màn được che chở phía sau lần lượt hiện lên trước mắt.
Mạc Tiểu Tiểu cắn môi, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nếu nàng có thể xuyên không đến đây thông qua cục đá xấu xí kia, hơn nữa còn có thể lấy ra đồ vật trong căn hộ, có phải nàng có cơ hội quay hại hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.